Lần mang thai này của Khương Nùng không thoải mái và dễ chịu như lần đầu tiên, gần như cô ngửi thấy mùi gì cũng đều nôn cả, gương mặt của cô đã gầy hóp vào, cả chiếc cằm trắng nõn cũng nhọn ra. Mỗi lần ép cô ăn một ít thức ăn bổ sung dinh dưỡng thì đôi mắt như làn nước mùa thu lập tức rưng rưng nước mắt, khiến Phó Thanh Hoài thấy mà mềm lòng.
Song ra vẻ đáng thương chỉ là lừa anh thôi, Khương Nùng không thích nói chuyện, cả người toát lên vẻ lạnh lùng.
Mỗi ngày cô dẫn tin tức ở đài phát thanh - truyền hình thành phố Tứ xong thì đều ngồi một mình trong phòng làm việc, khiến các đồng nghiệp của cô đều xì xầm to nhỏ: “Cô ấy được điều chuyển công tác từ thành phố Lịch đến đây, nghe nói cô ấy được giám đốc Khang cố ý đề cử đến để học hỏi thêm, con đường công danh sự nghiệp sau này sẽ rực rỡ vô cùng.”
“Hoàn cảnh gia đình của cô ấy rất vững chắc, lại có thêm anh chồng quyền cao chức trọng chống lưng, không ai dám động vào cô ấy.”
“Hình như gần đây tâm trạng của phát thanh viên Khương không được tốt cho lắm, hay là cô ấy ly hôn rồi?”
“Tôi nghe Lý Nhược nói ngày nào chồng của Khương Nùng cũng gọi điện đến phòng làm việc chừng mười cuộc nhưng đều bị từ chối hết, thậm chí sắc mặt của cô ấy cũng không tốt mấy đâu…”
Thật ra nguyên nhân Khương Nùng không nhận điện thoại của Phó Thanh Hoài rất đơn giản, bởi vì anh cứ nhắc cô ăn táo mãi, có một chuyện mà cứ nhắc không dưới ba lần.
Dù đổi thành người khác nghe hoài cũng cáu thôi, vì vậy cô dứt khoát phớt lờ anh.
Hiện giờ cô ăn gì cũng thấy chua, thèm ngọt hơn, đến nỗi uống nước phải thêm rất nhiều mật ong và chanh dây vào.
Do đó Phó Thanh Hoài đã chuẩn bị rất nhiều mật ong rừng để vào tủ lạnh trong nhà, đủ cho cô dùng đến tận khi sinh em bé.
Khương Nùng ngẩn ngơ nghĩ, có lẽ nước mật ong có tác dụng hạ hỏa nên mỗi khi cô định nổi giận thì bất giác lại muốn uống nhiều hơn, song khi cô mang thai đến tháng thứ ba thì dường như đã không đè nén được ngọn lửa kia nữa.
Nửa đêm cô giật mình thức giấc vì nằm mơ thấy ác mộng, cô cũng dỗi. Đọc Full Tại truyenggg.com
Trong bóng đêm, Phó Thanh Hoài nhìn cô gái bé nhỏ mang thai đang ôm chăn ngồi ở mép giường, gần mười phút trôi qua, anh mới bật đèn ngủ lên, ánh sáng lờ mờ chiếu lên bóng dáng mơ hồ của hai người. Anh hỏi nhỏ: “Nói cho anh ba nghe xem, giờ em đang giận dỗi chuyện gì thế?”
Khương Nùng chưa kịp mở miệng thì nước mắt nóng hổi đã rưng rưng trên đôi mắt.
Phó Thanh Hoài kiên nhẫn lấy khăn tay dưới gối lau nước mắt cho cô, từng giọt nước mắt nhanh chóng thấm ướt khăn tay, cô khóc đến mức trong giọng cũng run rẩy.
Cô lên án, giọng nghèn nghẹn vô cùng: “Em mơ thấy anh ngoại tình đấy.”
Phó Thanh Hoài trầm ấm an ủi: “Chỉ là mơ thôi mà.”
Khương Nùng nói tiếp: “Tại sao anh không hỏi xem anh ngoại tình với người phụ nữ nào.”
“Anh không có hứng thú muốn biết.”
Cuối cùng trước ánh mắt uy hiếp của Khương Nùng, Phó Thanh Hoài dừng lại giây lát, sau đó hỏi cô bằng giọng điệu dỗ dành: “Em nói đi.”
Đôi môi mềm mại của Khương Nùng mỉm cười lạnh lùng: “Quả nhiên anh vẫn muốn biết.”
Cô mơ thấy trong cuộc tuyển chọn nữ chủ nhân nhà họ Phó lúc trước, Phó Thanh Hoài không chọn mình mà chọn Lâm Bất Ngữ.
“Lâm Bất Ngữ đã du học ở nước Anh rồi, chưa hết ba năm thì sẽ không quay về đâu.” Phó Thanh Hoài nhắc sự thật này với cô, sau đó anh khẽ hôn vào gương mặt ướt đẫm nước mắt của Khương Nùng. Hình như nhiệt độ lạnh xuống, vì vậy anh bèn tăng nhiệt độ hệ thống sưởi trong phòng lên cao.
Khương Nùng rẫu rĩ nhíu hàng mày nhỏ xinh lại, cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới bắt được thóp: “Anh còn biết rõ cô ta đến nước Anh tới khi nào mới quay về…”
Lúc bình thường, cô chỉ ngầm ghen tuông mà thôi, nhưng vì trong thời kỳ mang thai khiến cảm xúc bị phóng đại nên lúc này cô không che giấu nữa.
Phó Thanh Hoài thề độc với cô ngay: “Anh ba không quan tâm tới Lâm Bất Ngữ, nếu anh gạt em thì cứ phạt anh ba vĩnh viễn không sinh được con gái.”
“Con gái đâu phải do anh sinh đâu, lời thề này của anh chả chân thành gì cả.” Khương Nùng nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy anh nữa.
Phó Thanh Hoài sợ cô tức giận sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe, vì vậy nhân dịp hôm sau đài phát thanh - truyền hình cho nghỉ mấy ngày, anh lập tức sắp xếp cho mình và Khương Nùng ra nước ngoài xem trình diễn thời gian. Thậm chí anh còn dùng biện pháp của Lương Triệt mà nói: “Khi phụ nữ tiêu tiền là lúc tâm trạng vui vẻ nhất.”
Lúc Khương Nùng ngồi trên máy bay tư nhân hạ cánh ra nước ngoài, thương hiệu trình diễn thời trang cho người đưa cô đi một đoạn đường. Cho đến khi về tới khách sạn, cô thấy cả bộ chăn ga gối nệm đều thêu tên mình, tất cả vật dụng trong phòng đều đổi thành đồ chuyên dụng cho phụ nữ có thai.
Khương Nùng tắm rửa xong xuôi bèn tản bộ ở hồ bơi của khách sạn.
Lương Triệt may mắn được tham gia chuyến du lịch cùng cô, anh ta ở bên cạnh giới thiệu: “Tổng giám đốc Phó nắm giữ cổ phần của thương hiệu này, ngày mai khi xem trình diễn thời trang, mợ thích gì thì cứ chọn, có người sẽ mang đến khách sạn cho mợ.”
Khương Nùng gần như đã mặc những thương hiệu thời trang cao cấp mà những ngôi sao nổi tiếng khác chưa chắc đã mua được. Dù cô không đi xem biểu diễn thời trang thì vẫn có những nhà thiết kế hoàng gia đưa những mẫu mã mới nhất đến để cho cô chọn trước tiên, sau đó mới đưa số mẫu còn lại cho những quý cô, quý bà khác.
Khương Nùng muốn uống nước trái cây vừa mới ép, Phó Thanh Hoài lập tức bưng đến cho cô.
Trong bể bơi sang trọng chỉ có lác đác vài người, một lúc sau, cô nhìn thấy Thẩm Già Hòa dẫn theo ekip chụp ảnh của công ty đến đây để chụp hình, hiển nhiên cô ấy cũng được buổi diễn thời trang này mời đến đây, cô ấy vô tình bắt gặp Khương Nùng bèn kéo theo lễ phục lộng lẫy chạy tới.
“Cậu cũng đến đây xem biểu diễn thời trang ư?”
Khương Nùng nâng tay giữ chiếc vương miện trên tóc cho cô ấy, sau đó cười khẽ gật đầu.
Gặp được Thẩm Già Hòa ngay ở nước ngoài thế này nên cả hai rất phấn khích, song đôi bên chưa trò chuyện được mấy câu thì ekip đã giục cô ấy đi chụp ảnh.
Khương Nùng khẽ nói: “Cậu đi làm việc đi.”
“Đợi tớ quay xong rồi chúng ta cùng đi dạo phố nhé.”
…
Thẩm Già Hòa đã hẹn cả hai đi dạo phố, kết quả hôm sau Khương Nùng lại nhìn thấy scandal cô ấy và Yên Hàng bị chụp ảnh khi shopping ở trung tâm mua sắm trên tiêu đề tin tức giải trí trong nước, tuy nó nhanh chóng bị đ è xuống nhưng vẫn không thể ém được đám blogger đăng tin câu sự chú ý.
Tiêu đề sáng chói bắt mắt ở trang đầu có nội dung như sau: #Nghi vấn chuyện tình giữa nữ diễn viên trẻ nổi tiếng trong giới giải trí Thẩm Già Hòa và cậu chủ nhỏ của tập đoàn Yên Thị Yên Hàng sắp bị phanh phui.#
Trong ngày hôm đó, chưa đến một giờ, truyền thông Phong Nhạc đã bác bỏ tin đồn và công bố hai người chỉ là bạn bè dạo phố bình thường với nhau.
Bên phía Thẩm Già Hòa không thừa nhận mối quan hệ này, thái độ của các fan hâm mộ cũng chia ra làm hai phe. Khương Nùng chưa kịp hóng hớt xong, chỉ vừa lướt chưa được bao lâu thì buổi trình diễn thời trang sắp bắt đầu, vì vậy cô bèn xách chiếc váy thêu dài màu bạc bên cạnh lên rồi đến phòng gửi đồ để thay quần áo.
Khi ngồi xe tới nơi tổ chức buổi biểu diễn thời trang, đa số người tham dự đều là những nhân vật tai to mặt lớn trong giới thời trang, còn có không ít các quý bà, quý cô nữa.
Tấm thảm đỏ mà người người mơ ước, Khương Nùng lại đi vòng qua, khiêm tốn bước vào trong. Cô dõi mắt nhìn, tìm thấy ghế ngồi của mình ở vị trí có tầm quan sát tốt nhất tại hàng ghế đầu tiên
Lúc cô qua đó, vừa hay nhân viên công tác đang bàn bạc chuyện đổi chỗ ngồi trong buổi biểu diễn.
Khi Khương Nùng đến gần, cô loáng thoáng nghe họ nói: “Bà Lâm Nguyên Y là khách VIP của thương hiệu chúng ta, mấy năm qua bà ấy đều ngồi hàng đầu tiên, chuyện này do ai làm đấy? Tại sao năm nay lại sắp xếp bà ấy ngồi hàng thứ hai, bây giờ người ta đang phàn nàn kia kìa.”
“Không có ai chịu đổi chỗ hết ư?”
“Mau đến phòng nghỉ của khách quý xin lỗi bà Lâm Nguyên Y đi, hình như tổng giám đốc vừa qua đó…”
Khương Nùng lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Lương Triệt sợ nhiệt độ nơi này khá thấp nên bèn yên lặng đưa tới một tấm chăn mỏng cho cô, lại chuẩn bị thêm một ly nước: “Mợ chủ, có cần gì thì gọi cho tôi nhé.”
Khương Nùng thong thả uống nước, không lâu sau, một ngôi sao nổi tiếng ngồi bên cạnh cô đứng dậy và ra ghế phía sau với vẻ mặt không cam lòng sau khi nghe quản lý của mình nói nhỏ vài câu bên tai.
Khóe mắt của cô lơ đễnh đảo qua rồi thôi. Đọc Full Tại truyenggg.com
Chiếc ghế bên cạnh vẫn không có ai ngồi, mãi đến khi buổi trình diễn diễn ra được một nửa thì mới có người đến đây.
Khương Nùng nhìn thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, quý phái, mặc một chiếc váy sang trọng, khoác cái áo lông thú đắt đỏ trên bờ vai để trần phân nửa. Khí chất của bà khác với những quý bà khác, dù bà trang điểm kỹ lượng, cả người trang sức lấp lánh nhưng không hề dung tục chút nào.
Lúc bà ngồi xuống ghế của mình, nhân viên công tác tự mình tiếp đãi bà, cung kính hỏi: “Thưa bà Lâm Nguyên Y, bà có cần một tấm thảm không ạ?”
Lâm Nguyên Y tao nhã đặt chiếc túi ngọc trai xuống bên cạnh, sau đó khẽ nhếch cằm một cách cao quý.
Khương Nùng chỉ thoáng dừng lại rồi lẳng lặng tiếp tục uống nước.
Suốt cả buổi trình diễn thời trang, cô chỉ toàn nghe thấy giọng nói dịu dàng của quý bà bên cạnh. Bà nhìn trúng bộ váy cao cấp nào mà người mẫu đang mặc thì đặt ngay, không hề quan tâm giá cả thế nào. Khó trách người bên thương hiệu thà đắc tội với ngôi sao nổi tiếng cũng phải chuyển chỗ ngồi của bà ra hàng đầu tiên.
Khương Nùng cũng chọn kha khá váy áo trên người người mẫu, suy cho cùng cô đến buổi biểu diễn thời trang này là vì thư giãn tâm trạng hay nóng nảy của mình.
Lâm Nguyên Y mua khá nhiều, thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh cũng mua không thua gì mình thì bèn nhìn cô lâu hơn.
Gương mặt đẹp không tì vết của Khương Nùng rất là bĩnh tĩnh, lúc ký tên, cô dứt khoát viết ba chữ Phó Thanh Hoài.
Lâm Nguyên Y bỗng ngừng bút mất mấy giây, sau đó bà thong thả viết xuống một dãy số.
Bà nói với nhân viên công tác như những gì đã nói mấy năm qua: “Đòi tiền tài khoản này nhé.”
…
Khi buổi trình diễn thời trang kết thúc, Khương Nùng không hứng thú đi dạo xung quanh, bèn ngồi xe quay về khách sạn cao cấp.
Tình cờ Lâm Nguyên Y cũng ở nơi này, bây giờ bà không còn khoác chiếc áo lông thú sang trọng nữa mà thay thành một chiếc váy vest thanh lịch và tinh xảo, trên cổ vẫn mang trang sức cổ điển như trước, lớp trang điểm vẫn kỹ lưỡng, che đi những vết hằn của tuổi tác một cách hoàn hảo.
Khương Nùng nghe ngóng một lát thì biết bà Lâm là khách quen chi tiêu mạnh tay ở khách sạn này. Khi dùng bữa tối, hai người chỉ ngồi cách nhau mấy cái bàn, khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, cô nghe phục vụ nói:
“Bà Lâm Nguyên Y đã độc thân nhiều năm, hiếm khi thấy đàn ông xuất hiện bên cạnh bà ấy, cũng không nghe nói bà ấy có chồng gì cả nhưng bà ấy thường chi rất hào phóng.”
Cho nên mọi người rất tò mò về gia cảnh như một ẩn số của Lâm Nguyên Y, không biết bà lấy tiền đâu ra để tiêu xài tùy ý như vậy.
Khương Nùng không quan tâm, chỉ tập trung ăn bữa tối của mình, khi ánh mắt cô thoáng lơ đãng nhìn sang bên kia thì chẳng biết chiếc bàn đối diện cách đó không xa đã vắng bóng người từ lúc nào.
Chỉ để lại một ly rượu vang uống dở, hơi lắc lư.
…
Lâm Nguyên Y nhấc đôi giày cao gót màu đỏ nạm kim cương, đi đến gần thang máy bóng loáng như gương. Bà chưa kịp ấn số tầng thì đã thấy một cậu nhóc chạy vào, lúc bà định nghiêng người né sang một bên thì bỗng giật mình khi nhìn thấy gương mặt bé xinh trắng nõn ấy.
Nhóc Đậu chạy đến trước, tinh nghịch hất tay thư ký ra. Vốn dĩ nhóc định ấn thang máy nhưng bỗng phát hiện chiều cao của mình không đủ, vì vậy chỉ đành nhờ người khác giúp đỡ: “Dì ơi.”
Lâm Nguyên Y không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn nhóc, dường như bà có thể nhìn thấy một hình bóng khác trong ký ức thông qua gương mặt non nớt này.
Người đó cũng lớn từng này, xinh đẹp đến mức như được chạm khắc từ ngọc, ai gặp cũng thích cả. Mọi người đều nói cậu bé là đứa trẻ xinh đẹp và đáng yêu nhất nhà trong những năm qua, song vì sức khỏe ốm yếu nên từ lúc sinh ra đến khi lớn lên, cậu bé đều làm bạn với thuốc Đông y.
Dẫu vậy, cậu bé vẫn ngoan ngoãn vô cùng, tuy ban đầu cậu bé sẽ khóc nhè vì thuốc đắng nhưng khi thấy bà lau nước mắt, cậu bé không còn than vãn nữa.
Những lần sau đó, cậu bé một hơi uống cạn bát thuốc, lấy khăn tay lau miệng rồi nhoẻn miệng cười với bà: “Mẹ ơi, ngọt lắm ạ.”
Đó là thuốc Đông y thì ngọt kiểu gì?
Sau đó cậu bé lớn hơn, bắt đầu thích sưu tầm các loại ngọc trai quý giá, đổi cách dỗ dành cho bà vui: “Ba nói chỉ cần con học thuộc bài đó thì sẽ thưởng cho con một viên dạ minh châu đó. Mẹ ơi, đợi mai sau con trưởng thành… Con sẽ tự kiếm tiền để mua thật nhiều thật nhiều ngọc trai xinh đẹp tặng cho mẹ nhé.”
Lâm Nguyên Y ngóng trông cậu bé sớm lớn lên thành thiếu niên, vì vậy bà tiếp tục nhẫn nhịn từ ngày này qua ngày khác, thời gian trôi qua mau bà có thể hoàn toàn thoát khỏi căn nhà cũ không giống nhà này rồi.
“Dì ơi?”
Giọng nói non nớt của trẻ nhỏ kéo bà quay về từ trong suy nghĩ bay xa của mình. Lâm Nguyên Y cúi đầu, nhìn cậu nhóc khá quen mắt này, bà hơi cúi người xuống rồi dịu dàng hỏi nhóc: “Ba của cháu tên là gì?”
Nhóc Đậu chớp mắt, nói rõ ràng rành mạch: “Ba cháu nói ra ngoài không được báo tên của ba ạ.”
“Vì sao thế?”
“Bởi vì rất dễ bị người xấu bắt cóc.” Nhóc Đậu móc kẹo ra khỏi túi, ngậm vào miệng, khiến giọng thành hơi ỡm ờ không nghe rõ: “Ba cháu nói với cháu thân là đàn ông, dù nhỏ tuổi cũng phải biết tự bảo vệ mình khi ra ngoài, tránh để cho ba cháu thường xuyên bị người ta đòi tiền chuộc… Ưm, tạm thời cháu là người thừa kế duy nhất trên danh nghĩa của ba cháu, ba cháu nhiều nhất chỉ có thể rộng lòng tiêu tiền cho cháu một lần mà thôi.”
Lâm Nguyên Y sững sờ vài giây, sau đó chậm rãi cười: “Vậy cháu đến đây tìm ba sao?”
“Dạ cháu tìm mẹ ạ.” Nhóc Đậu cảm thấy rất thân thiết với bà, nhóc kiễng chân lên và lén lút nói ra một bí mật: “Mẹ cháu đang mang thai em trai đấy ạ.”
Gương mặt xinh đẹp không gì sánh bằng của Lâm Nguyên Y hơi ngỡ ngàng, sau đó bà cười nói: “Tuyệt thật.”
Nhóc Đậu bày ra biểu cảm quái lạ, học dáng vẻ người lớn bèn thở dài: “Đợi em trai cháu chào đời rồi, ba sẽ không tiêu tiền cho cháu dù chỉ một lần.”
Trong lúc hai người nói chuyện, một vài vị khách bước vào nên thang máy không thể ngừng lại quá lâu được.
Lâm Nguyên Y ấn tầng lầu mà nhóc muốn đi giúp nhóc, sau đó lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé ấy.
Một tiếng “ting” vang lên, nhóc Đậu lễ phép nói cảm ơn với Lâm Nguyên Y, sau đó lấy kẹo sữa hình thỏ trắng ra, nâng bàn tay nhỏ bé đưa cho bà: “Đây là quà cảm ơn của cháu, hẹn gặp lại dì.”
Lâm Nguyên Y nhận lấy, tao nhã xách túi ngọc trai, dõi mắt nhìn theo bóng lưng nhảy nhót của cậu nhóc và khẽ nói: “Hẹn gặp lại.”
…
Khương Nùng đi từ phòng ăn quay về phòng, vừa mở cửa ra thì thấy nhóc Đậu đang chơi bên trong.
Cô vui mừng kinh ngạc rồi lập tức mỉm cười: “Sao con lại đến đây?”
Nhóc Đậu vừa gọi mẹ vừa chạy đến, cánh tay nhỏ bé ôm lấy đầu gối Khương Nùng và định ôm cô xoay vòng vòng như trên TV. Có điều do sức quá yếu nên nhóc chỉ có thể tự xoay quanh một vòng, nói bằng giọng non nớt: “Ba bảo chú Diêm đưa con tới đây để chơi với mẹ đó ạ.”
Khương Nùng hôn lên gương mặt bé nhỏ như đúc ra từ một khuôn với Phó Thanh Hoài, gương mặt xinh đẹp tràn đầy dịu dàng: “Cảm ơn bé cưng nhé.”
Độ tuổi này của nhóc Đậu là thời kỳ mong muốn được sẻ chia nhiều nhất.
Nhóc nép vào vòng tay Khương Nùng, kể sơ qua câu chuyện gặp được một dì tốt bụng trong thang máy trên đường về đây cho mẹ nghe.
Khương Nùng kiên nhẫn lắng nghe nhóc kể lại, đặc biệt nhất là nhóc Đậu còn nói:
“Mẹ ơi, túi xách ngọc trai mà dì ấy mang đẹp lắm, sau này con lớn lên con cũng sẽ mua cho mẹ.”
Khương Nùng nghĩ đến chuyện gì đó bèn nhoẻn miệng cười, tiếp tục hôn nhóc: “Hai ba con của con đều thích tặng…” Cô ngừng lại, không nói hết câu, ánh mắt phức tạp dời về phía khung cảnh phồn hoa bên ngoài.
Cô không ngờ mình chỉ đến xem một buổi trình diễn thời trang mà có thể gặp mặt với mẹ ruột của Phó Thanh Hoài ở đây.
Gương mặt của Lâm Nguyên Y giống hệt người phụ nữ xuất hiện trong album ở phòng sách của nhà họ Phó, có điều bà không còn ăn mặc giản đơn và thanh lịch như năm đó. Bây giờ bà ăn diện, trang điểm xinh đẹp hơn, đi tới đâu cũng được người kính trọng, trông có vẻ đang sống một cuộc sống giàu sang phú quý còn hơn những gì mình hằng mong ước.
Khương Nùng không nhận người thân thay Phó Thanh Hoài, có lẽ đây mới là kết cục hoàn mỹ nhất.
Nhóc Đậu ở trong lòng cô hỏi: “Mẹ ơi, khi nào chúng ta mới quay về tìm ba ạ?”
Đầu ngón tay trắng ngần của Khương Nùng khẽ vén sợi tóc đen nhánh hơi xoăn của nhóc, để vầng trán của nhóc lộ ra, sau đó cô cúi đầu và hôn vào trán nhóc Đậu.
Một lúc sau.
Giọng nói nhẹ nhàng và êm ái tràn ra khỏi môi: “Tối nay sẽ đi, mẹ cũng nhớ ba của con rồi.”