❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Người đó tên Tô Hồi.”◎Buổi sáng, đồn cảnh sát quận Xương Tây.
Thẩm Quân Từ vốn đi kiểm tra hiện trường, lúc cậu đến, phát hiện đứa nhỏ nằm trên giường, trên mặt phủ một lớp vỏ gối.
Thẩm Quân Từ vén vỏ gối lên, phát hiện cô bé máu me bê bết người hay cứng đờ, trên người tuy nhiều có nhiều vết thương, nhưng đã sinh ra hiện tượng đông máu, sau đó cậu xác nhận, hơi thở cô bé vẫn còn nhưng khá yếu.
Pháp y Thẩm lập tức ôm cô bé ra ngoài.
Cuối cùng, cục trưởng Trương dùng xe của đồn cảnh sát nhanh chóng đưa cô bé đến một trong những bệnh viện tốt nhất trong quận.
Cố Ngôn Sâm đi theo, cô bé đang hôn mê bất tỉnh, tính mạng vẫn đang gặp nguy hiểm, mãi đến khi gia đình em từ nơi khác chạy đến, vài cảnh sát đi cùng mới quay lại đồn cảnh sát quận.
Trong thời gian này, Thẩm Quân Từ đã vào phòng giải phẫu đơn sơ bên trong, giải phẫu thi thể của ông lão.
Tất cả các cảnh sát bận bịu cả buổi sáng, lúc này mới có thời gian để tổng hợp thông tin.
Đến 12 giờ trưa, mọi người đang chuẩn bị gọi đồ ăn mang về thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Cố Ngôn Sâm đ ến bên cửa sổ, nhìn thấy một đám người đi tới đồn cảnh sát quận.
Hầu hết nhóm người này là đàn ông đang ở độ tuổi sung sức nhất. Người dẫn đầu lại là một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, trong tay cầm một cây gậy.
Sắc mặt Tiểu Dương biến đổi: “Chết rồi, Triệu Giang Hải tới rồi.”
Nghe xong lời này, khuôn mặt cục trưởng Trương cũng thay đổi.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Triệu Giang Hải là ai?”
Cục trưởng Trương nói: “Nhà họ Triệu là một gia đình rất lớn trong quận, ông lão Triệu Nhất Hà đã chết kia, và cả cô bé Triệu Tiểu Âm, đều là người nhà họ Triệu…”
Tiểu Dương nói: “Còn có Giản Vân Hi, Ôn Kiều Kiều cũng có chút quan hệ họ hàng với gia đình này. Ông già này chắc chắn là vì người trong gia tộc chết, mới đến đây hưng sư vấn tội.”
Cha ruột của Ôn Kiều Kiều tên là Triệu Bình Thành, Cố Ngôn Sâm cũng đã gặp qua trong quá trình điều tra ngày hôm qua. Con gái bị sát hại, cha mẹ cũng được coi là nghi phạm. Ôn Kiều Kiều tên thật là Triệu Kiều Kiều, nhưng do cha mẹ ly hôn, nên đứa nhỏ sửa lại họ.
Triệu Bình Thành có bằng chứng ngoại phạm, lại vô cùng đau lòng trước cái chết của con gái, cho nên Cố Ngôn Sâm mới không coi anh ta là nghi phạm trong vụ án này.
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của các cảnh sát tại đồn cảnh sát, Cố Ngôn Sâm hỏi: “Các cậu sao lại sợ Triệu Giang Hải thế, ông ta là lãnh đạo quận à?”
Cục trưởng Trương lộ vẻ khó xử: “Ông ta không phải, nhưng trong quận này có rất nhiều người có quan hệ họ hàng với ông ta, theo lời người xưa thì gọi là…” Ông ta nói đến đây lại mắc kẹt, “Kiểu như nếu trong nhà xảy ra chuyện to nhỏ tốt xấu gì đều để ông ta ra mặt, xảy ra chuyện cũng tìm ông ta đầu tiên.”
Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một chút: “Tộc trưởng à?”
Cục trưởng Trương nói: “Mặc dù gia tộc ở đây rất đặc biệt, nhưng có vẻ như không phóng đại như vậy.”
Cố Ngôn Sâm lại suy nghĩ một chút: “Trưởng thôn(1)?”
(1): Gốc là: 乡贤. Từ này thường dùng để chỉ những người dân địa phương có đức, có tài, có uy tín nên được nhân dân địa phương kính trọng.Cục trưởng Trương nói: “Đúng, nhưng giờ nơi này nâng lên thành quận rồi, nên gọi là quận trưởng? Hay là gọi là thánh nhân?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Gọi là gì cũng được, chúng ta gặp họ trước.”
Đang nói, Triệu Giang Hải đã dẫn theo một đội người đến cổng đồn cảnh sát, những người đó trực tiếp chặn cửa.
Triệu Giang Hải dùng nạng gõ cửa, Cố Ngôn Sâm dẫn theo vài cảnh sát đứng dậy, đối mặt với họ.
Trong đồn cảnh sát có hơn chục người, nhưng có hơn 20 người nhà họ Triệu đến, đồn cảnh sát vốn đã không lớn giờ lại bị chặn đến mức nước cũng chẳng chảy qua được.
Triệu Giang Hải đứng ở phía trước, những người khác đều đứng phía sau ông ta.
Ông lão tiến lên một bước, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu là cảnh sát Cục thành phố sao, sáng này nhà chúng ta đã xảy ra chuyện gì.”
Triệu Giang Hải mặc dù đã lớn tuổi, nhưng giọng nói lại vô cùng hào sảng.
“Tôi họ Cố, gọi tôi là cảnh sát Cố là được rồi.” Cố Ngôn Sâm nhìn lướt qua những người phía sau Triệu Giang Hải, “Các anh bây giờ đến đây, là có chuyện gì?”
Cục trưởng Trương thấy bầu không khí không đúng, vội vàng hòa giải: “Ông Triệu ngồi xuống trước đi, có chuyện gì từ từ nói.”
Triệu Giang Hải ngồi xuống, vuốt râu nói: “Đêm qua xảy ra thảm án, đây là do cảnh sát các anh không giám sát tốt, sau khi vụ án xảy ra cũng không hề thông báo cho tôi lấy một tiếng. Các anh làm như vậy là trái với nguyên tắc công khai, minh bạch, đã vài giờ kể từ khi vụ án xảy ra, các anh vẫn chưa tìm ra hung thủ, chính là vô dụng.”
Ông ta liên tiếp tính ba tội trạng ở bên phía cảnh sát, giọng điệu rất không tốt.
Cố Ngôn Sâm ngồi đối diện với ông ta nói: “Để vụ án xảy ra vào đêm qua, với tư cách là một cảnh sát, tôi rất xin lỗi, nhưng mọi việc đều được thực hiện theo quy định. Chúng tôi đã ngay lập tức thông báo cho người thân trong gia đình của nạn nhân và người bị thương. Vụ án mạng vừa mới xảy ra vào buổi sáng, cho dù có giải quyết cũng cần thời gian và manh mối. Ông Triệu dẫn theo nhiều người đến đồn cảnh sát như vậy, là đang can thiệp vào công việc của cảnh sát chúng tôi.”
Sự phản đối của hắn là có cơ sở.
Triệu Giang Hải vẫn luôn được người ta khách sáo thành quen, nghe vậy cũng không nói gì.
Cục trưởng Trương bận rộn hòa giải: “Ông Triệu, tôi hiểu cảm giác của ông, nếu ông thật sự muốn cảnh sát chúng tôi bắt được hung thủ, thì cứ bảo mọi người về trước đi. Có tin tức, chúng tôi sẽ báo cho ông ngay.”
Giọng điệu của Triệu Giang Hải dịu đi một chút: “Dân đen bọn tôi tất nhiên là hy vọng cảnh sát các cậu mau chóng bắt được hung thủ về quy án.” Ông ta nói vậy nhưng mông không nhúc nhích, quay đầu lại nói, “Mọi người đến rồi thì ngồi xuống hết đi.”
Những người đàn ông không nói một lời, hoặc ngồi hoặc đứng xung quanh đồn cảnh sát.
Cục trưởng Trương đã có ý bắc thang, nhưng đối phương lại không hề có ý muốn bước xuống. Cục trưởng Trương lúng túng cười: “Ông Triệu, ông làm vậy là có ý gì?”
“Giám sát các sát các cậu phá án chứ còn gì nữa.” Triệu Giang Hải nói, “Vạn nhất cảnh sát các cậu có người lười biếng, không dốc lòng dốc sức phá án thì sao.”
Cục trưởng Trương nói: “Dù vậy thì cũng đến giờ cơm rồi, ít ra cũng phải để cảnh sát đi ăn đã chứ.”
Triệu Giang Hải nói: “Bọn tôi nghe được tin tức, buồn đến mức chả thèm ăn, bây giờ còn chưa thấy bóng dáng hung thủ, tôi nghĩ bữa cơm này các cậu không cần ăn cũng được nhỉ?” Ông ta nói đến đây quay đầu nói, “Đúng rồi, lão hai, nhớ cầm vòng hoa đến đặt ở cửa!”
Mấy người cảnh sát từ cục thành phố tới hai mặt nhìn nhau, ông lão này tưởng phá án là phá nhà chắc? Chỉ cần vài phút là tìm được hung thủ?
Cố Ngôn Sâm nhíu mày, đây chẳng khác nào đang uy hiếp, gây áp lực với cảnh sát.
Trước kia hắn cũng đã từng gặp người nhà nạn nhân đến quấy phá, gõ trống khua chiêng, mặc nguyên đồ để tang tới, nhưng phần lớn những lần đó không có nhiều người như vậy, lại ngồi lì ở ngay đồn cảnh sát, đuổi cũng không đi.
Ông lão này tồn tại giống như một hoàng đế ở đây, động thủ không được, khuyên nhủ cũng không được, nói lý cũng không xong. Đối phương có nhiều người như vậy, pháp không trách công(2), hắn cũng không thể giam hết những người này lại.
(2): Gốc: 法不责众 – nghĩa là dù một hành vi nào đó cần phải bị pháp luật trừng trị, nhưng nếu nhiều người cùng thực hiện thì không dễ xử phạt.“Là gia đình nạn nhân, chúng tôi có quyền được biết cũng như giám sát.” Triệu Giang Hải tiếp tục nói, “Chúng tôi ở đây chờ cảnh sát phá án, làm chủ cho đám dân đen bọn tôi.”
Đã nói đến nước này thì đành chịu, có một vị cảnh sát trong đồn rót cho Triệu Giang Hải một ly nước nóng.
Triệu Giang Hải gõ bàn, ý bảo cậu ta đặt ở đó, thái độ kia cực kỳ ngạo mạn, như thể đang ở nhà mình, tuyên bố chủ quyền.
Cố Ngôn Sâm đột nhiên nhớ tới, hắn chưa từng để ý tới vị cảnh sát đó, hình như cậu ta cũng họ Triệu, người đã giới thiệu đối tượng cho Tiểu Dương hình như cũng là cậu ta. Ngoài ra, có một vị cảnh sát dân sự của đồn mới kết hôn gần đây, nói không chừng cũng cưới phải cháu gái nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu phát triển ở huyện Xương Tây nhiều năm như vậy, đã sớm thâm nhập vào các cấp cơ quan chính quyền.
Đó là lý do tại sao những người này dám đến rồi làm ầm ĩ tại đồn cảnh sát.
Cố Ngôn Sâm đang nghĩ cách đuổi những người này đi, đang giằng co, cánh cửa phòng giải phẫu bỗng nhiên mở ra.
Thẩm Quân Từ hôm nay bận rộn cả buổi sáng, vẫn chưa kịp thay quần áo, toàn thân đầy máu bẩn, đứng ở cửa.
Ánh mắt mọi người nhất thời đều dừng lại trên người cậu, Cố Ngôn Sâm cũng nhìn về phía cậu.
Thẩm Quân Từ ở trong phòng giải phẫu cũng nghe được chuyện bên ngoài, lúc này cậu tháo găng tay ra nói: “Vụ án này với vụ án trước đó không phải cùng một hung thủ, hung thủ vụ này chỉ đang bắt chước lại thôi.”
Triệu Giang Hải ngồi ở một bên, giương mắt nhìn vị pháp y này, ông ta mở miệng nói: “Cậu nói nghe thử coi.”
Thẩm Quân Từ từ chối ông ta: “Trong quá trình điều tra vụ án, cảnh sát không được phép tiết lộ tình tiết vụ án cho những người không liên quan.”
Triệu Giang Hải: “…”
Ông lão quay đầu đi, râu run lên vì tức giận.
Nắm thóp được ông ta, Thẩm Quân khàn khàn hỏi Cố Ngôn Sâm: “Đội trưởng Cố, anh nói có đúng không?”
Cậu cho Cố Ngôn Sâm mặt mũi, cũng ám chỉ những người đó, đây là đồn cảnh sát, không phải thích quậy là quậy.
Cố Ngôn Sâm nhận ra, muốn phá vỡ cục diện bị bao vây này, chỉ có thể nhanh chóng tìm được hung thủ. Thẩm Quân Từ nói, chắc chắn đã tìm được một ít manh mối liên quan, đến giải vây cho bọn hắn.
Hắn phối hợp với Thẩm Quân Từ: “Đây toàn là người nhà của nạn nhân, cũng không hắn là hoàn toàn không liên quan, chỉ cần cậu không nói những chi tiết cụ thể, bọn họ cũng có thể cung cấp manh mối.”
Triệu Giang Hải cũng hòa hoãn lại: “Đúng vậy, chúng tôi quen với nơi đây, có thể phối hợp với cảnh sát cung cấp manh mối. Tìm ra hung thủ càng sớm càng tốt.”
Thẩm Quân Từ lúc này mới lấy ra một xấp ảnh hiện trường, lần lượt dán chúng lên bảng trắng.
Sau đó, cậu mở miệng: “Đầu tiên, khi xuống hiện trường, tôi thấy đầu của hai nạn nhân đều bị trùm kín. Đầu ông lão trùm chăn bông, đầu bé gái trùm vỏ gối, đây là một biểu hiện tâm lý áy náy với nạn nhân, bình thường khi hung thủ với nạn nhân quen biết nhau thì họ mới làm thế.”
Cố Ngôn Sâm nghe vậy: “Em nói tiếp đi.”
Thẩm Quân Từ lại nói: “Trong hai người, chỉ có trên người cô bé mới có vết thương hình chữ thập, nhưng những vết thương này so về độ dài và độ sâu đều khác với hai vụ án trước đó, đặc biệt trên người nạn nhân của vụ án trước, bên phải nạn nhân bị thương nhiều hơn bên trái, nhưng lần này thì ngược lại, căn cứ vào phương hướng và vị trí của vết thương, tôi nghi ngờ hung thủ đêm qua thuận tay trái.”
Vừa mới tiến hành khám nghiệm tử thi xong, khuôn mặt Thẩm Quân Từ có hơi tiều tụy, thanh âm khàn khàn, giọng điệu lại vô cùng kiên định. Dáng người của cậu cao lớn, nghiêm túc phân tích, khiến mọi người không thể không lắng nghe.
Hiện trường không có ai nói chuyện, Thẩm Quân Từ lại tiếp tục: “Sự khác biệt còn thể hiện ở chỗ, hung thủ lúc trước sẽ vén quần áo nạn nhân lên, mà trên người Triệu Tiểu Âm lại có nhiều vết thương cắt qua quần áo, các vết thương nông hơn, cũng ít hơn, vết thương khá méo mó, nạn nhân còn thở nhưng được coi như đã chết, tất cả những đặc điểm này cho thấy hung thủ rất căng thẳng, có thể là phạm tội lần đầu.”
“Ông lão chết do ngạt thở, trên người có dấu vết giằng co, cùng một ông lão giằng co như vậy, hung thủ chắc chắn không phải là đàn ông trẻ tuổi. Trên chiếc chăn làm ngạt ông lão, có nếp nhăn hình thành do quỳ xuống, cho thấy hung thủ lúc đó nằm sấp trên người ông lão, phải dùng hết sức mới giết được ông lão.”
“Vết thương ở ngực rất nông, vết thương cũng không lớn, lồ ng ngực bị mở ra, thông qua quần áo có thể chứng minh hung thủ không có sở thích đặc biệt đối với nội tạng của phụ nữ.”
Khàn giọng phân tích xong mọi thứ, Thẩm Quân Từ nhìn về phía Cố Ngôn Sâm đang ngồi trong phòng làm việc: “Tóm lại, từ góc độ pháp y, tôi nghi ngờ hung thủ là một người thuận tay trái, hơn nữa còn quen biết với nhà nạn nhân.”
Nghe cậu nói xong, hiện trường đột nhiên im lặng. Ánh mắt của những người đó chuyển từ hoài nghi sang nghi ngờ, rồi bội phục.
Những phân tích này rất hợp lý và có cơ sở.
Lập luận từ bên pháp y đưa ra đã thu hẹp đáng kể phạm vi nghi phạm.
Những người đàn ông họ Triệu bắt đầu xì xào bàn tán.
Ánh mắt Triệu Giang Hải chuyển động, dường như đang suy nghĩ gì đó, người đàn ông ở bên cạnh cúi người thì thầm với ông ta vài câu, ông lão đứng dậy mở miệng nói: “Được rồi, tôi biết hung thủ tối qua có thể là ai rồi. Mọi người đi theo tôi.”
Ông lão vừa đứng dậy, tất cả người họ Triệu cũng di chuyển theo.
Cố Ngôn Sâm đi tới bên cạnh Thẩm Quân Từ, vỗ vỗ bả vai cậu nói: “Làm rất tốt, pháp y Thẩm vất vả rồi, em ở đây chờ anh.”
Sau đó, hắn gọi một vài cảnh sát hình sự của cục thành phố: “Chúng ta đi cùng bọn họ.”
Cảnh sát hình sự họ Triệu đứng dậy ngăn cản: “Gì nhỉ, cảnh sát Cố, bọn họ có lẽ đi tìm người hỏi chuyện một lúc, lát nữa xác định được hung thủ rồi chúng ta qua cũng được.”
Cố Ngôn Sâm nhìn cậu ta một cái: “Bọn họ mà tìm được người trước, e là đã thẩm vấn riêng rồi đấy nhỉ?”
Hắn không để ý tới mấy người cảnh sát trong đồn, dẫn theo mấy người của cục thành phố đi ra ngoài, đuổi theo đám người Triệu Giang Hải.
Triệu Giang Hải quay đầu nhìn lại, không nói gì, những người đó một đường đi về phía trước, đi tới cửa một cửa hàng nhỏ.
Ông bà chủ tiệm đều ở đây, ông chủ tiệm vội vàng cười chào hỏi: “Bác họ, sau bác lại đến đây?”
Triệu Giang Hải nói: “Chuyện trong nhà Triêu Tiểu Âm hôm nay, cậu có biết không?”
Chủ cửa hàng sửng sốt, sau đó gật đầu: “Cháu nghe rồi, khổ quá, là ai làm vậy ạ?”
Triệu Giang Hải không trả lời gã ta, ánh mắt rơi trên người bà chủ tiệm, ông ta hỏi: “Hôm qua vợ anh có đến nhà Triệu Nhất Hà không?”
Người phụ nữ không nói nhưng tay bắt đầu run, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Ánh mắt ông chủ tiệm về phía bà ta thay đổi: “Tối hôm qua cô nói đau bụng rồi nửa đêm đi ra ngoài rất lâu… Chẳng lẽ cô…”
Người phụ nữ dường như muốn cãi lại: “Tôi…”
Triệu Giang Hải tiến lên một bước: “Cảnh sát nghi ngờ hung thủ là phụ nữ, thuận tay trái.”
Tay trái của người phụ nữ đang sửa sang lại giá đỡ hàng hóa, chột dạ rụt trở về, nhưng lại không có nơi để giấu.
“Hóa ra là cô làm!” Có người tiến lên giật tóc người phụ nữ, tát bà ta một cái.
Triệu Giang Hải cũng nhìn cô, trầm giọng chất vấn: “Làm con dâu nhà họ Triệu chung tôi, sao cô có thể làm như vậy chứ, làm như vậy thì chúng tôi biết ăn nói sao với liệt tổ liệt tông?”
Có người hét lên: “Trói người phụ nữ độc ác đến quỳ trước bài vị tổ tông!”
“Đúng vậy! Phải chịu giáo huấn!”
“Đồ vô liêm sỉ!”
Tiếng súng cắt ngang sự hỗn loạn tại hiện trường.
Là Cố Ngôn Sâm dẫn theo vài cảnh sát đến, hắn nổ súng cảnh cáo, tách đám người ra, còng tay người phụ nữ lại, kéo bà ta ra khỏi đám người:”Đây là nghi phạm của cảnh sát. Chúng tôi sẽ dẫn đi thẩm vấn.”
Người phụ nữ cúi đầu, tựa hồ cũng sợ rơi vào tay những người đó, đối mặt với việc bị bắt giữ lại ngoan ngoãn đến kinh ngạc.
Người nhà họ Triệu còn muốn nói cái gì, Triệu Giang Hải khoát tay. Không ai dám di chuyển. Đứng đó nhìn cảnh sát dẫn người đi.
Cố Ngôn Sâm đưa người phụ nữ về đồn cảnh sát Xương Tây. Hắn tìm một phòng công vụ, cử vài cảnh sát vào thẩm vấn. Đặc biệt tránh những người có liên quan đến nhà họ Triệu.
Cái tát vừa rồi đã khiến mặt người phụ nữ sưng vù, cô cúi đầu khẽ nức nở.
Cục trưởng Trương giúp tìm thông tin hộ khẩu của người phụ nữ, bọn họ đối chiếu danh tính, người phụ nữ này tên là Lâm Vũ Kiều, năm nay 28 tuổi, từ Lâm Trấn gả đến quận Xương Tây này tám năm trước, sinh được một cô con gái.
Cố Ngôn Sâm đứng sang một bên, nhìn người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt Lâm Vũ Kiều tiều tụy, không chút huyết sắc, cô gục xuống, đôi mắt đỏ lên, khiến cô trông già hơn tuổi thật một chút.
Cảnh sát hỏi: “Có phải cô đã giết Triệu Nhất Hà và Triệu Tiểu Âm không?”
Lâm Vũ Kiều cúi đầu ậm ừ rồi nói: “Gần đây trong huyện xảy ra án mạng. Tôi chỉ…”
Cảnh sát nói: “Chỉ đi giết hai người thôi sao?”
Giọng người phụ nữ run run: “Tôi bị quỷ sai khiến, sau khi giết người xong, tôi muốn đi tự thú, lại cảm thấy… Cảm thấy có lẽ sẽ không ai biết tôi làm chuyện đó.”
Cảnh sát yêu cầu cô mô tả quá trình phạm tội, cô ta cũng nói được hết các chi tiết.
“Tối hôm qua, khoảng 2 giờ, tôi không ngủ được nên đã ra ngoài lấy một con dao… Tôi trèo tường vào nhà họ, Triệu Tiểu Âm đang ngủ nên tôi mới đi vào phòng con bé, tôi nghe nói trên mấy thi thể kia đều có vết hình chữ thập, tôi mới …”
Cố Ngôn Sâm chú ý tới, hai tay người phụ nữ bị còng không ngừng vuốt v e bàn tay, giống như đang sợ hãi cái gì đó.
Cảnh sát nghe cô nói xong thì hỏi: “Tại sao cô lại giết họ?”
“Ghen tị…” Lâm Vũ Kiều nói, “Sau khi kết hôn, sinh được một đứa con gái, từ đó về sau, nhà bọn họ đối xử với tôi rất tệ bạc, ép tôi sinh thêm một đứa con trai nữa, nhưng sức khỏe tôi không tốt, không thể mang thai được, ông ta thường xuyên đánh đập tôi. Nhà họ Triệu nhiều thân thích, họ hay so sánh con gái tôi với những đứa bé cùng trang lứa, con gái nhà ai xinh hơn, con nhà ai học giỏi hơn… “
Cảnh sát cau mày, có chút khó hiểu nói: “Bởi vì Triệu Tiểu Âm học giỏi hơn con gái của cô, cho nên cô vì ghen ghét mà nảy sinh ý đồ giết nó?”
Lâm Vũ Kiều cúi đầu ừ một tiếng.
Cảnh sát hỏi: “Vậy còn Triệu Nhất Hà thì sao?”
Lâm Vũ Kiều nói: “Tôi vốn chỉ định giết đứa bé đó thôi, nhưng nửa đêm đột nhiên ông ta tỉnh dậy đến xem, tôi ngoài việc giết ông ta thì còn có thể làm gì chứ?”
Cô vừa khóc vừa nói tiếp: “Anh biết không, ngày lễ tết, mọi người tụ tập lại với nhau, nói không được hai ba câu đã bắt đầu móc mỉa tôi… Trong số họ, Triệu Nhất Hà chính là người hả hê nhất, ông ta thường xuyên uống rượu, lấy ra tư cách trưởng bối giáo dục tôi. Tôi và con gái từ trước đến giờ đều bị đám bọn họ sỉ nhục, từ trước đến giờ đều bị coi là loại người thấp hèn. Tôi không nhịn nổi nữa, nếu không có chuyện giết người gần đây thì sớm muộn gì tôi cũng ra tay thôi.”
Cố Ngôn Sâm lắng nghe, nhưng hắn lại cảm thấy lời người phụ nữ này nói có thể có một phần sự thật, nhưng không phải là toàn bộ sự thật.
Lâm Vũ Kiều nhỏ giọng thú tội, nói chuyện vô cùng lý trí, không hề giống người đêm qua trèo qua tường vào nhà khiến một người chết và một người bị thương.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy, Lâm Vũ Kiều không nhất thiết phải giết người vì những lý do này, có thể cô có những suy nghĩ xấu xa hơn trong lòng.
Có một số phạm nhân, muốn che giấu ác ý trong lòng, thậm chí còn có thể tự thôi miên bản thân. Hoặc thấy xấu hổ khi nói ra.
Đối mặt với tình huống này, dù hỏi rất lâu, cũng chưa chắc bọn họ đã lộ ra sát ý thực sự.
Hỏi xong, cảnh sát cầm lời khai đi qua: “Đội trưởng Cố, cô ấy khai hết rồi.”
Cố Ngôn Sâm im lặng cầm lấy lời khai đã ký, cúi đầu nhìn.
Vài cảnh sát khác thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại đã có chứng cứ xác thực, người phụ nữ cũng đã thú tội, có thể nói, công việc của cảnh sát đã kết thúc, phần còn lại là của viện kiểm sát và tòa án. Về phần vì sao cô ta giết người, đã trải qua những gì, ai mà rảnh quan tâm? Cảnh sát vẫn còn một vụ án giết người liên hoàn cần giải quyết, bọn họ không có nhiều năng lượng hao phí với cô.
Cố Ngôn Sâm bảo cảnh sát cấp dưới chuyển người đến trại tạm giam ở Xương Tây, hắn hơi nghi ngờ về động cơ của người phụ nữ, dự định điều tra án giết người liên hoàn xong, sau đó tự mình thẩm vấn cô ta khi rảnh rỗi.
Sau khi hoàn thành tất cả công việc này, đã gần hai giờ, đội trưởng Cố mới nhớ tới còn chưa ăn cơm.
Hắn ăn cơm lúc sáng sớm, đang chuẩn bị gọi đồ ăn, Thẩm Quân Từ đã xách mấy hộp cơm gọi hắn: “Em vừa về khách sạn tắm rửa nên gọi đồ ăn mang về, anh có muốn ăn cùng không?”
Cố Ngôn Sâm thầm nghĩ, quả thật người của mình mới là người chu đáo.
Hắn nhận hộp cơm: “Cổ họng của em còn đau không?”
Hắn đau lòng Thẩm Quân Từ buổi sáng cổ họng đau mà còn nói nhiều như vậy.
Thẩm Quân Từ nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Bọn họ không muốn ăn cơm ở đồn cảnh sát đơn sơ này, vì vậy ở bên ngoài tìm được một mái đình hóng mát kiểu cổ xưa có bàn ghế đá.
Ngoài trời xuân ấm, hoa nở, nắng vừa phải, nhưng hai người không có ý định ngắm cảnh.
Cái chết đang lan rộng trong thị trấn nhỏ này, nếu không được kiểm soát, nó sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Cố Ngôn Sâm trải khăn, lấy hộp cơm ra, hắn nhìn bốn phía không có người, nhỏ giọng nói: “Mấy người họ Triệu này có vấn đề.”
Thẩm Quân Từ nói: “Đừng nói như vậy, họ này phổ thông lắm đấy.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Anh biết mà, họ Triệu thì cũng có người này người kia. Anh chỉ đang nói mạch họ Triệu ở Xương Tây này thôi, anh điều tra qua rồi, Triệu Mộng An cũng là người ở ngôi làng gần đây.”
Thẩm Quân Từ nhặt cơm trước mặt, nghe hắn nói. Cậu vẫn còn nhớ kẻ giết người điên rồ kia.
Mặc dù vụ án bắt chước đã được phá, nhưng bọn họ lại biết rất ít về kẻ giết người liên hoàn thực sự.
Cố Ngôn Sâm nói: “Anh vẫn không hiểu tại sao những vết thương đó lại có hình chữ thập, em nói thử xem, chuyện này… có liên quan đến tôn giáo không? Hoặc là tà pháp kỳ quái gì đó?”
Khi hắn đề cập đến thập tự giá, đầu tiên hắn sẽ nghĩ đến thập tự giá và một vài cái báo hiệu.
Đây là một kiểu của tâm lý tội phạm.
Thẩm Quân Từ chợt nghĩ ra gì đó, mở miệng nói: “Lúc em còn ở sở tỉnh, sở trưởng Hạ thường thuê các chuyên gia bên ngoài đến giảng bài, trong đó có tâm lý tội phạm, có một giáo viên dạy tâm lý tội phạm rất giỏi. Em nghĩ chúng ta có thể đi hỏi người đó.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Em có phương thức liên hệ của người giáo viên kia không?”
Bọn họ ở đây đoán mò, không chẳng phá án được, phân tích của chuyên gia có thể chỉ cho họ đi đúng hướng.
Thẩm Quân Từ nói: “Có, em có thêm wechat, người đó tên là Tô Hồi.”