❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ Bụi đã lắng xuống.◎Đêm khuya, trên sân thượng khách sạn Thế Kỷ Bến Viễn.
Cố Ngôn Sâm đeo tai nghe kết thúc cuộc điện thoại, từ phạm vi bắn tỉa, hắn có thể nhìn thấy mọi hành động của Chân Gia Húc trên tầng cao nhất của Tòa nhà Thương mại Bến Viễn cách đó hàng chục mét.
Chân Gia Húc tiến về phía trước một bước, Cố Ngôn Sâm liền bóp cò, bắn một phát cảnh cáo.
Viên đạn kia hắn cố ý bắn vào chân Chân Gia Húc, coi như cảnh cáo.
Chân Gia Húc dừng bước, gã ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng gần trong gang tấc, rồi nhìn Cố Ngôn Sâm ở phía xa.
Chân Gia Húc nghiến răng.
Gã cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một tấm lưới vô hình, khiến gã khó thở, tim đập nhanh hơn.
Chẳng lẽ gã sẽ phải đưa tay chịu trói sao?
Không cam lòng, thật sự không cam lòng, đã đi đến nước này rồi, máy bay giúp gã trốn thoát ở ngay trước mắt.
Đôi mắt của Chân Gia Húc rất hung dữ, đột nhiên chạy về phía máy bay.
Gã đang đánh cược, đánh cược Cố Ngôn Sâm bây giờ sẽ không dám giết gã, đánh cược mình có thể thoát được một kiếp nạn.
Cảnh cáo không có tác dụng. Cố Ngôn Sâm giơ súng lên nhắm, hắn phản ứng nhanh, nhanh chóng bóp cò bắn một phát. Bùm một tiếng, một viên đạn chính xác trúng vào chân trái của Chân Gia Húc.
Máu b ắn ra, Chân Gia Húc loạng choạng, trực tiếp ngã xuống sân thượng.
Ngay khi Cố Ngôn Sâm cho rằng gã sẽ bỏ cuộc, Chân Gia Húc lại loạng choạng, cố gắng đứng dậy, miễn cưỡng kéo lê cái chân bị thương, đi từng bước về phía trước.
Gã chỉ cách trực thăng hơn 10 mét, thường chỉ mất vài giây để đến đó. Dừng lại ở đây là chết, bước qua là sống!
Cố Ngôn Sâm nhíu mày, lão già này thật đúng là ngoan cố không đúng lúc. Hắn giơ súng lên, ngắm bắn lại.
Cú bắn tỉa 100 mét của Cố Ngôn Sâm có sai số không quá một centimet.
Khoảng cách và hướng hiện tại là vị trí tốt nhất để bắn tỉa, ánh sáng trên tầng cao nhất của tòa nhà thương mại phản chiếu mọi thứ rõ ràng.
Viên đạn xuyên qua bóng tối, lần này là chân phải của Chân Gia Húc bị bắn trúng, máu tươi bắn tung tóe.
Chân Gia Húc ngã về phía trước, hét lên đau đớn.
Cả hai chân đều bị đạn xuyên qua, Chân Gia Húc cuối cùng cũng nằm sấp trên mặt đất, nhưng gã vẫn không chịu nhận thua, hai tay kéo lê thân thể, bò về phía trước, di chuyển, kéo theo hai vết máu trên mặt đất.
Hắn vẫy tay với máy bay: “Giúp tôi với… giúp với!”
Người phi công là người nước ngoài, anh ta lái chiếc trực thăng qua để kiếm tiền, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng cảnh sát bắt giữ tội phạm. Đương nhiên, phi công tất nhiên không dám đối đầu trực diện với tay súng bắn tỉa, quay đầu lại làm như không nhìn thấy.
Trái tim Chân Gia Húc nhất thời lạnh lẽo.
Lúc này, Cố Ngôn Sâm nhìn thấy một nhóm người đang đi lên tầng trên cùng, là Thẩm Quân Từ dẫn theo mấy vị cảnh sát hình sự đã nhập được mật mã chạy tới.
Cố Ngôn Sâm thoải mái cất súng, quay người bước xuống sân thượng, chuẩn bị gặp họ.
Nhiệm vụ bắt giữ tối nay đã hoàn thành xuất sắc, tất cả đã được quyết định.
❁❁❁
Đêm cuối thu se lạnh.
Trên sân thượng, Chân Gia Húc đã chảy rất nhiều máu, gã vẫn ngoan cố bò về phía trước.
Vụ bắn tỉa dường như cuối cùng cũng dừng lại, gã nhìn thấy một đường sống. Hai chân truyền đến đau nhức, khiến gã di chuyển rất khó khăn.
Giá như vậy nếu ai đó có thể kéo anh ta.
Bỗng nhiên, trước mặt Chân Gia Húc xuất hiện một đôi chân, gã còn tưởng là nhân viên trên máy bay xuống, vươn tay muốn kéo người kia.
“Hãy giúp tôi, làm ơn, đưa tôi lên máy bay trực thăng, bất kể bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa cho cậu! Nhà, xe, tiền, thậm chí là tòa nhà này, tôi sẽ đưa cho cậu.”
Chân Gia Húc cùng đường, trán chạm đất, không ngừng dập đầu trước người trước mặt.
Một giọng nói lạnh lùng từ phía trên truyền đến: “Chân Gia Húc, ông không thể rời đi.”
Những lời này giống như một đòn giáng xuống đầu, làm tan nát giấc mộng của gã.
Chân Gia Húc sửng sốt một giây, cố gắng chống đỡ thân thể, cố hết sức nhìn lên.
Nương theo ánh đèn trên sân thượng, Chân Gia Húc nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai đang đứng trước mặt mình.
Gã nhận ra đó là bác sĩ pháp y của Đội hình sự đặc biệt.
Thẩm Quân Từ cuối cùng đã đứng ở đây, đối mặt với kẻ thù giết cha và “bản thân”.
Chân Gia Húc hai chân đã bị thương, máu me đầy người, nằm phủ phục trên mặt đất, vừa rồi điên cuồng dập đầu với cậu, người trước mặt đã bị dồn vào đường cùng. Nhưng điều này không đủ, gã sẽ phải bị đưa ra xét xử.
Một tia vui mừng thoáng qua trong lòng Thẩm Quân Từ.
Người đi tới không chỉ có một mình Thẩm Quân Từ, còn có mấy gã cảnh sát hình sự, súng của họ nhắm vào Chân Gia Húc đang nằm trên mặt đất.
Lục Anh tiến lên, lục soát người Chân Gia Húc, còng hai tay gã lại: “Chân Gia Húc, ông đã bị bắt.”
Sau đó, Lục Anh bắt đầu liên lạc với xe cứu thương, xe bắt giam.
Nhìn Thẩm Quân Từ đứng ở giữa mọi người, Chân Gia Húc đột nhiên nhớ tới, lúc trước Mộc Dự lúc xem lại mọi chuyện với gã đã từng nói: “Từ khi pháp y họ Thẩm ở sở tỉnh kia xuống, thành lập đội điều tra hình sự đặc biệt, mọi chuyện mới bắt đầu phát sinh…”
Gã khi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là trùng hợp. Còn cảm thấy Mộc Dự đa nghi.
Nhưng sau đó, gã cũng dần dần cảm giác được, rất nhiều hành động và kế hoạch của cảnh sát đều nhằm vào Thương hội Hà Đồ, ngoại trừ Cố Ngôn Sâm đứng ở tuyến đầu, phía sau hình như còn có người bày mưu tính kế.
Hiện tại người thanh niên này đứng trước mặt gã, khuôn mặt lạnh lùng nhìn xuống, Chân Gia Húc đột nhiên hiểu ra, gã nghiến răng nói với Thẩm Quân Từ: “Là cậu! Tất cả là do cậu…”
Người trước mắt chính là đối thủ mà gã không thể chiến thắng.
Nếu như nửa năm trước, có người nói với gã, sẽ có một pháp y, một tiểu đội nhỏ có thể lật đổ toàn bộ Thương hội Hà Đồ, Chân Gia Húc chắc chắn cảm thấy đây là chuyện hoang đường, châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá, chuyện này năm đó cục trưởng cục thành phố muốn làm cũng không thể làm được.
Nhưng bây giờ, Thương hội bị lật đổ, gã đã thất bại hoàn toàn, bản thân còn khó giữ mạng.
Chân Gia Húc tuyệt đối không tin, người trước mắt chỉ là một pháp y bình thường, gã run giọng hỏi: “Cậu là ai?! Cậu là ai, tại sao cậulại có thể… Tổ giám sát do cậu lãnh đạo phải không?”
Thẩm Quân Từ hỏi: “Ông có nhớ, mình đã từng giết một người tên Lâm Lạc không?”
Lâm Lạc? Chân Gia Húc sững người một lúc.
Hình như gã có ấn tượng, nhưng nhất thời không nhớ ra người đó là ai, gã đã giết người quá nhiều.
Người trước mắt đang báo thù cho Lâm Lạc sao?
“Tôi là ai không quan trọng.” Thẩm Quân Từ nhìn Chân Gia Húc chật vật như một con chó rơi xuống nước, “Tặng ông tám chữ: “Nợ máu trả máu, ác giả ác báo”. Chuyện ngày hôm nay, chính là kết cục mà ông xứng đáng phải nhận.”
Trong khoảng thời gian này, Cố Ngôn Sâm cũng từ trên lầu đối diện đi xuống, đi tới sân thượng này, đứng bên cạnh Thẩm Quân Từ.
Xe cứu thương đến, Chân Gia Húc bị cảnh sát hình sự kéo lên, dùng cáng vận chuyển xuống dưới lầu.
Đinh Quân Nhiễm cũng được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Xe chở xác chở thi thể Mộc Dự đi.
Quá nửa đêm, một ngày hỗn loạn chính thức kết thúc.
❁❁❁
Sau bốn tháng điều tra chuyên sâu trước khi diễn ra phiên tòa, trước thềm năm mới, vụ án liên quan đến Chân Gia Húc được đưa ra xét xử.
Buổi chiều, Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ đến phiên tòa từ sớm.
Tòa án trang nghiêm, quốc huy treo cao, thiêng liêng và bất khả xâm phạm.
Thẩm Quân Từ đã tham dự phiên tòa hôm nay với tư cách là nhân chứng chuyên môn, cậu mặc một bộ đồng phục pháp y, đeo kính viền vàng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Cố Ngôn Sâm hỏi cậu: “Có lo lắng không?”
Thẩm Quân Từ lắc đầu: “Không lo lắm.” Cậu không lo lắng, ngược lại có chút hưng phấn.
Tư liệu đã sớm được trình lên công tố viên, cậu có chút chờ mong phản ứng của Chân Gia Húc khi chính tai nghe được những bằng chứng sắt này.
Bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy Chân Gia Húc nhiều ngày không gặp.
Sau khi mở phiên tòa, Chân Gia Húc mặc chiếc áo màu vàng của tù nhân, hai tay đeo còng, chân bị xích lại, khập khiễng được cảnh sát đưa vào tòa án, gã dường như đã già đi mấy tuổi, cả người gầy gò, tóc bạc trắng.
Ngay cả lúc này, gã vẫn ngoan cố chống cự.
Luật sư Chân Gia Húc thuê là luật sư bào chữa hình sự nổi tiếng trong nước. Đối mặt với các bằng chứng và cáo buộc của công tố viên, một cuộc bào chữa dữ dội mở ra, luật sư hùng biện rất hùng hồn.
“Vụ án này là do Hàn Thanh Dật gây ra, không phải do thân chủ của tôi làm. Thân chủ của tôi không biết gì về việc này.”
“Chất lượng âm thanh của video trong mỏ khai thác bị hỏng, có một số câu không rõ ràng, điều này chỉ có thể chứng minh đương sự của tôi lúc ấy có mặt ở hiện trường, không thể chứng minh thân chỉ tôi là chủ mưu đứng sau tất cả những chuyện này.”
“Các cáo buộc chống lại thân chủ tôi cần có bằng chứng thuyết phục và chuỗi bằng chứng đầy đủ. Không có đủ chứng cứ chứng minh, thân chủ tôi đã hại chết vợ chồng Dư Trường Ân.”
Nghe những lời này, Cố Ngôn Sâm hơi nhíu mày, tội ác của Chân Gia Húc kéo dài nhiều năm, liên lụy rất nhiều người, trong đó có rất nhiều chứng cứ đã bị Thanh Đạo Phu tiêu hủy, người biết chuyện cũng đã bị diệt khẩu.
Mặc dù cảnh sát đã cố gắng hết sức để tìm kiếm bằng chứng, nhưng không có nhiều bằng chứng có thể tạo thành một chuỗi hoàn chỉnh.
Từng chứng cứ lần lượt được đưa ra, trong đó có nhiều cái bị luật sư bào chữa của bị cáo phủ nhận hoặc chất vấn.
Sau đó Hoắc Lôi ra tòa, làm nhân chứng chống lại Chân Gia Húc, cô cung cấp một số bằng chứng mới: “Tôi từng ghi lại một đoạn ghi âm, chính Chân Gia Húc và Mộc Dự âm mưu đầu độc Lâm Hướng Lam, cựu cục trưởng cục thành phố Bến Viễn. Lúc ấy bọn họ đầu độc Lâm Hướng Lam, sau đó lại mua chuộc nhân viên xét nghiệm, ngụy trang thành Lâm Hướng Lam chết vì bệnh.”
Hoắc Lôi để ý, ghi lại cuộc đối thoại lúc đó, lưu lại để tự bảo vệ mình, hiện giờ, cô lấy đoạn âm thanh này phát ra trước tòa.
“Cho dù là cục trưởng cục thành phố thì thế nào, ông ta cản đường chúng ta, chúng ta không thể giữ lại.”
“Dùng thuốc độc đi, tốt nhất là loại khi mà khám nghiệm tử thi sẽ không dễ dàng phát hiện.”
“Cậu nhớ tìm người nhanh động thủ.”
Trong đoạn ghi âm, Chân Gia Húc bình tĩnh nói về những điều tàn nhẫn.
Nghe xong nội dung đoạn đối thoại kinh người này, mọi người trong phiên tòa không khỏi xì xào bàn tán.
“Làm sao có thể? Nếu là sự thật, đây chẳng phải là quá táo bạo sao?”
“Tôi bảo mà, cục trưởng cục thành phố tự dưng chết đột ngột, thì ra cục trưởng lâm lúc ấy không phải bệnh chết.”
Thẩm phán gõ búa, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh: “Bên nguyên có bằng chứng chứng minh Lâm Hướng Lam bị đầu độc chết không?”
“Chúng tôi có bằng chứng có thể chứng minh chuyện này.” Kiểm sát viên đứng dậy nói, “Phiên tòa lần này, chúng tôi đã mời pháp y Thẩm Quân Từ của cục thành phố Bến Viễn, làm nhân chứng chuyên gia tham dự.”
“Xin vui lòng làm chứng tại tòa án, đọc kỹ bảo lãnh và ký tên.”
Sau khi Thẩm Quân Từ ký tên, đứng ở trên bục nhân chứng. Cậu đã hoàn thành quá trình, trình bày bằng chứng cuối cùng.
“Đây là một mảnh mô gan được lấy từ thi thể của Lâm Hướng Lam vào thời điểm đó, đã được ngâm trong rượu không có nước…”
Nhìn thấy bằng chứng này, sắc mặt của luật sư thay đổi.
Lâm Hướng Lam đã chết nhiều năm, vật như vậy sao có thể giữ được?
Chân Gia Húc ngồi trên ghế xét xử nghe đến đó, đột nhiên trở nên kích động: “Không! Không thể có bằng chứng đó được, đó là bằng chứng giả!”
Gã nhớ ra rồi, Lâm Lạc là con trai của Lâm Hướng Lam, chỉ bởi vì một phần tài liệu gan được đưa đi kiểm tra, mà gã đã bảo Mộc Dự làm chủ, g iết chết Lâm Lạc.
Năm đó bọn họ lục soát nhà họ lâm, trường học của Lâm Lạc, điều tra tất cả những nơi Lâm Lạc từng đi qua, nhưng lại không tìm được phần gan còn lại. Gã không thể tưởng tượng được, Lâm Lạc năm đó còn có thể giấu thứ này ở đâu?
Thẩm phán gõ búa để nhắc nhở gã im lặng.
Người có tâm sẽ nghe ra, Chân Gia Húc chột dạ, đã biến tướng thừa nhận tội ác của mình.
Thẩm Quân Từ giữ lưng thẳng, tiếp tục với vẻ mặt bình tĩnh: “Năm đó Lâm Lạc đặt phần mô gan này, cùng với dung dịch kiểm soát vào hộp mẫu kín, giấu ở trong bình tro cốt của Lâm Hướng Lam.”
Nghe Thẩm Quân Từ nói, mặt Chân Gia Húc trở nên tái nhợt, họ thực sự không nghĩ đến việc lục soát hộp tro cốt của Lâm Hướng Lam.
Thẩm Quân Từ nhướng mày, nhìn kẻ thù của mình, thưởng thức vẻ mặt thất bại của gã.
Đây chính là bí mật Lâm Lạc lúc ấy bị ông chủ Mộc uy hiếp, cho đến khi trọng thương cũng không nói ra. Khi ra khỏi lò hỏa táng, cậu chỉ lấy đi đủ phần cần nộp để kiểm tra, còn lại thì giấu đi, chôn tro cốt cẩn thận. Vò tro cốt kia, bị chôn vùi dưới bia mộ Lâm Hướng Lam.
Nơi bí mật và an toàn nhất thường là những nơi mà mọi người có thể nhìn thấy, nhưng không nghĩ đến.
Mãi đến gần đây, Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm mới đến trước mộ Lâm Hướng Lam, lấy nó ra.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng mô gan bên trong vẫn được bảo quản tốt, họ tìm tìm đến cơ sở chuyên môn để tiến hành xét nghiệm độc chất và xác định các dấu hiệu liên quan.
Những bằng chứng quan trọng này đã được cất giấu trong vài năm, cuối cùng hôm cũng được cậu lôi ra sử dụng, biến chúng thành những mũi tên sắc bén nhắm vào kẻ thù, vì Lâm Hướng Lam rửa sạch oan khuất.
“Báo cáo xét nghiệm ADN này có thể chứng minh, mô gan quả thật là của Lâm Hướng Lam. Đây là kết quả xét nghiệm có liên quan, có thể chứng minh Lâm Hướng Lam chết vì nhiễm kiềm aconitine. Kết hợp với bằng chứng và lời khai do nhân chứng cung cấp, có thể chứng minh bị cáo Chân Gia Húc là kẻ đứng sau vụ sát hại Lâm Hướng Lam.”
Sau đó, Thẩm Quân Từ phân tích báo cáo kiểm tra và hồ sơ khám nghiệm tử thi, trả lời các câu hỏi của luật sư, công tố viên và thẩm phán, từ góc độ chuyên môn giải đáp nguyên nhân cái chết thực sự của Lâm Hướng Lam, khôi phục lại quá trình mưu hại.
Thẩm phán nghe xong liền gật đầu.
Những bằng chứng sắt này như đinh sắt, đóng đinh Chân Gia Húc vào thập tự giá phán xét.
Chuỗi chứng cứ vật chứng hoàn chỉnh, nhân chứng xác thực, không còn đường chối cãi.
Nhìn Thẩm Quân Từ trên ghế nhân chứng, Chân Gia Húc thở dài một tiếng, khép hai mắt lại, trong lòng gã hiểu rõ, kết cục của gã đã định, không còn cơ hội lật bàn nữa.
Kể từ đó, luật sư của Chân Gia Húc cũng mất trạng thái, bắt đầu rút lui dần dần.
Đến giai đoạn nhận tội cuối cùng.
Thẩm phán lần lượt hỏi Chân Gia Húc từng tội một, Chân Gia Húc hoàn toàn từ bỏ việc chống đối.
“Bị cáo Chân Gia Húc, anh có thừa nhận đã sai Mộc Dự mưu hại Lâm Hướng Lam và con trai ông ấy là Lâm Lạc không?”
Chân Gia Húc trầm mặc một lát, ánh mắt đờ đẫn: “Tôi thừa nhận.”
“Anh có thừa nhận mình uy hiếp Đinh Quân Nhiễm lập kế hoạch, dẫn đến cái chết của một số người bao gồm cả Lam Bảo Xương và rất nhiều người bị thương không?”
“Tôi thừa nhận.”
“Anh có thừa nhận đã mở một mỏ tư nhân, và vào ngày 22 tháng 7 năm đó, sau vụ tai nạn mỏ, anh đã ra lệnh chặn lỗi vào mỏ, dẫn đến cái chết của nhiều thợ mỏ và giết hại vợ chồng nhà báo Dư Trường Ân không?”
“Tôi thừa nhận.”
“Anh có thừa nhận ba mươi năm trước, mình đã tham gia vào việc bắt cóc và buôn bán phụ nữ không?”
“Tôi thừa nhận.”
“Anh có thừa nhận, hơn bốn mươi năm trước anh cùng đồng bọn ở dưới mỏ đã mưu hại mấy người không?”
……
Thiên đạo luân hồi, thiện ác có báo, mọi tội ác mà Chân Gia Húc phạm phải, đều sẽ phải trả giá.
Phiên tòa trang trọng cuối cùng cũng đến hồi kết, sau một hồi nghỉ ngắn, thẩm phán tuyên án.
Chân Gia Húc cúi đầu đứng trước vành móng ngựa, cơ thể run rẩy, như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
“Tòa án nhân dân sau khi xét xử xác định, bị cáo Chân Gia Húc bị kết án về nhiều tội.
Bản án sơ thẩm của Tòa án nhân dân trung cấp thành phố Bến Viễn xác định bị cáo Chân Gia Húc phạm tội cố ý giết người, tội cố ý gây thương tích, tội khai thác khoáng sản trái phép, tội kinh doanh trái phép…
Xét thấy, bị cáo Chân Gia Húc phạm tội có tính chất nghiêm trọng, gây ra hậu quả nghiêm trọng, bị xử phạt về nhiều tội danh, hình phạt chung là tử hình theo quy định của pháp luật, tước quyền chính trị suốt đời và tịch thu toàn bộ tài sản cá nhân.”
Sự thật của mỗi vụ án được đưa ra ánh sáng, người nhà của các nạn nhân trong khán phòng ôm mặt khóc, cuối cùng họ cũng chờ đợi phiên tòa công bằng của pháp luật.
Đây đã là lần xét xử cuối cùng của loạt vụ án này, trước đó, Thịnh Thiên Thành, Cao Thế Hiên, Khương Tụng, Hà Văn Lâm, Phùng Bình Nhân cũng đã được tuyên án, ngoại trừ Hoắc Lôi, Đinh Quân Nhiễm, Nghiêm Trì được khoan hồng, những người khác đều bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt của Thẩm Quân Từ dần dịu đi, cuối cùng cậu cũng có thể tự tay báo thù rửa hận.
Cố Ngôn Sâm buông đôi lông mày đang cau lại. Dư Thâm nắm chặt tay, rưng rưng nước mắt. Bí thư Thôi ngồi trong khán phòng, nở một nụ cười hài lòng.
Bên ngoài tòa án, trong phòng chỉ huy của cục thành phố, mọi người thông qua màn hình lớn livestream theo dõi vụ án này cũng chứng kiến cảnh tượng xúc động này, nước mắt giàn giụa. Cục trưởng Đinh dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, tất cả mọi người vui mừng, kích động đến nước mắt lưng tròng.
Khi búa gõ xuống, bụi đã lắng xuống.
Bản án như vậy đã tuyên bố chiến thắng cuối cùng của đội quân công lý.
Đến bây giờ, những người đã khuất ở dưới suối vàng, cũng có thể được yên nghỉ.
Mây đen bao phủ bầu trời Bến Viễn mấy năm nay cuối cùng cũng tan biến.
Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ bước ra khỏi tòa án, mặc dù thời tiết bên ngoài hơi lạnh nhưng tràn ngập không khí tươi đẹp của Tết nguyên đán.
Mặt trời chiếu sáng, năm tháng yên lặng.
Người đi bộ trên đường, cha mẹ với con cái, các cặp vợ chồng nắm tay nhau, trên mặt ai cũng đều nở nụ cười.
Cố Ngôn Sâm nói: “Mọi chuyện đã kết thúc.”
Thẩm Quân Từ ở bên cạnh hắn, như trút được gánh nặng, gật đầu nói: “Ừ, mọi chuyện đã kết thúc.” Cậu quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, “Cố Ngôn Sâm, cảm ơn anh.”
Người trước mắt, là ngôi sao không vụt tắt trong cuộc đời cậu.
Công lý một lần nữa đánh bại cái ác.
Họ đã trải qua một trận chiến khó khăn và chờ đợi chiến thắng cuối cùng.
Như thể chúng ta đã cùng nhau trải qua một mùa đông dài, sắp chào đón một mùa xuân mới.
Cố Ngôn Sâm nắm lấy tay Thẩm Quân Từ, khẽ hôn lên mu bàn tay cậu: “Từ giờ trở đi, suốt quãng đời còn lại, anh muốn sát cánh bên em.”
Cuối cùng họ có thể tận hưởng một tình yêu đẹp nhất, chân thành nhất và thẳng thắn nhất.
❁❁❁
Chân Gia Húc không lựa chọn kháng cáo.
Sau khi vụ án được Tòa án tối cao xem xét lại, Chân Gia Húc bị thi hành án tử hình theo quy định của pháp luật.
Kể từ ngày đó, Thương hội Hà Đồ ở Bến Viễn đã trở thành lịch sử, không còn tồn tại.
Tác giả có chuyện muốn nói:Đưa bản thảo của một bộ điều tra tội phạm đam mỹ ra, bản thảo sẽ căn cứ theo tình hình chuẩn bị thực tế mà điều chỉnh, nhưng đảm bảo sẽ là điều tra tội phạm, đam mỹ, thành thị.
Hồ sơ tiếp theo là bằng chứng tội phạm (lãng mạn), cả hai đều mạnh mẽ, điều tra hình sự.
Nhưng mình vẫn sẽ hoàn thành xong bộ này trước, bộ kia thì đợi bộ này xong thì sẽ viết!!
Bới xương tìm vết.
Theo quy định tại Bộ luật Dân sự,
“Khi một người biệt tích 02 năm liền trở lên, mặc dù đã áp dụng đầy đủ các biện pháp thông báo, tìm kiếm theo quy định của pháp luật về tố tụng dân sự nhưng vẫn không có tin tức xác thực về việc người đó còn sống hay đã chết thì theo yêu cầu của người có quyền, lợi ích liên quan, Tòa án có thể tuyên bố người đó mất tích.” Trong kho lưu trữ những người mất tích, có hàng chục nghìn mục được công bố, nhưng chỉ có một số ít trong số đó là tìm được.
Cục Thành phố Đông Thành có một bộ phận đặc biệt chuyên quản lý hồ sơ của những người mất tích và truy tìm tung tích của những người mất tích.
Lê Thượng thoạt nhìn là một cảnh sát bình thường, trẻ tuổi, đẹp trai, chậm chạp, lạnh lùng, đối với rất nhiều tình cảm của con người đều không hiểu.
Nhìn như không hoàn mỹ, nhưng trí nhớ của anh lại vô cùng siêu phàm, anh có siêu trí nhớ, có thể nhớ kỹ vị trí đặt của tất cả mọi thứ, nhớ kỹ từng dòng chữ, từng câu từ đã xem qua.
Bởi vì vừa nhìn sẽ không quên, cho nên anh bị đội trưởng tính tình cổ quái Diệp Chính Khanh điều đến bộ phận điều tra người mất tích này.
Diệp Chính Khanh từng là một sĩ quan ưu tú trong lực lượng cảnh sát, trong một lần bị thương ngoài ý muốn, đã để lại một vỏ đạn ở trong não hắn.
Hắn có vấn đề về trí nhớ, đồng thời cũng mất một số ký ức.
Vì vậy, Lê Thượng trở thành cuốn sách ghi nhớ tốt nhất của đội trưởng Diệp.
Mà đội trưởng Diệp phát hiện, trên người Lê Thượng cũng có bí mật ẩn giấu.
Họ cứu rỗi, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau giải quyết những vụ án kỳ lạ.
Ở đây, Lê Thượng biết được sự ấm áp của thế gian, cũng có được tình yêu của đời mình.
Bị mất trí nhớ một phần công× mỹ nhân lạnh lùng siêu trí nhớ thụ
Ngay cả khi chỉ còn một phần vạn hy vọng, cũng có người chưa từng từ bỏ tìm kiếm những người mất tích.
Không ngược, hài hước, dịu dàng, mạo hiểm, giọng văn vui vẻ là chính.
Editor: Ỏ, bộ mới nghe vẻ cốt truyện hay đó, không biết tác giả đã viết xong chưa nhỉ? Nhưng chắc để nhà nào đào thui, chứ tui khum đào bộ này đâu. Mặc dù có vẻ liên quan đến ngành học, nhưng mà bận lắm T_T