❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ Y nhắm mắt lại, nhảy từ trên cao xuống.◎Ban đêm, Cục Thành phố Bến Viễn.
Sau khi xác định được vị trí của Nghiêm Trì, Cố Ngôn Sâm đã thông báo cho Thẩm Quân Từ và Lịch Trọng Nam.
Bên kia, Thẩm Quân Từ và Lịch Trọng Nam cũng đã sắp xếp xong cho Tạ Vũ Na.
Mọi người hẹn gặp nhau ở gần nhà kho.
Sáu giờ tối, Cố Ngôn Sâm dẫn đầu đội cảnh sát, đi về phía nhà kho.
Xe cảnh sát nhanh chóng lướt trên đường, nóc xe có đèn xanh đỏ, không có chuông báo động.
Người đi đường đều nhao nhao nhìn ngó, không biết cảnh sát tối nay có hành động gì.
Bạch Mộng ôm máy tính ngồi trên xe chỉ huy, vẫn đang cùng Lục Anh tổng hợp tin tức: “Đội trưởng Cố, xe của công ty an ninh cũng đang tập trung theo hướng này, những người đó nhanh hơn chúng ta…”
Cô dừng lại một chút, nhìn về phía màn hình, nói ra tin xấu: “Hình như ngã tư phía trước bị chặn rồi.”
Lục Anh cũng nhìn vào màn hình và cau mày: “Không đúng, mấy cái xe đó là của ai?”
Bạch Mộng mở cửa sổ ra nhìn: “Cũng là xe cảnh sát, là của bên chi cục 4, và bên đội cảnh sát giao thông.”
Hình như phía trước xảy ra tai nạn giao thông, người của chi cục và cảnh sát giao thông đang xử lý, nên ngã tư mới bị tắc.
Dư Thâm tò mò hỏi: “Tối nay bọn họ cũng có hành động ạ?”
“Xem ra có người không muốn để cho chúng ta tìm được Nghiêm Trì.” Cố Ngôn Sâm đưa ra phán đoán sắc bén, hắn mở miệng nói, “Hai người điều tra người đứng đầu công ty bảo vệ kia xem.”
Ngón tay Bạch Mộng gõ vào bàn phím, sau đó nói: “Người đứng đầu công ty bảo vệ là một cặp anh em song sinh, một người tên là Khách Như Hải, một người tên là Khách Như Thân.”
Lục Anh nhịn không được chửi bới: “Một người tên là Hải, một người tên là Sâm, đây chẳng phải là đang bán hải sản à?”
Bạch Mộng tiếp tục nói: “Đây là công ty bảo vệ rất lớn ở Bến Viễn, thường đảm nhận bảo vệ một số triển lãm, sự kiện và các công tác an ninh khác. Công ty có hàng trăm nhân viên đã có chứng chỉ, đứng tên hàng chục chiếc xe, vốn điều lệ là 10 triệu. Tôi sẽ gửi thông tin của người phụ trách công ty vào trong nhóm.”
Cố Ngôn Sâm nhấp vào một tấm ảnh chụp trong nhóm, bộ dạng hai người kia gần như giống nhau, chỉ là trên mặt người anh trai có một vết sẹo, để người ta có thể phân biệt. Hai người này đều có dáng người cường tráng, từ hình thể xem xét, cũng không phải loại người hiền lành gì.
Lục Anh nhìn thoáng qua ảnh: “Diện mạo này, quả thật rất hung hãn.”
Cố Ngôn Sâm nhạy bén phát hiện vấn đề: “Chỉ nhận bảo vệ triển lãm và sự kiện, sao có thể nuôi được nhiều người như vậy? Tám phần mười chắc chắn đang làm công việc cho những người giàu có.”
Ví dụ như, bây giờ bọn họ đang hỗ trợ Biệt thự Mười Ba để tóm được Nghiêm Trì.
Con đường này là con đường chính từ cục thành phố đến phía tây thành phố, nhưng bây giờ lại bị chặn bởi các phương tiện và người đi bộ.
Cố Ngôn Sâm suy đoán, vụ tai nạn giao thông trên con đường này cũng không phải ngẫu nhiên, công ty bảo vệ và người của Biệt thự Mười Ba vì để chặn xe của bọn họ, cố ý gây ra tai nạn, lại gọi thêm người của chi cục và cảnh sát giao thông tới, tạo ra ùn tắc giao thông.
Chỉ cần Nghiêm Trì bị bọn họ bắt được trước, nắm trong tay, rất có thể sẽ bị giết người diệt khẩu.
Bọn họ vẫn đang suy nghĩ đối sách, Thẩm Quân Từ gọi điện thoại tới: “Alo, đội trưởng Cố, bọn em đã đến bên ngoài chỗ kho hàng kia, hình như người của đối phương đã tìm được nơi này rồi.”
Bọn họ đi một con đường khác, ngược lại nhanh hơn nhiều so với con đường Cố Ngôn Sâm đi.
Lục Anh nghe vậy vui mừng khôn xiết: “Pháp y Thẩm đã đến chưa? Người đàn ông đó được cứu chưa?”
Bạch Mộng ở một bên dùng ngón tay chọc chọc anh ta: “Anh nói bậy gì đấy? Bên pháp y Thẩm nhiều nhất cũng chỉ có một hai người, sao có thể đối đầu được với nhiều người như thế? Hơn nữa cậu ấy còn là pháp y, cho nên tốt nhất chúng ta vẫn nên nghĩ cách để đến đó đi.”
Cố Ngôn Sâm không buồn nghe bọn họ nói, hắn nói ngắn gọn tình hình bên này qua điện thoại.
Thẩm Quân Từ nói: “Vậy trước tiên để bọn em thử liên lạc với Nghiêm Trì xem, xem xem có thể nghĩ ra được biện pháp gì hay không.”
Cố Ngôn Sâm cúp điện thoại.
Hắn hỏi Bạch Mộng, “Nếu như không đi xe, từ đây chạy đến đó mất bao lâu?”
Bạch Mộng tra soát một chút: “Còn một đoạn đường rất dài, chạy được đến nơi mất ít nhất cũng phải ba mươi phút.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Để cho người trong xe của Dư Thâm xuống xe, đi đường vòng từ phía sau, bất kể là điều động xe khác, hay phải dùng chung xe điện, trong vòng mười lăm phút, nhất định phải tới nơi!”
Sau đó hắn nói: “Lục Anh, cậu và tôi đi trước, chặn người bên công ty bảo vệ.”
❁❁❁
Bên ngoài công trường.
Thẩm Quân Từ ngắt cuộc gọi với Cố Ngôn Sâm, cậu ngồi ven đường, lấy máy tính xách tay từ trong túi ra.
Hiện tại đối phương nhân số đông đảo, đã sớm bao vây nhà kho trước một bước.
Họ giống như những người vừa mù vừa điếc, trước tiên phải tìm cách xem tình hình trong nhà kho. Chỉ đường cho Nghiêm Trì phối hợp với bọn họ, mới tìm được cơ hội sống sót.
Lịch Trọng Nam cầm lấy điện thoại, lần thứ hai gọi điện thoại cho Nghiêm Trì, chuẩn bị liên lạc với y.
Buổi chiều bọn họ thử gọi mấy lần, có thể Nghiêm Trì đang tiết kiệm điện, tạm thời tắt máy, gọi mãi không được.
Lịch Trọng Nam nhìn mười ngón tay của Thẩm Quân Từ nhanh chóng gõ trên bàn phím: “Cậu muốn xâm nhập vào hệ thống giám sát của nhà kho à? Khó lắm không?”
Thẩm Quân Từ chăm chú nhìn vào màn hình: “Giám sát nhà kho chắc không khó lắm.”
Loại chuyện này sẽ khó với những người không biết cách, người biết cách thì chưa chắc đã khó. Có người thoạt nhìn thì cảm thấy là núi non trùng điệp, có người thoạt nhìn lại cảm thấy giống như mặt đất bằng phẳng.
Chuyên ngành đại học của Lâm Lạc là truyền thông, trong đó môn có thành tích tốt nhất chính là bảo mật thông tin liên lạc, khi đó giáo viên đều nhờ cậu giúp đỡ trong các bài kiểm tra bảo mật. Đó là để cho cậu cố gắng lấy thông tin thông qua hàng rào bảo mật được thiết lập. Mỗi lần cậu đều có thể vượt qua dễ dàng, buộc giáo viên phải nâng cấp mức độ bảo mật.
Những kỹ năng này rất thiết thực trong cuộc sống.
Thẩm Quân Từ đã đọc các tài liệu liên quan, để không bị mất các kỹ năng cơ bản.
Bây giờ bọn họ đang ở gần nhà kho, ngày nay, rất nhiều camera đều được kết nối không dây. Thẩm Quân Từ rất nhanh tìm được lối vào, thử chen vào.
Nhà kho sử dụng hệ thống giám sát dân sự thông thường, không cần mã hóa.
Lịch Trọng Nam dùng tai nghe Bluetooth gọi, lần này điện thoại rốt cục cũng thông…
❁❁❁
Khi màn đêm đến gần, trong nhà kho tối tăm.
Nghiêm Trì vừa mới kết thúc màn hồi tưởng của mình, mở điện thoại di động ra, bên cạnh y không có bộ sạc hay sạc pin dự phòng, điện thoại di động chỉ còn lại 10% pin.
Gần như là cùng lúc bật máy, một cuộc điện thoại được gọi đến.
Y tưởng là Tân Dục Ninh gọi tới, vội vàng nghe máy: “Alo!”
Đối diện truyền đến thanh âm lo lắng của một người đàn ông: “Nghiêm Trì?”
Nghiêm Trì nghe thanh âm quen tai: “Anh là…”
“Tôi là Lịch Trọng Nam.”
Nghe thấy cái tên này, trong nháy mắt Nghiêm Trì cảm thấy mình nhìn thấy hy vọng sống, suýt chút nữa khóc lên: “Anh Lịch, cứu em, trước khi em…”
Lịch Trọng Nam ngắt lời y, nói ngắn gọn: “Những chuyện đó tôi biết cả rồi, bây giờ cậu đang trong kho hàng đúng không?”
Nghiêm Trì nói, “Vâng, em nên làm gì bây giờ?”
Lịch Trọng Nam nói: “Người của Biệt thự cũng đang tìm cậu, vài phút nữa bọn họ sẽ lên lầu. Bạn tôi đang cố gắng đột nhập vào hệ thống giám sát của nhà kho…”
Thẩm Quân Từ vẫn đứng bên cạnh lắng nghe, lúc này phải chuyển qua tai nghe để nói chuyện: “Nghiêm Trì, cậu nhìn qua cửa sổ phía sau nhà kho một chút, những người đó có thể sẽ vào từ chỗ đó.”
Nghe thấy một giọng nói xa lạ, Nghiêm Trì theo chỉ dẫn đứng dậy, từ cửa sổ phía sau nhà kho nhìn xuống, trên con đường phía sau, quả nhiên có hơn mười bóng đen băng qua đường, đi về hướng này.
Nghiêm Trì có chút hoảng hốt: “Có người! Bọn họ tới rồi!”
Họ tiến thẳng đến nơi ẩn náu của y, chỉ có một khả năng, đồng hương của Nghiêm Trì tiết lộ tin tức.
Gần như cùng lúc đó, Thẩm Quân Từ đã nhập xong một đoạn mã vào sổ tay của mình và anh ấy nhấn phím Enter.
Một số hình ảnh giám sát xuất hiện trên màn hình máy tính của cậu, cuối cùng cậu đã thành công xâm nhập vào hệ thống giám sát của nhà kho.
Thẩm Quân Từ lại mở ra một tấm bản đồ địa hình trong kho hàng để so sánh.
Lịch Trọng Nam chỉ huy Nghiêm Trì: “Bên trái ba người, bên phải năm người, bọn họ chặn cửa cầu thang phía dưới, cửa trước sau cũng đều có người, bây giờ cậu chỉ có thể đi lên…”
Dừng lại một lúc, anh ta nói, “Lên tầng ba, cậu đi ra khỏi cánh cửa bên phải, sau đó rẽ phải, đi lên cầu thang thoát hiểm.” Trên tầng bốn của tòa nhà này, có một hành lang thông với tòa nhà bên cạnh.”
Nghiêm Trì mò mẫm trong bóng tối mở cửa nhà kho ra, y muốn đi nhanh một chút, nhưng tay chân hơi nhũn ra, không nghe theo sai khiến, chờ y dựa theo lời Lịch Trọng Nam nói, lúc đi lên lầu ba, đã có thể nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng người.
Y biết, những người đó đều đến đây để tìm y.
Mấy năm nay ở trong Biệt thự Mười Ba, y cũng biết trong đó có bao nhiêu người, ông chủ có bao nhiêu thế lực, lại có những thủ đoạn gì.
Bọn họ thường xuyên gọi người của công ty bảo vệ, một trong số họ có người là tuyển thủ tán đả hoặc lính đánh thuê đã nghỉ hưu ở nước ngoài, những người đó giết người sẽ không chớp mắt.
Cuối cùng đã lên được đến tầng bốn.
Trước mặt Nghiêm Trì là một đoạn hành lang, nghe thấy tiếng bước chân từ dưới lầu truyền đến, y có hơi thất thần, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, suýt chút nữa đã mất đi ý chí sinh tồn.
Lịch Trọng Nam lại nhắc nhở y: “Khi đi qua hành lang, nhớ khom lưng.”
Lúc này Nghiêm Trì mới hoàn hồn, cúi đầu bước nhanh qua hành lang, lúc này đã tiến vào một tòa nhà mới, bỏ lại những người đó phía sau.
“Bây giờ phải làm gì tiếp theo?” Nghiêm Trì run giọng hỏi.
“Những người đó đã phát hiện ra cậu không có trong nhà kho. Bọn họ đang tìm kiếm tung tích của cậu.”
Tìm được đến đây chỉ là vấn đề thời gian
Bước chân của Nghiêm Trì càng ngày càng nhanh, phía trước hành lang đen kịt lại đột nhiên xuất hiện một cánh cửa sắt.
Nghiêm Trì vội vàng chạy tới lay lay, cửa sắt không hề nhúc nhích, y hoảng sợ nói: “Ở đây hình như bị khóa rồi!”
Một tia hi vọng sống sót cuối cùng cũng đã biến mất, Nghiêm Trì rơi vào tuyệt vọng.
Y rất nhanh sẽ bị kẹt trong ngõ cụt, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa.
Trong điện thoại có cuộc thảo luận nho nhỏ.
Trong màn hình khắp nơi đều là người của đối phương, đối mặt với cục diện như vậy, Lịch Trọng Nam cũng thấy hơi bất đắc dĩ.
Thẩm Quân Từ cắt camera giám sát ra bên ngoài, cậu lại tiếp nhận tai nghe Bluetooth, chỉ đường cho Nghiêm Trì: “Cậu có thể trèo qua cửa sổ. Chân trái đạp lên ngưỡng cửa sổ, chân phải đạp máy điều hòa không khí bên ngoài, hướng về phía cửa sổ bên phải, phá vỡ kính vào.”
Nghe được đề nghị này, Lịch Trọng Nam ở bên cạnh thất thanh kêu lên: “Quá mạo hiểm.”
Thanh âm Thẩm Quân Từ vẫn giữ bình tĩnh: “Trước mắt, đây là phương pháp thoát thân an toàn nhất.”
Nghiêm Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, tòa nhà y ở tối đen, chỉ có tòa nhà bên cạnh là có chút ánh sáng.
Trước mặt y là một bệ cửa sổ rộng khoảng chừng hai mươi centimet, cách đó không xa có một cái khung sắt nho nhỏ, trên đó có đặt máy điều hòa bên ngoài.
Nơi này cách mặt đất hơn mười thước, phía dưới giống như vực sâu không đáy.
Nghiêm Trì một chút cũng không dám nhìn xuống, mồ hôi nhỏ xuống ướt đẫm lưng.
“Những người đó đang tiến về phía cậu. Họ sẽ sớm tìm thấy cậu thôi.” Thẩm Quân Từ thúc giục, “Có thể bọn họ sẽ mang theo súng.”
Không cần Thẩm Quân Từ nhắc, trong lòng Nghiêm Trì cũng vô cùng rõ ràng, con đường này cực kỳ nguy hiểm, nhưng đây là con đường sống duy nhất của y trước mắt.
Hơn nữa nếu như không có Lịch Trọng Nam chỉ đường cho y, bây giờ y đã sớm rơi vào trong tay những người đó.
Nếu bị bắt, y có thể sẽ chết tại chỗ rồi sau đó biến thành một cỗ thi thể được xử lý sạch sẽ, bị chôn vùi ở mọi ngóc ngách của thành phố này.
Nghiêm Trì cắm tai nghe, bỏ điện thoại di động vào trong túi, trèo lên bệ cửa sổ, sau đó y to gan, dùng cả tay và chân, giống như một con nhện trèo lên máy điều hòa cách đó nửa mét.
Thẩm Quân Từ vẫn đang nói chuyện với y: “Đừng nhìn xuống, cậu biết gì về cái chết của cô gái kia không? Hung thủ trông như thế nào?”
“Cô ấy chết trong phòng VIP của Biệt thự Mười Ba, cụ thể là phòng nào thì tôi không nhớ rõ. Hung thủ là một người đàn ông trẻ tuổi, thoạt nhìn chưa tới ba mươi tuổi, trên trán hắn, có một nốt ruồi…”
Máy điều hòa dưới chân kêu cót két, như thể giây tiếp theo sẽ không chịu nổi sức nặng của Nghiêm Trì, cùng nhau rơi xuống.
“Tay trái nắm chắc, kính bên tay phải của cậu không phải kính cường lực, cởi áo khoác ra, quấn chặt tay, đập vỡ tấm kính bên cạnh.” Thẩm Quân Từ chỉ đạo y.
Nhưng nói dễ hơn làm, trên người Nghiêm Trì đều là mồ hôi lạnh. Một tay y vẫn còn bậu vào bệ cửa sổ, tay kia đập một cái, màn kính phát ra tiếng rầm rầm, nhưng không nhúc nhích.
“Tôi… Tôi không làm được…” Nghiêm Trì sắp khóc.
Đây là điều con người có thể làm ư? Người hướng dẫn y không phải là một tên điên đấy chứ.
“Nghĩ đến bố mẹ cậu, nghĩ đến người cậu thích ấy.” Thẩm Quân Từ nói với y.
Nghiêm Trì nói, “Nếu như tôi chết, giúp tôi nói với Tạ Vũ Na, nói tôi thích em ấy.”
Lịch Trọng Nam ở bên cạnh vừa định đáp ứng, Thẩm Quân Từ đã một mực từ chối.
“Thực xin lỗi, lời này không ai nói giúp cậu được. Nếu cậu sống, tự bản thân đi mà nói với cô ấy, còn nếu cậu chết thì tốt nhất đừng làm phiền cô ấy nữa. Nếu cậu đã không thiết sống, chẳng ai giúp nổi đâu.”
Nghiêm Trì bị mắng cho tỉnh, y cười khổ: “Ừm, cậu nói có lý.”
Người đuổi theo y càng ngày càng gần, Nghiêm Trì cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
“Cậu dùng sức một chút, chú ý giữ thăng bằng cho cơ thể.” Thẩm Quân Từ động viên y.
“Cầu xin… Ông trời phù hộ…” Nghiêm Trì lẩm bẩm, y dùng tất cả sức lực đều tập trung ở tay phải, được ăn cả ngã về không, vung nắm đấm.
Một tiếng vang nhỏ vang lên.
Thật may, tấm kính cuối cùng bị vỡ.
Nghiêm Trì bất chấp mảnh kính cứa vào mu bàn tay, y cố hết sức thò tay vào mở cửa sổ, sau đó trèo vào phòng, ngồi xổm xuống thở hổn hển, toàn thân kiệt sức.
Y đến giờ vẫn không thể tin được, mình hóa ra có thể làm được chuyện như vậy.
“Nhanh lên, những người sẽ đuổi đến nhanh thôi.” Thẩm Quân từ thúc giục y, nguy cơ vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn.
Cậu vừa nói, vừa nhanh chóng gõ bàn phím, chuyển đổi góc nhìn, đột nhập vào hệ thống giám sát của tòa nhà bên cạnh.
“Nhân lúc bọn họ chưa phát hiện cậu đến tòa nhà này, mau chóng xuống lầu, cậu có khoảng chứng hai phút.”
Nghiêm Trì thở hồng hộc: “Điện thoại di động của tôi sắp hết pin rồi.”
Y cảm thấy cuộc gọi có thể bị gián đoạn bất cứ lúc nào.
Thẩm Quân Từ nói: “Cho nên cậu phải đến nơi an toàn trước khi nó hoàn toàn hết pin.”
Tuy y đã giữ được khoảng cách với những người phía sau, nhưng đồng thời, Nghiêm Trì cũng đã bại lộ vị trí của mình.
Âm thanh đập vỡ cửa kính đã thu hút sự chú ý của những người đó. Rất nhanh những người đó sẽ hướng về phía bên này.
Họ giống như đang chơi trò trốn tìm trong căn nhà kho tối tăm này.
Nghiêm Trì cố gắng chạy vào trong tòa nhà, y chỉ có thể thấy rõ một mảng nhỏ trước mặt, và một trái tim đập điên cuồng không thôi.
Trong suốt quá trình chạy trốn, khóe mắt Nghiêm Trì liếc ra ngoài một cái, thấy xa xa trong thành phố nhấp nháy đèn xanh đỏ: “Cảnh sát tới rồi?!”
Thẩm Quân Từ: “Đúng vậy, hiện tại cảnh sát và những người đó đều đang tìm cậu.”
“Tôi… Tôi không muốn gặp cảnh sát! Bọn họ có thể mua chuộc cảnh sát! Đến đồn cảnh sát cũng có thể sẽ không được an toàn!” Nghiêm Trì cắn răng nói, “Sức khỏe của bố tôi không tốt, mẹ tôi vừa mới qua đời không lâu, bố tôi còn bị bệnh tim, nếu ông ấy nghe được tin con trai mình bị bắt, bệnh tim có thể sẽ bị tái phát!”
So với rơi vào tay những người đó, y thậm chí còn sợ đối mặt với cảnh sát hơn.
Nghĩ đến chuyện người cha biết được đứa con trai kiêu hãnh của mình hóa ra chỉ là một kẻ lừa đảo, y thấy vô cùng sợ hãi.
“Bây giờ cảnh sát của cục thành phố đang điều tra chuyện này, cho nên người của công quán mới sốt ruột như vậy. Cậu không xin sự giúp đỡ của cảnh sát thì liệu cậu còn cách nào không? Cậu nghĩ tin tức về cái chết của mình ít k1ch thích hơn chuyện cậu đã làm à? Hoặc cậu nghĩ chuyện này có thể giấu được bố mình cả đời?”
Thẩm Quân Từ ở đầu bên kia điện thoại đặt câu hỏi.
Nghiêm Trì không nghĩ tới những chuyện này, y sửng sốt một lúc, nhận ra đối phương nói hoàn toàn đúng.
Không muốn để cho bố biết mình là kẻ lừa đảo, y không qua được chính là đối diện với bản thân mình, không dám đối mặt với những chuyện ác mà mình đã làm.
Nhưng sai là sai, y phải đối mặt.
Y cần phải trả nợ cho tội lỗi của mình.
Trả giá cho những gì y đã làm.
Sau khi đi xuống một tầng nữa, những người đuổi theo y cũng đã phát hiện ra vị trí của y.
Có người từ dưới lầu đi lên, định chặn y lại.
Nghiêm Trì vừa chạy, vừa gửi hy vọng vào giọng nói chỉ đường: “Làm sao bây giờ?”
“Tầng dưới đã bị chặn rồi. Khóa cửa dọc theo đường đi của cậu càng nhiều càng tốt, đặt chướng ngại vật trên đường đi, chạy đến cuối hành lang, mở cửa sổ bên phải của cậu…”
“Sau đó thì sao?” Nghiêm Trì thở hồng hộc, lật đổ một xấp thùng carton.
Thẩm Quân Từ nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình: “Sau đó nhảy xuống.”
“Nhảy xuống?!” Nghiêm Trì sợ ngây người, tuy rằng y đã xuống được mấy tầng lầu, nhưng nơi này chính là tầng hai của nhà kho, tầng này so với tầng ba của những ngôi nhà bình thường còn cao hơn.
“Đúng, nhảy xuống, đây là con đường sống duy nhất của cậu, khoảng cách giữa cậu và nóc xe phía dưới là hơn năm mét, trừ đi chiều cao của cậu là một mét tám, chỉ còn hơn ba mét, chú ý hai tay ôm đầu, cuộn tròn người lại, bảo vệ đầu và xương sườn, cậu có 97% cơ hội sống sót, sau đó cậu dùng hết sức chạy ra ngoài sân, tôi và anh Lịch sẽ tiếp ứng cho cậu ở ngoài cửa phía tây.”
Thẩm Quân Từ nhanh chóng nói những lời này, nghe có vẻ lạnh như băng vô tình.
Những người đó hiện tại đều ở cửa dưới lầu, sau khi nhảy xuống có thể có một khoảng cách về thời gian.
Nghiêm Trì mở cửa sổ, trèo lên bệ cửa sổ, y từ trên cao nhìn xuống, nơi này so với vị trí vừa rồi thấp hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy mặt đất.
Nhưng y vẫn thấy hơi sợ độ cao, cảm thấy đầu óc choáng váng: “Vậy còn 3% còn lại là chết sao?”
“Cậu phải tin tưởng, mình sẽ không phải là ba phần trăm kia.”
Pin điện thoại hết sạch, điện thoại bị tắt.
❁❁❁
Cách nhà kho không xa, Thẩm Quân Từ nhìn cuộc điện thoại đã kết thúc.
Vừa rồi thời gian nói chuyện cảm giác rất dài, thật ra mới chỉ qua bảy phút ngắn ngủi.
Thẩm Quân Từ bỏ máy tính xách tay xuống, đứng dậy, hoạt động đôi chân có hơi tê đi.
Trong lòng bàn tay Lịch Trọng Nam đều là mồ hôi, anh ta ở một bên hỏi: “Thật sự là 97% Nghiêm Trì sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
“Đương nhiên là lừa người rồi. Tôi chỉ biết có một loại khả năng và không có khả năng nào. Đối với Nghiêm Trì mà nói, tỷ lệ tử vong chỉ có hai loại, 100% và 0%.”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Thẩm Quân Từ bình tĩnh gần như vô tình, cậu vốn là một kẻ điên lý trí.
Cảnh sát không đuổi kịp đến, nước xa không cứu được lửa gần, bọn họ đi vào cũng là chỉ là thiêu thân lao vào lửa.
Rủi ro là không thể tránh khỏi, và thiếu quyết đoán thì không giải quyết được vấn đề.
Cậu đã chọn phương thức xử lý ổn thỏa nhất hiện nay.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể chờ đợi, có lẽ bọn họ sẽ gặp lại được Nghiêm Trì sớm thôi.
❁❁❁
Bên trong nhà kho.
Nghiêm Trì quay đầu lại nhìn những người đuổi theo mình.
Y theo lời chỉ dẫn trong điện thoại, trên đường đặt rất nhiều chướng ngại vật, còn làm đổ một ít kệ hàng, tạm thời chặn đứng những kẻ truy đuổi.
Lối thoát ở ngay trước mắt, nhưng không ai có thể thay y quyết định, y chỉ có thể tự mình lựa chọn.
“Đừng để nó chạy thoát!”
“Bắt lấy nó.”
Những người đó đã càng ngày càng gần, còn có người cầm súng trong tay, giơ súng chuẩn bị bắn…
Tiếng súng rầm rầm phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Trái tim Nghiêm Trì đập trật nhịp, dựa theo lời Thẩm Quân Từ nói, cuộn mình lại, nhắm mắt từ cao nhảy xuống…