Tuyệt Mệnh Pháp Y

Chương 159

❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎ Huyện thành nhỏ bé này rồi sẽ nghênh đón ngày mai rực rỡ.◎

Đêm khuya, huyện Xương Tây. 

Một trận hỏa hoạn trong từ đường nhà họ Triệu đã kinh động cả huyện thành, ánh lửa chiếu rọi cả bầu trời đêm. 

Cửa sau bị bật tung, mang lại một đường sống cho những người bị mắc kẹt trong đó. 

Hai tay Cố Ngôn Sâm dùng sức, ôm ngang Thẩm Quân Từ lên, hắn đặt Thẩm Quân Từ lên chiếc ghế đá cách sân không xa, trong sân không có nhiều cây cối, lửa không thể lan rộng nên ở đây an toàn hơn. 

Thẩm Quân Từ che miệng ho khan, dùng tay nắm chặt lấy Cố Ngôn Sâm, tỏ vẻ mình không sao. 

Vài cảnh sát theo sát phía sau, dẫn theo Lâm Vũ Kiều chạy ra ngoài. 

Có lối ra, những người nhà họ Triệu khác còn cử động được đều khóc lóc chạy ra khỏi đại sảnh từ đường, giúp nhau dập lửa trên người.

Ra bên ngoài, cuối cùng cũng có tín hiệu điện thoại di động, Cố Ngôn Sâm nói: “Gọi 119, 120! Cứu người càng sớm càng tốt!”

Có người họ Triệu cũng phản ứng lại, những người bị mắc kẹt bên trong tất cả đều là họ hàng trong tộc của họ, bọn họ mang theo một vài bình chữa cháy dập lửa.

Chủ mưu đã bị bắt, còn lại dù là cảnh sát hay dân thường cũng không có thù hận sâu sắc.

Không quá vài phút đồng hồ, đặc cảnh trong cục thành phố cuối cùng cũng chạy tới, bao vây từ đường họ Triệu. Cố Ngôn Sâm chỉ huy cảnh sát, quay đi quay lại hai lần, cứu được mấy người khỏi ngọn lửa. 

Sau đó, xe cứu hỏa màu đỏ cũng chạy tới, theo sau là xe cứu thương, mọi người dốc toàn lực để nhanh chóng cấp cứu những người bị thương, và dập lửa.

Đến gần nửa đêm, ngọn lửa mới được dập tắt hoàn toàn, toàn bộ từ đường nhà họ Triệu tan hoang, đổ nát.

Cuối cùng, sau khi xử lý hiện trường, Cố Ngôn Sâm đi đến bên Thẩm Quân Từ, ttrên người và mặt cậu đều có ít muội màu đen. 

Thẩm Quân Từ khoác chiếc áo khoác của đặc cảnh, là đồ mượn từ đội trưởng Vương. Pháp y Thẩm ngồi trên ghế đá, mở miệng hỏi hắn: “Anh không bị bỏng chứ?”

Một màn vừa mới quá nguy hiểm, nếu như xảy ra muộn hơn, đám người này đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó Cố Ngôn Sâm còn từng vào biển lửa, mỗi lần hắn bước vào, Thẩm Quân Từ đều thay hắn đổ mồ hôi. 

“Chỉ có vai hơi nóng, không nghiêm trọng.” Cố Ngôn Sâm lau mặt ho khan vài tiếng, hắn vừa rồi hít phải rất nhiều khói bụi, cổ họng khô khốc. Ngọn tóc vì nóng mà cuộn tròn lại, trên người còn ngửi thấy  mùi khét. 

Một sĩ quan cảnh sát đi tới, nói với họ về kết quả của vụ hỏa hoạn. 

“Người của chúng ta không xảy ra thương vong nghiêm trọng, Lâm Vũ Kiều bị dẫn đi, Triệu Chí Tín cũng đã bị bắt và đưa đến bệnh viện cấp cứu, còn có mấy người dẫn đầu cũng đều bị giữ lại.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Lát nữa dẫn những người này đến trại tạm giam trong thành phố, tránh cho có người động tay động chân.”

Kết quả được coi là tốt.

Những thủ phạm chính đều đã bị bắt đi, người họ Triệu sống sót sau thảm họa cảm kích đến rơi nước mắt, nhao nhao nói: “Cảm ơn các đồng chí đã cứu chúng tôi.”

Có người còn không quên trốn tránh trách nhiệm: “Chúng ta đều bị ông già đó lừa… Vừa rồi tôi không hề tấn công cảnh sát…”

Bọn họ bây giờ sợ hãi, trận hỏa hoạn này khiến những người đó nhìn rõ rất nhiều chuyện, cái gọi là tông tộc không phải là vạn năng. 

Cảnh sát xua tay: “Anh qua đó lấy lời khai đi. Máy ghi chép đều ghi lại hết rồi, không tham gia thì không cần chột dạ, tham gia rồi thì đừng ôm hi vọng mình gặp may, một người cũng chạy không thoát đâu.”

Cố Ngôn Sâm ghé mắt nhìn, Thẩm Quân Từ nói: “Vừa rồi những người này muốn tấn công cảnh sát, nhưng khi thực sự xảy ra chuyện, còn không phải cảnh sát đến giải cứu họ à.”

Thẩm Quân Từ nói: “Tất nhiên cũng chỉ có vài người, đa số là hùa theo.”

Truy bắt tội phạm là nhiệm vụ của cảnh sát, bảo vệ tính mạng của người dân cũng là nhiệm vụ của họ.

Một lính cứu hỏa đi tới nói: “Cảnh sát Cố, ngọn lửa đã được dập tắt, chúng tôi tiến hành tìm kiếm hiện trường, phát hiện ra hai thi thể, danh tính cụ thể thì phải chờ pháp y xác nhận.”

Thẩm Quân Từ đứng dậy nói: “Em qua xem một chút.”

“Cơ thể em ổn chưa?” Cố Ngôn Sâm có chút do dự, “Một lúc nữa bác sĩ pháp y trong huyện sẽ tới.”

Thẩm Quân Từ ho khan: “Huyện Xương Tây này, tìm không được pháp y nào tốt hơn em đâu. Hơn nữa vừa rồi em cũng có mặt tại hiện trường, việc xác nhận danh tính sẽ thuận tiện hơn.”

Cố Ngôn Sâm mới đi cùng cậu. 

Ngọn lửa vừa được dập tắt, mái hiên bên ngoài từ đường vẫn còn nhỏ giọt nước, sau một trận hỏa hoạn, gần như đã nhìn không ra hình mẫu lúc trước. 

Hai thi thể được đặt cạnh nhau trước cửa, một thi thể đã biến dạng hoàn toàn, ngực và bụng hoàn toàn dính chặt vào bài vị, trên tay vẫn còn còng một bộ còng tay. 

Thẩm Quân Từ ngồi xổm xuống, tập trung tinh thần nhìn: “Thi thể này là của một ông lão, bị thiêu chết, trong mũi và miệng đều có khói bụi, hẳn là Triệu Giang Hải.”

Thi thể kia là một người trung niên, Thẩm Quân Từ xác định: “Tuổi tác khoảng bốn mươi tuổi, trên chân thi thể có vết thương do súng bắn, hẳn là con trai của Triệu Giang Hải.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Tiện nghi cho bọn họ quá.”

Thẩm Quân Từ khẽ nói: “Như vậy mới là tốt nhất, nếu lão già này mà không chết, sẽ có người vùng lên, thậm chí còn có người trả thù cho ông ta. Chỉ khi nào ông ta chết, những người đó mới được tự do.”

Triệu Giang Hải chắc chắn là linh hồn của nhà họ Triệu, bây giờ ông ta và con trai cùng nhau qua đời. 

Ngọn lửa này dường như đã thiêu rụi tất cả những tàn dư phong kiến còn sót lại, đồng thời cũng thiêu rụi sạch sẽ những bí mật mà nhà họ Triệu cất giấu ngàn đời qua. 

Triệu Chí Tín và Lâm Vũ Kiều vẫn còn sống, bọn họ sẽ được đưa ra xét xử, sự thật sẽ được phơi bày.

Từ đó về sau, thời đại thị tộc của họ Triệu ở huyện Xương Tây chấm dứt.

Xem thi thể xong, chờ pháp y của các đồn cảnh sát khác trong huyện đến, Thẩm Quân Từ mới thả lỏng. 

Ngọn lửa và ranh giới sinh tử đã rút cạn từng chút sức lực của cậu, Thẩm Quân Từ bây giờ chỉ cảm thấy lạnh, khoác một chiếc áo khoác rồi cũng không khiến cậu thấy đỡ hơn.

Một cơn choáng váng không hề bào trước ập đến, Thẩm Quân Từ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người ngã về phía trước. 

Cố Ngôn Sâm nhìn Thẩm Quân Từ thấy sắc mặt cậu trắng bệch, sợ cậu không thoải mái, nên đứng cách cậu một bước, may mà hắn phản ứng nhanh, lúc Thẩm Quân Từ ngã xuống, vừa lúc rơi vào trong ngực hắn. 

“Pháp y Thẩm, sao vậy?” Cố Ngôn Sâm bị bộ dạng này của cậu làm cho khiếp sợ, tay hắn bẩn, không dám dùng tay chạm vào trán Thẩm Quân Từ, chỉ để cậu tựa vào người. 

“Có lẽ hơi sốt.” Màn sương đen trước mặt tan đi, ý thức của Thẩm Quân Từ trở nên rõ ràng hơn, cảm mạo lúc trước cuối cùng lại xuất hiện, mi mắt cậu khẽ động, “Buồn ngủ quá. Em muốn ngủ một lúc.”

Cố Ngôn Sâm có thể cảm thấy cơ thể người trong vòng tay mình nóng bừng, giống như một quả cầu lửa, hắn đưa tay giúp Thẩm Quân Từ che quần áo lại: “Ngủ gì mà ngủ? Theo anh đến bệnh viện! Em đây không phải là hơi đâu…”

Xe cấp cứu vẫn chưa đi, vì vậy Cố Ngôn Sâm vội vàng vươn tay gọi nhân viên y tế.

Hai bác sĩ và y tá lập tức chạy tới, họ mang theo một chiếc cáng đến, lo lắng hỏi: “Tình trạng của người bị thương thế nào? Là bị bỏng hay ngộ độc?”

Thẩm Quân Từ cảm thấy hơi xấu hổ: “Tôi không sao cả, chỉ là mượn xe của các anh đi bệnh viện huyện một chuyên, tôi chỉ bị cảm lạnh thôi…”

❁❁❁

Bệnh viện huyện Xương Tây về đêm quá tải vì hỏa hoạn bất ngờ. 

Trong số những người bị thương đang chờ điều trị, pháp y Thẩm cuối cùng cũng đo được nhiệt độ, sốt cao ba mươi chín độ, được đưa thẳng đến phòng khám sốt. 

May mà kiểm tra hết một vòng cuối cùng xác định chỉ là cảm lạnh nặng mà thôi. 

Tối hôm đó, Cố Ngôn Sâm ở lại bệnh viện cùng Thẩm Quân Từ. Phải đợi một lúc mới gặp được bác sĩ.

Cố Ngôn Sâm để y tá truyền nước cho Thẩm Quân Từ, còn mình đi rửa mặt. 

Chỉ sau khi truyền một lúc, Thẩm Quân Từ lại thấy đói. 

Cố Ngôn Sâm ra ngoài mua ít đồ, chỉ có cửa hàng tiện lợi cạnh bệnh viện huyện là còn mở, hắn mua cho Thẩm Quân Từ một ít bánh và sữa ấm. 

Cố Ngôn Sâm cầm thức ăn bên cạnh giường, đút cho Thẩm Quân Từ ăn. Hắn thích nhất cảm giác này, lúc đút cậu ăn, cả người tràn ngập sự thỏa mãn. 

Thẩm Quân Từ ăn mỗi thứ một ít, tìm lại được chút sức lực. 

Cố Ngôn Sâm lại nhúng khăn vào nước nóng, giúp Thẩm Quân Từ lau từng vết đen còn trên tay và tóc cậu, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, cẩn thận.

Thẩm Quân Từ nằm trên giường nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh như mực.

Cậu nhìn Cố Ngôn Sâm, nghĩ đến những chuyện xảy ra tối nay, lại một lần nữa vào sinh ra tử.  Là cảnh sát, bọn họ đã trải qua rất nhiều nguy hiểm như vậy, tương lai không biết còn phải trải qua bao nhiêu lần nữa. 

Miễn là Cố Ngôn Sâm ở bên cạnh cậu, là sự ấm áp, đáng tin cậy. 

“Em phải mau chóng khỏe lại.” Cố Ngôn Sâm lau sạch mọi thứ, ngay cả kẽ ngón tay cậu cũng được lau sạch. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt Thẩm Quân Từ, “Bây giờ không sao rồi, em đi ngủ đi.”

Thẩm Quân Từ nói: “Em vừa ăn đồ ngọt xong, muốn đi đánh răng.”

Cố Ngôn Sâm phì cười: “Đây giống như lời nói của một đứa trẻ vậy.”

Thẩm Quân Từ nhìn hắn, mặt mày khẽ nhíu lại: “Anh có biết em đã từng căn cứ vào bao nhiêu chiếc răng sâu để nhận ra được thân phận thi thể hay không?”

Cố Ngôn Sâm: “…” Hắn đứng lên, “Đúng là rất cần phải đánh răng, anh đi mua kem đánh răng và bàn chải đánh răng dùng một lần!”

Rửa mặt xong, Thẩm Quân Từ lúc này không tài nào chợp mắt được.

Cố Ngôn Sâm nói: “Vậy để anh đọc tiếp truyện cho em nghe nhé, lần trước đọc đến đâu rồi?”

Thẩm Quân Từ vươn tay ôm chặt hắn nói: “Chính là cái thời gian cậu đã tiêu phí vì bông hồng của cậu, cái thời gian ấy nó làm cho bông hồng đó trở nên quan trọng đến như thế.”

“Xem ra, vẫn chưa bị hun đến mức hồ đồ.” Cố Ngôn Sâm đọc lại một lần nữa rồi tiếp tục nói, “Cùng nhau trải qua nhiều chuyện, anh lại càng yêu em, không thể nào kiềm chế được.”

Thẩm Quân Từ đã sớm thuộc làu quyển sách kia, cậu chất vấn: “Câu này không có trong sách.”

Cố Ngôn Sâm nhìn cậu: “Nó không ở trong sách, nó ở trong trái tim anh.”

Dưới ánh đèn chiếu rọi, gương mặt Cố Ngôn Sâm vô cùng đẹp trai. 

Hắn cúi người hôn Thẩm Quân Từ, cửa hàng tiện lợi tối nay chỉ có kem đánh răng dành cho trẻ em, là vị cam.

Thẩm Quân Từ cảm thấy, kem đánh răng trẻ em có vị quá ngọt, nếu không tại sao mùi cam vẫn chưa tan?

Cậu mở miệng: “Em cũng yêu anh.”

Phố huyện về đêm thật yên tĩnh.

Cố Ngôn Sâm tìm thấy chỗ đã đọc lần trước, lại bắt đầu trầm giọng đọc, trong đêm tối, tiếng đọc kia cùng Thẩm Quân Từ chìm vào giấc ngủ. 

❁❁❁

Trưa hôm sau, Cố Ngôn Sâm mua xong cơm trưa cho Thẩm Quân Từ, đi ra hành lang, gọi điện thoại cho cục trưởng Đinh. 

Cục trưởng Đinh nghe hắn báo cáo về vụ hỏa hoạn tối qua, tâm tình rất tốt: “Lần này phá được vụ án giết người liên hoàn, bắt được hung thủ, tôi sẽ ghi lại công trạng của cậu và những cảnh sát đó. Chuyện của Triệu Giang Hải tôi cũng nghe rồi, bây giờ đã là thời đại nào rồi, bọn họ còn ở cái huyện đó làm ra vẻ tông tộc như vậy, chuyện này một phần cũng là tự bọn họ gây ra.”

……

“Đừng lo, cục thành phố sẽ đưa ra thông báo của cảnh sát. Phía văn phòng tỉnh cũng bảo sẽ coi vụ án này là vụ án điển hình của cảnh sát đánh vào thế lực của dòng họ.”

“Với lại, cậu cũng bảo pháp y Thẩm cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, vừa vặn cũng cũng ở đó rồi, nếu như điều kiện ở bệnh viện huyện có hạn, có thể làm thủ tục chuyển viện. Tôi phê duyệt nghỉ phép cho.”

Gọi điện thoại xong, Cố Ngôn Sâm chuẩn bị trở về phòng bệnh, thì nhìn thấy Triệu Chí Viễn đi ra từ một phòng bệnh cách đó không xa. 

Trên mặt thầy Triệu nở nụ cười tươi tắn: “Cảnh sát Cố, lần này rất cảm ơn anh.”

Chuyện Triệu Giang Hải chết đã được truyền ra, đây là tin tốt với anh. 

Cố Ngôn Sâm chào hảo Triệu Chí Viễn: “Thầy Triệu đến thăm bệnh à?” Lần này khi phá án, Triệu Chí Viễn cung cấp cho cảnh sát không ít manh mối, hắn có ấn tượng rất tốt với anh.

Triệu Chí Viễn chỉnh kính: “Tôi đến đây để thăm học sinh của mình.” Sau đó anh giải thích, “Triệu Tiểu Âm nằm viện ở đây.”

Cố Ngôn Sâm ồ một tiếng, lúc này hắn mới biết, thì ra phòng bệnh của Triệu Tiểu Âm cách đây không xa. Đêm qua khi cô bé vừa tỉnh, nay đã được cảnh sát đến lấy lời khai. Chuyện liên quan đến vụ án này, phải cần người thân thiết đến đả thông, xem ra Triệu Chí Viễn là người được chọn. 

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cô bé biết hết chưa?”

Triệu Chí Viễn nói: “Tôi kể rồi, em ấy đã mười tuổi rồi, hẳn đã phân biệt được nặng nhẹ.”

Cố Ngôn Sâm gật đầu. 

Có lúc trưởng thành là cả một quá trình dài, nhưng với một số đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh éo le, trưởng thành chỉ là thời gian một ngày, một đêm, thậm chí là một cái chớp mắt. 

Triệu Chí Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Em ấy là một đứa trẻ thông minh, thật ra nửa năm nay quan hệ của em ấy và Triệu Nhất Hà không được tốt, từ khi em ấy lớn, Triệu Nhất Hà sẽ có một số cử chỉ thân mật với em ấy. Em ấy nhờ tôi giúp. Tôi bảo với em ấy, không cần biết có phải là người thân hay không, một người đàn ông trưởng thành không nên làm những điều đó với một cô bé. Cho nên, em ấy ghét Triệu Nhất Hà, ghét những chuyện giữa nam và nữ, cũng hiểu lầm quan hệ giữa Triệu Nhất Hà và Lâm Vũ Kiều.”

Chính vì vậy, Triệu Tiểu Âm mới bắt đầu ghét Lâm Vũ Kiều. 

Triệu Nhất Hà và cái cái dòng họ kia, hại thảm một cặp mẹ con, Cố Ngôn Sâm hỏi, “Vậy bây giờ Triệu Tiểu Âm đối với Lâm Vũ Kiều…”

Triệu Chí Viễn nói: “Tôi đã kể em ấy nghe chuyện kia, em ấy nói em ấy không hận Lâm Vũ Kiều. Sau đó, em ấy còn hy vọng tôi có thể đưa em ấy đi gặp mẹ mình.”

Hai người nói đến đây, Thẩm Quân Từ từ trong phòng bệnh đi ra, cậu đã hết sốt, sắc mặt khá hơn nhiều, cửa phòng bệnh mở ra, cậu vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của hai người.

Thẩm Quân Từ đến hỏi Triệu Chí Viễn: “Thầy Triệu có ý định rời khỏi đây không?”

Cậu nhớ đêm đó, Triệu Chí Viễn nói rằng anh muốn rời đi. 

Bây giờ chiếc lồ ng giam giữ anh đã biến mất, Triệu Chí Viễn có thể theo đuổi cuộc sống của mình.

Triệu Chí Viễn lại lắc đầu: “Chắc tạm thời tôi sẽ ở lại đây làm giáo viên.”

Không riêng gì Thẩm Quân Từ, ngay cả Cố Ngôn Sâm cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu, với khả năng của Triệu Chí Viễn, làm một thầy giáo tiểu học chính là đang làm mai một tài năng. Trước kia anh không thể đi, vậy bây giờ thì là vì sao?

Triệu Chí Viễn mỉm cười nhìn về phía xa xa: “Mặc dù Triệu Giang Hải không còn ở đây, nhưng dòng họ Triệu vẫn còn. Dòng họ này để lại rất nhiều dấu ấn ở đây, tôi hy vọng mình sẽ loại bỏ được những dấu vết đó.”

Cố Ngôn Sâm nghĩ cẩn thận: “Đúng vậy, muốn thoát khỏi sự khống chế ngu muội của dòng họ kia, phương pháp tốt nhất chính là giáo dục.”

Sự tồn tại của dòng tộc, bản thân nó lấy huyết thống làm sợi dây liên kết, bạo lực, lợi ích, sự bao che đều sẽ sinh sôi nảy nở trong đó. 

Nơi này đã bị Triệu Giang Hải trù tính nhiều năm như vậy, quan niệm dòng tộc cđã ăn sâu vào lòng người, dùng nhiều biện pháp trị bệnh nhưng lại không trị tận gốc.

Việc bắt nhiều người như vậy là không thực tế. Mà đã là quan niệm thì không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi. Người họ Triệu đông đảo, quanh năm sống ở nơi này. Việc cử cán bộ cảnh sát, lãnh đạo quản lý lâu dài cũng không thực tế.

Vì vậy, cách tốt nhất là áp dụng hướng dẫn và giáo dục chính xác cho trẻ em ở đây. 

Mọi đứa trẻ rồi sẽ lớn lên, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cha mẹ, ảnh hưởng đến mỗi gia đình, vì vậy trẻ em là tương lai. 

Khi họ có kiến ​​thức văn hóa, hiểu pháp luật thì họ mới biết được đâu là đúng, đâu là sai, sẽ không bị mắc bẫy những suy nghĩ cổ hủ đó. 

Triệu Chí Viễn nói: “Có lẽ lý tưởng của tôi rất  ngây thơ, tôi cảm thấy khi có đủ văn minh và trật tự, gia tộc sẽ không có đất để bén rễ.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Câu này nói không sai, chỉ là đây là một con đường rất khó khăn, có thể mất rất nhiều thời gian.”

Triệu Chí Viễn gật đầu, anh đã sẵn sàng.

Thẩm Quân Từ nói: “Thầy Triệu, có những người như anh đang cố gắng, ngày đó sẽ đến thôi.”

Đã có xe đến phá dỡ từ đường bị cháy từ rất lâu rồi. Những chiếc xe nâng đã loại bỏ những thanh dầm mục nát. Trong bệnh viện, cũng có thể nghe thấy tiếng ầm ầm truyền tới. 

Xa xa, từ đường họ Triệu đã cháy thành tro bụi.

Trái nghĩa với chết chóc là hồi sinh. 

Ngoài cửa sổ, thời tiết rất tốt, thị trấn nhỏ này rồi cũng sẽ chào đón một ngày mai rực rỡ. 

– Án ngoại truyện kết thúc –

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chính là cái thời gian cậu đã tiêu phí vì bông hồng của cậu, cái thời gian ấy nó làm cho bông hồng đó trở nên quan trọng đến như thế. – Hoàng tử bé

Phần ngoại truyện đã kết thúc, còn khoảng hai ba phần phiên ngoại ngọt ngào nữa sẽ hoàn thành bộ truyện này.

Toàn văn sẽ được sửa đổi trong thời gian tới, một số danh từ sẽ được thống nhất và các lỗi trong văn bản sẽ được sửa đổi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment