Khương Nùng đẩy cửa xe bước xuống. Từ khi mang thai đến nay, cô đã thay toàn bộ giày cao gót bằng giày bệt. Thế mà chẳng hiểu sao vừa tiếp đất chưa đầy một giây, cô lại không thể nhúc nhích được nữa. Phó Thanh Hoài bế cô lên từ phía sau. Khi chóp mũi ngửi thấy làn hương quen thuộc của mùi nhang thơm trên áo sơ mi, Khương Nùng đã muốn bật khóc rồi.
Cô vội vàng giấu đi những giọt nước mắt dưới hàng mi cong vút rồi lặng lẽ úp mặt vào vai anh.
Từ thang máy đến căn nhà trong khu, Phó Thanh Hoài cũng chẳng muốn bật đèn để phơi bày cảm xúc của mình. Cả hai đều ngầm hiểu nên không ai mò mẫm công tắc. Chỉ có bức màn vẫn chưa khép chặt đang khẽ khàng lay động bởi cơn gió thoảng qua, để rồi luồng ánh sáng màu vàng mờ ảo và hoa lệ chiếu vào bên trong.
Anh đặt Khương Nùng trên ghế sô pha bọc nhung mềm mại rồi cởi giày cho cô.
Những đầu ngón chân trắng ngần như tuyết giẫm lên tấm thảm khiến cô cảm thấy hơi lạnh. Nhưng sau đó, lòng bàn tay ấm áp của anh đã bao bọc lấy chúng.
Bất kể xét về góc độ nào, Phó Thanh Hoài cũng đều là một người chồng đúng chuẩn. Thậm chí cô còn không thể tìm thấy một khuyết điểm nào ở anh. Nhưng điều này cũng khiến Khương Nùng bất giác cảm thấy càng thêm tủi thân. Cảm xúc của phụ nữ mang thai bộc phát rất nhanh nên đôi mắt cô lập tức ngân ngấn lệ.
“Trong khoảng thời gian này, em còn suy nghĩ nghiêm túc về một chuyện…”
Cô nghẹn ngào rồi khẽ nói: “Nếu anh ba không cần em và đứa bé nữa thì em sẽ dẫn nó ra ngoài ở riêng.”
Ánh mắt của Phó Thanh Hoài dán chặt trên khuôn mặt quật cường của cô. Dường như có muôn vàn nét mực đang chấm phá và tô đậm những xúc cảm mơ hồ còn lắng đọng trong cõi lòng anh rồi khiến nó cuộn trào mãnh liệt: “Sao anh có thể không cần em chứ?”
Khương Nùng mím môi thật chặt. Đọc Full Tại truyenggg.com
Phó Thanh Hoài dằn lòng rồi giải thích với cô bằng chất giọng trầm ấm: “Ở lứa của anh, nhà họ Phó có ba người con trai. Từ nhỏ, hai người anh trai đã căm ghét anh đến tận xương tủy vì sau khi được sinh ra, anh sẽ là người tranh giành gia sản với họ...” Tâm trạng của Phó Thanh Hoài cực kỳ nặng nề. Bình thường, thứ anh kiêng kị nhất chính là đề cập tới những chuyện trong quá khứ. Thế mà bây giờ, anh lại phải nhờ vào nó để tranh thủ giành lấy lòng trắc ẩn và cảm thông của Khương Nùng.
Việc anh nhắc lại chuyện cũ vào hôm nay chẳng khác nào đang tự lột tr@n vết sẹo u ám nhất của mình.
Phó Thanh Hoài đã quen với việc làm kẻ bề trên và kiểm soát mọi chuyện trong lòng bàn tay, hơn nữa tính tình của anh lại vô cùng kiêu ngạo. Vì vậy trong lúc nhất thời, từng từ từng chữ phát ra trong cổ họng Phó Thanh Hoài đều khàn khàn khi anh thừa nhận rằng bản thân không muốn con mình cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ đó: “Trong mắt ba anh, ông ấy chỉ muốn có một người thừa kế hoàn hảo và cùng chung dòng máu với mình mà thôi. Nếu anh không đủ năng lực thì có lẽ sẽ có thêm một Lâm Nguyên Y khác để sinh ra người thừa kế cho nhà họ Phó. Chỉ có điều trong nhà họ Phó, con trai chỉ là thứ xếp dưới lợi ích thôi.”
Sự ra đời của Phó Thanh Hoài không phải là kết quả từ tình yêu của ba mẹ.
Sau khi chào đời, nếu khí phách bẩm sinh không xuất sắc thì rất có thể sẽ bị ném ra nước ngoài để bồi dưỡng, bị anh cả dùng quyền lực chèn ép và trở thành một kẻ nhàn rỗi vô dụng.
Tuy nhiên, từ khi còn nhỏ, Phó Thanh Hoài đã có tư chất trời cho để trở thành một người thừa kế, hơn nữa chỉ số thông minh của anh lại cao ngất ngưỡng nên được ba mình khá cưng chiều.
Phó Thu Sinh cực kỳ căm hận Phó Thanh Hoài. Dẫu vậy, vì bản thân là anh cả nên bề ngoài anh ta vẫn giả vờ giả vịt.
Còn Phó Cẩm Minh thì lại không biết cách che giấu điều đó. Anh ta thường xuyên nhìn Phó Thanh Hoài bằng ánh mắt lạnh lẽo như thể bản thân đang suy nghĩ về một kế hoạch thâm độc nào đó.
Khi đó, vì vẫn còn là một cậu bé non nớt nên Phó Thanh Hoài chẳng hề hay biết rằng: Mình đã sai lầm từ khi được sinh ra rồi. Anh cũng cố gắng hàn gắn mối quan hệ với hai người anh trai bằng cách đưa món đồ chơi mà mình yêu thích nhất cho Phó Cẩm Minh. Song, những gì mà Phó Thanh Hoài nhận được lại là: Phó Cẩm Minh xé nát món đồ chơi của anh thành từng mảnh vụn, ném nó xuống tuyết rồi nói một cách mỉa mai:
“Tại sao một thằng nhóc ốm yếu và phải uống thuốc mỗi ngày như mày vẫn chưa chết đi thế?”
“Nếu mày chết rồi thì quả là tốt biết bao. Lúc đó sẽ không còn ai cướp đồ của tao nữa.”
“Phó Thanh Hoài! Tốt nhất thì mày nên cầu chúc cho ba của chúng ta sống lâu trăm tuổi đi... Nếu ông ấy chết sớm thì… Ha ha, tao sẽ phá hủy tất cả những thứ mà mày quan tâm nhất trong đời này, từng món một đều không buông tha, giống như món đồ chơi bị phá hỏng này vậy. Tao sẽ khiến mày phải hối hận cả đời vì đã đầu thai vào nhà họ Phó.”
Khi Phó Thanh Hoài lớn hơn một chút, anh đã không còn sợ những lời cảnh cáo của Phó Cẩm Minh nữa.
Khuôn mặt gầy gò, trong sáng nhưng lạnh lùng của thiếu niên tỏa sáng giữa ánh tuyết trong sân và không biểu lộ chút cảm xúc nào: “Anh hai đang mong em chết đi à? Tiếc là sau này, em sẽ trở thành gia chủ đấy. Tốt nhất thì anh nên thắp hương khấn Phật mỗi ngày để cầu cho ba được sống lâu hơn một ngày đi. Bởi nếu ông ấy qua đời sớm, em nhất định sẽ bắt anh phải quỳ xuống đất và cầu xin em như một con chó chết chủ.”
Sau đó, ba anh đã qua đời sau buổi tiệc mừng thọ lần thứ chín mươi. Toàn thể nhà họ Phó rơi vào tình trạng hỗn loạn và bấp bênh hơn nửa năm ròng rã.
Phó Thanh Hoài đã phá bỏ chuẩn mực của tổ tiên, vượt qua hai người anh trai ruột của mình để trở thành người đứng đầu nhà họ Phó.
Trong những năm đó, Phó Thu Sinh bị bệnh nằm liệt giường, phải dùng máy trợ thở và không thể đi lại được.
Còn Phó Cẩm Minh thì bị Phó Thanh Hoài công kích liên tục và cắt đứt đường sống. Vì vậy, anh ta chỉ có thể tạm thời xin hòa, tự nguyện cúi đầu phục tùng Phó Thanh Hoài và thừa nhận anh là gia chủ.
Phó Thanh Hoài nắm hết quyền hành và tự mình bước lên địa vị cao quý. Tuy nhiên, anh cũng đã mất đi tình cảm gia đình.
Cả gia tộc Phó Thị đều sợ uy quyền của anh. Nếu Khương Nùng không xuất hiện thì Phó Thanh Hoài vẫn là một người cô độc dạo bước khắp thế gian này như trước. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm theo lời dạy của tổ tiên: Lấy một người phụ nữ xinh đẹp có gia cảnh hoàn hảo và tiếng tăm để làm vật trang trí trong nhà.
Sau mười năm đầy bão táp và gian truân đó, ông trời đã tặng Khương Nùng cho anh.
Cô đã cho Phó Thanh Hoài một luồng sức sống mới trong cuộc đời đầy tối tăm của mình. Anh không hề tham lam mà chỉ muốn cùng cô nuôi nấng một đứa con là đủ. Sau này, bất kể nhóc Đậu có tài quản lý gia tộc hay không thì cuối cùng, toàn bộ tài sản tổ tiên cực kỳ hiển hách này cũng sẽ thuộc về nhóc. Dù Nhóc Đậu có thất bại thì cũng chẳng hề gì.
Nghe vậy, lồ ng ngực Khương Nùng lập tức run lên bởi cảm xúc mãnh liệt đang tuôn trào. Đôi mắt cô ửng đỏ: “Anh ba ơi!”
Cô muốn xin lỗi Phó Thanh Hoài vì đã tùy tiện chiến tranh lạnh với anh trong thời gian gần đây. Vì muốn đánh cược một phen, Khương Nùng đã hoàn toàn phớt lờ anh mà lại quên rằng: Vợ chồng không nên rơi vào tình cảnh giằng co như vậy. Bây giờ, khi Phó Thanh Hoài đã nói ra mọi chuyện với vẻ thành khẩn và bộc trực, Khương Nùng bèn chậm rãi nhấc tay lên rồi nương theo ánh trăng đang chiếu vào để chậm rãi chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, sau đó nghiêm túc nói: “Anh nhìn xem! Ngay từ nhỏ, nhóc Đậu đã thông minh và hiểu chuyện rồi. Chắc chắn đứa bé trong bụng em cũng là một đứa con ngoan ngoãn đấy.”
Quả thật Phó Thanh Hoài từng có ý nghĩ không cần đứa bé này trong phút chốc.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ để Khương Nùng phá thai rồi tự làm tổn thương cơ thể mình. Thấy cô khóc lóc, anh cũng không đành lòng nên thầm nói: “Đợi đến khi đứa bé này lọt lòng và trở thành con của chúng ta, anh ba sẽ nuôi dưỡng và chăm sóc nó thật tốt. Nùng Nùng yên tâm đi!”
“Nhóc Đậu do anh tự mình nuôi lớn nên đương nhiên em không hề lo lắng.” Khương Nùng nhìn thẳng vào mắt anh rồi nhẹ nhàng hôn lên đó. Một làn hương dịu dàng và ấm áp cũng nương theo đó mà lan tỏa trong không gian. Khi nụ hôn còn chưa dứt, đôi mắt dưới rèm mi cong vút của cô đã lộ vẻ kiên định: “Sau này, bọn trẻ cũng sẽ hiếu thuận với anh.”
*
Sau đêm nay, rốt cuộc khúc mắc giữa hai người cũng đã được tháo gỡ.
Lúc Khương Nùng mang thai được năm tháng, tính khí nóng nảy và gắt gỏng của phụ nữ có thai đột nhiên biến mất, như thể nó đã hoàn toàn tan biến dưới làn da mềm mại tựa nước của người đẹp. Ngoại trừ những lúc đến đài phát thanh – truyền hình để phát tin tức đúng giờ, Khương Nùng chỉ ở nhà để ăn rồi lại ngủ. Cô được chăm sóc kỹ lưỡng như tổ tông trong nhà.
Nhóc Đậu cũng thường xuyên hỏi cô thế này: “Mẹ ơi! Ngày mai, mẹ có thể để em trai ra ngoài chơi đùa với con không?”
Khương Nùng đang ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây. Đối mặt với câu hỏi ngây thơ và hồn nhiên của con mình, cô suy nghĩ một thoáng rồi trả lời: “Có lẽ ngày mai vẫn chưa được.”
Nhóc Đậu ôm gấu bông bằng đôi tay be bé, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng: “Ôi!”
“Nếu em trai của con ra ngoài vào ngày mai thì có lẽ sẽ không sống được nữa…” Khương Nùng vỗ về tâm trạng của nhóc Đậu khi nhóc đang muốn có bạn chơi cùng mình, sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Con đợi thêm mấy tháng nữa nhé. Ngoan nào!”
Nhóc Đậu chậm rãi bò trên tấm thảm mềm mại để tới bên cạnh Khương Nùng, đoạn ôm lấy bụng cô rồi nhỏ giọng thầm thì: “Con muốn em trai cùng con xem chương trình tin tức thời sự để nhìn thấy mẹ đấy.”
Khương Nùng hôn lên khuôn mặt kháu khỉnh và đáng yêu kia, đôi mắt dưới hàng mi cũng đượm ý cười nhàn nhạt: “Được thôi. Con đừng buồn nữa nhé! Nếu con buồn bã tới mức đổ bệnh thì ba sẽ dẫn con tới khoa nhi để khám bệnh đấy.”
Nhóc Đậu chỉ còn biết đếm từng ngày trên đầu ngón tay để đợi em trai ra đời.
Mà trong khi Khương Nùng mang thai đã xảy ra một sự kiện khác.
Từ trước đến nay, Thẩm Già Hòa luôn là một người đẹp quyến rũ nhưng lạnh lùng, minh mẫn và linh hoạt như loài rắn. Nhưng Yên Hàng lại khăng khăng xem cô ấy như một con chim hoàng yến để bao nuôi. Sau vụ bê bối đầy sóng gió kia, Thẩm Già Hòa đã bị công ty bố trí gia nhập vào một đoàn làm phim để làm việc theo chế độ khép kín trong vòng ba tháng.
Đến khi quay xong bộ phim, cô ấy cũng đã tự động lựa chọn sự nghiệp diễn xuất của mình. Vì vậy, Thẩm Già Hòa đã cắt đứt quan hệ với Yên Hàng.
Nhưng không phải chỉ cần nói cắt thì có thể cắt ngay một cách dễ dàng và sạch sẽ, bởi Yên Hàng đã trực tiếp tới công ty của truyền thông Phong Nhạc.
Theo lời của người quản lý, Yên Hàng vừa biết rằng: Sở Tuy một mực yêu cầu Thẩm Già Hòa phải chia tay ngay.
Làm sao một cậu ấm nức tiếng ăn chơi trác táng ở quận Cửu Nhai có thể chịu đựng chuyện này? Thế là Yên Hàng trực tiếp đánh nhau với Sở Tuy một cách dữ dội, sau đó còn tới chỗ Phó Thanh Hoài làm ầm lên.
Khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của Yên Hàng đầy vết thương. Thế mà anh ta còn la lối một cách trâng tráo và ngang ngược rằng: “Tên họ Sở vừa kết thúc ba năm ở góa đã lập tức cướp đoạt phụ nữ với tôi à? Cái quái gì vậy? Lẽ nào anh ta yêu thích khuôn mặt giống hệt Lộ Ương kia? Muốn giả vờ làm “tình thánh”* để lừa gạt cô bé hả?”
*Chỉ những người si tình, xem tình yêu là tất cả. Đọc Full Tại truyenggg.com
Nếu Phó Thanh Hoài không can ngăn Yên Hàng thì có lẽ anh ta đã bị Sở Tuy đánh cho một trận nhừ tử.
Yên Hàng chưa bao giờ nếm trải cảm giác thất bại trong đời. Vậy nên giờ đây, khi Thẩm Già Hòa không lựa chọn mình, anh ta lập tức thất thểu và thảm hại như chuột lột. Yên Hàng cảm thấy khó chịu và bực bội đến mức thuốc thang cũng chẳng buồn uống, chỉ biết mắng chửi Sở Tuy là một kẻ bỉ ổi và giả tạo.
Khương Nùng được Thẩm Già Hòa nhờ vả nên phải xoa dịu trái tim đang bị tổn thương của Yên Hàng.
Nhưng Khương Nùng chưa kịp nói gì thì Yên Hàng đã hỏi cô: “Trong mắt cô, có phải tôi chỉ là đồ vô dụng vừa không có học vấn vừa không có nghề nghiệp, suốt ngày chỉ biết ở nhà khoanh chân chờ ba mình chầu trời để kế thừa gia sản, sau đó lại tiếp tục cuộc sống phung phí và xa xỉ của mình không?”
Khương Nùng suy ngẫm trong chốc lát rồi khéo léo nhắc nhở anh ta: “Truyền thông Phong Nhạc vô cùng trọng dụng và ủng hộ Thẩm Già Hòa. Nếu như cô ấy tình nguyện để mặc sự nghiệp mà mình đã vất vả gây dựng bị hủy hoại trong thoáng chốc, không màng tới tình nghĩa với ân nhân mà chỉ kiên quyết muốn ở bên anh thì… Yên Hàng à, anh có thể cho cô ấy những gì?”
“Sở Tuy không phải là người tốt lành gì đâu!”
“Nhưng Sở Tuy đã cứu Thẩm Già Hòa khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng đấy. Rõ ràng là trong suốt mấy năm nay, anh ta đã trao tất cả các cơ hội thăng tiến và hợp đồng béo bở nhất công ty cho cô ấy.” Khương Nùng khẽ vỗ vào bả vai đang dần suy sụp của Yên Hàng bằng bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của mình, sau đó nhẹ nhàng thở dài: “Anh đừng trách Già Hòa nữa. Cô ấy chỉ muốn tìm kế mưu sinh bằng cách lựa chọn con đường khiến cô ấy cảm thấy an toàn nhất theo bản năng của mình thôi.”
Yên Hàng đã làm loạn một trận. Nhưng lại chẳng có ai biết rằng: Rốt cuộc Khương Nùng đã thuyết phục anh ta thành công bằng cách nào. Tóm lại, Yên Hàng không tiếp tục làm phiền Sở Tuy nữa và ngoan ngoãn trở về nhà họ Yên.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa trong chớp mắt.
Trong đợt sinh lần này, Khương Nùng đã chọn phương pháp sinh mổ. Đến ngày sinh theo dự tính, cô bèn nhập viện từ sớm.
Vì sợ rằng đến lúc đó, bản thân sẽ không thể chăm sóc cho nhóc Đậu nên khi Thẩm Hành lặn lội đường xa từ thành phố Giang tới đây, Khương Nùng đã giao con trai cho ba mình. Còn những chuyện khác, Phó Thanh Hoài đều đã sắp xếp cực kỳ ổn thỏa rồi. Họ tự lựa chọn ngày lành tháng tốt để chào đón đứa con trai thứ hai của nhà họ Phó.
Lần sinh nở này, Khương Nùng cảm thấy mọi chuyện tiến triển thuận lợi và suôn sẻ như một giấc ngủ. Đến khi tỉnh lại thì cô đã rời khỏi bàn mổ rồi.
Chỉ có điều thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng nên ý thức của cô còn hơi mơ hồ và mê man. Nằm trên chiếc giường bệnh êm ái, Khương Nùng nghe thấy Thẩm Hành nói rằng: “Đứa bé này hơi lười biếng đấy nhé. Thậm chí y tá đỡ đẻ đã đánh nó ba phát mà nó còn chẳng buồn khóc chút nào.”
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp và điềm đạm của Phó Thanh Hoài vang lên: “Không khóc cũng chẳng sao cả. Bác sĩ đã kiểm tra sức khỏe của Chiêu Muội rồi. Đứa bé vô cùng khỏe mạnh.”
Khương Nùng bị cụm từ “Chiêu Muội” này đánh thức và tỉnh táo trở lại. Hàng mi ươn ướt hé mở với vẻ mệt mỏi rã rời, đúng lúc cô nhìn thấy Phó Thanh Hoài đang ôm đứa bé sơ sinh đến bên giường.
Thấy Khương Nùng đã tỉnh lại, khuôn mặt đẹp trai của Phó Thanh Hoài lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy, giọng nói của anh cũng trở nên mềm mỏng hơn nhiều: “Em muốn hôn Chiêu Muội không?
Sợ cô chán ghét, anh niềm nở nói thêm một câu:
“Nó đã được tắm rửa rất sạch sẽ rồi.”
Bây giờ Khương Nùng không còn sức lực để nói chuyện nữa. Cô chỉ có thể để mặc Phó Thanh Hoài tùy ý đặt tên mụ cho đứa con trai thứ hai của mình, sau đó ngước mắt ngắm nhìn đứa bé sơ sinh trong tã lót.
Dù chỉ vừa lọt lòng nhưng đứa bé vẫn dễ thương và đáng yêu như nhóc Đậu. Mái tóc xoăn nhẹ trông xinh xắn như một bé gái.
Một lúc sau, thuốc mê trong người Khương Nùng mới tan hết. Cô nói bằng giọng điệu yếu ớt: “Nó giống anh và cũng giống nhóc Đậu. Ba người đều thật điềm tĩnh.”
Từ đầu đến cuối, Chiêu Muội luôn nằm ngủ trên cánh tay của Phó Thanh Hoài mà không hề quấy khóc, đến tận bây giờ cũng chưa từng bật khóc một lần nào.
Phó Thanh Hoài ngắm bản sao nhỏ bé của chính mình, ngay cả đôi mắt của đứa bé này cũng giống anh như đúc. Vì vậy anh khẽ cười: “Ừm! Trông nó có vẻ rất dễ nuôi.”
Nhưng bây giờ vẫn còn hơi sớm để nói câu này.
Vì Khương Nùng sinh mổ nên phải ở lại bệnh viện lâu hơn.
Đến đêm hôm sau, khắp tòa nhà đều có thể nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Khi vừa mới ra đời, Chiêu Muội không hề khóc lóc, kể cả bị y tá đánh đòn cũng vậy. Có lẽ cuối cùng cũng đã nhận ra rằng mình không còn ở trong bụng mẹ nữa, Chiêu Muội mới cất giọng khóc vang vọng tới mức rung trời chuyển đất.
Ngay cả nhóc Đậu nghe thấy cũng phải co rút đôi vai nhỏ nhắn trong bóng đêm, sau đó rúc vào lòng mẹ và nhìn ba dỗ dành em trai mình.
“Vì sao con khóc? Con không hài lòng với điều kiện của nhà chúng ta à?”
Phó Thanh Hoài hơi hoang mang và không biết xử trí ra sao. Nhưng tiếc là bây giờ Chiêu Muội còn quá nhỏ nên không thể trả lời anh được.
Phó Thanh Hoài phải dỗ dành con trai đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới có thể khiến Chiêu Muội nín khóc.
Ánh nắng ban mai rực rỡ len lỏi vào phòng qua khung cửa sổ. Khi tỉnh dậy, Khương Nùng đã trông thấy một người nghiện sạch sẽ như Phó Thanh Hoài – hiện giờ đang mặc một chiếc áo sơ mi hằn rõ nếp nhăn. Không thèm để ý tới hình tượng của mình, anh vừa ôm con trai đang mặc tã lót vừa dựa vào ghế ngủ thiếp đi với dáng vẻ phờ phạc.
Ánh sáng vàng nhạt vừa vặn chiếu lên sườn mặt của Phó Thanh Hoài. Làn da của anh trắng sáng đến mức có thể thấy rõ quầng thâm màu xám dưới hàng mi đen nhánh như lông quạ.
Khương Nùng lẳng lặng ngắm nhìn anh thật lâu, để rồi đôi mắt dần dần đượm ý cười hạnh phúc. Sau đó, cô ôm chặt nhóc Đậu vẫn đang rúc vào lòng mình và ngủ say sưa.