Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 70


[1]
Học kỳ cuối của lớp 12, không khí học tập đột nhiên trở nên mạnh mẽ, cho dù Trường Trung học phổ thông số ba học hành cưỡi ngựa xem hoa thì cũng có cảm giác gấp gáp.
Dưới những ngày phụ đạp chuyên nghiệp ngày này qua ngày khác của Thời Ngộ, thành tích của Hạ Sí liên tục tăng lên, nhưng vẫn cứ không ngừng lên xuống điểm đỗ thấp nhất của Đại học C.
“Nếu tớ không thi đậu…”
“Phải có niềm tin với bản thân.”
“Ý tớ là… nếu.

Tớ hiểu rất rõ thành tích thi thử mấy lần gần đây của mình, có thể đậu hay không thì phải dựa vào may mắn, chẳng may không thi đậu thì không thể cùng học một trường đại học với cậu rồi.”
“Không sao, thành tích hiện tại của Tri Tri cũng không tệ, dựa vào tình hình của mình mà chọn một trường tốt nhất.”
“Tớ không muốn tạm bợ.”
Nhất là không muốn rời xa Thời Ngộ.
Thái độ của cô với Thời Ngộ thay đổi từ hoài nghi đến tin tưởng cũng trải qua một quá trình dài, hai năm ở cạnh nhau, đây là sự tồn tại duy nhất có thể cho cô cảm nhận rõ ràng tình yêu và ấm áp, không muốn rời xa, cần phải giữ thật chặt.
Thời Ngộ không đả kích trái tim cô, cũng không vì lòng riêng mà cho cô kỳ vọng quá cao, chỉ có tự Hạ Sí gây áp lực cho chính mình.
Tuần đầu của tháng tư, trường học tổ chức kiểm tra sức khoẻ cho học sinh chuẩn bị thi đại học, xe buýt dừng trước cổng trường, chủ nhiệm lớp điều động học sinh lên xe dần.
Bạch Phỉ Phỉ và bạn trai Đỗ Nam Châu ngồi ở hàng phía sau với Hạ Sí và Thời Ngộ, vốn dĩ Thời Ngộ muốn nhường vị trí sát cửa sổ cho Hạ Sí nhưng hai cô gái muốn tiện nói chuyện nên chọn vị trí gần đường đi.
Giáo viên đứng phía trước điểm danh, mới vừa kết thúc, một người thì quay đầu ra sau, một người thò người ra phía trước, bắt đầu nói chuyện.
“Biết kiểm tra phần nào không?” Bạch Phỉ Phỉ hỏi.
“Tối hôm qua đã xem rồi, quên luôn rồi.” Ngày hôm qua Thời Ngộ cho cô xem, cô chỉ liếc mắt một cái, vẫn chưa nhớ kỹ.
Hai cô gái ríu rít với nhau, Bạch Phỉ Phỉ đột nhiên bày vẻ mặt u sầu: “Mấy chuyện khác thì không sao cả, quan trọng là phải rút máu!”
“Sao đấy? Cậu cũng có sợ đâu.”
“Tớ không sợ nhưng Đỗ Nam Châu sợ máu!”
“… Ha ha ha.”
Tiếng cười tràn ra, Hạ Sí nhanh chóng che miệng lại, nếu không phải ở trên xe thì có lẽ tiếng cười của cô càng sảng khoái hơn rồi.
Con trai sợ máu không buồn cười, điều khiến cô không chịu được chính là lúc khai giảng lớp 10, Đỗ Nam Châu không biết vì sao lại theo đuổi em gái Bạch Phỉ Phỉ có thể đánh nhau với Hạ Sí.
Hai người vừa ý nhau, không lâu sau đã ở bên nhau, sau khi xác định mối quan hệ, hai người thường xuyên làm việc với nhau.
Bạch Phỉ Phỉ không phải em gái ngoan ngoãn, ngay cả sở thích cũng không giống những cô gái khác, cô ấy không thích người yên tĩnh, thích người hiếu động.
Ngày đó là ngày đầy nắng, lúc đi ngang qua sân thể dục, Bạch Phỉ Phỉ được Hạ Sí rủ đi chơi bóng.
Bạch Phỉ Phỉ mới vào sân đã đánh hai trận nóng người, đi đến bên cạnh thì cởi áo ngoài trước mặt Đỗ Nam Châu ra, áo hai dây bên trong lộ ra.
“Giúp em lấy…” Còn chưa nói dứt lời, cô ấy liền nhìn thấy dưới mũi của Đỗ Nam Châu chảy máu.
“Anh chảy máu mũi…” Bạch Phỉ Phỉ tốt tính nhắc nhở, Đỗ Nam Châu duỗi tay chạm vào theo bản năng, vết máu dính lên ngón tay, mắt vừa nhìn thì ngã xuống đất một cái “phịch”.
Người chung quanh hoảng sợ, nhưng còn chưa đưa đến phòng y tế thì Đỗ Nam Châu đã tự tỉnh.
Xong việc mới biết cậu ấy sợ máu.
Còn nguyên nhân chảy máu mũi lúc ấy… ánh mắt Đỗ Nam Châu nhìn Bạch Phỉ Phỉ khi đó không cần nói cũng biết.
Chuyện thú vị này vẫn luôn trong ký ức cô ấy như mới vừa xảy ra.
Bạch Phỉ Phỉ nhắc tới chuyện này, chủ yếu là muốn mọi người giúp đỡ quan sát khi rút máu thì tránh để Đỗ Nam Châu hôn mê.
Hạ Sí nói với Thời Ngộ, Thời Ngộ gật đầu, sau đó hỏi ngược lại cô: “Cậu có sợ rút máu không?”
Nói đến cũng may, sức khỏe của hai người đều không tệ, hai năm gần đây dường như không hề bị bệnh, thỉnh thoảng không thoải mái thì cũng cảm nhẹ, không thấy kim không thấy máu, vẫn chưa biết đối phương có sợ tiêm lấy máu hay không.
“Nếu tớ nói sợ hãi, cậu có thể để tớ không bị rút máu sao?”
“Không thể.” Anh dừng lại, mỉm cười hứa hẹn: “Nhưng tớ sẽ bảo vệ tốt cho cậu.”
Hạ Sí hơi chau mày, vẻ mặt khá hài lòng.
Mãi đến khi đến nơi rút máu, cô mới hiểu được “bảo vệ” mà Thời Ngộ nói nói có ý gì.
Khi y tá rút máu, bàn tay dày rộng che mắt cô, có người khom lưng nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Trở về có thể hỏi tớ một phần quà.”
Đến nỗi khi kim tiêm đâm vào mạch máu, Hạ Sí hoàn toàn không thèm để ý.
-
Như Bạch Phỉ Phỉ dự đoán, Đỗ Nam Châu sợ máu ngay hiện trường, được đỡ ra bên cạnh nghỉ ngơi một hồi.
Kết quả kiểm tra sức khoẻ thi đại học sẽ phần nào giới hạn lựa chọn ngành nghề tương lai cho thí sinh, cần thiết làm thật nghiêm túc.

Học sinh các lớp đi thành từng nhóm tiến hành kiểm tra từng phần, trên đường thấy một người mặc đồng phục bệnh nhân đột nhiên ngã xuống đất, trái tim ngừng đập.
“A ——”
Học sinh gần đó thét lên: “Có người té xỉu!”
Bác sĩ mặc áo blouse trắng chạy như bay đến, đẩy nhóm người đang ồ ạt vây xem, lập tức quỳ xuống đất hồi sức tim phổi cho người đó.
Thiên sứ áo trắng chiếm đoạt thời gian với thần chết lại cứu được một mạng người, Hạ Sí nhìn không chớp mắt.
Bởi vì năm đó bố bị đưa vào bệnh viện, cấp cứu không kịp thời mà mất mạng, cô sợ hãi nơi này không thôi.


Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến kỳ tích, hình tượng bác sĩ được định nghĩa một lần nữa trong lòng cô.
Thấy toàn bộ quá trình thì không khỏi ngưỡng mộ: “Đột nhiên cảm thấy, bác sĩ đều rất ghê gớm.”
Người nhà bệnh nhân vội vàng chạy tới, gấp đến nỗi không nói nên lời, cáng xe phía sau cũng chạy theo.
Cảnh tượng chứng kiến trước mắt khiến cảm xúc của Hạ Sí tăng vọt.
Không biết từ khi nào, Thời Ngộ bên nhóm con trai đã đến bên cạnh cô: “Tri Tri đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Tớ đang nghĩ, có đôi khi bọn họ không chỉ cứu mạng của một người mà còn là một gia đình hạnh phúc.”
Nếu năm đó, bố của cô được cứu chữa kịp thời thì có phải cô có thể lớn lên dưới sự che chở của người thân như các cô gái bình thường đó không? Sẽ không bị bỏ rơi.
Theo ánh mắt của Hạ Sí, Thời Ngộ chỉ nhìn thấy bóng người biến mất ở chỗ rẽ.
“Bác sĩ sao…”
Anh nhẹ giọng nỉ non từ kia, trong đầu nhớ lại Hạ Sí khi đang nói đến câu đó, ánh mắt tiếc nuối nhìn lại quá khứ.
-
Kiểm tra sức khoẻ kết thúc thuận lợi, tiến vào giai đoạn đếm ngược đến ngày thi đại học.
Tới gần ngay thi, Hạ Sí mệt mỏi đủ đường, mỗi ngày trừ lúc ngủ thì là học tập nhưng kết quả cuối cùng vẫn đi ngược lại với dự tính ban đầu của cô.
Điểm số kém Đại học C 20 điểm.

Cảm xúc mất mát, khổ sở đan chéo trong lòng cô, thậm chí còn tự mình hoài nghi bản thân.
Lúc này chỉ có Thời Ngộ nắm lấy tay cô, xoa dịu nỗi lòng bất an của cô: “Tri Tri không cần lo lắng, cho dù cậu chọn gì thì tớ cũng sẽ ủng hộ.”
Lúc cô mê mang không mục tiêu, người nọ đã sớm xử lý hết mọi chuyện cho cô, nhưng lại giao hết quyền lựa chọn cuối cùng cho bản thân cô.
Đưa ra lựa chọn khôn ngoan, hoặc là cho bản thân một cơ hội gần như là đánh cược.
Lúc Hạ Sí do dự, Bạch Phỉ Phỉ và Đỗ Nam Châu đã báo danh vào một viện hàn lâm khoa học của Thành phố C, Sở Nhất Hàng tròn 18 tuổi đăng ký tham gia quân đội.
Phần lớn bạn bè đều khuyên cô chọn ngành trước: “Điểm hiện tại của cậu đủ để chọn một học viện chuyên ngành chính quy, không cần một hai phải đến Đại học C.

Áp lực bằng cấp của Trung học phổ thông số ba nặng như vậy, cậu học thêm một năm nữa thì ai biết lúc đó thành tích của cậu có còn tốt như bây giờ hay không?”
Thật sự cũng không muốn đả kích niềm tin của cô, thế nhưng hiện thực lại tàn khốc như vậy, một năm 365 ngày, đủ để thay đổi vận mệnh của một người.
Hạ Sí đăng nhập vào diễn đàn điền nguyện vọng, không bao lâu nữa sẽ đóng mất.
Đến khi Thời Ngộ đưa ra nguyện vọng cuối cùng, cô mới nhìn thấy nguyện vọng đầu tiên là Viện y khoa lâm sàng của Đại học C.
“Không phải cậu am hiểu máy tính nhất sao?” Cô biết rõ Thời Ngộ sẽ đăng ký Đại học C, trên thực tế lúc trước được đề cử lên thẳng lại bị anh từ chối.
“Làm gì có thứ am hiểu nhất, chỉ cần chịu học thì có vô số cơ hội.” Thời Ngộ cười lắc đầu, dáng vẻ tự tin khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chỉ cần chịu học thì có vô số cơ hội…
Một câu thôi cũng đủ để Hạ Sí tâm đắc.
------------
[2]
Học lại lớp 12 còn áp lực hơn trước nhiều nữa.
Mỗi ngày nghỉ cuối tuần, Thời Ngộ đều sẽ không ngại khổ trở lại Thành phố Vân Dương ở bên cô, chuyện này khiến Hạ Sí tìm được chút động lực trong cuộc sống gian khổ.
Không bao lâu sau khi lựa chọn học lại, người mẹ để mặc cô sống một mình nhiều năm bỗng nhiên xuất hiện, hy vọng đưa cô ra nước ngoài.
Bà Từ tự tiện chọn vài trường ở bên nước ngoài cho cô chọn, không ngừng nhắc nhở bên tai cô, Hạ Sí không kiên nhẫn nổi giận: “Chuyện của con không cần mẹ quản.”
Bị con gái bài xích năm lần bảy lượt, bà Từ nhíu mày: “Mẹ là mẹ con, mẹ mà mặc kệ con thì ai quản?”
“Chỉ có người quen của con mới có tư cách quản con!” Hai mẹ con đều ngoan cố như nhau, Hạ Sí không chịu cúi đầu, chỉ có thể tạm biệt trong không vui.
Về nhà một mình, Hạ Sí có cảm giác trống rỗng, vô cùng không có cảm giác an toàn.
Ngay khi đó, Thời Ngộ gọi điện thoại tới, lúc nghe giọng thì nước mắt liền rơi lã chã.
Cô mua được vé đến Thành phố C, đến trường của Thời Ngộ.

Nhìn thấy người rồi thì mũi Hạ Sí chua xót, nhào vào vòng ôm ấm áp: “Anh ôm em một cái đi, bây giờ em đang rất buồn.”
Thời Ngộ ôm cô dỗ vài câu, dụ dỗ từng bước: “Anh dắt em về nhà được không?”
“Được…”
Đó là lần đầu tiên Hạ Sí vào Thủy Mộc Thanh Uyển với Thời Ngộ.
Căn phòng cạnh phòng ngủ chính, từ màu sắc, phong cách đều được bày trí theo sở thích của cô, từ ánh mắt đầu tiên đã thấy vui thích rồi: “Sao lại…”
“Bởi vì biết một ngày nào đó em sẽ đến, cho nên đã bày trí xong trước rồi.” Anh vẫn luôn cẩn thận như vậy, đưa cô vào tương lai của mình.
Trái tim Hạ Sí lập tức bình tĩnh lại.
Cô kể chuyện bà Từ tự quyết định mọi chuyện cho Thời Ngộ biết, hơn nữa còn bày tỏ rằng mình không muốn rời đi.
“Em thật sự đang nỗ lực, muốn ở gần anh hơn một chút.”
“Anh biết.” Sự tin tưởng Thời Ngộ dành cho cô không phải chỉ có lệ: “Trước khi mọi chuyện chưa xảy ra thì vẫn không thể đoán trước được kết quả, cho dù kết quả như thế nào, em không hề sai khi đã cố gắng.”
Người cô thích sẽ dùng thân phận bạn trai để chăm sóc cô, cũng sẽ giống như một thầy giáo dẫn dắt cô.
“Học tập sẽ có áp lực, mỗi người đều trải qua mà.


Nhưng em phải tin tưởng chính mình, không có bất kỳ ai ép em đến bước nào cả, không thẹn với lương tâm là được.”
Lần đó, Thời Ngộ chơi với cô ở Thành phố C hai ngày, tự mình đưa cô về trường học, trước khi đi còn cho cô một cái ôm ấm áp nhất: “Không nên gấp gáp, anh vẫn luôn ở đây.”
Hạ Sí đột nhiên có dũng khí đối mặt với mẹ.
Khi bà Từ tìm tới lần nữa, lấy điều kiện là cuộc sống sung túc để dụ dỗ cô rời đi, cô bình tĩnh nói cho mẹ mình biết: “Con không cần thứ gì cả, nhưng Tri Tri không thể không có Thời Ngộ.”
Tình thương muộn màng của mẹ và đôi tay đã kéo cô ra khỏi địa ngục sâu thẳm, cô lựa chọn vế sau.
Ngày quyết định học lại, cô ngoéo ngón út của Thời Ngộ, dùng cách đặc biệt nhất để đặt lời hẹn một năm.
“A Ngộ, sang năm, em nhất định sẽ đi tìm anh.”
---------------
[3]
Một năm sau
Mùa thu khai giảng, huấn luyện quân sự đầu năm, sinh viên năm nhất khoa Vũ đạo nhảy một điệu trong tiết mục văn nghệ liền nổi tiếng, cướp mất danh hiệu hoa khôi khoa suốt hai năm của đàn chị năm ba Lý Chung Dục.
Có người gửi ẩn danh, nói uyển chuyển, trực tiếp, vô số cách tỏ tình nhưng cuối cùng lại bị câu “Có bạn trai, không độc thân” của hoa khôi khoa em giơ cờ trắng.
Tân sinh viên có vẻ ngoài xuất chúng mấy năm gần đây thế nào vậy nhỉ? Vào trường là thoát kiếp độc thân, hoàn toàn không cho nhóm chó độc thân cơ hội theo đuổi.
Bạn cùng phòng ký túc xá của Hạ Sí biết tin tức này, cảm thấy tò mò với bạn trai của cô.
Nhan sắc trung bình của sinh viên vũ đạo cũng khá cao, tỉ lệ dáng người cũng không tồi, còn kiểu đặt trong đám người sẽ trở thành điểm nổi bật như Hạ Sí… chắc hẳn bạn trai cũng rất ưu tú.
“Các cậu bên nhau hồi trung học phổ thông hả?”
“Đúng vậy.”
“Vậy hiện tại, hai người cùng trường hay ở xa?”
“Là cùng trường.”
“Wow! Khoa nào vậy? Lần này cậu ấy có huấn luyện quân sự không, muốn nhìn thử quá.”
“Là cùng trường, có điều người đó đã là sinh viên năm 2 rồi.”
Hạ Sí không thích chủ động chia sẻ việc tư với người khác, nhưng mỗi khi có người hỏi, cô vẫn rất tự hào nói với mọi người rằng mình có một anh bạn trai rất tốt, rất đáng để thích.
Thêm cả việc cô không hài lòng với thành tích năm ngoái, học lại để thi thì mọi người rất rất ngưỡng mộ, thậm chí tỏ vẻ bội phục: “Lớp 12 có thể xem như địa ngục trần gian, cậu lại có dũng cảm đọc lại, 666!”
Cuối cùng có người hỏi xem ảnh, Hạ Sí uyển chuyển từ chối.
Ký túc xá còn có một cô gái đang yêu đương tên là Lý Kim, kém hơn bạn trai năm tuổi, nhà trai đã vào xã hội đi làm.

Bạn cùng phòng kia thích treo câu “Chia tay” ở bên miệng, vô tình hay hữu ý mà cứ khoe khoang trước mặt họ: “Đàn ông đáng khinh thế đó, tớ vừa nói chia tay, chẳng phải sẽ ngoan ngoãn mua vòng cổ cho tớ sao.”
Lý Kim nhìn trúng một cái vòng cổ, nhà trai mới đổi công việc lại thấy hơi xa xỉ, nhà trai do dự, cô ta liền ầm ĩ, lấy chuyện chia tay để chèn ép, cuối cùng lấy được vòng cổ mà còn cố ý khoe trước mặt họ.
Người trong ký túc xá khen ngợi vòng cổ xinh đẹp ngoài miệng, bên trong lại thầm thấy cạn lời, ép bạn trai mà còn không biết xấu hổ nói ra trước mặt mọi người, da mặt này không dày bình thường đâu.
Đối với cách yêu đương của Lý Kim, Hạ Sí không dám gật bừa, chắc chắn cô sẽ không nói hai chữ “chia tay” với Thời Ngộ đâu! Nói giỡn cũng không được!
Nghĩ sau này phải né người này ra, ít nói chuyện là được, nhưng không ngờ tai họa đã ập xuống đầu mình.
Ký túc xá liên hoan, Lý Kim dắt bạn trai đến, xa hoa nói muốn mời khách.

Bọn họ đều cảm thấy ngượng ngùng, liên tục từ chối, Lý Kim sĩ diện nên cũng không nghe mọi người.
“Hạ Sí, không phải lần trước cậu nói bạn trai của cậu cũng ở Đại học C sao? Gọi người ta tới đây luôn đi, dù sao bạn trai tớ cũng mời.” Ngụ ý là kêu người đó tới ăn ké chứ không cần trả tiền.
Hạ Sí lắc đầu từ chối: “Không cần, cảm ơn, gần đây anh ấy rất bận.”
Như lời Thời Ngộ nói, mọi việc đều có thể xảy ra, anh học y chỉ một năm thôi mà đã bộc lộ thiên phú trong ngành này, đến mức được giáo sư coi trọng.
Buổi tối lúc trở về, lấy điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thời Ngộ, Lý Kim bỗng thò qua, tự làm thân khoác tay cô, vừa vặn nhìn thấy cuộc trò chuyện trên màn hình.
“Cậu gửi tin nhắn cho bạn trai trước à?”
“Ừm.” Cô không muốn để ý đến Lý Kim lắm, nếu là Hạ Sí ba năm trước thì có lẽ Lý Kim đã bị cô vô tình hất ra, đặt mông khóc rống dưới đất rồi.
“Cậu gửi tin nhắn cho anh ta, sao anh ta lại không trả lời cậu?” Lý Kim thấy trên màn hình đều chỉ có mình Hạ Sí nói chuyện, hai ba câu cách nhau một thời gian, đối phương vẫn chưa trả lời.
“Tớ nói với cậu rồi, đàn ông đều rất đáng khinh, không được quá chủ động, cậu phải làm anh ta có cảm giác nguy cơ.” Lý Kim tự quyết định, thấy Hạ Sí còn đang soạn tin nhắn, dứt khoát đoạt lấy điện thoại, nhanh chóng đánh mấy chữ gửi qua.
“Lý Kim!”
Hạ Sí cao giọng quát một tiếng, đoạt lại điện thoại cũng không kịp nữa.
Lý Kim bên cạnh tặng thêm một gương mặt tươi cười: “Cậu sẽ cảm ơn tớ đó.”
“Có bệnh à?” Hạ Sí hung hăng liếc cô ta một cái, siết chặt nắm tay, trở mặt với cô ta: “Bớt tự cho là thông minh đi, từ giờ trở đi cách tôi xa ra một chút, nếu không đừng trách tôi xuống tay không lưu tình!”
Lý Kim không biết hành động vui đùa của mình đã kích thích Hạ Sí phản ứng như vậy, mấy chữ ngắn ngủn đã chạm đến giới hạn của Hạ Sí.
Sự tồn tại sạch sẽ dịu dàng kia là vảy ngược suy nhất của Hạ Sí.
Hạ Sí cũng không phải cừu non ai cũng bắt nạt được, cho dù để tóc dài, mặc váy thì sự hung tàn đã thấm vào trong xương cũng có thể khiến người ta bị thương.
Cô đã đồng ý với Thời Ngộ, không thể tùy ý động tay, thế nhưng từ đó về sau cũng chưa hề cho Lý Kim một sắc mặt dễ nhìn.

Đuổi quỷ phiền người đi, Hạ Sí dần dần làm dịu cảm xúc.
Tối hôm qua Thời Ngộ đã nói trước với cô, hôm nay sẽ vô cùng bận, không có thời gian trả lời tin nhắn, có việc gì thì cứ gọi điện thoại.
Cô cũng không có chuyện gì gấp, chẳng qua là chỉ chia sẻ với đối phương những chuyện nhỏ mình gặp được mọi ngày, thế nên mới xuất hiện hình ảnh vài đoạn tin nhắn không được trả lời.
Đang muốn gửi tin nhắn giải thích, màn hình bỗng nhiên hiện ra cuộc gọi Thời Ngộ gọi.
Hạ Sí mới vừa bắt máy, nghe thấy giọng điệu sốt ruột của đầu dây bên kia: “Tri Tri? Tin nhắn vừa nãy là sao?”
“Không, không có, không phải em gửi, có người đùa dai.” Cô nhanh chóng giải thích, sợ Thời Ngộ hiểu lầm mình muốn chia tay.
“Ra vậy…” Rõ ràng anh đang thở phào nhẹ nhõm.
“A Ngộ, em sẽ không gửi loại tin nhắn này cho anh đâu.” Cách điện thoại không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, trong lòng Hạ Sí có chút thấp thỏm.
Thời Ngộ trấn an: “Anh không có hoài nghi cái này, chỉ lo lắng bên em xảy ra tình huống bất trắc.”
Những lời nói quan tâm khiến trái tim Hạ Sí thoải mái, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “À? Thì ra anh gọi điện thoại lại đây không phải cho rằng em muốn chia tay với anh nhỉ.”
Đều bên kia điện thoại truyền đến một giọng cười khẽ: “Anh biết em sẽ không.”
“Vậy nếu đó là sự thật thì sao?” Cô nói xong, mím môi, hai má hơi gồ lên, chờ mong đối phương đáp lại.
“Nếu thật đến mức đó, nhất định là anh làm gì đó không tốt, phải kịp thời sửa lại, sau đó theo đuổi Tri Tri về một lần nữa.”
Câu nói thiên vị không điểm dừng kia khiến đầu quả tim của Hạ Sí phát run, sự khó chịu vì trò đùa dai của Lý Kim trở thành không khí, hiếm khi lộ ra gương mặt tươi cười.
“Nhưng mà bạn trai, em huấn luyện quân sự trở về, đã vài ngày chưa thấy anh rồi đó.”
“Vậy em quay đầu lại đi.”
“Hở?” Điện thoại còn dán ở bên tai, Hạ Sí xoay người theo bản năng, cuối cùng cũng thấy người mình nhung nhớ khôn nguôi.
“A Ngộ!”
Không cần giả vờ rụt rè, sân trường to như vậy, trong đoàn người đi đi lại lại, cô chỉ muốn nhào vào lồng ngực của người nọ không cần kiêng dè gì.
“Anh về khi nào vậy, còn không thèm nhắn tin cho em nữa?” Trong giọng nói không thể che giấu được niềm vui sướng.
“Muốn cho em một bất ngờ.” Sau khi kết thúc học hỏi với giáo sư, anh đã trở về không ngừng nghỉ, khi nhận tin nhắn mới là đã sắp đến cổng trường rồi.
Sợ người ta gặp chuyện không hay mới sốt ruột gọi điện thoại, biết được đó là trò đùa thì anh cũng không tức giận, trái lại còn cảm thấy may mắn vì đây chỉ là câu nói đùa.
Hạ Sí ôm chặt eo anh, khuôn mặt chôn trước ngực nhẹ nhàng cọ hai cái, cố ý nói: “Không thèm bất ngờ đâu!”
“Anh tặng quà cho Tri Tri để bồi tội được không?”
Được che đậy dưới bóng cây, nụ hôn ướt mềm dừng ở bên tai.
Không biết qua bao lâu, bầu không khí loáng thoáng xuất hiện âm thanh thở dốc của người con gái: “Vậy… miễn cưỡng tha cho anh đó!”
--------------
[4]
Năm đầu tiên vào Thành phố C, sắp đến Tết Âm Lịch, Hạ Sí không về Thành phố Vân Dương trước mà ở lại Thủy Mộc Thanh Uyển, đến khi Thời Ngộ phải cùng bố mẹ về Thành phố Vân Dương ăn Tết với ông bà.
Đêm giao thừa Thời Ngộ phải về rồi, đến lúc đó chỉ có một mình cô ở nhà thôi.
“Không trở về với anh sao?” Thời Ngộ hỏi cô lần thứ ba.
“Hừm…”
Thời Ngộ mời, cô lấy cớ thời gian còn sớm để từ chối, buổi tối lại ngồi ở đầu giường mắng mỏ mình nhát gan.
Đã nhiều năm không gặp mặt người lớn, thậm chí cô còn hoài nghi chẳng lẽ mình bất hiếu quá hay không, mới có thể bị bà ruột mắng, bị cậu đuổi đi, bị mẹ nuôi thả bên ngoài.
Gặp người lớn, đây là chuyện khiến cô rất sợ hãi.
Một ngày trước giao thừa, Hạ Sí nhận lời ra ngoài ăn cơm với Bạch Phỉ Phỉ.
Sở Nhất Hàng sau khi thi đại học liền gia nhập quân đội cũng dường như không liên lạc nữa, những người khác cũng dần dần không biết tung tích, cũng may Bạch Phỉ Phỉ và Đỗ Nam Châu ở gần, thỉnh thoảng vẫn có thể gặp mặt.
Bạch Phỉ Phỉ thành công đổi tên thành Bạch Phỉ, hoàn thành ước nguyện nhiều năm, trên bàn có chút rượu, thể chất phụ nữ mạnh mẽ phát huy đến cực hạn.
Cô ấy rót một chén lớn cho Hạ Sí, Hạ Sí lại từ chối: “Không được, không thể uống.”
Bạch Phỉ đánh giá: “Nhát!”
Hạ Sí nhận mình nhát.
Liên hoan bộ môn học kỳ 1 nhấp mấy ngụm, còn ăn kem trong tiệc buffet, hôm đó liền cảm thấy dạ dày không thoải mái, bị Thời Ngộ nghiêm túc dạy dỗ một trận.
Bình thường Thời Ngộ không quản lý cô nhưng những việc liên quan đến sức khỏe thì sẽ không qua loa, cấm rượu cấm đồ uống lạnh, cô cũng chính miệng hứa hẹn rồi, chẳng may Thời Ngộ gọi điện thoại kiểm tra kỷ luật mà bị phát hiện là xong đời.
Bạch Phỉ uống ba vòng rượu một lần, Đỗ Nam Châu phải tự mình chạy ra đón người.
Nhìn bóng bưng Đỗ Nam Châu cõng Bạch Phỉ rời đi, Hạ Sí chậm rãi ra khỏi quán ăn, đứng trên quảng trường người đến người đi rồi nhìn quanh bốn phía, không khỏi lấy điện thoại gọi cho cái tên quen thuộc.
“A Ngộ.”
“Hôm nay không phải đêm giao thừa, em có thể đi tìm anh không?”
Thời Ngộ từng nhiều lần nói với cô, phải nhìn thẳng vào lòng mình, thẳng thắn thể hiện tình cảm.
Cô đang học tập.
Chậm chạp không nhận được câu trả lời, Hạ Sí kêu hai tiếng, cuối cùng cũng nghe được giọng nói trêu đùa của Thời Ngộ truyền đến từ điện thoại:
“Tri Tri…”
“Mẹ anh nghe thấy rồi.”
“Bà ấy nói muốn gặp con dâu tương lai.”
Hạ Sí: Để em chết đi!
Mọi chuyện đã phát triển đến nước này, Hạ Sí muốn cúi đầu làm đà điểu cũng không được, nôn nóng cả đêm.
“Có phải em nên mua chút quà gì đó… Bây giờ không còn kịp nữa… Làm sao bây giờ…”
“Đừng lo lắng, em vẫn còn đi học, không cần tặng quà.”
Ngày hôm sau, Thời Ngộ lái xe xuất hiện trước cửa nhà cô, bước từ trên xe xuống, Hạ Sí gấp gáp tới nỗi đan chặt ngón tay vào nhau.
Đến khi được một bàn tay ấm áp cầm lấy, tràn đầy cảm giác an toàn: “Đừng sợ, người nhà anh rất dễ.”
Bước vào cửa nhà họ Thời, chuyện xảy ra sau đó khiến Hạ Sí không thể tưởng tượng được.
Sao có thể có một gia đình ấm cúng như thế nhỉ?
Dù là ông bà hay bố mẹ của Thời Ngộ đều rất chào đón cô, không phải là khách sáo mà là xuất phát từ bên trong, quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt.
Nhất là mẹ của Thời Ngộ, khi thấy cô ngủ quên trên sô pha thì cẩn thận đặt một chiếc khăn lông lên người cô.

Hạ Sí chậm rãi mở mắt ra.
“Dì ạ.”
“Là do dì quấy rầy con sao?” Bà Thời thoáng lui ra sau một bước.
“Không có không có.” Hạ Sí nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Bà Thời với khuôn mặt hiền lành mỉm cười với cô, bỏ một cái bao lì xì thật dày vào giữa tay cô: “Năm mới vui vẻ, Hạ Hạ.”
“Không cần…”
Bà Thời kiên trì bảo cô nhận lấy, cũng nói: “Sau khi ăn tối, con có thể đón giao thừa riêng với A Ngộ.”
“Hôm nay là giao thừa, A Ngộ sẽ ở trong nhà.” Cô phải nói cho dì Thời biết mình không có mang Thời Ngộ đi.
“Đi ra ngoài hoặc ở nhà thì con với A Ngộ tự sắp xếp là được.” Nhìn thấy sự rối rắm của cô, bà Thời hết sức mềm giọng “Hạ Hạ, ở chỗ này không cần khách sáo, bọn dì đều rất thích con.”
Ngày đầu tiên bước vào nhà họ Thời, Hạ Sí cảm nhận được sự ấm áp gia đình đã lâu chưa gặp.
Sau bữa tối không ra ngoài, Thời Ngộ dắt cô tham quan phòng, Hạ Sí nhìn thấy một tờ bài thi, phía trên còn viết tên của mình nữa.
Cẩn thận nhìn, nét chữ đó… chẳng phải là bài thi của cô sao?
“Bài thi toán của em… sao lại ở chỗ anh?”
“… Có thể là trước kia không cẩn thận nên vô tình mang về.”
“Hừ?”
Cô không tin đâu.
Hạ Sí tìm đi tìm lại cũng không phát hiện bài thi có chỗ gì đặc biệt, chỉ có bài cuối cùng là cô lần đầu tiên cô dùng tên viết tắt của hai người để ghi chú.
Không chỉ như thế, cô còn phát hiện một bí mật siêu to khổng lồ trong phòng Thời Ngộ!
Lúc học trung học phổ thông, Hạ Sí vẫn luôn cảm thấy bạn trai của mình là một con gà vai không thể khiêng, tay không thể nhấc, hôm nay lại phát hiện giấy chứng nhận đai đen Tae Kwon Do được liên minh quốc tế trao.
Cô nghiêng đầu nhìn lại, Thời Ngộ đang đọc một quyển sách không biết tên.
Hạ Sí đưa mặt lại gần, cố ý nhìn chằm chằm anh: “Thế thì nam thần thành tích tốt, vẻ ngoài điển trai, đánh nhau còn giỏi hơn kẻ xấu sao lại chạy tới Trung học phổ thông số ba làm đàn em của em?”
“ Hả?” Chàng trai ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, trong ánh mắt ấm áp tràn ngập cưng chiều: “Bởi vì người anh thích ở nơi đó.”
-----------
[5]
Hai năm sau, ngoại trừ cố gắng hoàn thành việc học, Hạ Sí cũng thỉnh thoảng tham gia các cuộc thi nhảy, mỗi lần xuất hiện trước mặt quần chúng, cô đều có thể đạt thành tích không tồi.
Lúc học đại học năm ba, Hạ Sí đã dùng thực lực của chính mình để bước chân vào trận chung kết.
“Chừng nào đến vòng cuối cùng?”
“28 tháng 3.”
“Em không muốn đi.”
“Hạ Hạ, em nói mấy lời ngu ngốc gì vậy? Khó khăn lắm mới nắm được cơ hội.” Cô Liêu Vân cảm thấy chắc cô điên rồi mới có thể nói câu nói kia.
Trong lòng Hạ Sí tràn đầy bực bội.
Bởi vì ở nơi khác địa điểm thi đấu, mà ngày 28 là sinh nhật của Thời Ngộ.
Sự nghiệp rất quan trọng, nhưng không ai hiểu rằng Thời Ngộ là quan trọng nhất trong lòng cô.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hạ Sí bình tĩnh lại.
Đã qua độ tuổi tùy hứng, cô cần phải nắm chắc mỗi một cơ hội trưởng thành, trở nên ưu tú hơn mới có thể đứng ở bên cạnh Thời Ngộ.

Hơn nữa, Thời Ngộ cũng sẽ không đồng ý để cô từ bỏ, khi đó mới là mất nhiều hơn được.
Trước khi đi, Hạ Sí xin nghỉ ở trường, còn phải xin lỗi Thời Ngộ nữa: “Em xin lỗi, lần này có lẽ em không thể trải qua sinh nhật tuổi 22 cùng anh được rồi.”
“Anh đây có thể đòi một phần quà sinh nhật từ Tri Tri không?” Thời Ngộ cười hỏi.
“Đương nhiên! Anh nói đi, chỉ cần em có thể làm được thì sẽ cho, chắc chắn sẽ đồng ý với anh!” Bây giờ cô chỉ hận không thể moi tim ra để xin lỗi.
“Có những lời này là được rồi, còn quà sinh nhật, Tri Tri không cần chuẩn bị trước đâu, chờ anh nói em biết, em cho anh là được.”
Hai người đã hứa với nhau như vậy đó.
-
Sinh nhật 22 tuổi của Thời Ngộ, anh không mời ai đến dự, chỉ rời khỏi Thành phố C một mình, cầm vé máy bay đến một thành phố khác.
Sân khấu của cuộc thi múa, có một người đàn ông đứng bên trong đám người, nhìn cô gái đang tỏa sáng trên sân khấu, cầm một chiếc hộp nhẫn xinh đẹp.
Cuộc thi kết thúc thuận lợi, Hạ Sí cầm cúp bị fans và phóng viên vây quanh, cô giáo đã kêu trợ lý che chở cô “trốn thoát” ở một cửa khác.
“Cảm ơn, tôi còn muốn liên hệ với…”
Mới nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, Hạ Sí quay đầu lại, phía sau không có một bóng người, không biết tung tích của trợ lý đâu.
Không giữ điện thoại trên người, Hạ Sí có chút hoảng hốt.
Khi cô đang muốn quay về nơi bắt đầu, khắp nơi chung quanh dần dần sáng đèn, chiếu lên phía trên sân khấu, giống như muôn vàn ngôi sao đang đồng thời chiếu rọi.
Tiếng người xuất hiện khắp bốn phía, cô nghe thấy vài âm thanh quen thuộc, đang nhắc tới tên cô, vô cùng nhỏ.
Mà trong lòng cô vô cùng nhớ nhung người đàn ông xuất hiện phía trước mình, chậm rãi đến gần cô, quỳ một gối: “Bây giờ, anh muốn hỏi cô gái xinh đẹp nhất nơi đây một món quà sinh nhật, có thể chứ?”
Khu vực cầu hôn được chuẩn bị tỉ mỉ khiến Hạ Sí bất ngờ không thôi, sững sờ tại chỗ, quên mất việc phải trả lời.
“Tri Tri.” Thời Ngộ mỉm cười gọi tên cô, dù nhẹ giọng nỉ non cũng có thể nghe thấy tình cảm sâu đậm.
“Có… có thể…” Lướt qua bước cầu hôn, Hạ Sí vươn tay ra luôn, hai má nóng hổi.
Một chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào ngón áp út của cô, Hạ Sí hạnh phúc đến nỗi khóc oà.
Chiếc nhẫn được đeo lên ngón áp út một cách chậm rãi, mới nghe thấy lời đề nghị chứa đầy ý cười của anh.
Hạ Sí ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn vào đôi mắt chân thành kia.
Từ khi gặp lại đến bây giờ, ánh mắt dịu dàng đó, cô đã ghi nhớ rất nhiều năm.
“Tri Tri gả cho cho anh, được không?”
“Được.”

Bình Luận (0)
Comment