Rạng sáng, ngoài cổng Cục Cảnh sát thành phố.
Cố Ngôn Sâm không để cho Chung Chí Thuần thời gian nghỉ mà tiếp tục hỏi: “Chẳng hạn như cú điện thoại mà ông gọi cho Phương Chính Vinh chiều nay… Dựa theo suy đoán khi khám nghiệm tử thi của pháp y, khi ấy có lẽ Phương Chính Vinh đã qua đời, vậy thì ai trò chuyện với ông đây?”
Chung Chí Thuần không trả lời.
Cố Ngôn Sâm cũng không đi sâu hơn, hỏi tiếp: “Còn nữa, vì sao lại trùng hợp như vậy, để Phương Gia Lương nghe được đúng lúc ông bàn chuyện sửa di chúc với Phương Chính Vinh trong biệt thự? Vì sao chiều nay tất cả giúp việc và tài xế vừa khéo được sắp đặt ra ngoài hết, không có ai trong nhà? Và cả, nhân viên cảnh sát của chúng tôi nghe nói mấy ngày trước có người cãi nhau với Phương Chính Vinh trên bờ sông.”
Chung Chí Thuần hỏi: “Đội trưởng Cố, cậu nói với tôi những này là có ý gì…”
Cố Ngôn Sâm nói: “Trong lúc thu thập thông tin, tôi điều tra được một manh mối. Chung tổng, chú cưới em họ của Lam Khiết, mà đứa con thì ra đời vào nửa tháng sau.”
Nghe đến đó, Chung Chí Thuần cong môi cười: “Đội trưởng Cố, tôi không liên quan trực tiếp đến cái chết của Phương Chính Vinh.”
“Nghĩa là liên quan gián tiếp?” Cố Ngôn Sâm dừng lại một lát rồi quay sang nhìn thẳng vào Chung Chí Thuần, “Phương Gia Lương làm cậu cả giàu đời hai sống an nhàn sung sướng, đầu óc không thông minh, mà Lam Khiết vào đời làm diễn viên sớm cũng không có trình độ văn hoá cao là mấy. Một khi đã quen thuộc, ông có thể hiểu được bản chất lẫn tính cách của tất cả mọi người.”
Chung Chí Thuần hơi khó chịu: “Đội trưởng Cố, cậu hy vọng mình nghe được đáp án gì từ chỗ tôi đây?”
Cố Ngôn Sâm ung dung nói: “Tôi nghi ngờ có người sắp đặt nên vụ án này.”
Là ai chia rẽ quan hệ phụ tử?
Là ai để cho Phương Gia Lương và Lam Khiết biết được Phương Chính Vinh định sửa di chúc?
Là ai từng ám chỉ Lam Khiết rằng đến pháp y cũng khó mà phân biệt được sau khi chết đuối trong cùng chất nước như nhau?
Là ai mời hết tài xế giúp việc ra ngoài, sau đó lại gọi Phương Chính Vinh về nhà giữa lúc câu cá để rồi giáp mặt với Lam Khiết và Phương Gia Lương đang yêu đương vụng trộm?
Tiếp tục phân tích kỹ, em họ của Lam Khiết được đưa vào công ty, cô bé ấy xinh đẹp trẻ tuổi.
Không cần nói cũng biết Chung Chí Thuần đang “nuôi con tu hú” cho ai, đến lúc đó đứa con vừa ra đời, chỉ cần một tờ giấy giám định, vậy thì di sản của Phương Chính Vinh chắc chắn sẽ chia cho hơn nửa.
Cho nên, vụ án này nhìn như không liên quan gì đến Chung Chí Thuần, nhưng tất cả dấu vết lại chĩa mũi dùi về ông ta.
Chung Chí Thuần hiểu rõ những người xung quanh.
Nghi kỵ, xúi giục, khống chế, chẳng phải việc gì khó.
Thậm chí việc gương vỡ lại lành giữa hai kẻ tình nghi cũng có thể do ông ta nhúng tay.
Có tiền thì sao? Cả một nhà bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Chung Chí Thuần ngồi nhìn trai cò đánh nhau làm ngư ông đắc lợi.
Chỉ là những vấn đề này đều suy luận dựa vào bằng chứng, không thích hợp hỏi ra trong phòng thẩm vấn.
Hơn nữa, dù trong đó có vấn đề thì cũng không đủ định tội cho Chung Chí Thuần.
Bởi những ý nghĩ giết người này đã nhen nhóm trong đầu hai người kia tự bao giờ.
Thậm chí lời khai của hai kẻ tình nghi còn không có sự tồn tại của Chung Chí Thuần.
Ông ta cũng đủ thông minh, không hề để lại bằng chứng hay dấu vết thực tế nào.
Cho nên Cố Ngôn Sâm mới chọn cơ hội sau khi thẩm vấn xong để dồn Chung Chí Thuần vào chân tường.
Lúc này Chung Chí Thuần mới phát hiện, Cố Ngôn Sâm cố ý không hỏi những thứ này trong phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát.
Ông ta quay đầu nhìn đội trưởng cảnh sát hình sự trẻ tuổi tuấn tú, môi hơi mím lại.
Trong giây lát, Chung Chí Thuần hy vọng xe có thể đến nhanh một chút, thế nhưng không như mong đợi.
Cố Ngôn Sâm không nói gì nữa, giống như thợ săn nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Khoảng trống im lìm có vẻ buồn chán.
Chung Chí Thuần hỏi: “Đội trưởng Cố, muốn giết người cũng phải có nguyên nhân, dựa theo phân tích của cậu thì động cơ giết người của tôi là gì?”
Cố Ngôn Sâm nói thẳng: “Tôi có vài suy đoán liên quan đến điểm này, vì tiền tài, vì ghen ghét, còn có thể vì trả thù, hoặc vì tình cảm.”
“Tình cảm?” Chung Chí Thuần bật cười, “Tôi không có hứng với đám phụ nữ kia.”
“Ban đầu tôi cũng không hiểu, mãi đến khi tôi tìm được tấm hình này.” Cố Ngôn Sâm vừa nói vừa lôi một bức ảnh từ trong di động ra, đưa cho Chung Chí Thuần xem.
Tấm hình này được phát hiện trong nhà chính của nhà họ Phương vào ban đêm, giúp việc nói rằng đó là di vật của phu nhân quá cố.
Nhìn rõ nội dung trên điện thoại, vẻ mặt Chung Chí Thuần bỗng cứng ngắc.
Bức ảnh cũ kỹ, đã ngả màu vàng, trên đó là ba người trẻ tuổi, hai nam một nữ. Có thể nhận ra hai chàng trai trên đó một là Phương Chính Vinh một là Chung Chí Thuần, người con gái bẽn lẽn mỉm cười, cánh tay Phương Chính Vinh khoác lên vai cô gái một cách thân mật, còn Chung Chí Thuần thì liếc nhìn bọn họ.
Ánh mắt yêu thích một người chẳng thể nào giấu được những thuở thanh xuân.
Rốt cuộc Chung Chí Thuần mở miệng, ông ta không phủ nhận cũng không thừa nhận, ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm xa vời vợi: “Tôi sống hơn nửa đời người, số phận con người đúng là không sao tả xiết. Thật ra ý tưởng buôn nước năm đó là tôi chỉ cho Phương Chính Vinh, chẳng qua là vì trong nhà ông ta có tiền, mua được thiết bị, lại quen biết Hoàng Vận đã điều hành một chuỗi siêu thị nhỏ tại nhà, chúng tôi hùn vốn, lúc này mới kiếm được món tiền đầu tiên.” Ông ta dừng một lát lại nói, “Tôi thấy không đáng thay cho Hoàng Vận.”
Hoàng Vận là vợ cả của Phương Chính Vinh.
Khi ấy ba người gây dựng sự nghiệp dựa vào hai bàn tay trắng mới có được tập đoàn Chính Vinh ngày hôm nay, hơn nữa trong đó không thể không kể đến công lao của Hoàng Vận.
Chung Chí Thuần cúi đầu, thời trẻ ông ta nghèo khó, không cam lòng. Người mà ông ta yêu thương thật lòng chỉ có Hoàng Vận, thế nhưng cuối cùng Hoàng Vận lại lấy Phương Chính Vinh. Nhờ có nhà mẹ đẻ trợ giúp nhập nước vào trong siêu thị, việc làm ăn của Phương Chính Vinh mới càng ngày càng phát đạt.
Ấy thế mà Phương Chính Vinh có nhiều như vậy nhưng không hề biết quý trọng, sau khi có tiền bắt đầu ăn chơi đàng điếm, không thèm để ý đến vợ mình, thậm chí Hoàng Vận đau ốm cũng không thèm ngó ngàng hỏi han. Phương Gia Lương muốn cưới Lam Khiết cho mẹ vui mừng, kết quả Lam Khiết lại lọt vào tầm ngắm của Phương Chính Vinh.
Hoàng Vận biết được càng thêm uất ức, bệnh tình trở nặng, nhanh chóng qua đời.
Xác vợ cả còn chưa lạnh, Phương Chính Vinh đã vội cưới Lam Khiết vào cửa.
Chung Chí Thuần ở trong bên gia đình này, chứng kiến tất cả mọi việc xảy ra.
Ông ta cảm thấy thương thay cho Hoàng Vận, chán ghét đố kỵ Phương Chính Vinh, sinh cả hận thù với Phương Gia Lương và Lam Khiết.
Ghen tỵ và bất công quẩn quanh trong lòng nhiều năm ắt sẽ hoá thành răng của rắn độc chứa nọc độc trí mạng.
Cuối cùng, ông ta hoàn thành kế hoạch.
Chung Chí Thuần hy vọng cảnh sát phá án, bắt được hung thủ.
Như thế thì ông ta mới là người thu được lớn nhất khi Phương Chính Vinh qua đời còn Phương Gia Lương và Lam Khiết thì bị tống vào tù.
Rốt cuộc xe cũng đến.
Chung Chí Thuần đang muốn cất bước, Cố Ngôn Sâm lên tiếng hỏi.
“Chung tổng, ông từng nghe nói đến thương hội Hà Đồ bao giờ chưa?”
Chung Chí Thuần mỉm cười nhìn hắn, rướn người ghé sát tai hắn rồi nói bằng âm điệu chỉ có hai người nghe được: “Thương hội gì cơ? Tôi không rõ lắm.”
Mặc dù ông ta phủ nhận, nhưng sự bình tĩnh trong giọng nói chứng tỏ hẳn là người này biết chút gì đó.
Đôi mắt hẹp dài của Cố Ngôn Sâm hơi híp lại, đã có đáp án trong lòng.
Sau đó, Chung Chí Thuần lại nói: “Nhắc mới nhớ, tôi cũng nghe nói vài việc, trước kia cậu đi theo Cục trưởng Lâm quá cố đó à?”
Có lẽ từ lúc Cố Ngôn Sâm nhận vụ án này, Chung Chí Thuần cũng đang điều tra về hắn. Lâm Hướng Lam đã qua đời lâu như vậy, người bình thường không ai nhắc đến, câu nói này nghe như một lời uy hiếp vào thời điểm hiện tại.
Nhưng Cố Ngôn Sâm lại nghe ra Chung Chí Thuần bị chọc trúng chỗ đau mới lộ sơ hở. Có câu nói này, rốt cuộc hắn cũng có thể móc nối cái chết của Lâm Hướng Lam với thương hội.
Dứt lời, Chung Chí Thuần đứng tách ra khỏi Cố Ngôn Sâm, bật cười: “Đội trưởng Cố, cậu là một cảnh sát thông minh chính trực, hy vọng sau này không gặp lại cậu.”
Sau đó, ông ta cũng không quay đầu lại, nhanh chóng bước xuống bậc thang rồi đi thẳng lên xe ngay khi có người mở cửa.
Vừa rồi Lục Anh đứng phía sau nghe được vài câu đối thoại giữa bọn họ, lúc này mới hiểu rõ vấn đề.
Anh ta hỏi Cố Ngôn Sâm: “Nói vậy thì có thể Chung Chí Thuần mới là người giật dây gây ra vụ án này? Bây giờ Phương Chính Vinh chết rồi, Phương Gia Lương và Lam Khiết vào tù, chẳng phải ông ta một bước lên mây?”
Dù cho Chung Chí Thuần ủ mưu rất nhiều hay thúc đẩy vụ án xảy ra thì ông ta cũng không tự mình ra tay, hoàn toàn không thể nào khép tội.
Cố Ngôn Sâm quay lại bước vào Cục Cảnh sát thành phố, hắn châm điếu thuốc, thong thả hút vào: “Mỡ đấy mà húp? Chẳng nhẽ lão cáo già Phương Chính Vinh kia không giữ lại thứ gì đề phòng ông ta chắc?”
Hắn không cần bắt Chung Chí Thuần nhận tội mưu sát Phương Chính Vinh cũng có thể bắt ông ta bị xét xử.
Đêm đến, hắn dẫn đội cảnh sát lục soát được không ít thứ trong biệt thự, trong đó có vài thứ là Phương Chính Vinh cố ý để lại, báo cáo toàn bộ cho Cục trưởng Đinh.
Tập đoàn Chính Vinh đứng vững trên thị trường nhiều năm như vậy, rất nhiều sự kiện mà Phương Chính Vinh không tiện ra mặt đều do Chung Chí Thuần gánh hết. Bây giờ Phương Chính Vinh vừa chết, chứng cứ phạm tội của Chung Chí Thuần cũng bị moi ra.
Vừa hay Cố Ngôn Sâm mượn tay người chết để cho Chung Chí Thuần một bài học.
Lục Anh hiểu ra: “Phương Chính Vinh qua đời, ngày lành của Chung Chí Thuần mới chấm dứt.”
Từ đầu đến cuối, những người này đều mang lòng rắn rết.
Không được kẻ nào tốt lành.
…
Đêm khuya, những ngọn đèn neon trong thành phố lần lượt rực sáng, dường như thắp lên những ánh sao khắp đường.
Cố Ngôn Sâm trở về nhà, hắn không vội nghỉ ngơi mà là mở ổ khoá dưới bàn cà phê rồi rút một tệp tài liệu ra, đó là tư liệu cá nhân về Chung Chí Thuần.
Một dấu sao được đánh dấu sau cái tên Chung Chí Thuần, viết bốn chữ: “Thương hội Hà Đồ”, cuối cùng còn đánh một dấu chấm hỏi.
Từ lúc chính miệng hỏi ông ta vào đêm nay, Cố Ngôn Sâm gạch bỏ dấu chấm hỏi thay bằng một dấu tích.
Dựa theo những cuộc điều tra trước đây của hắn, Phương Chính Vinh cũng không phải thành viên của thương hội này, mà Chung Chí Thuần rất có thể là môi giới.
Thương hội Hà Đồ trong Tân Thành là một tổ chức bí ẩn.
Có vài người từng nghe đến cái tên này, thế nhưng tiến vào tìm hiểu kỹ càng đã ít lại càng ít.
Cố Ngôn Sâm đã điều tra thương hội này mấy năm nhưng cũng chỉ biết được vài tin tức vụn vặt, những người tham gia thương hội không phú cũng quý, hội viên trong đó không phải thương nhân hay nhân vật nổi tiếng thì cũng là ngôi sao, chính khách.
Thương hội Hà Đồ cũng không hiện diện thực tế, bạn có điều tra ở bất cứ cơ quan cảnh sát hay công thương nào cũng không thấy được sự tồn tại.
Nó là một vòng.
Là một biểu tượng cho thân phận, địa vị và tiền tài.
Kẻ có tiền thông thường muốn gia nhập cũng không có cửa.
Nhưng đã vào rồi, bạn sẽ có được rất nhiều thứ mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Hội viên của thương hội có thể gia nhập một mạng lưới thông tin, thu hoạch được thông tin nội bộ của các quốc gia nhanh chóng chính xác nhất, từ đó có thể vỗ đầy túi bằng những thông tin này.
Bọn họ có thể nắm được đặc quyền nào đó mà người bình thường có hâm mộ hết sức cũng không thể chạm được.
Động vật quý hiếm, mỹ nhân tuyệt trần, các vị thuốc tiên tiến, nội tạng không rõ nguồn gốc…
Thậm chí… có thể lặng lẽ thực hiện những việc vượt qua bờ vực pháp luật.
Mà thương hội Hà Đồ này cực kỳ bí ẩn, bí ẩn đến nỗi ngay cả Cố Ngôn Sâm điều tra mãi vẫn chưa tìm được kẻ nào đứng sau.
Đêm khuya, Cố Ngôn Sâm bổ sung vài thứ vào tài liệu, sau đó cất đi khoá kỹ lại.
Hắn rửa mặt rồi tắt đèn, chuẩn bị vào phòng đi ngủ.
Tân Thành ban đêm im ắng tĩnh mịch.
Giống như cả thành phố bị bóng tối nuốt chửng.
Nhưng vẫn có người tỉnh dậy.
Những thông tin ẩn nhìn không thấy, nghe không được, sờ không ra đang lan truyền trong không khí.
Trong một phòng trò chuyển ẩn danh, kẻ nào cũng dùng tên giả, thứ mà bọn chúng bàn luận là vụ án xảy ra gần đây nhất trong Tân Thành.
“Tên buôn nước chết rồi.”
“Tôi ngứa mắt cái tên nhà giàu mới nổi đó lâu rồi.”
“Tôi nghe nói tên buôn nước bị vợ con lão dìm chết đuối.”
“Một mũi tên trúng hai đích à? Lão Chung nói một câu đi, chuyện này là sao? Không phải ông nhịn hết nổi mới tìm người làm đó chứ?”
Vừa bàn đến đây, bỗng nhiên có quản trị viên xuất hiện thao tác, số lượng vốn đã không nhiều trong nhóm nhảy một cái, thiếu đi một người.
“Chư vị, tôi vừa nhận được tin, lão Chung xảy ra chuyện rồi, tạm thời xóa bỏ.”
Người vừa mới bị xóa ra khỏi nhóm là Chung Chí Thuần.
Đây là một loại phương pháp thí tốt giữ xe, sau khi tín hiệu này được phát ra, ông ta lập tức trở thành quân cờ bị hy sinh.
Cái gọi là xóa bỏ nghĩa là thanh trừ tất cả những thứ thuộc về kẻ đó khỏi nhóm người bọn họ, bao gồm cả những dấu vết trước kia, không giữ lại bất cứ thứ gì.
Sẽ có chuyên gia dọn sạch, cả điện thoại lẫn hệ thống mạng của Chung Chí Thuần, kể cả những thông tin liên quan trong lịch sử của điện thoại cũng bị xoá hết, thậm chí bọn chúng còn hack hệ thống ngân hàng, bóp méo thông tin tài khoản.
Bọn chúng cắt đứt mọi liên hệ với người đó, dù có hỏi đến hay điều tra được thì cũng không tìm được chút vết tích nào còn sót lại.
Một lát sau, có người tiếc nuối nói: “Kiểu này là… quấn cả mình vào luôn hả?”
Quản trị viên lại nhắn một câu: “Gần đây chư vị cẩn thận chút, đây chỉ là một dấu hiệu.”
“Là sao?”
“Cục Cảnh sát thành phố lập một bộ phận mới, người phụ trách không dễ chọc vào, lão Chung coi thường hắn nên mới sa lưới. Tốt nhất là chư vị nên thành tâm cầu khấn đừng có chuyện gì liên luỵ đến bản thân mình.”
Đến lúc này, group chat lặng ngắt như tờ, rốt cuộc không ai dám ho he.
…
Đây là vụ án đầu tiên Đội Hình sự Đặc nhiệm tiếp nhận, giải quyết cũng coi như gọn gàng.
Thông báo của cảnh sát nhanh chóng được phát ra.
Đồng chí nhỏ Thích Nhất An vừa nhìn điện thoại vừa nhếch miệng, sau đó dùng tài khoản phụ lần lượt ấn thích ở mỗi bình luận khen phá án nhanh.
Vụ án kết thúc thuận lợi, việc điều tra liên quan đến Chung Chí Thuần sau đó giao cho tổ khác.
Một ngày trôi qua, hoàn thành báo cáo tổng kết, cuối cùng cũng tới ngày nghỉ.
Cố Ngôn Sâm lại dậy sớm hơn ngày thường.
Hắn thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, đi giày thể thao, sau đó lái xe đạp thẳng về phía bắc thành phố.
Đạp xe mãi một giờ, cuối cùng Cố Ngôn Sâm cũng tới dưới chân một ngọn núi xanh um tươi tốt.
Ngọn núi này tên là núi Lộc Minh, cao khoảng hơn sáu trăm mét.
Núi không cao, nhưng địa thế hơi khúc khuỷu gập ghềnh.
Cố Ngôn Sâm chọn một con đường rồi bắt đầu leo lên trên, tốc độ leo núi của hắn rất nhanh, đến sườn núi lại dừng lại như một du khách bình thường để quan sát thực vật bên đường, chụp một hai bức ảnh.
Người trên núi cũng không nhiều.
Dọc đường, hắn đi ngang qua một khối đất bằng, trông thấy một cụ già đào lâm sản đang nghỉ ngơi.
Cụ già quen mặt hắn, mỉm cười chào hỏi: “Lại đến leo núi à?”
Cố Ngôn Sâm kiên trì leo núi mấy năm, cũng quen biết cụ già từ lâu, gật đầu đáp: “Cuối tuần không có việc gì làm nên đến cho khuây khoả một chút.”
Cụ già cười nói: “Khuây khỏa là tốt, người trẻ tuổi các cậu giờ toàn rõ lắm áp lực, môi trường trên ngọn núi này rất ổn, rèn luyện nhiều hơn, hít thở chút không khí trong lành cũng được.”
Cố Ngôn Sâm thuận miệng hỏi: “Ông ơi, ông leo núi mấy năm rồi?”
“Tôi ở ngay dưới chân núi, lên núi kiếm ăn chắc cũng vài chục năm.” Sau đó lại cảm khái, “Trước kia nơi này cũng không có nhiều cây thế này, điều kiện cũng không được như vậy. May mà mấy năm nay trồng cây trồng rừng mới phủ xanh lại được.”
Nói đến đây, ông già khoát tay với hắn: “Không nói nữa, tôi tranh thủ đào ít đồ trước khi đông người.”
Cố Ngôn Sâm cũng nói lời tạm biệt, đi về một hướng khác.
Hắn vừa đi vừa nghỉ, đến khoảng tám giờ cũng đến đỉnh núi.
Cố Ngôn Sâm nhìn xuống chân núi, sau đó lại chụp một bộ ảnh.
Hắn cũng không lên núi chơi.
Sở dĩ đến đây leo núi đều là vì di ngôn trước khi chết của Lâm Hướng Lam.
Cố Ngôn Sâm vẫn nhớ rõ mồn một ngày mà Lâm Hướng Lam qua đời, hắn chờ ngoài phòng cấp cứu, bác sĩ bỗng nhiên nói bệnh nhân không qua khỏi, bảo hắn thông báo cho người nhà.
Hắn gọi điện thoại cho Lâm Lạc xong thì bước vào, trông thấy đủ loại thiết bị cắm đầy người Lâm Hướng Lam.
Trong mấy phút hấp hối, Lâm Hướng Lam đuổi bác sĩ ra ngoài rồi túm chặt lấy tay hắn, miệng mấp máy nói ra vài từ không ăn khớp, Cố Ngôn Sâm chỉ có thể cố gắng đoán ra những gì ông muốn nói cho hắn nghe từ những chữ rời rạc ấy.
“Núi Lộc Minh… Nơi đó có thứ then chốt…”
Hắn nhíu mày hỏi Lâm Hướng Lam: “Cục trưởng Lâm, chú nói trên núi có cái gì?”
Lâm Hướng Lam như thể không nghe thấy câu hỏi của anh, tự mình nói tiếp: “Thương hội Hà Đồ… Sau khi chú mất… Cẩn thận… Chắc chắn phản điều tra ra được… Tuyệt đối không nhân nhượng…”
Sắc mặt Lâm Hướng Lam càng thêm trắng bệch, siết tay hắn thật chặt, sau đó giống như hồi quang phản chiếu(1), đôi mắt lại sáng lên, thần trí quay về: “Cố Ngôn Sâm, đừng điều tra về cái chết của chú, cũng chớ để Lâm Lạc thăm dò chuyện này. Con nhất định phải chăm sóc Lâm Lạc giúp chú… Chăm sóc thật tốt cho thằng bé giúp chú, để mắt đến nó, đứa bé ấy quá cố chấp… Chú không yên lòng…”
(1) hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống, bắt nguồn từ kinh Phật, còn được gọi là sự minh mẫn cuối, lời tạm biệt cuốiHắn vâng một tiếng.
Lâm Hướng Lam tắt thở ngay sau khi nghe thấy chữ ấy.
Vì làm cảnh sát hình sự nên Cố Ngôn Sâm đã thấy người chết rất nhiều, thế nhưng Lâm Hướng Lam là người đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy.
Trút hơi thở cuối cùng, người không còn sống sót.
Khoảng cách giữa sống chết chỉ đơn giản có vậy.
Vài câu không rõ ý nghĩa và một thiếu niên nhỏ hơn hắn vài tuổi, đây là toàn bộ di sản mà hắn kế thừa từ Lâm Hướng Lam.
Bắt đầu từ lúc đó, Cố Ngôn Sâm cũng cảm giác được cái chết của Lâm Hướng Lam có liên quan đến thương hội Hà Đồ.
Lúc đối diện với Hứa Thừa Hoàng, Cục trưởng Lâm không hề e sợ, nhưng đối đầu với thương hội Hà Đồ, ông chưa kịp tra được cốt lõi đã ra đi.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Thương hội Hà Đồ ẩn núp lại lớn mạnh.
Nếu như đến cả một Cục trưởng cũng dám âm thầm diệt trừ, vậy thì bọn chúng có chuyện gì mà không dám?
Hắn vâng theo di ngôn của Lâm Hướng Lam, cố ý tránh đi cái chết của ông, cũng đề phòng cả việc Lâm Lạc sẽ điều tra đến, khuyên đi khuyên lại, thế nhưng hắn lại không thể nào nói rõ ràng những thứ này với em ấy.
Sau đó, tai nạn của Lâm Lạc vẫn xảy ra không thể tránh khỏi…
Nghĩ đến đây, Cố Ngôn Sâm thở dài một hồi, dứt khỏi hồi ức nhìn xuống dưới núi.
Từ năm năm trước, hắn đã bắt đầu điều tra.
Hắn cho rằng, nếu lời nói của Lâm Hướng Lam ẩn giấu điều gì đó, vậy thì chìa khoá phá giải tất cả những thứ này hẳn là ngay trên núi Lộc Minh.
Mấy năm qua, việc leo núi Lộc Minh đã trở thành thói quen của hắn.
Hắn đã leo lên ngọn núi này hơn trăm lần, lần nào cũng đi đường khác nhau, đến mức quen thuộc từng tảng đá gốc cây.
Hắn từng tìm đọc những tài liệu liên quan, từng hỏi người trên núi lẫn dưới núi, từng đào đất trên núi, từng tìm kiếm cả trong đống lá khô.
Nhưng cho đến bây giờ vẫn không thể giải được câu đố này.
Hắn không nghĩ ra được, đến tột cùng là Lâm Hướng Lam muốn chỉ hắn tìm kiếm ra chứng cứ gì.
Là sự ô nhiễm trên núi? Tài nguyên khoáng sản bị đào sạch từ đời nào? Là núi lửa ba mươi năm trước? Hay có thi thể bị chôn sâu?
Ngọn núi này có năng lực tự hồi phục, càng ngày càng xanh um tươi tốt, dấu vết cũng càng ngày càng ít.
Lúc này, Cố Ngôn Sâm đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, thu hết trời xanh rộng lớn và nửa thành phố vào mắt.
Hắn nghĩ, có lẽ là có một khả năng nào đó, rằng Lâm Hướng Lam cũng không biết muốn chỉ cho hắn tìm kiếm thứ gì nên mới để lại câu di ngôn không rõ ràng ấy.
Nhưng chỉ cần còn tồn tại, hắn chắc chắn sẽ tìm kiếm hết sức mình.
…
Cuối tuần, Thẩm Quân Từ cũng dậy thật sớm, mặc một bộ đồ đen đến tiệm hoa mua một bó qua, sau đó đón xe đến mộ.
Sợ gặp được người quen, cũng sợ gặp phải Cố Ngôn Sâm, anh đã cố ý chậm trễ mấy ngày.
Mặc dù đã qua sinh nhật của Lâm Hướng Lam, nhưng anh vẫn muốn đến gặp ông.
So với ngày giỗ, anh vẫn muốn tổ chức sinh nhật cho lão Lâm hơn.
Giống như sinh nhật đang nói cho mọi người biết rằng người đó vẫn sống trong lòng mình.
Còn ngày giỗ thì nhắc nhở mọi người hết lần này đến lần khác về thời khắc đã mất đi.
Nhanh chóng đến nơi, nghĩa trang buổi sáng cực kỳ yên tĩnh, gần như không có người nào. Thẩm Quân Từ bước vào, bên trong quả nhiên y như lời Cố Ngôn Sâm nói, trồng rất nhiều thực vật xanh, xây dựng cực kỳ đẹp đẽ.
Cách mộ của Lâm Hướng Lam là mộ của Lâm Lạc.
Một bó hoa tươi được đặt trước mộ Lâm Hướng Lam, hiển nhiên không chỉ mình anh nhớ kỹ ngày đặc biệt này.
Thẩm Quân Từ đi đến trước mộ Lâm Hướng Lam rồi ngồi xổm đặt hoa xuống, anh nhìn ảnh chụp bên trên, vươn tay sờ lên.
Lão Lâm trên ảnh mặc một bộ đồng phục cảnh sát, đang mỉm cười.
Thẩm Quân Từ cảm thấy mình nên nói gì đó với ông, thế là nhìn vào Lâm Hướng Lam trên ảnh, nói: “Ba ạ, ba nói không sai, Cố Ngôn Sâm quả thật là một cảnh sát giỏi.”
Có sự trợ giúp của hắn, bọn họ hẳn sẽ nhanh chóng phát hiện ra chân tướng…