Tuyệt Mệnh Pháp Y

Chương 105

❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎ “Tôi tới đón em về nhà.” ◎

Vào ban đêm, phía đông Bến Viễn.

Đêm nay trăng sao thưa vắng.

Đã hơn một giờ đã trôi qua kể từ khi vụ việc xảy ra.

Cố Ngôn Sâm không quan tâm đ ến vết thương của mình, trực tiếp đến cục thành phố phụ trách.

Tin tức về cái chết của Hàn Thanh Dật truyền đến, cộng với việc Thẩm Quân Từ bị bắt cóc, cục trưởng Đinh trực tiếp chỉ huy, bắt đầu thương thảo phương án ứng phó.

Cảnh sát xác định Hà Văn Lâm chính là Mộng Sư, thu thập toàn bộ tư liệu của y, công bố truy nã toàn quốc.

Tốc độ điều tra nhanh chưa từng có.

Hệ thống Skynet được bật lên, truy tìm tung tích xe của Hà Văn Lâm, cảnh sát đã trích xuất hết tài sản đứng tên y ở Bến Viễn, nhanh chóng khoanh vùng được tòa nhà này.

Máy bay không người lái cất cánh, bay lượn trên bầu trời đêm của thành phố.

Vài chiếc xe cảnh sát xuất phát, chạy tới hiện trường. Cố Ngôn Sâm cũng đang ngồi trên một trong những chiếc xe, hắn nhíu mày nhìn tư liệu Bạch Mộng cung cấp.

Thông tin của Hà Văn Lâm về cơ bản khớp với hồ sơ buổi chiều của hắn và Thẩm Quân Từ, chỉ là tuổi tác nhỏ hơn so với dự kiến của hắn một chút, ánh mắt của hắn dừng lại ở cột năm sinh.

Ngày 25 tháng 9…

Hà Văn Lâm sinh cùng ngày với hắn.

Trùng hợp hơn nữa, ngay cả năm cũng là cùng một năm.

Họ sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm.

Cố Ngôn Sâm nhìn xuống, Hà Văn Lâm từng có một người em gái, qua đời năm 13 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học, đi làm hơn một năm, gặp tai nạn giao thông vào giáng sinh…

Hắn đang định nhìn kĩ hơn thì Lục Anh phanh xe lại: “Chúng ta đến rồi.”

Trong một tòa nhà thiếu ánh sáng, chỉ có duy nhất một cửa sổ sáng đèn.

Hà Văn Lâm hoàn toàn không định che giấu vị trí của mình.

Cảnh sát phía trước đã đi dò đường, bộ đàm truyền đến tin tức: “Đội trưởng Cố, cửa ở dưới tầng khóa, nếu muốn phá thì cũng phải mất một lúc.”

Cố Ngôn Sâm xuống xe, hắn ngửa đầu nhìn khung cửa sổ đang sáng, sau đó xoay người quan sát hoàn cảnh xung quanh: “Tầng thượng của tòa nhà bên trái, chuẩn bị bắn tỉa.”

Cố Ngôn Sâm lên tầng cùng với các tay súng bắn tỉa của đội cảnh sát đặc nhiệm.

Bắn tỉa đôi giống như bảo hiểm kép cho hành động.

Chỉ khi người bắn chính mắc lỗi, người bắn sau mới có thể nổ súng.

Trên người Cố Ngôn Sâm bị thương, để cải thiện khả năng nhắm bắn tỉa, cần phải dựa vào môi trường xung quanh.

Hắn lựa chọn kiểu bắn tỉa nằm tương đối ổn định, đặt trên mặt đất, cúi người xuống, nằm sấp trên mái nhà thô ráp.

Miệng vết thương truyền đến một trận đau đớn, Cố Ngôn Sâm lại không thèm để ý chút nào.

Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, xuyên qua kính ngắm của súng bắn tỉa, có thể nhìn thấy tình huống trong phòng.

Thẩm Quân Từ vẫn còn sống, trên quần áo cậu có vết máu.

Cố Ngôn Sâm hít sâu một hơi, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại, đợi nhịp tim bình tĩnh lại rồi hắn mới nhìn qua ống kính lần nữa.

Hà Văn Lâm đang khống chế Thẩm Quân Từ đứng trước cửa sổ, con dao trên tay y hướng về phía cổ họng Thẩm Quân Từ, chỉ cần lưỡi dao hạ xuống, không quá mấy giây là có thể cắt đứt cổ họng Thẩm Quân Từ.

Từ góc độ bọn họ đang đứng, rất khó bắn, Hà Văn Lâm hoàn toàn núp sau lưng Thẩm Quân Từ.

Người bắn súng bổ trợ ở bên cạnh cũng đang ngắm bắn: “Đội trưởng Cố, cái cửa sổ kia nhỏ quá, có thể vô tình làm bị thương con tin.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Chờ chút!”

Đây là kính cường lực, một khi bắn vào, kính có thể bị vỡ, và bọn họ chỉ có duy nhất một cơ hội.

Cố Ngôn Sâm chăm chú theo dõi tình hình trong phòng. Ngón trỏ tay phải chậm rãi đặt lên cò súng.

Hắn ở trong lòng thầm niệm.

Thẩm Quân Từ, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Ngay trong nháy mắt đó, tình hình đã thay đổi …

❁❁❁

Vài giây trước, trong nhà.

Hà Văn Lâm đã kéo Thẩm Quân Từ đứng lên, con dao trong tay y kề vào cổ Thẩm Quân Từ.

Thẩm Quân Từ có thể cảm nhận được lưỡi dao lạnh như băng kia.

Cậu cố ý giả vờ yếu ớt dựa vào người Hà Văn Lâm.

Ánh mắt Thẩm Quân Từ lại vô cùng bình tĩnh, cậu cúi đầu, nhìn thấy phía dưới đậu mấy chiếc xe cảnh sát, sau đó lại nhìn thấy, ở phía đối diện có tay súng bắn tỉa đang ẩn náu.

Cố Ngôn Sâm hẳn là đang ở đó.

Trong lòng hiện lên ý niệm này, Thẩm Quân Từ thấy không sợ hãi nữa.

“Có vẻ như khán giả đã đến đông đủ rồi. Vậy thì chúng ta hãy thưởng thức phần trình diễn tiếp theo.” Hà Văn Lâm mỉm cười, con dao trong tay xẹt qua cổ Thẩm Quân Từ.

Y đã tưởng tượng ra cảnh máu bắn tung tóe, tưởng tượng ra cảnh miệng Thẩm Quân hộc máu, ngã xuống đất tử vong, tưởng tượng ra cảnh Cố Ngôn Sâm ôm thi thể Thẩm Quân Từ, khóc rống lên.

Chỉ mới tưởng tượng  thôi, y đã cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Nhưng những gì y tưởng tượng lại không hề xảy ra.

Đúng lúc này, hai tay Thẩm Quân Từ vũng vẫy, sợi dây thừng bị đứt, cậu cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích.

Thẩm Quân Từ thừa dịp Hà Văn Lâm còn chưa kịp phản ứng, đưa tay kéo cánh tay Hà Văn Lâm, cắn một phát thật mạnh vào tay Hà Văn Lâm cầm dao.

Hà Văn Lâm không ngờ Thẩm Quân Từ có thể giãy thoát, tay y bị cắn, mu bàn tay đau đớn, hét lên một tiếng thảm thiết.

Y và Thẩm Quân Từ tranh nhau con dao trên tay.

Thẩm Quân Từ cũng không tham chiến, vì vậy cậu vừa mở miệng đã đột nhiên cúi xuống.

Đúng lúc này, một viên đạn từ phía đối diện bắ n ra, “biu” một tiếng phá vỡ lớp thủy tinh.

Kính cường lực bị đạn xuyên thủng, toàn bộ mảnh vỡ tan thành bông tuyết, từ bên ngoài rốt cuộc không nhìn thấy được tình huống trong nhà nữa.

Hà Văn Lâm mất một lúc mới phát hiện cánh tay mình bị bắn trúng, máu tươi chảy ra, con dao trong tay y rơi xuống đất.

Thẩm Quân Từ xoay người nhặt con dao lên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất, nhào về phía Hà Văn Lâm ỏ phía sau.

Tay cậu dùng sức, ánh mắt hung ác, không chút do dự.

Mũi dao nhanh chóng c ắm vào cổ Hà Văn Lâm.

Tất cả điều này xảy ra trong tích tắc.

Đảo khách thành chủ, chuyển bại thành thắng!

Thẩm Quân Từ đã thực hiện hàng nghìn ca giải phẫu cổ, vị trí cậu chọn cực kỳ khéo  léo và chuẩn xác, nơi đó đã phá vỡ tất cả mạch máu và các dây thần kinh chủ quản, tránh thực quản, khí quản, nhưng lại xuyên qua toàn bộ cổ y.

Nó sẽ chỉ khiến cho t đau đớn, sẽ không gây chết người.

Hà Văn Lâm mở to hai mắt một cách không thể tin được.

Sau đó, y “a” lên một tiếng, y thấy máu, nhưng là máu của bản thân.

Hà Văn Lâm bị thương nặng lùi lại hai bước, ngã xuống đất, co giật, y bịt cổ, máu chảy ra từ kẽ ngón tay.

Thẩm Quân thở hổn hển nói: “Đây là kết cục mà tôi lựa chọn, khả năng thứ tư. Tôi sẽ được an toàn, và anh sẽ phải đi tù, chịu sự trừng phạt thích đáng.”

Nói xong, cậu cúi người nhìn thẳng vào mắt Hà Văn Lâm.

Khóe môi Thẩm Quân Từ mang theo vết máu, vẻ mặt có chút tàn nhẫn.

Hà Văn Lâm nhìn chằm chằm vào cậu.

Thẩm Quân Từ ngồi xổm xuống, lấy tay chậm rãi rút dao ra khỏi cổ Hà Văn Lâm, đảm bảo y vẫn còn tỉnh táo, có thể nghe rõ từng câu từng chữ của cậu.

“Có người bản chất xấu xa, chỉ hy vọng mọi người trên thế giới sẽ xấu xa hơn cả mình, có người bản thân rất bất hạnh, nhưng lại hy vọng tất cả mọi người đều sẽ được sống hạnh phúc. Đó là sự khác biệt giữa con người với nhau. Tất cả tội lỗi của anh là do chính anh gây ra! Cho dù có trải qua chuyện tương tự, anh vĩnh viễn cũng không phải là Cố Ngôn Sâm, Cố Ngôn Sâm cũng sẽ không phải là anh.”

Nói xong, Thẩm Quân Từ đứng dậy, mở cửa phòng cho cảnh sát đi vào.

Hà Văn Lâm nghe thấy tiếng cảnh sát xông vào.

Vết thương đau đớn giống như xé rách cả người y.

Trong lúc mơ mơ màng màng, y dường như lại trở lại trong cơn ác mộng của chính mình, nhưng lần này thì khác.

Hết thảy hư ảo dường như đều bị lưỡi dao sắc bén của tên pháp y kia cắt ra, kết giới ma thuật tiêu trừ, từng mảnh đều vỡ vụn.

Giấc mơ đó vô cùng rõ ràng.

Cuối cùng y cũng quay lại và nhìn thấy tất cả sự thật.

……

Nắng chiều chiếu trên bãi cỏ, các bạn nhỏ khác đều đang chơi đùa ở phía xa, truyền đến tiếng trẻ con lanh lảnh.

Y giật lấy diều của em gái, bay được một đoạn thì con diều bất ngờ bị mắc trên cây.

Y có hơi hối hận, cũng cảm thấy có chút xui xẻo, nói với em gái đang đứng sau lưng mình: “Nếu có ai hỏi, mày phải nói là do mày làm, biết chưa.”

Em gái khóc lóc: “Anh ơi… Anh lấy diều giúp em đi, cao như vậy em không với tới.”

Y ngửa đầu nhìn cái cây, sợ hãi: “Quên nó đi, không cần lấy nó. Mày bảo bố mua cho cái khác là được.”

“Nhưng em thích nó lắm.” Cô bé cứ khóc mãi không ngừng.

Y bị tiếng khóc làm cho khó chịu, quay người bỏ đi: “Tao vẫn còn bài tập về nhà chưa làm xong, chơi một mình đi, tự đi mà nghĩ cách.”

Một lát sau, y còn chưa làm xong một đề, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đứa nhỏ kia hình như đang trèo cây.

Y không để ý tới nữa, cúi đầu tiếp tục làm bài.

Lúc sau, y đột nhiên nghe thấy tiếng la hét, em gái của y thì rơi từ trên cây xuống.

Có người lớn phát hiện ra ở đây xảy ra chuyện, bèn gọi điện thoại báo cấp cứu, còn có người đi tìm bố mẹ y.

Y chen qua đám người nhìn xuống đất, mắt em gái vẫn mở thao láo, trên đầu cô bé có một vết thương to bằng miệng chén, máu tươi không ngừng chảy ra.

……

Trong nháy mắt, y dường như lại ở hiện trường vụ tai nạn.

Y tỉnh lại sau cơn hôn mê, trước mắt mọi thứ đều là màu đỏ, mơ hồ vô cùng, sau đó y nhìn về phía bạn gái ở bên cạnh mình.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái năm xưa không còn nữa, thay vào đó là những vết thương kín mặt đến biến dạng.

Người phụ nữ duỗi tay ra, gọi tên y: “Văn Lâm, chân em bị gãy rồi, phải làm sao đây… Em đau quá, mau cứu em với … Em bị kẹt rồi, sợ lắm.”

Trời nhá nhem tối, chiếc xe đã bị biến dạng hoàn toàn, bốc khói trắng xóa.

Xung quanh là tiếng khóc lóc của mọi người, tiếng kêu la thảm thiết.

Y run rẩy bò ra khỏi xe, ngã xuống đất, đưa mắt nhìn bạn gái, giống như đang nhìn con quái vật xấu xí nào đó.

Tài xế xe đã chết rồi, tại sao cô ta còn chưa chết?

Y không dám chạm vào cô ta, nơm nớp lo sợ nói: “Để anh đi tìm người cứu em…”

Khoảnh khắc y quay người lại.

Y nhớ lại những lời thề biển trong quá khứ, và những lời hứa mà họ đã hứa với nhau.

Nếu y bỏ rơi cô ta, y sẽ bị mọi người lên án, y là luật sư, nếu dư luận làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của y, chẳng lẽ sau này, y sẽ phải sống cùng con quá vật xấu xí này cả đời sao?

Tại sao cô ta không chết đi? Thật tốt nếu cô ta chết đi.

Suy nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của y.

Hiện trường lộn xộn như vậy, căn bản không có ai nhìn thấy chỗ này, y vòng ra phía sau xe, lén lấy bật lửa ra, tay run run, bật lửa hai lần mới lên. Châm vào đám dầu lan ra từ trên mặt đất, ngọn lửa bùng lên, dần dần lan rộng.

Sau đó, y đi đến bên cạnh xe, nhìn người phụ nữ và ngọn lửa đang bùng lên.

Người phụ nữ không biết y là người châm lửa.

Cô kêu lên thảm thiết, hướng về phía y, vươn bàn tay đẫm máu ra: “Cứu em, cứu em với…”

Y ngây người đứng nhìn tất cả.

Những người khác phát hiện nơi này bốc cháy, vội vàng lấy bình chữa cháy trên xe ra dập lửa. Nhưng vẫn không kịp.

……

Mất ngủ kéo dài, bản ngã tê liệt, y đã dần quên mất những điều này.

Hoặc có lẽ y đã tự lừa mình dối người, không dám đối diện với sự thật.

Bây giờ thì y nhớ ra toàn bộ rồi.

Nước mắt lăn ra từ khóe mắt.

Hóa ra, cơn ác mộng của y là do chính y thêu dệt nên.

Địa ngục đó là cái lồ ng của y.

Bố của y, bố mẹ của bạn gái, những người đó nói đúng, y là một kẻ giết người xấu xí, đê hèn.

Y không nên tồn tại trên thế giới này.

Nhưng không ai phát hiện ra tội ác mà y gây ra, pháp luật cũng không có quy định để trừng phạt y.

Người y giết không phải chỉ có một mình Hàn Thanh Dật.

Y đã giết rất nhiều người, nhưng không một ai hay biết, cảnh sát cũng không tìm thấy chứng cứ.

Mỗi lần như vậy, y đều mỉm cười với những người khác, và những người đó lại nói y là một người tốt.

Mỗi lần, y mặc vest, đi giày da, ngồi trên ghế luật sư, hùng hồn giúp người khác bào chữa, ai ai cũng nói y là một luật sư thành đạt.

Nhưng cơn ác mộng vẫn luôn hiện hữu, nhắc nhở y sẽ không bao giờ được tận hưởng hạnh phúc.

Chỉ cần y làm chuyện sai trái, bóng tối sẽ luôn lởn vởn trong tim y.

Y như bị xé làm hai nửa, một nửa đang tuyệt vọng tìm cho mình một lý do, để minh oan cho tất cả.

Một nửa khác, giống như một ác quỷ, trái tim luôn mong đợi một cái gì đó tương tự sẽ xảy ra, tùy ý tận hưởng niềm vui khi làm điều ác.

Để ngăn chặn nỗi thống khổ của mình, y đã dụ dỗ những người khác, mỗi lần tạo ra một con quái vật mới, ăn máu tươi, nỗi đau của y sẽ giảm bớt đi đôi chút.

Chuyện này giống như đang uống rượu độc để giải khát vậy, và sau đó cơn đau của y lại càng trầm trọng hơn.

Lại phải bắt đầu một vòng lặp mới.

Nhưng hóa ra, chính y mới là ác quỷ.

Địa ngục này do chính y tạo ra.

Có nhân viên y tế đang băng bó vết thương cho y, vào lúc hai tay bị còng, Hà Văn Lâm bỗng nhiên cảm nhận được sự yên tĩnh xung quanh.

Lời nguyền trên người y dường như đã được phá vỡ.

Hóa ra cảm giác khó chịu không đến từ sự cô đơn, mà đến từ cái gọi là lương tâm của y.

Y đang ở trong địa ngục vô tận, bởi vì y không nhận được hình phạt mà y đáng ra phải nhận.

❁❁❁

Thẩm Quân Từ bước ra khỏi phòng, cậu đưa con dao giao cho đồng nghiệp cảnh sát.

Có nhân viên y tế tới băng bó cho cậu, có người đang cảm khái về tình trạng nguy hiểm vừa rồi, còn có người hỏi cậu lời khai có liên quan. Ngay cả cục trưởng Đinh  cũng đặc biệt gọi điện thoại tới, an ủi cậu bảo cậu cố gắng nghỉ ngơi thật tốt.

Thẩm Quân Từ có hơi buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì trả lời từng câu một.

Rồi cậu đứng đợi người mình cần đời.

Cố Ngôn Sâm cuối cùng cũng từ tầng đối diện chạy tới đây.

Ngực của hắn phập phồng, tay phải ấn vào chỗ vết thương, hình như là chạy một mạch tới.

Nhìn thấy cậu bình an vô sự, Cố Ngôn Sâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn vươn tay về phía cậu: “Tôi tới đón em về nhà.”

Thẩm Quân Từ nhìn Cố Ngôn Sâm trước mắt, trong áo khoác của hắn vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, cách ăn mặc kỳ quái như vậy không khó coi chút nào, ngược lại còn có chút cảm giác độc đáo.

Cậu thì thầm: “Tôi biết đường về nhà, anh vẫn ngoan ngoãn trở lại bệnh viện thì hơn. Lỡ mà vết thương nứt ra, không phải chuyện đùa đâu.”

Cố Ngôn Sâm vươn tay, lau vết máu dính trên khóe miệng Thẩm Quân Từ.

Nó còn biết cắn, con mèo con này hung dữ quá à.

“Chờ tôi xuất viện, chúng ta sống cùng nhau nhé.” Cố Ngôn Sâm mỉm cười nhìn cậu: “Có người chờ em về nhà, ý nghĩa của những lời này không giống nhau.”

Thẩm Quân Từ sửng sốt một lát, duỗi tay đặt vào lòng bàn tay Cố Ngôn Sâm.

Nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền thẳng đến ngực.

Cậu trả lời, “Được.”

Đêm nay, sau khi giết quỷ, cuối cùng cũng mở ra một khoảnh khắc yên bình.

Có lẽ ngày mai trời sẽ nắng.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Pháp y Thẩm hoàn tất phản công, cuộc sống ăn chung ở chung sắp bắt đầu, đến lúc kiểm tra xem đội trưởng Cố có được hay không rồi.

Ngày mai sẽ bước vào một tập mới ~ có thể sẽ cập nhật hơi muộn.

ps: Có dung dịch dinh dưỡng nào không?

Editor có lời muốn nói: Các bạn muốn đổi xưng hộ thành “anh-em” chưa nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment