Tuyệt Mệnh Pháp Y

Chương 23

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

———–Editor: Mèo————

Trong phòng họp của trung tâm pháp y, Cố Ngôn Sâm còng tay cậu bé lại, thông báo cho Lục Anh chạy đến bắt người, chuẩn bị ghi khẩu cung.

Hắn dẫn bố mẹ của đứa trẻ vào hành lang, nói: “Hai người cũng thấy rồi đó, các bằng chứng hiện tại đều cho thấy đây không phải là tai nạn, con trai lớn của hai người, Quý Hoành, bị nghi ngờ giết người. Xin hai người rút đơn, đồng ý khám nghiệm tử thi. Đồng thời phối hợp với cảnh sát lấy khẩu cung.”

Nghe vậy, Lí Sơ Mỹ mới phản ứng lại, dường như không tin vào tai mình, ở bên cạnh khóc lóc: “Tại sao, tại sao lại như thế, sao nó có thể làm chuyện như vậy được?”

Bà mặc dù có rất ít thời gian để chăm sóc con cái, nhưng chưa bao giờ nghĩ được con mình sẽ làm ra chuyện này.

Cha cậu bé là Quý Kiến Anh cũng rất bận, quay qua trách móc Lí Sơ Mỹ: “Tôi đã bảo là không cần khám nghiệm tử thi rồi, bà còn cố tình làm loạn lên làm gì không biết?”

Một câu này người nói vô ý, người nghe hữu ý. Cố Ngôn Sâm đứng bên cạnh cũng không cố tình làm rõ nguyên nhân, tối hôm qua là người cha đưa con mình đi khám bệnh, có lẽ cũng biết được chút ít manh mối, có khi còn dọn dẹp sạch sẽ giấu vết, đối với chuyện này không hẳn là không biết gì.

Lí Sơ Mỹ khóc lóc nói: “Chúng tôi có thể không truy cứu không? Hay là các cậu có nhầm lẫn gì đó?” Nói tới đây bà vươn tay kéo Ôn Uyển, quỳ xuống, “Ôn Uyển, chị xin em, chị chỉ còn duy nhất một đứa con trai này thôi.”

Ôn Uyển thở dài, rút tay ra.

Đã nhiều năm không gặp, cô chỉ cảm thấy người chị này càng ngày càng xa lạ.

Người muốn tìm ra chân tướng cũng là bà, giờ muốn bao che cho con cũng là bà.

Thẩm Quân Từ đừng bên cạnh thờ ơ nhìn trò hề trước mắt, khuôn mặt tuấn tú toát ra vẻ lạnh nhạt.

Đứa trẻ trước mắt thật giống như một quả táo hỏng, bên ngoài nhìn vô cùng đẹp mắt, nhưng bên trong lại thối nát vô cùng.

Trong mắt cha mẹ, nếu như một đứa con trai chết đi, cũng chỉ là nỗi đau mất con, nhưng nếu lại thêm một đứa nữa đi tù, thì chính là sự thương tổn nặng nề nhất.

Cho nên người cha mới không dám làm khám nghiệm tử thi, muốn giấu giếm đi chuyện này, nhưng lại không ngờ vợ mình muốn làm sáng tỏ chuyện này.

Họ hoàn toàn không quan tâm đến chuyện con trai lớn của họ phạm tội gì, thậm chí còn chẳng quan tâm vì sao đứa nhỏ lại chết oan uổng.

Trong trò chơi ngươi sống ta chết, cha mẹ rất nhanh chóng chọn người sống.

Vậy còn đứa trẻ nằm trên bàn khám nghiệm tử thi, ai đã từng nghĩ đến nó?

Thân thể nhỏ bé, suy dinh dưỡng trong thời gian dài, lại bị anh trai bắt nạt, có lẽ nó chưa bao giờ nghĩ đến, quả vải ngọt ngào mà anh trai đưa cho mình lại chính là bùa đòi mạng.

Đứa trẻ được áp giải đi, cặp cha mẹ kia vẫn ở đó giằng co, không muốn phối hợp điều tra.

Thẩm Quân Từ đưa đơn đồng ý khám nghiệm tử thi, đứng ở một bên nói: “Còn nhỏ như vậy, đã biết lợi dụng các yếu tố bên ngoài để sát hại chính em trai của mình, nếu như nó lớn lên, hiểu biết và học hỏi cũng ngày càng cao, không biết sẽ làm ra chuyện khủng khiếp gì với những người nó ghét.”

Nghe được câu này, ánh mắt Lí Sơ Mỹ chuyển động, người cha nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng chịu ký tên lên đơn.

Bọn họ hiểu, con trai của mình cũng rất oán hận bọn họ.

Nếu không quản giáo sát sao, có lẽ trong tương lai, nó sẽ giết bọn họ.

Người chết thì cũng đã chết rồi, người sống thì vẫn phải sống.

Đến buổi chiều, cảnh sát cuối cùng cũng đã tìm thấy bằng chứng từ video giám sát cho thấy Quý Hoành ăn trộm vải thiều từ vườn vải.

Vì Quý Hoành vẫn chưa đủ 14 tuổi nên sẽ được giam giữ đặc biệt, chờ ngày xét xử.

Vụ án kết thúc vô cùng nhanh chóng.

Buổi tối, Cố Ngôn Sâm lái xe về nhà với Thẩm Quân Từ.

Thẩm Quân Từ nói: “Không cần gọi cơm tối đâu.”

Cố Ngôn Sâm: “Cậu có kế hoạch gì à.”

Thẩm Quân Từ nhìn app đồ ăn: “Em thấy Linh Chi Hiên ở bên cạnh có một phần mang đi cho hai người, thoạt nhìn cũng ngon, chỉ là ăn một mình thì hơi nhiều, lần trước anh mời tôi, lần này coi như tôi mời lại.”

Cố Ngôn Sâm cũng chưa nghĩ ra tối nay ăn gì, vì vậy liền đồng ý.

Thẩm Quân Từ về nhà tắm rửa, lúc đi ra thì đồ ăn cũng được giao đến, cậu mang theo đồ ăn gõ cửa phía đối diện.

Cố Ngôn Sâm mở cửa, ngôi nhà trước sau như một vẫn vô cùng sạch sẽ.

Cố đội vừa cắt móng cho Vô Lượng, đang lai móng cho nó bằng khăn mềm, sau đó tháo dây xích ra.

Con cho giành lại được sự tự dó, không thể chờ đợi được việc bỏ rơi chủ nhân của mình, chạy đến bên chân Thẩm Quân Từ.

Nhìn thấy con chó chạy lại, Thẩm Quân Từ gãi gãi cằm Vô Lượng, con chó híp mắt, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, Thẩm Quân Từ tiện tay đút cho nó một ít thịt gà.

Sau khi Vô Lượng ăn xong, thè lười, lăn lộn trên đất.

Thẩm Quân Từ lấy điện thoại ra, chụp cho nó một tấm hình.

Nhìn thấy con chó nghiệp vụ lạnh lùng, thận trọng làm ra động tác dễ thương như vậy, vẻ mặt của Cố Ngôn Sâm thờ ơ, anh nghĩ đến một vấn đề vô cùn thiết thực: “Nếu sắp tới tôi phải tăng ca liên tục, cậu có thể giúp tôi dắt chó đi dạo được không?”

Thẩm Quân Từ nói: “Có thể. Trước đây tôi cùng từng nuôi qua chó, cũng biết sơ sơ, anh chỉ cần đưa chìa khóa cho tôi là được.”

Cố Ngôn Sâm cầm bát đũa: “Khóa cửa là khóa vân tay, tôi giúp cậu ghi lại.”

Thẩm Quân Từ hạ hộp đồ ăn xuống: “Cố đội không sợ mất đồ à?”

“Sợ gì chứ?” Cố Ngôn Sâm nói, “Sợ pháp y ăn trộm đồ của cảnh sát hình sự à?”

Thẩm Quân Từ bị chọc cười.

Cố Ngôn Sâm lại nói: Yên tâm đi, Vô Lượng cũng chẳng phải nuôi để làm cảnh, người lạ vào nhà nó không thèm khách khí đâu.”

Thẩm Quân Từ nói: “Tôi lại thấy tính tình nó vô cùng tốt đấy chứ.”

Cố Ngôn Sâm: “Đó là đối với cậu thôi. Năm đó khi nó làm nhiệm vụ truy quét ma túy, nó đã cắn một tên buôn ma túy, người làm bị thương hai cảnh sát đó. Nó nhảy lên, cắn chặt tên đó, bụng bị đạn bắn trúng cũng không thèm nhả ra, thiết chút nữa cắn đứt cánh tay của tên đó. Bở vì chuyện này, nó được ghi nhận công lao hạng nhất đó. Đến cuối tuần, nhận được nhiều đồ hộp  hơn mấy con chó khác.”

Thẩm Quân Từ chạm nhẹ vào vết sẹo trên bụng con chó, đưa cho nó một cái đùi gà.

Hai người ngồi xuống ăn cơm, Cố Ngôn Sâm nhìn một bàn đồ ăn có gà, có cơm, có cá, đồ ăn vô cùng ngon, hình thức độc đáo, hương vị cũng phối rất được, ngay cả hộp đóng gói cũng được làm theo yêu cầu.

Cố Ngôn Sâm chủ động kiến nghị: “Tôi nghĩ hai chúng ta có thể giúp đỡ nhau một chút, sau này cùng nhau ăn cơm.”

Thẩm Quân Từ nói: “Cố đội, anh không sợ bạn gái tương lai của anh có ý kiến à?”

“Nếu thật sự muốn tìm bạn gái còn nhờ cậu dắt chó đi dạo à?” Cố Ngôn Sâm đẩy hộp canh cá nấu chua về phía Thẩm Quân Từ, “Chuyện tình cảm ấy à, phải xem duyên phận, tuyệt đối không thể cưỡng cầu.”

Thẩm Quân Từ dường như lơ đãng nói: “Cố đội, tôi nghe nói anh trước đây từng từ chối khi giám đốc Hoàng giới thiệu con gái của ông ấy cho anh?”

Chủ nhiệm bên đội phòng chống mại dâm vừa vặn cũng họ Hoàng.

Trong cục lâu nay vẫn luôn có mấy lời đàm tiếu, dường như cũng vì chuyện đó mà con đường đào hoa của Cố Ngôn Sâm bị đứt đoạn, cũng chẳng còn ai chủ động mai mối cho anh.

“Từ bao giờ thế? Lúc đó tôi còn trong đội cảnh sát hình sự, bận phá án.” Cố Ngôn Sâm dừn lạ, “Tôi nói với chủ nhiệm Hoàng, yêu đương sẽ ảnh hưởng đến tốc độ phá án.”

Thẩm Quân Từ cúi đầu nhìn đùi gà trong bát, trầm ngâm.

Cậu có thể tưởng tượng được bộ dáng tức nổ mũi của chủ nhiệm Hoàng.

Đề tài tiếp đó chuyển qua việc cuối tuần cùng nhau đi siêu thị mua đồ, hay tuần trước bên đội hình sự có nhận một vụ án, đến bây giờ vẫn chưa phá được, hay phó cục trưởng Đổng bị hói đầu, phải đội tóc giả đi làm.

Cố Ngôn Sâm còn nói với Thẩm Quân Từ việc anh từng lắp một cái máy chiếu nhưng chưa sử dụng bao giờ, có thể dùng nó để xem phim.

Thẩm Quân Từ rất có hứng thú: “Dùng để chơi game cũng rất tốt.”

Cố Ngôn Sâm lập tức nói: “Cũng được, để lát tôi mua vài trò chơi mới, chúng ta có thể chơi cùng nhau.”

Thẩm Quân Từu ăn cơm xong, đi về nha, thắp một nén hương Tây Tạng rồi ngồi vào bàn, ánh đèn buông xuống.

Thẩm Quân Từ theo thói quen lấy điện thoại di động ra, lật xem ảnh.

Bên có có một tấm ảnh chụp của Vô Lượng.

Cậu đăng nhập vào tài khoản icloud, tìm thấ một bức ảnh trong đó, trong hình là một con chó con, hai mắt mở to, vẫn chưa mọc đủ lông đủ cánh.

Những chú chó dù dũng cảm và thăng trầm như thế nào đi chăng nữa, cũng đều có tuổi thơ.

Thẩm Quân Từ còn nhớ con chó nhỏ kia là Lâm Hướng Lam mang về vào tết trung thu, bảo tặng cho cậu làm quà trung thu.

Cậu trong nháy mắt đã nhìn thấu, không chút lưu tình vạch trần Lâm Hướng Lam: “Ba, ba không phải quên mất hôm nay là ngày gì chứ, chắc là từ Cảnh đội ôm bừa một con à?”

Lâm Hướng Lam bị vạch trần, cũng không xấu hổ.

Ông đặt một túi bánh trung thu lên bàn, vì đến muộn nên chỉ mua được bánh năm nhân.

“Trong đội mới được cấp một lứa chó chăn cừu Đức thuần chủng, tổng cộng chỉ có năm con, chỉ là con này yếu hơn so với những con khác, không thể tranh thức ăn đuuợc, Lưu đội đề xuất tìm người nuôi nó trước rồi sau đó xem xét tình hình.” Sau đó an ủi con trai, “Hôm nay bọn họ mới nói cho ba biết chuyện này, vừa vặn lại là tết trung thu. Con xem đó cũng là duyên phận mà!”

Nghe đến đay, Lâm Lạc chợt thương cảm cho chú chó nhỏ mồ côi mẹ, ba cậu cũng vô cùng bận rộn, chú chó nhỏ này cũng không có nơi nương tựa, lại còn bị người khác ghét bỏ.

Cậu ôm chặt nó vào lòng, chú chó nho nhỏ, ấm apps, cậu hỏi: “Con có thể nuôi nó mãi mãi chứ?”

Lâm Hướng Lam nói, “Trước cứ nuôi tạm một thời gian đã, sau đó đưa nó đội cảnh khuyển làm kiểm tra. Nếu nó không vượt qua kì kiểm tra, vậy nó sẽ thuộc về con. Con có thể dặt cho nó một cái tên.”

Cậu nhìn chú chó, lại nhìn bánh trung thu trên bàn nói: “Vậy gọi nó là Năm Nhân.”

Đây là vật cưng đầu tiên trong cuộc đời cậu, chú chó nhỏ bé, lông xù xù, bước đi cũng run rẩy.

Cậu đi đến đâu cũng dắt chú chó theo.

Sau đó cậu chăm sóc cho đến khi chú nhỏ lớn, nửa năm sau, chú chó nhỏ bắt đầu trưởng thành, trở thành một con chó lớn, cũng nghe hiểu tiếng người, cậu học một ít phương pháp huấn luyện cảnh khuyển trên mạng, tiến hành huấn luyện cơ bản cho nó.

Bò, nằm, chạy, nhảy, ném đĩa, vượt chướng ngại vật, tinh thần vô cùng tốt.

Lâm Hướng Lam nhìn chú chó ngày càng lớn, đã đến lúc nghiệm thu, đem Nâm Nhân vào đội cảnh khuyển làm kiểm tra.

Lâm Lạc hôm đó tan học cũng đến quan sát, thay chú chó đổ mồ hôi, bài kiểm tra cảnh khuyển lấy độ hung dữ, khứu giác, khẩu lệnh và khả năng tìm kiếm làm thước đo.

Kết quả đều vô cùng ưu tú, một lần là qua.

Lâm Hướng Lam kéo chú chó qua, nghiêm túc nói với nó: “Từ hôm nay trở đi, đồ ăn của mày sẽ là thuế của nhân dân.”

Chú chó dường như nghe hiểu, duỗi móng ra, bắt tay với ông.

Lâm Hướng Lam lấy giọng điệu nghiêm túc giáo dục các sĩ quan cảnh sát hàng ngày nói: “Mày phải nhớ, không có nhiệm vụ nào là không thể hoàn thành, mày là một con chó dũng cảm!”

Lưu đội vừa nghe thấy cái tên Năm Nhân, bật cười: “Nhũ danh này rất hay, đúng lúc trong đội chúng tôi cũng có Mao Thai, vậy thì gọi nó là Ngũ Lương đi.”

Lúc đó chú chó được mình khổ cực nuôi dưỡng bị mang đi, Lâm Lạc lần đầu tiên nếm trải cảm giác trở thành công cụ của người khác.

Cậu đã khóc bù lu bù loa lên.

Lâm Hướng Lam cười cậu: “Cũng đâu phải là nó đi chết đâu, con khóc như vậy làm gì hả? Nó vẫn luôn ở trong lực lượng cảnh sát, con nhớ nó thì có thể đến gặp nó bất cứ khi nào.”

Trong nháy mắt, vậy mà đã mười năm trôi qua.

Chó con năm đó cũng đã trở thành chó nghiệp vụ anh dũng, lập được rất nhiều chiến công.

Thẩm Quân Từ cảm thấy, Vô Lượng hình như biết cậu.

Cậu nhìn vào thư viện ảnh, lướt lướt, gần đây trong điện thoại có rất nhiều ảnh.

Đều là ảnh chụp Cố Ngôn Sâm, một số ở hiện trường vụ án, một số ở văn phòng, cũng có ảnh là chụp trộm, cậu cũng không kịp sàng lọc.

Thẩm Quân Từ xóa những bức ảnh mờ mờ đi, để lại những tấm rõ nét và đẹp nhất.

Cậu chọn một tấm, làm ảnh nền cuộc hội thoại với Cố Ngôn Sâm.

Hơn sáu giờ tối, ở ngoài ô phía bắc Tân thành.

Bầu trời dần dần mờ đi, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu sáng vòng quay khổng lồ trên bầu trời, ánh sáng khúc xạ trộn lẫn với tia sáng vàng nhạt.

Bánh xe đu quay đã dừng lại từ đầu, trên đó toàn là rỉ sắt.

Gió thổi, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt.

Bên cạnh đó, còn có những thiết bị trò chơi khác, thuyền hải tặc(1), tháp rơi tự do(2), đu quay cảm giác mạnh(3), trên cơ bản là một khu vui chơi được trang bị rất đầy đủ…Thuyền hải tặc:Tháp rơi tự do:

(3) Đu quay cảm giác mạnh (nhiều bạn gọi là trò chơi cái bùa á)



Nhưng vào lúc này, khu vui chời lại không một bóng người, ngoại trừ thỉnh thoảng có đàn chim bay tới,  nơi này giống như phế tích đã bị con người lãng quên.

Hai người đàn ông xuống taxi ở cổng khu vui chơi.

Tài xế giống như nhìn thầy quỷ, vội vàng quay xe phóng đi thật nhanh, để họ lại chỗ này.

Cả hai mang theo nhiều thiết bị quay chụp khác nhau, một người cầm điện thoại di động, người kia cầm máy ảnh SLR, họ đang phát sóng trực tiếp.

Bọn họ chính là những người thám hiểm những hiển tượng siêu nhiên nổi tiếng, hai người họ cùng nhau mở một tài khoản, hai người này một gầy một béo, một cao một thấp, hai người một xướng một họa trong suốt cả buổi phát sóng. Nhờ năng suất làm việc hiệu quả, cùng với sự hài hước dí dỏm, họ hiện tại đã có hơn 300.000 người hâm mộ.

“Mọi người mau tặng quà! Coi như là tiền xe để đi đến đây. Chỗ này xa quá, đi taxi mất hắn 120 tệ, cũng chẳng có gì đặc biệt, yêu ma mau đến đây nào.”

“Cậu chẳng có kiến thức gì cả, trước kia nơi này vô cùng nhộn nhịp, đa phần đều là trẻ con.”
Bình Luận (0)
Comment