Tuyệt Mệnh Pháp Y

Chương 150

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎ Vụ án lần này có chút khó giải quyết. ◎

Cục thành phố, hai giờ chiều.

Trong phòng họp nhỏ đã có vài người ngồi.

Cố Ngôn Sâm, Thẩm Quân Từ đều ở đây, còn có Thiệu Chấn Ân và cảnh sát phụ trách ghi chép. Cục trưởng Đinh ngồi ở vị trí chủ trì, Lịch Trọng Nam dẫn Đinh Quân Nhiễm ngồi sang một bên.

Mọi người được phát hồ sơ vụ án, bắt đầu phân tích vụ án Giản Vân Hi.

Thẩm Quân Từ dán các bức ảnh trong hồ sơ lên bảng trắng.

Thi thể cô bé tái nhợt, trên ngực có vết thương hình chữ thập rất rõ ràng khiến người ta cảm nhận được sự dã man của kẻ sát nhân.

Cố Ngôn Sâm đầu tiên nói qua tình tiết vụ án, trên máy chiếu chiếu ra một cái bản đồ, phác họa vị trí trước khi Giản Vân Hi mất tích.

“Căn cứ vào lời khai của mẹ Giản Vân Hi, bà ấy đã tách khỏi con gái mình ở ngã tư này. Nhưng giáo viên phụ trách bảo vệ cổng trường lại không nhìn thấy cô bé đi đến cổng trường.”

“Tôi đoán lúc đó Giản Vân Hi đi học muộn, sợ bị giáo viên trách móc, cô bé có thể không muốn đi từ cổng chính vào, định trèo qua bức tường gần trường. Có lẽ trong quá trình này, cô bé đã gặp hung thủ và bị bắt cóc.”

Cố Ngôn Sâm sau khi ăn cơm trưa đã gọi điện thoại hỏi vài người bạn học tiểu học của Giản Vân Hi, nhà trường sẽ phạt rất nặng với lỗi đi học muộn, học sinh đến muộn sẽ bị phạt đứng dưới cờ sau khi kết thúc buổi tự học buổi sáng. Vì vậy, nhiều sinh viên đã trèo tường để đỡ bị phạt.

“Lúc Giản Vân Hi mất tích, gần đó không có camera giám sát nào cả, cảnh sát sau đó đã đi điều tra nhiều nơi, tìm được vài nhân chứng mở quán ở gần đó. Theo lời khai của họ, vài người đều nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi tên Mộc Bân nói chuyện với Giản Vân Hi vào sáng hôm đó.”

Thị trấn không lớn, dân cư tương đối ổn định, rất nhiều người biết nhau.

Mẹ của Mộc Bân mở một cửa hàng phở xào bên cạnh trường học, thỉnh thoảng anh ta sẽ đến giúp sắp  xếp đồ đạc, dọn dẹp bát đũa, khi không có việc gì thì đi dạo quanh đó.

Gốc là: 凉皮 – mình search thì nó là món này, cũng không biết nên gọi là gì, sợi giống sợi phở nên đành để phở xào zị.

“Năm đó cảnh sát xác định Mộc Bân là nghi phạm, bắt đầu điều tra lý lịch của cậu ta, người tên Mộc Bân này mới tốt nghiệp tiểu học, bị thiểu năng trí tuệ nhẹ. Cậu ta thừa nhận mình có nói chuyện với cô bé, nhưng khăng khăng mình không phải kẻ giết người. Vì không có bằng chứng, cảnh sát chỉ có thể thả người ra. Hai ngày sau, cảnh sát nhận được báo án, có người nhìn thấy thi thể của cậu ta ở trên sông.”

“Sau đó cảnh sát tìm được cặp sách của Giản Vân Hi trong phòng Mộc Bân. Lúc ấy mọi người trong trấn đều tưởng Mộc Bân sợ tội tự sát, vụ án này cứ như vậy mà kết thúc.”

Thẩm Quân Từ nghe đến đây, note lại trên giấy, cặp sách trở thành bằng chứng quan trọng.

Nhưng ngoại trừ cặp sách, cảnh sát không tìm thấy bất cứ bằng chứng nào khác ở nhà Mộc Bân. Lần này di vật của cô bé xuất hiện trong buổi livestream, điều này vô cùng kỳ lạ.

“Mẹ Mộc Bân luôn miệng nói con mình bị hung thủ thực sự giế t chết, bị oan, chuyện cặp sách bà không biết gì cả. Đồn cảnh sát trong thị trấn đã từng cử người đến điều tra, nhưng vì thiếu chứng cứ nên cũng chẳng giải quyết được gì. Sau đó, mẹ của Mộc Bân qua đời hai năm trước, vụ án này không còn ai nhắc tới nữa.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Từ việc phân tích hồ sơ, vụ án này rất đáng ngờ, nhân chứng chỉ nhìn thấy Mộc Bân nói chuyện với cô bé, nhưng không ai nhìn thấy cậu ta mang cô bé đi, Mộc Bân rời khỏi cửa hàng khoảng hai tiếng. Bằng từng ấy thời gian, rất khó để đưa cô bé đến nơi xảy ra vụ án, c ởi quần áo, giết người rồi tránh được tất cả mọi người, chôn xác.”

Cục trưởng Đinh hỏi: “Đội trưởng Cố, cậu có nghĩ vụ án này là do một người nào đó lên kế hoạch không?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Thoạt nhìn, tôi thấy cũng có thể lắm, nhưng sau khi nghiên cứu kỹ, lại thấy không phải. Thứ nhất, việc đi học muộn của cô bé là một sự kiện ngẫu nhiên, không thể đoán trước được, rất khó để lên kế hoạch thực hiện, đây chỉ giống như một mục tiêu ngẫu nhiên của hung thủ mà thôi. Thứ hai, cách xử lý thi thể không ngụy trang thành tai nạn, cũng không có bất kỳ dấu vết xử lý thi thể để hủy bằng chứng nào.”

Thi thể lúc đó được đặt ở bờ sông, hố đào không sâu, chỉ lấp bằng một tầng đất không quá dày, trời mưa to, thi thể mới bị lộ ra. Đáng tiếc vì trời mưa, đã rửa sạch gần hết các dấu vết quan trọng.

Đinh Quân Nhiễm nhìn tài liệu trong tay, sau khi đọc kỹ, cũng phán đoán: “Đây không phải là do công ty vệ sinh hay là đồng nghiệp của tôi gây ra.”

Cục trưởng Đinh hỏi: “Lý do là…”

Đinh Quân Nhiễm phân tích: “Mộc Bân này, không phải là người được chọn làm vật thay thế.”

Y nói đến đây, cầm bình giữ nhiệt trong tay, nhấp một ngụm nước kỷ tử trong đó như lão cán bộ.

“Chỉ số IQ của Mộc Bân hơi thấp, lại có thể giao tiếp trôi chảy với người khác, người như vậy rất dễ sơ ý nói ra vài lời không nên nói, lưu lại sơ hở.”

“Đồng thời, vụ án này lúc ấy có vài nhân chứng, tất cả đều chỉ về phía người tên Mộc Bân kia, nếu như có người cố ý vu cáo, tuyệt sẽ không tìm nhiều nhân chứng như vậy. Làm vậy rất khó để khiến các nhân chứng nhất quán lời khai trong một vụ án giả. Mỗi lần tìm thêm được một nhân chứng liên quan đến vụ án, sẽ có thêm một phần nguy cơ bị phát hiện.”

Nói đến đây, y đưa ra ví dụ.

“Nói một cách đơn giản, độ khó của việc mua chuộc hoặc đe dọa nhân chứng là một, điều này tương đối dễ thực hiện. Có hai đến ba nhân chứng, độ khó sẽ tăng lên mười, thế này là đủ rồi, sẽ không làm cho cảnh sát nghi ngờ. Nhưng nếu như muốn tìm được mười nhân chứng, muốn khẩu cung đồng nhất, vậy độ khó chính là một trăm, thậm chí là một ngàn. Độ khó thay đổi theo cấp số nhân, cực kỳ khó kiểm soát, còn có khả năng bị lật thuyền.”

Những điểm này là phân tích từ quan điểm của kẻ chủ mưu tội phạm.

Cục trưởng Đinh nói, “Vậy chỉ có một khả năng, Mộc Bân lúc ấy đã nhìn thấy hung thủ, cái chết của cậu ta là do hung thủ làm. Đồng thời hung thủ đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu cậu ta.”

Lịch Trọng Nam nhắc nhở: “Còn một khả năng nữa, Mộc Bân chính là đồng phạm của hung thủ, cậu ta cũng tham gia vào vụ án. Thậm chí có khả năng vụ án này liên quan đến nhiều người.”

Lịch Trọng Nam dù sao cũng từng là tổ trưởng tổ trọng án, nghiên cứu qua rất nhiều vụ án. Ở trong thị trấn thỉnh thoảng đột nhiên xuất hiện án ly kỳ, người phạm tội đều có chỉ số thông minh không cao, nguyên nhân phạm tội cũng không phức tạp, nhưng lại có thể đột phá điểm giới hạn, thể hiện bản chất xấu xa của con người.

Cố Ngôn Sâm theo dòng suy nghĩ này phân tích: “Nếu nhiều người cùng phạm tội, những di vật khác đột nhiên xuất hiện thì có thể giải thích được, những thứ đó vốn nằm trong tay của đồng phạm.”

Cục trưởng Đinh gật đầu: “Không thể loại trừ những khả năng này.”

Mấy người bọn họ thảo luận một hồi, Cố Ngôn Sâm phát hiện, hôm nay Thẩm Quân Từ nói rất ít, vẫn luôn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Cố Ngôn Sâm dùng khuỷu tay chạm vào Thẩm Quân Từ, ý bảo cậu cho ý kiến.

Thẩm Quân Từ bị đau họng suốt từ trưa đến giờ, hôm nay có rất nhiều việc phải làm, cậu không có thời gian ngủ trưa, đến buổi chiều, đầu bắt đầu đau, không biết có phải bị cảm lạnh hay không.

Cố Ngôn Sâm chạm vào người, cậu mới mở miệng nói: “Tôi có một câu hỏi, tại sao chiếc hộp đó gần đây lại xuất hiện?”

Giọng của Thẩm Quân Từ khàn khàn,  dùng ngón tay nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo.

Vụ án kể từ đó đã trôi qua được bốn năm, bốn năm qua đi, vẫn rất yên bình, nhưng bốn năm sau, tại sao lại có người đưa chiếc hộp này cho người dẫn chương trình.

Bốn năm qua, những thứ đó được cất giữ ở đâu?

Cố Ngôn Sâm đánh dấu hoa thị vào một số vấn đề quan trọng: “Chúng tôi sẽ điều tra những nghi vấn này sau.”

Thấy cuộc họp đã gần xong, cục trưởng Đinh nói: “Dù sao thì vụ án này cũng đến tay chúng ta, không thể mặc kệ nữa, chuyện này nhất định phải điều tra kỹ lưỡng. Sau khi điều tra rõ ràng, bắt được hung thủ thật sự, mới an ủi được người chết, cho nhân dân lời giải thích.”

Nói đến đây, cục trưởng Đinh nhìn về phía mọi người: “Lịch Trọng Nam, cậu tiếp tục phụ trách án mại dâm kia đi, tranh thủ đánh sập thêm vài động mại dâm nữa. Vụ án này, Cố Ngôn Sâm, cậu phụ trách đi.”

Cuối cùng cũng họp xong, chờ mọi người giải tán, Cố Ngôn Sâm đi tới bên cạnh Thẩm Quân Từ hỏi: “Sao giọng em khàn thế?”

“Chỉ là đau đầu và đau họng thôi.”  Thẩm Quân Từ nhớ lại một chút, “Tôm buổi trưa có hơi mặn.”

Cố Ngôn Sâm: “…”

Thẩm Quân Từ không có ý trách cứ hắn, vội vàng nói: “Không trách anh đâu, buổi trưa là do em tham ăn quá. Thật ra tối qua đã thấy không thoải mái rồi.”

Cố Ngôn Sâm: “…”

Xem ra… Đêm qua, hắn cũng có một phần lỗi.

Sớm biết Thẩm Quân Từ không thoải mái, hắn sẽ không giày vò nữa.

Cố Ngôn Sâm vươn tay, sờ sờ trán Thẩm Quân Từ.

Thẩm Quân Từ nói: “Em không sốt đâu.”

“Vậy anh lấy cho em mấy viên ngậm viêm họng, em cầm trước đi.” Cố Ngôn Sâm đi tới bàn tìm kiếm một lúc lâu, rồi đưa cho Thẩm Quân Từ một hộp Niệm Từ An, “Hay để anh nhờ người mua thuốc cho em nhé!”

Viên ngậm Niệm Từ An.

Pháp y Thẩm ấn huyệt thái dương nói: “Không cần đâu, cũng không quá nghiêm trọng. Gần đây thuốc chữa cảm lạnh không dễ mua, phải đăng ký tên thật.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Nếu không thoải mái, em xin nghỉ phép về nhà trước đi.”

Thẩm Quân Từ lắc đầu nở nụ cười: “Em cũng đâu có mỏng manh dễ vỡ như vậy đâu.”

Cố Ngôn Sâm lại có chút lo lắng cho cậu, từ sau khi lên làm chủ nhiệm, Thẩm Quân Từ đều dẫn đầu làm mấy công việc nặng nhọc. Tính ra cậu đã phải liên tục tăng ca rất lâu rồi, hơn mười ngày rồi cậu chưa được nghỉ ngơi thoải mái, cuối tuần cũng phải tăng ca.

Có đôi khi đội trưởng như hắn có thể ngủ một giấc, nhưng Thẩm Quân Từ nửa đêm vẫn có người gọi đi khám nghiệm tử thi.

Hắn đau lòng cho Thẩm Quân Từ, Thẩm Quân Từ lại nói mình mệt một chút không đáng là bao, đâu thể để cho thi thể xếp hàng chờ đợi được.

Đội trưởng Cố chỉ có thể tự mình chia sẻ nhiều việc nhà hơn.

Tối qua vất vả lắm hai người mới có thời gian tan tầm bình thường, không có vụ án nào phát sinh, mới vui vẻ một chút, hôm nay Thẩm Quân Từ đã thấy không thoải mái.

Thấy sắc mặt của cậu không tốt, Cố Ngôn Sâm đau lòng muốn chết, nhưng hắn  cũng còn việc phải làm, chỉ có thể thương lượng tan ca cùng cậu đến hiệu thuốc.

Thẩm Quân Từ về trung tâm giám định vật lý pháp y.

Cố Ngôn Sâm đi truyền đạt kết quả cuộc họp vừa rồi cho các cảnh sát, hắn để cho đội 1 và đội 3 phụ trách vụ án. Các cảnh sát bắt đầu từ việc điều tra lại tất cả các nhân chứng năm đó và những người có liên quan, rồi gọi điện thoại một lượt để thẩm vấn.

Mọi người làm việc được một lúc, một nhân viên cảnh sát hốt hoảng chạy vào: “Đội trưởng Cố, có vụ án mới.”

Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu: “Ở đâu? Vụ án gì?”

Cảnh sát hụt hơi, không thở nổi, lắp bắp nói: “Huyện Xương Tây lại… lại phát hiện ra một thi thể nữ, trên ngực có vết thương hình chữ thập.”

Cố Ngôn Sâm nhíu mày, trong nháy mắt hắn nhớ tới câu hỏi mà Thẩm Quân Từ hỏi trước đó.

Hóa ra chiếc hộp là một “thư báo trước”.

Một vụ giết người mới đã xuất hiện!

Thiệu Chấn Ân hỏi: “Vậy bây giờ…”

“Chúng ta sẽ theo thủ tục tiếp nhận vụ án, đồng thời thông báo cho bên pháp y và bên vật chứng chuẩn bị cảnh sát.” Cố Ngôn Sâm dừng một chút rồi nói, “Bảo các cảnh sát thu dọn đồ đạc đi, nếu muốn điều tra, có thể cần phải ở lại một đêm.”

Hai vụ án này có thể liên quan đến nhau, để đến Xương Tây cần mất hơn một tiếng lái xe, hôm nay có thể sẽ không điều tra xong, tối nay cần phải ở lại.

Cố Ngôn Sâm thu dọn đồ đạc xuống lầu, định gửi tin nhắn cho Thẩm Quân Từ, bảo cậu, hắn buổi tối không thể về nhà. Kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Quân Từ xách hòm điều tra xuống, còn mang theo một cái cặp sách nhỏ.

Cố Ngôn Sâm nhận lấy hòm điều tra và cặp sách, nhíu mày hỏi Thẩm Quân Từ: “Xương Tây khá xa, chỗ ở ở đó không tốt lắm. Còn bác sĩ pháp y nào khác không?”

“Tuần này bác sĩ Liễu đi họp ở nơi khác, nhân lực bên pháp y vốn không đủ, các pháp y khác đều có việc bận, em còn ném lại thi thể bị giải phẫu một nửa cho Thích Nhất An, vụ án này rất quan trọng, để cậu ấy một mình đi  theo đội, em không yên tâm.” Thẩm Quân Từ nói, “Em không sao, công việc quan trọng hơn.”

Cố Ngôn Sâm chỉ có thể nói: “Vậy nếu em cảm thấy không ổn, nhớ nói với anh.”

Tối nay cậu và Thẩm Quân Từ không thể về nhà, Cố Ngôn Sâm đã đặt lịch với cửa hàng thú cưng trước cửa tiểu khu dịch vụ đi dạo và cho ăn.

Lần này cục thành phố điều động một chiếc xe buýt nhỏ.

Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ ngồi ở hàng ghế sau.

Hầu hết các cảnh sát đều trầm mặc, Cố Ngôn Sâm làm việc một hồi, lại nhìn Thẩm Quân Từ bên cạnh.

Nhìn ra được cổ họng Thẩm Quân Từ không thoải mái, chút một lại nuốt nước bọt.

Một lát sau, pháp y Thẩm lấy ra một viên kẹo ngậm cho vào trong miệng.

Hành trình khá dài, Thẩm Quân Từ lướt điện thoại một hồi, thấy hơn nửa tiếng nữa mới tới nơi, cậu dựa vào vai Cố Ngôn Sâm ngủ thiếp đi một lúc.

Có một đoạn đường, xe cần đi qua một đường hầm, đường hầm giống như một màn đêm, với những ánh đèn màu cam sáng rọi. Sau khi ra ngoài, dường như đã bước vào một thế giới khác.

Những tòa nhà cao tầng biến mất, thay vào đó, hai bên đường là những cánh đồng nông nghiệp rộng lớn.

Đường hầm này giống như ranh giới phân chia giữa thành phố và thị trấn.

Đi qua điểm này, hiện trường vụ án đang đến gần. Cố Ngôn Sâm đánh thức Thẩm Quân Từ: “Pháp y Thẩm, dậy thôi.”

Lúc này Thẩm Quân Từ mới dụi mắt ngồi thẳng người, sửa sang lại tóc. Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một dải rộng lớn của những cánh đồng ngô xanh mướt.

Cố Ngôn Sâm đưa cho cậu một chai nước khoáng ấm, Thẩm Quân Từ cầm lấy uống vài ngụm, lúc nuốt xuống cảm thấy hình như cổ họng lại sưng lên, cậu lại lấy ra một viên kẹo ngậm đặt vào miệng.

Bọn họ xuống xe, nhìn đồng hồ, đã qua bốn giờ rưỡi, mặt trời dần dần di chuyển về phía tây, một lúc nữa sẽ đến hoàng hôn.

Bây giờ là mùa xuân, ngô đầu xuân đã được gieo trồng từ lâu, cao ngang đầu người, nhìn từ xa là một màu xanh non mơn mởn.

Họ phải hoàn thành công việc khám nghiệm hiện trường trước khi mặt trời lặn.

Mấy chiếc xe cảnh sát dừng bên ngoài cánh đồng ngô, đã sớm có cảnh sát hình sự ở thị trấn gần đó dứng chờ bọn họ, dẫn bọn họ đi vào trong cánh đồng ngô.

Ở giữa một cánh đồng ngô rộng lớn, họ thấy hiện trường vụ án.

Nơi này hẳn là hiện trường đầu tiên, chung quanh vô cùng lộn xộn.

Bãi ngô quá lớn, chắn mất tầm nhìn, khi không có người đi qua, ở chỗ này mà kêu cứu thì trời không thấu, đất không thưa.

Người chết là một cô bé, khoảng 13 hoặc 14 tuổi, xung quanh thi thể những thân cây ngô nằm ngổn ngang.

Thi thể nữ chết khoảng hai ngày, mùi hôi thối của thi thể bốc lên, ruồi nhặng bay khắp nơi.

Mắt cô bé mở một nửa, nằm trên mặt đất, quần áo bị xốc lên, trên ngực có một vết dao cắt ngang hình chữ thập, còn có vài vết thương lẻ tẻ.

Thẩm Quân Từ quỳ xuống để khám nghiệm tử thi, Cố Ngôn Sâm cũng cúi người nhìn.

Hắn nhỏ giọng hỏi Thẩm Quân Từ: “Có thể xác định là cùng một hung thủ không?”

Thẩm Quân Từ quan sát hình dạng của lưỡi dao, khàn giọng nói: “Rất giống.”

Bốn năm trước trong vụ án của Giản Vân Hi, cảnh sát không công bố chi tiết vụ án giết người, bây giờ có  rất nhiều đặc điểm tương ứng.

Cố Ngôn Sâm nói: “Nếu vụ án này với vụ  án bốn năm trước liên quan đến nhau, vậy hung thủ hẳn là một kẻ giết người hàng loạt.”

Thẩm Quân Từ nghiêm túc gật đầu một cái.

Mấy năm gần đây, sát thủ hàng loạt khá hiếm, phương thức gây án của kẻ sát nhân này rất tàn nhẫn, đều nhắm vào những cô bé chưa đủ tuổi vị thành niên, vụ án lần này có chút khó giải quyết.
Bình Luận (0)
Comment