Tuyệt Mệnh Pháp Y

Chương 132

❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎ “Bố mẹ yêu quí của con.” ◎

Buổi chiều ngày Tết Trung thu, tại nhà của Cố Ngôn Sâm.

Thẩm Quân Từ nghe xong mọi chuyện, cúi đầu trầm tư.

Cậu nhớ tới Mộng Sư, chắc hẳn hắn cũng là một trong những đứa trẻ đó, được một người phụ nữ ôm chạy ra khỏi cái lồ ng giam kia.

Phải chăng Mộng Sư cũng biết những điều này?

Vậy nên ngày sinh của Mộng Sư cũng là ngày 25 tháng 9, đó không phải là ngày sinh thật của bọn họ, mà là ngày bọn họ bắt đầu một cuộc sống mới.

Vì vậy, mẹ nuôi của Mộng Sư mới nói ra câu đó “Tôi đã hứa sẽ nuôi nấng nố.” khi cha nuôi của gã muốn giết gã.

Cũng vì vậy, Hà Văn Lâm mới ghen tị với Cố Ngôn Sâm, cũng để ý đến hắn. Họ có cùng nguồn gốc, nhưng lại có cuộc sống hoàn toàn khác nhau, bởi họ được nuôi nấng bởi những người mẹ khác nhau.

Đang nói đến đây, đột nhiên có tiếng mở cửa.

Mạc Tuyết Tình cuống quít lau nước mắt: “Chắc ba con về rồi, mẹ đi nấu bữa tối, mấy món ăn chính đã hầm trong nồi từ trước rồi, chỉ cần xào thêm hai món thôi.”

Bà đứng dậy nói: “Con trai, công việc của con bận rộn, không thường xuyên đến, mẹ đã làm cho con món sườn xào chua ngọt yêu thích rồi đấy.”

Từ ngoài cửa đi vào quả nhiên là Cố Văn Bân, ông là một người đàn ông trung niên trung niên cao lớn, tướng mạo có chút bình thường, nhưng thoạt nhìn lại có khí chất của viện trưởng.

Ông bước cửa chào hỏi Cố Ngôn Sâm. Cố Ngôn Sâm lại giới thiệu Thẩm Quân Từ với ông.

Cố Văn Bân cùng bọn họ nói đôi ba câu, rồi vào phòng bếp giúp Mạc Tuyết Tình, ánh mắt của ông rơi hết vào trên người phụ nữ, trên mặt rốt cục cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Đứng bên cạnh Cố Văn Bân, Mạc Tuyết Tình dường như cũng đã quên đi những trải nghiệm đau đớn đó, cả hai cùng nhau bận rộn trong bếp.

Thẩm Quân Từ nhìn qua cửa kính của nhà bếp, nghĩ đây có lẽ là bộ dáng khi gả cho đúng người.

Đến giờ cơm, em gái Cố Ngôn Chân cũng trở về nhà. Cô và anh trai cách nhau mười ba tuổi, hiện tại mới học năm ba trung học, lâu lắm mới được nghỉ ngơi, ra ngoài chơi cả một buổi chiều với các bạn cùng lớp.

Cả nhà quây quần bên bàn ăn, nói cười vui vẻ.

Mạc Tuyết Tình nấu một bàn thức ăn ngon, bởi vì Cố Ngôn Sâm còn phải lái xe về, tất cả mọi người đều không uống rượu, thay vào đó dùng nước trái cây.

Gala Tết Trung Thu chiếu trên TV mang đậm bầu không khí lễ hội.

Mạc Tuyết Tình nhiệt tình nói với Thẩm Quân Từ: “Dì có làm một ít đồ ăn gia đình, Tiểu Thẩm con ăn quen chứ?”

Thẩm Quân Từ nếm thử một chút, lễ phép gật đầu: “Tay nghề của dì rất tốt, ngon lắm ạ.”

Cố Ngôn Sâm ở bên cạnh nói: “Đương nhiên rồi, trù nghệ của anh cũng là do mẹ dạy đấy.”

Thẩm Quân Từ cảm giác mình đã lâu lắm rồi cậu mới có bữa ăn thịnh soạn như vậy.

Ăn tối với bọn họ có cảm giác khác hoàn toàn khi ăn tối với đồng nghiệp, mang lại cho mọi người cảm giác ấm áp.

Đó là cảm giác của gia đình.

Giữa bữa ăn, em gái Cố Ngôn Chân nghe nói Thẩm Quân Từ là pháp y, bắt đầu quấn lấy Thẩm Quân Từ hỏi đủ các loại vấn đề.

Vì thế cả gia đình đang ăn bữa tối sum họp dưới những vấn đề về giòi, tử thi, người khổng lồ, nụ cười trên mặt Mạc Tuyết Tình và Cố Văn Bân cũng dần dần cứng ngắc.

Hai người làm bố mẹ này muốn cắt ngang, nhưng lại sợ có vẻ mình để ý quá đến Thẩm Quân Từ, phân biệt đối xử với công việc pháp y, chỉ đành để con gái hỏi tiếp.

Thẩm Quân Từ cũng cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, nhưng câu trả lời thì không được, chỉ có thể trả lời ngắn gọn.

Về sau, Mạc Tuyết Tình thật sự là nghe không nổi nữa, chủ động mỉm cười nhắc nhở: “Chân Chân, con để pháp y Thẩm ăn cơm đi.”

Cố Ngôn Chân nói lý: “Mẹ, từ lâu con đã muốn trở thành pháp y, khó khăn lắm mới gặp được một pháp y thực thụ, không thể hỏi nhiều thêm chút ạ?”

Mạc Tuyết Tình nghe vậy, miệng cứng ngắc, phản ứng một hồi mới tiếp tục cười nói: “Đứa nhỏ này, mẹ không phản đối con làm nghề này, nhưng nghề pháp y cũng không phải là nghề vui vẻ gì, trước khi nói phải suy nghĩ kĩ chứ.”

Cố Ngôn Chân ăn cơm, vẻ mặt nghiêm túc: “Con không đùa đâu, trường nào có khoa pháp y, điểm chuẩn là bao nhiêu, có tuyển nữ không con đều nắm gọn rồi.”

Cố Văn Bân nói: “Làm một nữ pháp y rất khổ.”

Cố Ngôn Chân nói một cách chính đáng: “Bố, làm bác sĩ cũng cần phải chịu rất nhiều khổ cực đó ạ, với lại pháp y còn đơn giản hơn nhiều so với mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân của bố. Con xem video tuyên truyền của anh rồi, đồng nghiệp của anh ấy cũng có một nữ pháp y tên là Ôn Uyển. Chị ấy chính là hình mẫu của con.”

Cố Ngôn Sâm không chút lưu tình chỉ ra sơ hở của em gái: “Muốn làm pháp y, trước tiên em cứ nâng cao được thành tích của mình đi rồi hẵng nói.”

Nhắc tới thành tích, Cố Ngôn Chân rốt cục cũng im lặng, mọi người tôi một câu cậu một câu, hợp lực chuyển đề tài nói chuyện.

Một lát sau, cô gái vẫn không từ bỏ ý định ngẩng đầu hỏi: “Pháp y Thẩm, anh có thu nhận học trò không? Em nghe nói, pháp y thực tập đều có người dẫn dắt, nếu như em thi đậu khoa pháp y, được điều đến cục thành phố, anh sẽ làm người dẫn dắt em chứ?”

Từ lời nói của người em gái không có quan hệ huyết thống này, Cố Ngôn Sâm đã nảy sinh cảm giác nguy hiểm.

Bọn họ đều là được Mạc Tuyết Tình nuôi lớn, gu thẩm mỹ của hai anh em đồng nhất một cách đáng kinh ngạc. Cố Ngôn Chân từ lúc hai tuổi, đã bắt đầu biết cướp đồ của hắn, đồ văn phòng phẩm mua về sẽ bị cướp, đồ ăn vặt cũng bị cướp, ngay cả những loại trái cây hắn thích ăn cũng sẽ bị cướp.

Đáy mắt cô gái tràn đầy ý cười, chờ Thẩm Quân Từ trả lời.

Thẩm Quân Từ nhìn Cố Ngôn Sâm một cái: “Anh là pháp y trong Đội hình sự đặc biệt, mọi thứ đều do anh trai em sắp xếp.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Pháp y Thẩm có học trò rồi, em cùng lắm chỉ được chân học trò của học trò cậu ấy thôi, sau này nếu em muốn học, anh bảo học trò cậu ấy dạy em.”

Cố Ngôn Chân bị sự thật đả kích, cúi đầu ăn cơm.

Nhìn Cố Ngôn Sâm, Thẩm Quân Từ ở bên cạnh cầm đũa mím môi cười.

❁❁❁

Một bữa cơm đoàn viên cuối cùng cũng ăn xong, Thẩm Quân Từ cầm bó hoa dâm bụt, tạm biệt cả nhà rồi cùng Cố Ngôn Sâm lên xe.

Trong lúc lái xe về, Cố Ngôn Sâm cứ im lặng nhìn chằm chằm về phía trước.

Hai người về đến nhà, Cố Ngôn Sâm ngồi trên sofa.

Trước mặt bố mẹ và em gái, hắn sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ hắn im lặng, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại câu chuyện mẹ kể.

Trên đời này đã từng tồn tại một địa ngục trần gian khủng khiếp như vậy.

Mẹ ruột hắn có lẽ là một trong số những người phụ nữ đó, và chẳng biết bố ruột hắn là ai.

Thẩm Quân Từ dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, vươn tay đặt lên đùi Cố Ngôn Sâm, nhẹ giọng nói: “Con người không thể quyết định xuất thân và bố mẹ của mình, nhưng có thể quyết định bản thân mình là ai.”

Số phận là do chính mình lựa chọn.

Cho nên, Cố Ngôn Sâm là Cố Ngôn Sâm, Mộng Sư là Mộng Sư.

Cho dù có xuất thân giống nhau, có trải nghiệm tương tự, bọn họ cũng không thể trở thành đối phương.

Cố Ngôn Sâm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, kéo Thẩm Quân Từ lên hôn.

Bên cạnh hắn, có bố mẹ yêu thương hắn, có em gái hoạt bát, thông minh, có cả  người mình thích.

Vậy thì hắn là ai, chảy dòng máu của ai, dường như không thực sự quan trọng.

Thẩm Quân Từ hôn một lúc rồi đứng dậy, cắm bó hoa dâm bụt mà Mạc Tuyết Tình tặng cậu vào bình.

Cố Ngôn Sâm đi tới trước bàn làm việc, mở web cảnh sát trên máy tính.

Thẩm Quân Từ hỏi: “Anh định tăng ca à?”

Cố Ngôn Sâm day huyệt thái dương nói: “Anh nghĩ đến vụ án hôm nay, cảm thấy có chút vấn đề, hình như đã bỏ sót manh mối gì đó.”

Pháp y Thẩm vô cùng hiểu chuyện: “Vậy anh làm việc của mình trước đi, em xuống lầu dắt chó đi dạo.”

Cậu dắt Vô Lượng đi ra ngoài, Cố Ngôn Sâm sắp xếp lại các tài liệu công việc gần đây.

Sau khi tổ giám sát đến Bến Viễn, dây chuyền của công ty vệ sinh đã có những tiến triển đáng kể.

Sáng nay, tổ giám sát gọi hắn lên họp.

Dựa trên lời khai của Lý Nhất Dương, bọn họ đã tìm được một đôi vợ chồng trung niên, hai người thoạt nhìn thì giống như người bình thường, nhưng thật ra lại là Thanh Đạo Phu cao cấp nhất trong công ty vệ sinh, thi thể của Hạ Thiên Ân chính là do bọn họ tự tay xử lý.

Tổ giám sát đã bắt giữ hai người đó, bọn họ đã thú nhận hành vi phạm tội của mình.

Sau đó, cảnh sát đã thu giữ một số biệt thự đứng tên công ty vệ sinh.

Trước mắt ngoại trừ ông chủ phía sau còn chưa thấy bóng dáng, công ty vệ sinh cũng đã bị đánh tan thành nhiều mảnh.

Sau khi phân loại những tài liệu này, Cố Ngôn Sâm bắt đầu xem hồ sơ thẩm vấn của vụ án hôm nay.

Khi hắn trở về từ cuộc họp vào buổi trưa, Lục Anh, Bạch Mộng và Dư Thâm đã thẩm vấn những công nhân có thể gọi tới cùng với những người liên quan, sau khi điều tra, cho rằng những người này không có hiềm nghi phạm tội, hiện tại vụ án này còn đang trong giai đoạn thu thập manh mối.

Buổi tối Cố Ngôn Sâm từ chỗ Mạc Tuyết Tình lại biết được thêm thông tin  mới, hắn mở tất cả giấy khai báo, chuẩn bị xác minh. Hắn nhìn đống tài liệu với vẻ mặt nghiêm túc.

Cố Ngôn Sâm hỏi trong nhóm: “Người phụ trách nhà máy đông lạnh tên là Trương Vân Vỹ đúng không?”

Hắn từng gặp qua chàng trai trẻ này vào buổi sáng.

Lục Anh nói, “Đúng rồi, buổi sáng bọn tôi đã tập trung thẩm vấn Trương Vân Vĩ, còn giữ cậu ta lại một thời gian. Nhưng mà lúc nạn nhân bị sát hại, có thể cậu ta còn chưa được sinh ra, hoặc là mới chỉ có mấy tuổi, cho nên hung thủ chắc chắn không phải cậu ta. Cậu ta nói mình không biết gì về chuyện này cả, đến buổi trưa, bọn tôi chỉ có thể thả cậu ta đi.”

Cố Ngôn Sâm lật xem lời khai một chút: “Phương hướng điều tra của hai người không 

đúng lắm, tôi xem qua lời khai của Trương Vân Vĩ và những công nhân kia. Trương Vân Vỹ năm nay 29 tuổi, mới phụ trách kho lạnh này không quá bảy năm, những công nhân kia phần lớn cũng đều làm việc ở đây 3 đến 5 năm. Các cậu không nên bắt đầu từ những công nhân hiện tại, mà nên đi điều tra những công nhân cũ, còn cả người phụ trách kho lạnh trước đây nữa, đã liên lạc được với bố của Trương Vân Vĩ chưa?”

Lục Anh vội vàng trả lời: “Buổi trưa khi bọn tôi gọi điện thoại, số điện thoại di động đều tắt. Trương Vân Vỹ nói bố cậu ta về quê, có thể tín hiệu không tốt, cậu ta nói sẽ nói với bố chuyện này, ngày mai sẽ đưa ông ấy đến cục thành phố một chuyến.”

Cố Ngôn Sâm nghe đến đó, nhíu mày: “Chuyện này không đúng lắm, con trai thừa kế kho lạnh của bố, phát hiện có thi thể bên trong, sao cậu ta lại lạnh nhạt như vậy? Chẳng lẽ không phải là trước tiên nên nhanh chóng liên lạc với bố mình, rồi hỏi rõ mọi chuyện hay sao?”

Dư Thâm nhắn lại: “Có phải Trương Vân Vỹ cố ý hay không? Cậu ta biết chuyện gì đó nên mới không muốn chúng ta liên lạc được cho bố của cậu ta?”

Bây giờ ngẫm lại, trong kho lạnh giấu một cỗ thi thể, với tư cách là người phụ trách kho lạnh, làm sao có thể hoàn toàn không biết gì về chuyện này?

Có lẽ thi thể này là do Trương Triệu Tín đặt ở đó, mỗi ngày y đến làm việc, sẽ cố tình chất đống đồ cũ vào một góc, nghĩ rằng kho lạnh mà ông ta điều hành sẽ không có ai kiểm tra kỹ lưỡng.

Cố Ngôn Sâm nói: “Bạch Mộng, cô đối chiếu thông tin cá nhân của Trương Triệu Tín một chút, rồi gọi lại cho ông ta.”

Bạch Mộng lập tức lấy thông tin của y gửi lên nhóm.

Cố Ngôn Sâm nhíu mày nhìn vào biểu mẫu hồ sơ, sắp xếp lại tin tức bên trong. Biến một mẩu thông tin nguội lạnh thành một cuộc sống ấm áp, đây là kỹ năng cơ bản của cảnh sát hình sự.

Trương Triệu Tín là bố của Trương Vân Vỹ, năm nay đã 72 tuổi.

Zhang Vân Vĩ là đứa con thứ ba, trước y, còn có một người anh và một người chị.

Người chị đã qua đời trong một tai nạn xe hơi lúc tám tuổi, còn người anh qua đời vì bệnh tật ở tuổi 16.

Sau đó, khi bọn họ hơn bốn mươi tuổi, mới có Trương Vân Vỹ.

Người đến tuổi trung niên, trải qua nỗi đau mất con, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Bởi vì già rồi mới có thêm mụn con, hai vợ chồng vô cùng cưng chiều đứa nhỏ…

Cố Ngôn Sâm nhìn những tư liệu này, chọn ra từ khóa và tin tức ẩn giấu bên trong, kết hợp với manh mối thu được trên thi thể bị đóng băng kia.

Cha mẹ mất con, người phụ nữ đóng băng trong kho lạnh, ông chủ cũ, người phụ trách trẻ hiện tại…

Dường như câu trả lời đã được chỉ ra.

Bạch Mộng ở trong nhóm nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho Trương Triệu Tín, điện thoại di động vẫn tắt máy, hơn nữa điện thoại của Trương Vân Vỹ cũng tắt máy, cũng không liên lạc được với mẹ cậu ta.”

Cố Ngôn Sâm vội vàng đứng dậy, dùng giọng bình tĩnh nói: “Liên lạc với cảnh sát hình sự, chuẩn bị xuất phát!”

Những người trong nhóm vẫn chưa hình dung ra tình hình.

Cố Ngôn Sâm lại nói: “Hung thủ giết người có thể là Trương Triệu Tín, đứa bé mà thi thể nữ kia sinh ra chính là Trương Vân Vỹ. Trương Triệu Tín có thể không phải về quê. Bất luận tình huống như thế nào, chúng ta hiện tại đều phải đến nhà Trương Triệu Tín một chuyến.”

Trương Vân Vũ, y cũng là một đứa trẻ của vật chứa.

Cố Ngôn Sâm nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Có thể cậu ta muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, báo thù cho mẹ mình.”

Cố Ngôn Sâm vừa gửi tin nhắn cho Thẩm Quân Từ, vừa xuống lầu.

Pháp y Thẩm vừa dắt chó đi dạo xong, thả Vô Lượng vào xe, cậu cũng mở cửa xe lên xe.

Xe của Cố Ngôn Sâm rời khỏi tiểu khu, lái về phía nhà Trương Triệu Tín.

❁❁❁

Nửa giờ trước, trong đêm đoàn viên này, người phụ trách kho lạnh Trương Vân Vỹ cũng trở về nhà.

Người mẹ Quý Mai Anh vừa cầm dép lê đưa cho y, vừa lải nhải hỏi: “Sao Tết Trung thu còn phải tăng ca đến tận bây giờ? Không phải tất cả các công nhân đều được nghỉ phép sao?”

Người bố Trương Triệu Tín cũng đã bày đồ hết đồ ăn thức uống trên bàn: “Hôm nay con gọi điện cho bố có chuyện gì vậy? Tại sao lại bảo bố tắt điện thoại di động? Còn bảo không được nghe điện thoại từ số lạ?”

Buổi sáng ông ta nhận được tin nhắn của Trương Vân Vỹ, lúc ấy con trai cũng không nói rõ mọi chuyện, chỉ vội vàng bảo ông tắt điện thoại di động.

Trương Vân Vỹ không thay giày trên chân, y nhìn người bố, người mẹ đã nuôi dưỡng mình hơn hai mươi năm, khóe miệng kéo lên một nụ cười, nụ cười kia có chút rét lạnh: “Hôm nay, trong kho lạnh có hơi nhiều chuyện, buổi chiều con lại đến tìm dì Tần.”

Dì Tần là bạn của Quý Mai Anh, cũng là hàng xóm cũ của bọn họ. Quý Mai Anh có chuyện gì, đều sẽ nói với dì Tần.

Quý Mai Anh tò mò hỏi: “Con tìm dì Tần có chuyện gì? Trung thu rồi còn đi làm phiền bà ấy.”

Trương Vân Vỹ nói: “Con hỏi dì ấy chuyện trước đây. Dì nói, năm đó sau khi chị gái và anh trai lần lượt qua đời, hai người đi chạy chữa khắp nơi, muốn sinh thêm một đứa con, hai người đi khắp nơi cầu thần phật, thậm chí còn đi làm công tác hỗ trợ sinh sản, chịu rất nhiều khổ sở. Cuối cùng, hai người cũng đạt được ước nguyện của mình, có thêm một đứa con.”

Quý Mai Anh nói: “Ai da, chuyện đã qua lâu rồi, bây giờ con còn muốn nói chuyện này làm gì, mau ăn cơm đi nào.”

Lúc này Trương Vân Vỹ mới nói: “Hôm nay cảnh sát đến kiểm tra kho lạnh.”

Nghe thấy những lời này, tay Trương Triệu Tín dừng lại, ông ta hơi cúi đầu, bóng đèn soi rõ khe rãnh trên mặt ông lão.

“Sao đang yên đang lành, lại đến kiểm tra kho lạnh chứ?” Quý Mai Anh cũng đứng thẳng người, ánh mắt lóe lên hỏi, “Vậy… bọn họ có phát hiện gì không?”

“Bọn họ ở trong kho lạnh, tìm thấy một cỗ thi thể.” Trương Vân Vỹ từng bước tiến gần đến gần hai người già, “Hai người có biết, đó là thi thể của ai không? Bố mẹ yêu quý của con…”
Bình Luận (0)
Comment