Khi trời về khuya, toàn bộ thành phố bên ngoài khung cửa sổ kính sát đất dần dần chìm vào bóng đêm tối đen, từng ngọn đèn bắt đầu vụt tắt.
Khương Nùng dịu dàng dỗ Phó Cẩm Uyên chìm vào giấc ngủ rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng trẻ em, sau đó cô chuyển hướng sang một căn phòng khác. Cách một cánh cửa đang khép hờ, Khương Nùng nhìn thấy ánh đèn ấm áp hắt ra từ nơi khe hở.
Vừa khéo rọi lên tà váy của cô.
Khương Nùng không bước vào, yên lặng đứng bên ngoài cửa. Cô nhìn Phó Thanh Hoài bế nhóc Đậu vừa tắm xong ra khỏi buồng tắm, dùng chiếc khăn to rộng bao lấy con nhỏ. Anh tăng nhiệt độ cho phòng trẻ em rồi lấy một bộ đồ ngủ bằng bông, bàn tay đeo nhẫn cưới từ tốn mặc quần áo lên cho con, lần lượt cài từng chiếc cúc áo.
Nhóc Đậu dụi cái trán vừa hạ sốt vào phần cằm góc cạnh của ba, giọng nói ngoan ngoãn: "Ba ơi, là do con tham ăn, ngày mai ba đừng giận Chiêu Muội nữa được không ạ?"
Phó Thanh Hoài sờ trán cậu bé, góc nghiêng được ánh đèn chiếu rọi, gương mặt khôi ngô, biểu cảm rất đỗi bình thường: "Ừm."
So với Phó Cẩm Uyên ít khi làm nũng, nhóc Đậu lại giống như được ngâm trong hũ mật, mặc xong quần áo vẫn muốn dựa lên người của ba. Hàng mi đen dày như chiếc quạt nhung tơ phất xuống, càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn của cậu bé. Nhóc Đậu cứ thế dụi dụi lên người ba mình.
Phó Thanh Hoài gần như chiều theo cậu bé, anh tựa bên cạnh chiếc giường nhỏ, vòng tay ôm lấy con trai.
Qua một lát, trong mắt nhóc Đậu hiện vẻ buồn ngủ, giọng nói non nớt cũng mềm đi nhiều: "Ba ơi, ba hôn con đi."
Phó Thanh Hoài hôn lên trán cậu. Đọc Full Tại truyenggg.com
Nhóc Đậu lại nói: "Hôn cả mũi nữa ạ."
Phó Thanh Hoài tiếp tục hôn.
Nhóc Đậu nở nụ cười, cúi đầu dựa trán lên ngực của ba, tự tìm cho mình một vị trí thoải mái, ấm áp nóng hổi như khi còn nhỏ mới ra đời, khi ấy cậu bé phải nghe được nhịp tim vững chãi của ba thì mới có thể yên tâm say giấc.
Lúc Phó Hoài Thanh tưởng con trai đã ngủ rồi, nào ngờ qua mấy giây nhóc Đậu lại trộm hít một hơi mùi nhang thơm quen thuộc, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh rủ trước trán, cậu hơi ngẩng đầu, nói: "Hồi Chiêu Muội còn ở trong bụng mẹ, con thường xuyên mơ thấy em ấy, em ấy gọi con là anh trai, nói rằng sau này được sinh ra sẽ làm bạn cùng con cả đời."
Phó Thanh Hoài kiên nhẫn nghe những lời ngô nghê của cậu bé mà không hề cắt ngang.
Đôi mắt to tròn trong veo như làn nước mùa thu của nhóc Đậu phản chiếu bóng hình của ba, dáng vẻ khi nhìn người khác giống hệt với Khương Nùng, sâu trong ánh mắt tràn đầy sự chân thành: "Con cảm ơn ba và mẹ đã mang em ấy đến với mái nhà này."
Bầu không khí yên lặng vài giây mà tưởng như đã qua một thế kỷ.
Phó Thanh Hoài giơ tay, dịu dàng xoa đầu cậu bé, giọng nói trầm khàn vang lên: "Con là anh trai, về sau phải bảo vệ em mình."
Nhóc Đậu lại vùi mình vào vòng ôm của ba: "Con biết rồi ạ."
Bóng hình dịu dàng đứng ngoài cửa ngắm nhìn một lát, sau đó lặng lẽ rời đi.
Khương Nùng không định quấy rầy bầu không khí giữa hai ba con, cô nhẹ nhàng trở về phòng ngủ chính.
Khoảng nửa tiếng sau, Phó Thanh Hoài cũng rời khỏi phòng của nhóc Đậu, anh không vội quay về phòng, sau khi gỡ ống tay áo đang cuộn trên cổ tay thon dài, anh bước về hướng phòng trẻ em của Phó Cẩm Uyên.
Bên trong bật một chiếc đèn ngủ, ánh sáng vàng ấm áp hắt thành một cái bóng dưới chân đèn.
Trên giường, dáng ngủ của Phó Cẩm Uyên chẳng nề nếp tẹo nào, góc chăn rũ ở bên mép giường, miễn cưỡng lắm mới phủ qua phần bụng của thằng bé. Phó Thanh Hoài nhanh chóng kéo chăn rồi đắp ngay ngắn lại.
Gương mặt nhỏ nhắn của Phó Cẩm Uyên phớt hồng, thằng bé lười biếng trở mình, dán lên gấu bông rồi tiếp tục ngủ say.
Một lát sau.
Phó Thanh Hoài bình tĩnh đứng bên mép giường, ngắm nhìn con trai một lát, ngón tay thon dài của anh khẽ vén chăn lên, lập tức nhìn thấy vết thương trên đầu gối của Phó Cẩm Uyên. Vết thương đã được bôi thuốc, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương bạc hà.
-
Đồng hồ trên vách tường lặng lẽ chỉ mười một giờ rưỡi.
Khương Nùng tắm rửa xong, đọc hết bản thảo dẫn thời sự ngày mai, vừa nằm xuống giường không bao lâu thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Là Phó Thanh Hoài đã về.
Anh cởi áo sơmi rồi tùy ý vứt trên thảm, bước qua ôm lấy cô, đặt nụ hôn lên bả vai trắng bóc như ngọc Dương Chi của cô.
Khương Nùng không giả vờ ngủ, cô ngước mắt lên: "Thằng bé này tính cách ngang ngược quá, phạt quỳ mà nó cũng không sợ, về sau phải làm sao đây anh?"
Cô sợ Phó Cẩm Uyên càng trưởng thành sẽ càng khó quản thúc, sẽ gây ra họa lớn.
Phó Thanh Hoài hôn đôi mắt như làn nước mùa thu nhuốm nét ưu sầu của cô, trầm giọng: "Cứ dạy từ từ, gia sản của anh ba lớn như vậy mà vẫn quản được lại sợ không quản nổi nhóc con này ư?"
Có lẽ vì con đầu lòng nuôi quá tốt, lúc Khương Nùng sinh đứa thứ hai không ngờ lại có tính cách này.
Phó Thanh Hoài lại an ủi cô: "Ngang ngược chút cũng tốt, tính tình nhóc Đậu dịu dàng, thiếu sự mạnh mẽ để làm gia chủ, vừa khéo thằng em có thể bù trừ cho nó."
Đồ ngủ Khương Nùng mặc trên người lần lượt được anh cởi xuống, lộ ra chiếc cổ thon dài, cô hơi ngẩng đầu: "Dẫn theo hai đứa con trai bên mình mà anh ba vẫn bị người khác nhớ nhung, xem ra sức hấp dẫn này không giảm chút nào so với lúc trước khi kết hôn."
Lời nói ẩn chứa sự ghen tị, cô biết bình thường con trai nhỏ gặp người khác giới tránh còn không kịp, không có chuyện vô duyên vô cớ chọc vào Triệu Nhĩ Lộ.
Vụ việc trong thang máy, cô đã nghe kể lại không sót chữ nào.
Đôi môi của Phó Thanh Hoài lướt qua bờ môi của cô, mang theo hơi thở ấm nóng: "Người bên ngoài nhớ thương lung tung, sao Nùng Nùng lại trách anh?"
Khương Nùng không thích những lời Triệu Nhĩ Lộ nói, con trai đã trút giận thay cô rồi.
Tất nhiên cô cũng lười chấp nhặt, có điều lúc hai người ở bên nhau vẫn sẽ "lên án" vài câu tâm trạng trước mặt Phó Thanh Hoài, chưa hết, cô lại ghé sát bên tai anh, dùng giọng nói mỹ miều dịu dàng khiến tâm trí rung động mà hỏi: "Anh ba ở bên em sẽ thấy chán à?"
Dần dần, nhiệt độ trong phòng ngủ chính nhanh chóng tăng lên, nhiệt độ cơ thể nóng hổi nơi lồ ng ngực của Phó Thanh Hoài cũng theo đó mà tăng cao. Anh đặt nụ hôn lên từng tấc da, lòng bàn tay chạm vào những đường nét trắng nõn, lúc ấn xuống còn rất mềm mại.
Màn đêm mập mờ dài đằng đẵng, anh không nói nhiều mà dùng hành động để chứng minh cả đời này cũng không thấy chán.
-
Ngay hôm sau, những chuyện xảy ra ở câu lạc bộ đã truyền đến nhà họ Thẩm ở thành phố Giang.
Thẩm Hành sợ cháu trai bị Phó Thanh Hoài trách phạt, còn cố tình gọi một cuộc điện thoại sang, đáng tiếc đã muộn một bước, phạt quỳ cũng quỳ xong rồi.
Với tính cách kiêu ngạo của Phó Cẩm Uyên, thằng bé sẽ coi thường việc tỏ vẻ đáng thương để tìm đồng cảm. Đợi khi điện thoại được chuyển tới tay, đối diện với sự lo lắng ân cần của Thẩm Hành, gương mặt quá đỗi xinh đẹp của thằng bé vẫn rất lạnh lùng: "Con đã biết trước sẽ bị ba phạt rồi, đáng ra con nên để bà cô xấu xí kia uống thêm vài hớp nước tắm của cá."
Vừa nghe đã biết thuộc loại nhận sai nhưng không sửa.
Thẩm Hành nhìn đứa cháu ngoại còn đang uống sữa, ông dùng hết tâm trí để khuyên cháu nó bớt giận.
Phó Cẩm Uyên bàn điều kiện với ông ấy: "Ông ngoại mua cho con một thùng kem dâu tây hạ hỏa đi ạ."
Còn bé tí như vậy mà đã biết hạ hỏa rồi ư. Đọc Full Tại truyenggg.com
Thẩm Hành đồng ý mua cho thằng bé, sau đó dù có cách xa nghìn trùng thì công ty của Triệu Nhĩ Lộ vẫn phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ nhà họ Thẩm.
Ý muốn dựa vào phụ nữ để phất lên của Chân Mạnh Quân rõ rành rành, không nói đến việc hợp tác với Phó Thị đổ sông đổ bể, một dự án trong công ty còn bị nhà họ Thẩm ngáng chân giữa đường. Ông ta biết đã đắc tội cô chủ nhà họ Thẩm, đêm hôm ấy bèn chuẩn bị quà gửi tới đài phát thanh - truyền hình để xin lỗi Khương Nùng.
Đáng tiếc quà cáp đều bị trả về, Khương Nùng còn chẳng buồn mở ra nhìn lấy một lần.
Chân Mạnh Quân đợi ba ngày, chỉ đành đích thân đến tận nhà thăm hỏi, muốn nhận lỗi vì chuyện nghệ sĩ nhà mình đã có lời lẽ xúc phạm đến cậu chủ nhỏ lúc ở trong thang máy.
Phó Thanh Hoài ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhà, bên tay là một chén trà Bích Loa Xuân, anh ung dung lắng nghe âm thanh tuyết rơi bên ngoài.
Anh không nói chuyện này đã cho qua, Chân Mạnh Quân cũng không dám coi như đã xong xuôi rồi.
Cầu xin cũng cầu xin rồi, cuối cùng ông ta quyết tâm, ngay trước mặt Phó Thanh Hoài, cực kỳ thành ý cởi áo khoác âu phục. Ông ta mặc quần dài áo sơmi mỏng tang, giữa trời đông lạnh giá chạy ra hồ nuôi cá ở bên ngoài ngâm một hồi, uống đủ nước, như thế mới miễn cưỡng ép được chuyện này xuống.
Đêm đó Chân Mạnh Quân được dìu về. Thấy ba trừng phạt kẻ xấu, hai nhóc con trùm áo bông kín mít, trên đầu đội mũ đỏ, đứng cạnh hồ bên ngoài.
Ngón tay nho nhỏ của Phó Cẩm Uyên sờ mặt tuyết, thấy hơi lạnh bèn rụt vào trong túi áo, thằng bé lại tò mò nhìn những chú cá chép màu đỏ trong hồ, dường như chúng bị giật mình, đều đang ngửa bụng lên.
"Anh ơi, cá ngủ mất rồi ạ?"
Nhóc Đậu đang ăn kem, hương dâu tan chảy trong miệng, cậu bé híp mắt đầy vẻ hưởng thụ, đáp lại: "Chắc là cá bị sợ nên ngất đi đó."
"Thế còn cứu được không ạ?"
"Đợi anh ăn kem xong đã." Nhóc Đậu li3m mấy cái, giọng nói non nớt vang lên: "Mang kinh Phật của ba ra đây đọc cho chúng nó nghe..."
"Đọc kinh Phật có thể khiến lũ cá sống lại hả anh?"
"Không, có thể siêu độ cho chúng nó."
-
Chân Mạnh Quân muốn tặng phụ nữ cho Phó Thanh Hoài, kết quả không tặng được mà còn bị uống đầy một bụng nước hồ cá, chuyện này đã truyền ra một phạm vi nhất định ở trong giới.
Bình thường, mọi người đều biết con trai nhà họ Phó rất ngang ngược. Đọc Full Tại truyenggg.com
Nhất là thằng bé, tuổi còn đang uống sữa mà đã học được hết tinh túy của ba nó, mai sau tốt nhất tránh được thì tránh, đừng có chọc vào.
Bên cạnh việc Chân Mạnh Quân bị dạy dỗ một trận, đến Triệu Nhĩ Lộ cũng hiểu được thế nào gọi là họa từ miệng mà ra.
Cô ta rụt đầu, yên phận ngoan ngoãn một khoảng thời gian, cho đến khi tin đồn bớt đi kha khá, thấy nhà họ Thẩm đã tìm đến tận nơi tính chuyện xong xuôi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cô ta từ từ quay lại nhận vài công việc, đi tham gia tiệc tối với các ông lớn trong giới.
Cuối năm có rất nhiều tiệc xã giao, trong một buổi đấu giá cấp cao, Triệu Nhĩ Lộ đã gặp được mợ Phó mà mọi người hay nói.
Cô ta mới chỉ xem bản tin do Khương Nùng dẫn ở trên tivi, cũng biết người phụ nữ này rất xinh đẹp.
Nếu không thì sao có thể dùng sắc đẹp khiến gia chủ Phó lạnh lùng cao ngạo phải mê đắm mê đuối, chẳng thèm liếc mắt tới phụ nữ xung quanh cơ chứ.
Nhưng Triệu Nhĩ Lộ không ngờ rằng, trong mối quan hệ này Phó Thanh Hoài lại là người khuất phục trước Khương Nùng. Trước mắt của bao nhiêu người, anh nhường ghế chính cho vợ mình ngồi, còn bản thân tình nguyện làm nền một bên.
Buổi đấu giá diễn ra, chỉ cần là trang sức hay đồ cổ mà Khương Nùng nhìn trúng, anh đều sẽ mua về bằng được.
Triệu Nhĩ Lộ không có tư cách ngồi hàng trên, chỉ đành xếp sau mấy hàng. Cô ta nương theo ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên ở trong phòng, nhìn về phía vị trí trung tâm hàng trước. Chiếc váy dạ hội thật dài ôm lấy dáng người yểu điệu, chuỗi ngọc trai rũ trên bờ vai trắng nõn, càng tôn thêm sự mịn màng thanh thoát như ngọc.
Bàn tay thon dài của Phó Thanh Hoài ung dung khoác lên đầu vai cô, ngón tay nghịch những viên ngọc trai, thỉnh thoảng gương mặt tuấn tú ấy lại nghiêng sang, tranh thủ lúc lơ đãng mà hôn lên môi cô. Khi nói đến chuyện gì thú vị, hai người lại nhìn nhau mỉm cười.
Triệu Nhĩ Lộ không biết phải hình dung bầu không khí này như thế nào, cô ta vô thức ngấm ngầm sinh lòng ngưỡng mộ, lại cảm thấy Khương Nùng đẹp tới mức phụ nữ cũng không thể đố kị được. Cô ta thẫm nghĩ, không hổ là người làm nghề đưa tin, dường như trời sinh đã có năng lực khiến người khác muốn lại gần.
Triệu Nhĩ Lộ nhìn rất lâu, lặng lẽ trông Phó Thanh Hoài tiêu hết một tỷ trong buổi đấu giá chỉ để giành lấy niềm vui cho vợ yêu.
Sau khi kết thúc.
Ánh đèn lập tức rọi sáng toàn bộ đại sảnh xa hoa, Khương Nùng đứng dậy, bước trên đôi giày cao gót rời khỏi vị trí. Cô đi từng bước về phía Triệu Nhĩ Lộ, Phó Thanh Hoài chậm rãi theo sau, còn giúp cô chỉnh lại phần đuôi váy yêu kiều.
Khoảng cách rút ngắn dần.
Vẻ chấn động trong mắt Triệu Nhĩ Lộ biến mất, trái tim vô thức như muốn ngừng đập, cô ta ngồi im không nhúc nhích, có phần lúng túng.
Khi cô ta tưởng mình sẽ bị cảnh cáo công khai một trận, ngay sau đó, ánh mắt đẹp như làn nước mùa thu của Khương Nùng khẽ liếc qua nhưng tiếng bước chân không ngừng lại, cô đi ngang qua rồi hướng về phía cánh cửa của sảnh lớn.
Từ đầu tới cuối cô chẳng buồn coi Triệu Nhĩ Lộ như tình địch mà để vào mắt.
-
Khương Nùng không biết rằng mình chỉ đơn giản xuất hiện đã hoàn toàn dập tắt hy vọng của người phụ nữ nhung nhớ Phó Thanh Hoài.
Cô cũng chẳng hơi đâu mà nhớ xem Triệu Nhĩ Lộ trông như thế nào, ở buổi bán đấu giá không nhận ra, đến lúc lên xe còn nghe Lương Triệt ngồi ở ghế phó lái hóng hớt vài câu.
Cô hơi bất ngờ, khẽ nhìn sang Phó Thanh Hoài ngồi ở bên cạnh theo bản năng.
"Anh có nhận ra không?"
Trước giờ Phó Thanh Hoài chẳng bao giờ phí tâm tư cho mấy việc như thế này, môi anh mấp máy, đến nói chuyện cũng thấy lười: "Không có."
Khương Nùng mỉm cười, chút ghen tị kia hoàn toàn tan biến. Cô đưa tay hạ kính cửa sổ màu đen xuống một chút, tầm mắt lặng lẽ ngắm nhìn cảnh đêm rực rỡ bên kia con đường: "Thị lực của Lương Triệt tốt thật đấy."
Lương Triệt nở nụ cười dịu dàng: "Ngày đó tôi không có mặt ở câu lạc bộ, nếu không cần gì ông chủ câu lạc bộ phải giúp chứ, chính tôi đã có thể thay mợ trút giận rồi."
Triệu Nhĩ Lộ nói khoác mà không biết ngượng, ai trong nhà họ Phó nghe xong cũng không thể nhẫn nhịn nổi.
Đã thế còn tính kế hai cậu chủ nhỏ, hôm ấy, Lương Triệt chạy suốt đêm đến nhà họ Thẩm để mách tội, Phó Thanh Hoài cũng ngấm ngầm đồng ý với hành vi này, không mở miệng trách cứ anh ta.
Nếu nhìn rộng một chút, chỗ dựa của Khương Nùng đâu chỉ có một người, mà tất cả đều không thể chọc vào.
Cô chậm rãi dựa lên bả vai của Phó Thanh Hoài, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng: "Ở chỗ anh ba vẫn là thoải mái nhất."