Tuyết Hồ

Chương 26

Edit + Beta: Hwan

**********

Lưu Vân gấp tới độ trái tim bùng nổ rồi, trơ mắt nhìn nó ngã xuống, nhưng hết lần này tới lần khác bị quang mang vây khốn, không cách nào thoát ra.

“Tiểu hồ, tiểu hồ…”Âm thanh của Lưu Vân run rẩy, lớn tiếng kêu gọi.

Hàn Yên không có trả lời, thậm chí nhúc nhích cũng không động.

“Nghĩ không ra hồ yêu này có năm trăm năm đạo hạnh, thế mà không chịu nổi một kích.”Long Hình khinh miệt nói.

Nghe thấy y nói như vậy, Lưu Vân muốn một đao chém chết y, Lưu Vân cũng không màng quang mang làm chính mình bị thương, nổi giận dùng sức đánh quang tầng.

“Tiểu hồ, tiểu hồ…”Hắn một bên nghĩ cách phá tan quang tầng, một bên run giọng gọi.

Nhìn vẻ mặt điên cuồng của Lưu Vân, Long Hình cảm thấy kinh hãi.

Khóe miệng Lưu Vân nhè nhẹ chảy ra máu tươi, nhưng hắn một điểm cũng không có ý thức được, vẫn cứ tiếp tục đánh, máu tươi trên miệng rơi xuống tầng quang, sau đó dung nhập vào trong đó, trong nháy mắt, quang mang này đột nhiên biến mất.

Lưu Vân cũng không quan tâm vì sao quang tầng này biến mất, hắn cước bộ lảo đảo chạy vội tới bên người Hàn Yên, đem hòn đá trên ngực Hàn Yên lấy xuống, sờ khí tức của nó, yếu ớt đến không cảm giác được.

“Hàn Yên, Yên…”Lưu Vân thanh âm không yên mà thấp giọng kêu.

Hàn Yên sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lồng ngực đơn bạc có chút phập phồng.

“Sẽ không, sẽ không…”

Lưu Vân ôm Hàn Yên thất thanh khóc rống, sao có thể như vậy! Sao có thể vậy!

Khóc trong chốc lát, Lưu Vân quay đầu, dùng ánh mắt mang cừu hận nhìn Long Hình, mỗi chữ mỗi câu nói: “Ta — muốn – giết — ngươi!”

Lưu Vân nhẹ nhàng đem Hàn Yên đặt xuống đất, chậm rãi đứng lên, con ngươi màu lam dần chuyển sang màu đỏ, trên người tản ra mãnh liệt sát khí, từng bước tới gần Long Hình.

Bị vẻ mặt của hắn làm cho giật mình, Long Hình không tự chủ được mà thụt lùi vài bước, “Ngươi — “

Lưu Vân giơ tay phải lên, lòng bàn tay xuất hiện một đạo quang mang màu đỏ tươi, hồng quang biến thánh vô số hồng tiễn hướng Long Hình bay tới.

Long Hình chưa bao giờ gặp cảnh tượng loại này, trong khoảng thời gian ngắn, y ngây ngẩn cả người, căn bản không biết né tránh, hơn nữa cho dù y muốn né tránh, chỉ sợ cũng né không được.

Mắt thấy Long Hình sắp bị hồng tiễn biến thành con nhím, đột nhiên không biết từ đâu toát lên một đạo bạch quang, đem hồng quang này bao vây lại, sau đó bạch quang và hồng tiễn biến mất, tiếp theo một nam tử khoảng hai ba hai bốn tuổi từ trên trời  hạ xuống.

Nam tử một thân màu xanh lam, dung nhan tú nhã tuấn lãng, khí chất trong sáng tinh khiết mà ôn hòa, giờ phút này, hắn chính là mang theo nụ cười ôn nhu, trong đôi mắt không mang theo độ ấm nhìn Lưu Vân nói: “Thật là, ngươi cũng đã chuyển thế rồi, tính tình vẫn như cũ!”

Lưu Vân không nói lời nào mà nhìn nam tử này, nhìn hắn đối với chính mình lắc đầu thở dài.

“Tránh ra!”Từ đôi môi Lưu Vân phun ra từng chữ lạnh lẽo.

Nam tử không bị hắn lạnh lùng dọa đến, xoay người tức giận mà đối với Long Hình nói: “Ngươi này ngu xuẩn, còn không mau cút đi! Thiếu chút nữa đại sự bị ngươi phá hủy!”

Vừa ngay thấy hắn mắng mình ngu xuẩn, Long Hình tức giận đến nổi trận lôi đình, đang muốn mở miệng mắng to, nam tử tựa hồ không muốn nghe y dài dòng, vươn tay lên, “Ngươi đi đi!”

Long Hình cảm thấy thân thể mình bị một lực lượng vô hình bao lấy, sau đó thân thể không tự chủ được mà bay lên trời, y muốn kêu to, lại chưa kịp mở miệng, đột nhiên trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Nam tử híp mắt nhìn Long Hình biến thành điểm đen biến mất, lúc này mới xoay người nhìn Lưu Vân, hắn nhíu mày nói: “Ngươi còn nhìn ta làm gì, còn không nhanh đi cứu người ngốc kia, thật là!”Tạm dừng, hắn nói tiếp: “Đừng nói với ta, ngươi không biết phải cứu nó như thế nào?”

Lưu Vân vừa nghe thấy có thể cứu được Hàn Yên, không khỏi vừa mừng vừa sợ, “Ngươi biết — biết như thế nào cứu nó?”

“Ai da, ngươi thật sự không biết hả? Ta còn tưởng thời gian trước ngươi bắt nó tu luyện thành người, chính là vì có chuyện như hôm nay!”Nam tử ngạc nhiên nói.

Lưu Vân trên trán nổi gân xanh, nếu không phải trong miệng y còn có biện pháp cứu Hàn Yên, hắn thật sự muốn một quyền đánh ngất y, miễn cho y ở bên tai mình quát tháo.

“Ta còn tưởng rằng ngươi đã nghĩ tới, chẳng lẽ ngươi…”Nam tử có xu thế líu lo không ngớt.

Lưu Vân không thể nhịn được nữa, quát nói: “Nói mau! Muốn như thế nào mới có thể cứu nó!”

Nam tử lại càng hoảng sợ, bất mãn nói: “Ngươi đây là cái gì thái độ!”

“Ngươi còn dài dòng, ta nhân tiện — “

“Được rồi! Ta nói. Thật là! Ngươi từ trước cho tới nay đều không thú vị!”Nam tử nói thầm, nhưng mà hắn cũng không dám nói nhảm nữa, đi tới bên người Hàn Yên, từ trong ngực lấy ra một viên nho nhỏ trong suốt cùng với dược hoàn gì đó đút vào miệng Hàn Yên.

“Ngươi cho nó ăn cái gì?”Lưu Vân cảnh giới hỏi.

“Đương nhiên là thứ tốt!”Nam tử tức giận nói.

Lưu Vân muốn nói cái gì, đột nhiên Hàn Yên khí tức mỏng manh tinh tế mà rên rỉ một tiếng.

Lưu Vân vui mừng khôn xiết, vội vàng ôm lấy nó, vội vàng hỏi: “Tiểu hồ, tiểu hồ…”

Nam tử nói: “Ngươi đừng kêu, nó còn chưa hoàn toàn khỏe, sẽ không đáp lại ngươi, ngươi bồi nó ngủ là được!”

“Bồi ngủ? Có ý tứ gì?”

“Chính là — chính là –, ai da, ta cũng không biết phải nói như thế nào!”

“Ngươi nhanh nói cho rõ ràng?”Lưu Vân khẩn trương.

Nam tử nghĩ một chút, “Quên đi, hành động so với nói dễ dàng!”

Nói xong, hắn niệm một câu khẩu quyết, một đoàn thất quang mang đem Lưu Vân và Hàn Yên bao lại một chỗ.

“Đi thôi!”Nam tử nói, thất quang mang bao vây lấy hai người hướng chính giữa thủy đàm bay đi, “Nè, các ngươi ở bên trong mà ngủ đi, về sau tỉnh lại là không có chuyện gì rồi! Ta đi đã rất lâu, không quay về sẽ xảy ra chuyện, chúng ta ngày sau gặp lại!”

Lưu Vân trợn mắt há mồm nhìn nam tử kì quái hướng mình huơ tay, sau đó biến mất không thấy.

Hắn ngốc trong chốc lát, sau đó cúi đầu nhìn Hàn Yên trong ngực.

“Tiểu hồ, tiểu hồ…”

Hắn thấp giọng kêu, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, không nhịn được ôm Hàn Yên nằm xuống, khép lại đôi mắt màu đỏ.
Bình Luận (0)
Comment