❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Sẽ có người phát hiện ra chuyện này!” ◎ Mười lăm năm trước, vào đêm 22 tháng 7, một đêm mưa tầm tã.
Trời bắt đầu mưa vào khoảng tám giờ tối.
Dưới chân núi Lộc Minh, mưa rất lớn.
Trong màn đêm đen kịt này, chỉ còn nghe thấy tiếng sấm và tiếng mưa, vạn vật trên đời dường như bị nhấn chìm trong mưa.
Sau đó Địa Long bắt đầu trở mình, cứ sau vài phút là một đợt.
Vương Tuệ Thi mặc áo mưa, đi đến cổng làng, ném một đồng xu vào thùng các tông bên cạnh.
Nhìn ông lão trong quầy hàng đang ngủ gật, đầu gật gà gật gù, mắt không mở, ngay cả tiếng động vừa rồi cũng không đánh thức được ông lão.
Vương Tuệ Thi lấy ra một tờ giấy, bấm số gọi.
“Alo…” Giọng nói non nớt của cô gái vang lên qua đường dây điện thoại, “Cô có phải là phóng viên lần trước đến đây không? Chính cô đã nói, nếu gặp được Địa Long trở mình thì gọi điện báo cho cô biết. Hôm nay trời mưa, Địa Long trở mình rồi.”
Người bên kia điện thoại cảm ơn, nói sẽ đến ngay lập tức.
Giống như một lá bài domino bị đổ, cô gái hoàn toàn không biết rằng cuộc gọi này có thể thay đổi số phận của rất nhiều người.
Vương Tuệ Thi cúp điện thoại, cô gái đi bộ về nhà, cô vừa đến cửa nhà thì đột nhiên có một tiếng nổ trầm đục từ trên núi, làm rung chuyển cả thôn Vương Xá.
Cô gái sợ hãi.
Địa Long đêm nay tối nay trở mình kinh quá.
Nhưng tất cả những điều này sẽ sớm không liên quan gì đến cô, cô đang chuẩn bị rời khỏi nơi này, lên thị trấn học trung học.
Vương Tuệ Thi nhìn về phía khu rừng tối tăm, trở về nhà.
Ba mươi phút sau, Dư Trường Ân và Phan Tiểu Lâm đ ến chân núi Lộc Minh.
Họ vội vã lái xe từ nhà đến sau khi nhận được cuộc gọi.
Xe dừng dưới chân núi, trời vẫn mưa kéo dài, họ mặc áo mưa tối màu leo lên núi.
Núi Lộc Minh mưa rất trơn, bọn họ trèo lên chỗ dốc đứng, Dư Trường Ân vươn tay xoay người kéo vợ mình lên, sau đó cả hai cùng nhau cố gắng đi lên.
“Hình như không còn rung nữa, không phải đã dừng lại rồi chứ?” Tiểu Lâm có chút lo lắng.
Mưa đã nhỏ dần, sấm sét cũng đã ngừng.
“Sắp đến nơi rồi!” Dư Trường Ân khua tay múa chân, “Chúng ta đến cũng không tính là muộn.”
Ông linh cảm đêm nay sẽ có tin tức lớn.
Họ đã dày công nghiên cứu đề tài này trong một thời gian dài.
Lúc đầu, bọn họ chuẩn bị làm một chủ đề về dân gian, đề tài chọn chính là Địa Long trở mình của núi Lộc Minh, nhưng khi điều tra sâu hơn, họ cảm thấy mọi thứ ngày càng trở nên phức tạp hơn.
Họ leo núi nhiều lần, lần nào cũng nghe thấy tiếng động lạ từ sườn núi.
Trên ngọn núi này hình như có người ra vào.
Sự nhạy cảm của phóng viên khiến họ càng chắc chắn, đó không phải cái gọi là Địa Long trở mình, mà chắc chắn do con người tạo ra.
Những người đó làm gì trên núi?
Là nhà báo, hai vợ chồng đều rất giỏi điều tra. Họ bí mật điều tra, tìm hiểu sự thật, rồi lấy tin tức.
Tối nay, họ nhận được một cuộc điện thoại, để lại đứa con trai nhỏ ở nhà, chỉ để đi tìm hiểu.
Hai người leo lên lưng chừng núi, mưa vẫn rơi nhưng đã nhỏ đi một chút.
Tiểu Lâm bỗng nhiên kéo chồng lại, kêu lên một tiếng.
Dư Trường Ân cũng dừng lại, chăm chú nhìn, ở lưng chừng núi vào một đêm mưa mù mịt, cách họ chưa đầy mười mét, có vài người đàn ông mặc áo mưa đang đứng.
Là phóng viên truyền thông, họ nhận ra người đứng giữa đám người ấy trông rất quen.
Cảm thấy có gì đó không ổn, hai vợ chồng ngồi xổm xuống, cẩn thận nấp vào chỗ tối, nghe bọn họ nói chuyện.
Dư Trường Ân cầm lấy máy ảnh trong tay, bấm quay video.
Người bọn họ nhìn thấy là Chân Gia Húc và đám cấp dưới.
Một người đứng bên cạnh sốt sắng, lắp bắp báo cáo với Chân Gia Húc.
Hai vợ chồng đứng hơi xa, cộng thêm tiếng mưa, chỉ nghe thấy ngắt quãng vài câu đối thoại.
“Lúc kích nổ… Mỏ bị sập … Nước tràn vào… Vẫn còn người dưới đó… Tôi phải làm sao đây? Anh có muốn cứu người không?” Người nọ lo lắng nói, lấy tay quệt nước mưa trên mặt, nhìn vẻ mặt như sắp khóc vậy.
Vẻ mặt Chân Gia Húc trở nên ngưng trọng, hắn ta cau mày, sau đó lắc đầu: “Không được, chúng ta không thể để người khác biết chuyện này, nếu không chúng ta… đều sẽ chết.”
Dư Trường Ân và Phan Tiểu Lâm thì thầm: “”Họ dường như đã khai thác mỏ tư nhân ở đây, gặp phải sự cố thấm nước, còn có người vẫn bị kẹt bên trong.”
Người vợ cau mày: “Vậy đây là chuyện mạng người liên quan đến thiên nhiên… Chúng ta phải tìm cách báo cảnh sát. Những người đó không thể cứ chết như thế này được.”
Trái tim Tiểu Lâm đập thình thịch, những người trước mặt này không những không có ý giải cứu mà còn muốn che đậy vụ tai nạn này.
Ở đây quá nguy hiểm, bọn họ phải tìm cách thoát thân, Tiểu Lâm ra hiệu rút lui với chồng. Dư Trường Ân gật đầu.
Bọn họ cẩn thận di chuyển, chuẩn bị rời đi, chân Dư Trường Ân lại bỗng nhiên giẫm lên một nhánh cây, phát ra một tiếng rắc rất nhỏ.
Sắc mặt hai người đều thay đổi, tiêu rồi!
Họ vội vàng đứng dậy chạy xuống núi.
Tiếng cành cây gãy vừa vang lên, Chân Gia Húc và cấp dưới nghe thấy âm thanh: “Có người!”
“Bắt lấy bọn họ!”
“Đừng để bọn họ chạy.”
Vài tên cấp dưới chạy như bay về phía góc vợ chồng Dư Trường Ân ẩn nấp.
Trên con đường núi tối đen, Dư Trường Ân muốn bảo vệ vợ mình, nhưng dù sao bên đối phương cũng có nhiều người hơn.
Khi lên núi, bọn họ tiêu hao quá nhiều thể lực, không lâu sau, Tiểu Lâm đã bị bắt.
Dư Trường Ân quay lại muốn cứu vợ, cũng bị những người đó bắt được.
Vài tên cấp dưới lục soát người bọn họ, nhìn thấy thẻ phóng viên bọn họ mang theo.
“Là phóng viên! Sao hai người lại tìm được đến đây?”
Cấp dưới đưa hai thẻ phóng viên cho Chân Gia Húc, hỏi: “Chân tổng, bây giờ phải làm sao?”
Chân Gia Húc cúi đầu suy nghĩ, mỏ vàng này đã khai thác ngầm ở đây mấy năm, bọn họ đã khai thác gần 90% vàng trong mỏ. Nơi này không lâu sau sẽ biến thành một mỏ phế liệu, trước đó hắn ta cũng từng nghĩ qua, phải xử lý đám công nhân khuyết tật đào mỏ ở chỗ này như thế nào.
Những người đó đều bị chúng giam cầm ở đây, chỗ ăn chỗ ở đều ở trong núi. Trong đó có người là người câm có thể nghe được thanh âm, còn có người chỉ bị thiểu năng trí tuệ bình thường, nếu như những người này ra ngoài, bí mật của mỏ tư nhân này sẽ bị mọi người phát hiện.
Hôm nay tai nạn thấm nước này đã vây tất cả những người đó trong mỏ, lúc này không thể cứu người.
Bây giờ thêm hai phóng viên đã tìm ra sự thật nữa.
Mấy năm nay, lợi nhuận từ việc khai thác vàng liên tục tăng không ngừng, Chân Gia Húc thông qua việc rửa tiền trở thành phú thương ở Bến Viễn, bây giờ cũng đã đến lúc thu tay lại.
Hắn ta phải xử lý chuyện này sạch sẽ, gọn gàng, để cuộc sống như thế này có thể tiếp tục.
Chân Gia Húc nghĩ tới đây, quyết đoán nói: “Ném chúng vào trong mỏ. Sau đó, cho nổ tung nơi này.”
“Nổ tung nơi này?!” Cấp dưới kêu lên, bây giờ dưới mỏ vẫn còn hơn hai mươi mạng người.
“Nếu trách thì phải trách, mạng của họ không tốt.” Biểu tình trên mặt Chân Gia Húc vặn vẹo, tàn nhẫn: “Mấy người cứ làm đi, xảy ra chuyện còn có tôi. Sẽ không ai tìm thấy đâu.”
Bên cạnh, Tiểu Lâm khi nghe được cuộc trò chuyện, tâm như tro tàn, cô ý thức được những người này muốn làm gì.
Cô khóc lóc, cầu xin những người đó: “Làm ơn, hãy để chúng tôi đi…”
Dư Trường Ân lại nói: “Đừng cầu xin họ! Sẽ có người phát hiện ra chuyện này!”
Không ai phát hiện ra chiếc máy ảnh treo trên ngực của ông vẫn đang hoạt động, ghi lại tất cả điều này.
Đám cấp dưới này đều là thân tín đi theo Chân Gia Húc đã nhiều năm, bọn họ đánh ngất hai vợ chồng, kéo vào trong hố sâu mấy mét.
Mười phút sau, uỳnh một tiếng, một trận động đất dữ dội khác.
Hầm mỏ vàng bị nổ tung, những tảng đá bao phủ hoàn toàn mọi thứ.
Sau đó, họ xử lý chiếc xe mà vợ chồng Dư Trường Ân lái tới, loại bỏ tất cả dấu vết.
Mưa gió dần tạnh, vạn vật dần trở nên yên tĩnh.
Thời thế thay đổi, nhiều năm trôi qua, lối vào mỏ đã bị chôn lấp, còn trồng thêm cây xanh.
Những mảng màu xanh che phủ những tội ác này.
Những sinh mệnh kia cứ như vậy biến mất ở trong núi Lộc Minh, trở thành một bí mật không ai biết.
❁❁❁
Mười lăm năm sau, trên núi Lộc Minh.
Sau tiếng nổ lớn, những tảng đá lớn bị phá nát, khu mỏ bụi bặm đã lâu cuối cùng cũng được mở ra lần nữa.
Một cái lỗ bày ra trước mặt mọi người, một làn khói trắng bốc ra từ bên trong.
Để đề phòng khí độc dưới mỏ, những người đầu tiên bước vào là nhân viên vật chứng đeo mặt nạ phòng độc, cũng như các chuyên gia địa chất quen thuộc với cấu trúc mỏ. Quan Hải Dật dẫn đội, đi dò đường trước, anh ta đi xuống hơn mười phút, rồi từ dưới mỏ đi lên.
Quan Hải Dật tháo mặt nạ phòng độc ra, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, sau đó câu đầu tiên là: “Phía dưới thảm lắm!”
Bí thư Thôi hỏi: “Xác nhận đó là mỏ vàng đúng không? Cậu đã nhìn thấy gì?”
Quan Hải Dật nói: “Là một mỏ quặng bị bỏ hoang, phía dưới rất rộng, có người chết bên trong nhưng không rõ là bao nhiêu người.”
Các chuyên gia địa chất cũng nói: “Mực nước ngầm đã giảm rồi, tình trạng sụt lún cũng đỡ hơn. Các mỏ đều có cấu trúc ổn định, có thể vào tìm kiếm được.”
Nghe được câu này, Bí thư Thôi cau mày, vội vàng gọi điện thoại cho lãnh đạo tỉnh. Sau khi nói chuyện, ông nói với Cố Ngôn Sâm: “Các lãnh đạo cực kỳ coi trọng vụ án này, nhất định phải tiến hành điều tra kỹ lưỡng.”
Chờ không khí bên trong dịu đi, xác nhận vô hại đối với cơ thể con người, pháp y cùng cảnh sát hình sự tiến vào.
Cố Ngôn Sâm cùng Dư Thâm, Lục Anh tiến vào trong mỏ, dọn dẹp chướng ngại vật đơn giản, thuận tiện cho công tác pháp y.
Thẩm Quân Từ, Liễu Thù Vinh, Ôn Uyển, Trình Công, và cả Tống Thiển Thành, Thích Nhất An, mặc đồ bảo hộ đi vào bên trong, bọn họ bật đèn pin soi vào trong.
Đường mỏ nghiêng về phía trước, đi hết xuống dưới, mọi người đi tới một cái giàn giáo, thì thấy vài xác chết trong trang phục thợ mỏ nằm trong góc dựa vào tường.
Đi xa hơn một chút, mọi người lại phát hiện ra thi thể mới, đi về phía trước, có cả…
Những xác chết cuộn tròn trong góc hầm mỏ.
Trong số đó có vài thi thể, viết vài chữ trên phiến đá bên cạnh: “Tên tôi là Lục Quốc Quân. Cứu tôi với!”
Sau vụ sập mỏ, có rất nhiều người vẫn còn sống.
Nhìn thảm cảnh trước mặt, tất cả các bác sĩ pháp y và cảnh sát hình sự đều cắn chặt răng.
Do đã lâu năm nên hầu hết các xác chết đã trơ xương.
Hiện trường tang thương như vậy, có thể tưởng tượng được những người đó trước khi chết đã trải qua quá trình bi thảm, thống khổ như thế nào.
Cho dù cảnh tượng trước mặt có lay động lòng người, pháp y cùng tổ vật chứng cũng phải bắt đầu tiến hành công tác.
Bước đầu tiên trong công việc pháp y là đánh dấu tất cả các bộ xương.
Thẩm Quân Từ kiểm tra, trong hầm mỏ tối tăm, không thể ghi chép chi tiết, cậu chỉ có thể dùng bút ghi âm ghi lại trước.
Thích Nhất An không ngừng dùng máy ảnh chụp ảnh, ghi lại trạng thái của từng thi thể, sau đó đánh số thứ tự các xác chết theo vị trí của chúng rồi cho vào túi đựng xác rồi vận chuyển đến lối vào mỏ.
“Thi thể không tên, hài cốt số 1, nam giới, xương và quần áo của thi thể có dấu vết ngâm nước rõ rệt, chết vì tai nạn thấm nước mỏ than, tuổi dự kiến khoảng 25 tuổi. Thời gian chết là 15 năm.”
……
“Thi thể không tên, hài cốt số 5, nam giới, bị nứt sọ, vùi trong đá dưới mỏ, chết vì sập mỏ do nổ mìn ngầm, ước tính tuổi khoảng 32 tuổi.”
……
Thẩm Quân Từ phát hiện trong góc có hai thi thể mặc áo mưa, trong số những xác chết khác mặc đồng phục thợ mỏ, hai xác chết này nổi bật nhất.
“Hài cốt số 16, 17, một xác là nam, một xác là nữ…”
Thẩm Quân Từ bỗng nhiên dừng lại.
Cậu không tiếp tục kiểm tra, quay lại hét lên: “Dư Thâm!”
Dư Thâm đang làm việc vội vàng đứng dậy đi tới.
Thẩm Quân Từ chỉ vào hài cốt trước mắt, vỗ vai nói với cậu ta: “Tôi sẽ đi kiểm tra những hài cốt khác trước.”
Dư Thâm ý thức được cái gì, dùng bàn tay run rẩy mở góc áo mưa ra, cho dù anh không phải pháp y chuyên nghiệp cũng có thể phân biệt được, có một cỗ thi thể là phụ nữ. Một thi thể khác là nam.
Dư Thâm nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay thi thể nam, sau đó lại tìm ở cổ áo thi thể nữ, nhìn thấy một chiếc khăn lụa màu đỏ quen thuộc, được mẹ anh thắt quanh cổ vào đêm hôm đó.
Mười lăm năm trước, anh từng nhón chân giúp mẹ chỉnh lại khăn lụa, hôn lên má của bà.
Anh vẫn nhớ, mẹ dặn anh phải trông nhà, còn nói bố mẹ sẽ về sớm thôi.
Nhưng họ đã không bao giờ trở lại kể từ đó.
Đây là cuộc gặp gỡ muộn mười lăm năm, anh đã không còn là cậu bé năm đó.
Tuy rằng trong lòng đã sớm có dự liệu, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng anh vẫn cảm thấy đau nhói.
Anh nhận ra, đến tận lúc chết, họ vẫn bên cạnh nhau.
Đôi mắt ướt đẫm, anh cố nén nước mắt, nhỏ giọng nói: “Ba mẹ, cuối cùng con cũng tìm thấy hai người rồi. Con đưa hai người về nhà.”
Có nhân viên vật chứng và pháp y đến giúp thu thập hài cốt. Bàn tay của thi thể nữ đã được di chuyển, họ tìm thấy một vài dòng được viết bằng máu trên tảng đá bên dưới.
“Dư Thâm, bố con bị thương nặng nên mất rồi, chắc không lâu nữa mẹ cũng phải đi tìm bố của con. Mẹ không biết khi nào còn sẽ thấy những dòng chữ này. Nhưng con phải nhớ, bố mẹ luôn yêu con, con là đứa nhỏ mạnh mẽ, bố mẹ sẽ ở trên trời dõi theo con. Tất cả sự thật, đều ở trong máy ảnh. Vĩnh biệt.”
Nhiều năm trôi qua, những vết máu này đã chuyển sang màu đỏ thẫm, in trên những tảng đá đó.
Đọc xong đoạn này, nước mắt Dư Thâm lập tức không nhịn được, chảy xuống.
Lục Anh đứng ở một bên, kéo anh lên, để anh dựa vào vai. Y mở miệng nói: “Khóc đi, khóc vào lúc này cũng không có gì đáng xấu hổ cả.”
Là một cảnh sát trẻ chuyên xử lý vụ án mất tích, vụ án mà Lục Anh quan tâm nhất cuối cùng đã được giải quyết.
Y đau khổ nhìn cậu bé mình đã theo dõi đến khi trưởng thành.
Dư Thâm khóc không thành tiếng.
“Là cậu tìm ra bọn họ.” Lục Anh vỗ lưng Dư Thâm, “Bố mẹ nhìn thấy cậu trưởng thành tốt như vậy, sẽ rất tự hào về cậu.”
Khóc một hồi, Dư Thâm đi đến bên cạnh thi thể, quỳ xuống dập đầu ba cái, trịnh trọng nói lời từ biệt với bố mẹ mình.
Sau đó, qua lớp găng tay, nhặt chiếc máy ảnh cầm trên đôi bàn tay khô héo của bố mình …
❁❁❁
Bên ngoài mỏ lúc này.
Thẩm Quân Từ vẫn luôn bận rộn, cậu từ dưới hầm mỏ đi lên, cùng Cố Ngôn Sâm kiểm kê hài cốt.
Hài cốt được vận chuyển ra ngoài đã được xếp thành hàng.
Túi xác màu đen xếp dày đặc.
Mỗi một túi xác đều cất giữ một mạng người, pháp y đã thu được 16 bộ hài cốt, còn tám hài cốt đang chờ thu thập, tính toán sơ bộ, cộng thêm vợ chồng Dư Trường Ân, tổng cộng có 24 người chết.
Khắp nơi đều là hài cốt.
Thẩm Quân Từ vừa đối chiếu, vừa tiến hành ghi chép.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Có thể xác nhận nguyên nhân cái chết của những người này không?”
Thẩm Quân Từ nói: “Có dấu hiệu sụp đổ và thấm nước trong mỏ, có vài người chết vì tai nạn, nhưng đa phần đều là lúc ấy bị nhốt, sau đó giãy dụa đến được cửa mỏ, bị kẹt lại rồi chết.”
Cửa mỏ bị nổ tung, không có đủ thức ăn và nước uống, không khí cũng càng ngày càng ít, bọn họ chỉ có thể tuyệt vọng chết dưới hầm mỏ không thấy mặt trời.
Nếu lúc đó báo cảnh sát, những người này có thể sẽ không chết, nhưng bởi vì những người đó, bọn họ vĩnh viễn ngủ say ở nơi này, mãi đến nhiều năm sau, mới có người nổ tung mỏ, khôi phục lại chân tướng.
Những kẻ giàu có ấy chẳng qua là giẫm lên đống xương này, phung phí đồng tiền đổi lấy máu thịt của mình mà hưởng thụ thế gian phù hoa.
Nghĩ tới đây, Cố Ngôn Sâm nhịn không được mắng một tiếng: “Súc sinh.”
Thẩm Quân Từ nói: “Từ hài cốt, có thể thấy những người này chết dưới mỏ, nhưng bây giờ có một vấn đề, chúng ta phải chứng minh như thế nào về cái chết của những người này, người gây ra là ai.”
Là cảnh sát, họ chú ý đến chuỗi chứng cứ khi xử lý các vụ án, tất cả các mắt xích đều không thể thiếu.
Nhiều năm như vậy, Chân Gia Húc nhất định đã dùng hết các phương pháp, xóa bỏ tất cả mối liên hệ giữa ông ta và nơi này.
Thanh Đạo Phu đã xóa hồ sơ của những người mất tích, nhưng điều này không thể được sử dụng làm bằng chứng.
Thật khó để họ chứng minh rằng mỏ tư nhân này có liên quan đến Thương hội Hà Đồ và Chân Gia Húc.
“Tôi đã tìm thấy một bằng chứng dưới mỏ.”
Dư Thâm bước đến chỗ họ, đưa chiếc máy ảnh Sony kiểu cũ cho Cố Ngôn Sâm, nước mắt của anh đã khô, sống lưng thẳng tắp.
Lúc này, anh không chỉ là một đứa con trai vừa tìm thấy hài cốt của bố mẹ mình, mà còn là một cảnh sát nhân dân. Anh sẽ cố hết sức để tìm ra chân tướng.
Dư Thâm cúi đầu mở miệng nói: “Đây là chiếc máy ảnh mà lúc bố mẹ tôi gặp nạn mang theo bên người. Có thể trong đó ghi lại bằng chứng.”
Đó là một tin tốt.
“Tôi đi tìm kỹ thuật viên, thử khôi phục xem.” Cố Ngôn Sâm nhận máy ảnh, đây là mẫu máy ảnh cũ, đã có chút hư hỏng, ống kính cũng đã bị vỡ, nhưng thẻ nhớ vẫn còn.
Cố Ngôn Sâm cầm chiếc máy ảnh nặng trịch, dùng hai sinh mệnh để đổi lấy, suy nghĩ một chút lại nói: “Để đề phòng có người phá hủy chứng cứ quan trọng, tôi sẽ tự mình xử lý việc này.”
Chuyện đã đến nước này, không thể xảy ra bất trắc nào nữa.
Ngày hôm đó, công tác tìm kiếm trong mỏ diễn ra từ sáng đến tối, hoàng hôn buông xuống, mấy chiếc xe cảnh sát cùng xe vận chuyển thi thể mới từ núi Lộc Minh lái về, vận chuyển mọi thứ đến cục thành phố Bến Viễn.
Mười lăm năm trước, những sự thật đẫm máu và tàn khốc đó sẽ được tiết lộ cho cảnh sát.
❁❁❁
Đêm, phía đông Bến Viễn.
Bên trong biệt thự xa hoa, Chân Gia Húc nghe xong báo cáo của cấp dưới, cúp điện thoại di động.
Chỉ trong một ngày, trên mặt Chân Gia Húc đã già đi rất nhiều.
Ông nhớ lại câu người phóng viên nói trước khi chết: “Sẽ có người phát hiện ra chuyện này!”
Bây giờ, chuyện này đã thực sự xảy ra.
Phong ấn bụi bặm được mở ra, chẳng bao lâu nữa sẽ có người phát hiện ra ông ta là kẻ chủ mưu của mọi chuyện.
Đến lúc này, ông ta không thể dừng cuộc điều tra của cảnh sát được nữa.
Bây giờ ông ta chỉ hy vọng có thể kéo thời gian của mình càng nhiều càng tốt.
Ngày mai…
Ít nhất là cho đến tối mai.
Ông đi tới sân thượng của biệt thự, từ hướng ông ta đứng, có thể nhìn thấy khu xa hoa nhất của Bến Viễn.
Nhìn hết thảy phồn hoa kia, Chân Gia Húc lại ngửi thấy một mùi, đó là mùi máu tươi của ngày tận thế đang đến gần.
Ông híp mắt lại, gọi một cuộc điện thoại: “Mộc Dự, tôi đã xem qua kế hoạch kia. Tối mai cậu sẽ thực hiện nó. Cho dù là chết, tôi cũng phải để cho những người đó chôn cùng tôi!”