Tuyệt Mệnh Pháp Y

Chương 30

——Editor: Mèo——-

◎ “Có vẻ như hư vô mờ mịt, nhưng lại không thẹn với lòng.” ( hai hợp một) ◎

Sau khi tan tầm buổi tối, Cố Ngôn Sâm cùng Thẩm Quân về nhà.

Rất nhanh đã đến nơi, hai người xuống xe, đi thang máy lên lầu, lại cùng nhau ra khỏi thang máy.

Ngay khi bước vào hành lang, đèn cảm ứng âm thanh sáng lên.

Cố Ngôn Sâm vẫn luôn cúi đầu không nói, như thể đang tự hỏi.

Thẩm Quân Từ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, cậu mở miệng nói: “Tôi không hiểu vì sao Đường Lộ lại phải giết chết Từ Nhã Bồi…”

Đêm đó, bà ấy có rất nhiều cơ hội để ngăn chặn thảm kịch đó xảy ra. 

Liệu có phải do con gái bà ta đến tuổi phản nghịch hay không?

Hay là bà ta cảm thấy con gái mình đang dần thoát khỏi sự khống chế của mình?

Vậy nên bà ta quyết định giết hại con gái mình một cách dã man như thế?

Nếu như động cơ là như thế thì vẫn có có chỗ không đúng.

Cố Ngôn Sâm không trả lười cậu, mà đi đến năm lấy tay cậu.

Thẩm Quân Từ nhận ra mình bị phát hiện, cậu cố trốn tránh, nhưng va vào tường, chạm vào miệng vết thương, cậu hít một ngụm khí.

Cố Ngôn Sâm kéo tay cậu lại, vén ống tay của Thẩm Quân Từ lên, bên trong lộ ra một miếng băng vải, trên băng vải còn dính một vệt máu, nhìn thấy vết thương mới này, Cố Ngôn Sâm nhíu mày, trong lòng thắt lại không thể giải thích được.

Hắn nắm cổ tay Thẩm Quân Từ, hỏi: “Pháp y Thẩm, cậu rốt cuộc nghĩ gì vậy…”

Vừa rồi Cố Ngôn Sâm tự hỏi, giữa đêm, trợ lý pháp y không có ở đó, Thẩm Quân Từ làm sao lại có kết quả thực nghiệm được?

Hắn cũng mơ hồ đoán được một ít, giờ nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cuối cùng cũng hiểu ra.

Vị trí miệng vết thương giống hệ vị trí vết thương của Đường Lộ.

Thẩm Quân Từ rũ xuống, đôi môi tái nhợt vì mất máu, giọng nói bình thản: “Tôi đã sát trùng rồi, miệng vết thương cũng xử lý qua rồi, đã khâu lại, sẽ nhanh khỏi thôi.”

Cố Ngôn Sâm mím môi, nghĩ xem mình nên nói gì. Chuyện này tuy có kết quả viên mãn nhưng với tình hình hiện tại, hắn lại không biết nên làm gì.

Hắn nên hòi Thẩm Quân Từ còn đau không, hay trách móc cậu không biết nặng nhẹ?

Hắn sợ Thẩm Quân Từ sẽ coi sự an ủi của hắn như một loại dung túng, lần này đã vậy, thế còn lần sau? Liệu cậu lại làm chuyện ngu ngốc gì nữa chứ?

Cố Ngôn Sâm là một người đã quen với việc khống chế mọi việc trong tay, nhưng Thẩm Quân Từ  lại như một sự ngoài ý muốn, tâm tư của cậu rất khó đoán.

Cố Ngôn Sâm đã lâu không có cảm giác này, lần cuối gặp phải tình huống như thế này là khi đối diện với Lâm Lạc.

Thẩm Quân Từ nhận thấy sự do dự của hắn, thanh âm quạnh quẽ hiếm khi dịu xuống: “Đội trưởng Cố, xin lỗi vì đã không nói cho anh biết trước.”

Cậu chủ động nhận lỗi.

Giống như cậu chỉ cần hội báo*, Cố Ngôn Sâm lập tức sẽ thông qua.

* Hội báo: tổng kết tài liệu để báo cáo lên cấp trên.

“Chuyện như vậy, tôi hy vọng không có lần thứ hai.” Cố Ngôn Sâm nói xong, buông cổ tay Thẩm Quân Từ ra, mở cửa đi vào nhà.

Cửa nhà đóng sầm lại.

Thẩm Quân Từ nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi ôm chiếc xe lửa nhỏ vào nhà.

Cậu bật đèn, ghép đường ray của đoàn tàu lại, đặt ở trên bàn.

Cuối cùng lắp pin vào, bấm công tắc, tàu tự khởi động, tốc độ tàu rất nhanh, tiêng tu tu vang lên, đi lên rồi đi xuống, đi qua sơn động, xuyên qua nhịp cầu, cứ thế lặp đi lặp lại.

Thẩm Quân Từ cẩn thận quan sát đoàn tàu chạy vài vòng.

Sau đó cậu đến trước bàn làm việc, mở notebook, ánh sáng từ màn hình hắt ra, lúc này cậu mới lộ rõ vẻ cô đơn và mệt mỏi.

Trong phòng giám định pháp y không có thuốc gây tê, vết thương trên cánh tay vẫn có chút đau nhức.

Thẩm Quân Từ cảm thấy chuyện hôm nay mình làm đã chọc giận Cố Ngôn Sâm.

Cho nên vừa rồi hắn mới vội vàng đóng sầm cửa lại.

Không có một vị lãnh đạo nào thích cấp dưới của mình tự ý hành động, hơn nữa lại còn là kiểu hành vi tự hại mình, chuyện này người bình thường sẽ cảm thấy rất khó hiểu, cậu lúc ấy là vì sốt ruột phá án, nên lúc làm chuyện này quả thực của chút xúc động.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Thẩm Quân Từ đi ra mở cửa.

Cậu nhìn thấy Cố Ngôn Sâm đứng ngoài cửa, trên tay còn cầm theo đồ vật.

Sau khi vào cửa, Cố Ngôn Sâm đặt bát lên bàn, mở nắp ra, bên trong toàn là màu đỏ.

Cố Ngôn Sâm giải thích: “Trong nhà còn long nhãn, cẩu kỷ, táo đỏ, bèn làm cho cậu một ít trà long nhãn táo đỏ.”

Hắn vừa về nhà được một lúc, vẫn không cảm thấy yên tâm mà chuẩn bị những thứ này, rồi sang gặp Thẩm Quân Từ. Hắn chọn nghe theo trái tim mình mách bảo, đi an ủi cậu.

Thẩm Quân Từ nhìn trà táo đỏ trên bàn, sửng sốt.

“Còn nữa.” Cố Ngôn Sâm nói rồi lấy vài thứ từ trong túi ra, đặt sang một bên, “Tôi thấy cậu băng bó vết thương quá qua loa, nên đã nhờ người mua băng gạc và băng vải mang đến. Cũng chuẩn bị cho cậu một ít thuốc hạ sốt.”

Thẩm Quân Từ là một mình làm mọi chuyện, lúc đó cũng chỉ có một tay nên băng vết thương có chút bất tiện, nhìn qua có vẻ rất cẩu thả. Cậu đột nhiên hiểu được vì sao vừa nãy Cố Ngôn Sâm vội vàng như thế, đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Từ đối mặt với tình huống như vậy, sửng sốt một chút rồi mới nói: “Cảm ơn.”

Hai người ngồi trên ghế sô pha, Cố Ngôn Sâm nhìn đoàn tàu nhỏ trên bàn: “Cậu lắp nhanh thế?”

“Lắp dễ mà.” Thẩm Quân Từ dừng lại nói, “Đây là món quà tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được.”

Cố Ngôn Sâm vươn tay về phía cậu.

Thẩm Quân Từ bèn đưa tay trái của mình qua.

Cố Ngôn Sâm cúi đầu, nắm lấy ngón tay thon dài trong tay, nhiệt độ ở đầu ngón tay có chút lạnh, hắn cẩn thận gỡ băng gạc ra.

Miệng vết thương dài khoảng mấy centimet, cắt sâu vào bên trong, nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Trong khoa pháp ý không thiếu kim chỉ, Thẩm Quân Từ dùng chỉ khâu lại vết thương, nhưng Cố Ngôn Sâm cứ nghĩ đến cậu phải tự làm chuyện này, lại cảm thấy vô cùng đau lòng.

Lúc lau vết thương, Thẩm Quân Từ không phát ra âm thanh, mà hơi cau mày lại, hiển nhiên đang cố chịu đựng cơn đau.

Cố Ngôn Sâm cố gắng hết sức để làm động tác của mình nhẹ đi, lại cẩn thận khử trùng miệng vết thương của Thẩm Quân Từ, sau đó hỏi cậu: “Còn đau không?”

Thẩm Quân Từ cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến, mím môi lắc đầu.

Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Chảy nhiều máu không?”

Thẩm Quân Từ nói: “Gần 190ml, không nhiều bằng một lần hiến máu.”

“Môi cậu trắng bệch ra, phải ăn nhiều hơn nữa để bù lại đấy.” Cố Ngôn Sâm lại giúp cậu quấn băng gạc, “Đừng để nước vào, nếu sưng lên thì phải đến bệnh viện.”

Thẩm Quân Từ “ừ” nhẹ một tiếng.

Hóa ra vẫn có người quan tâm đến cậu.

Cố Ngôn Sâm băng bó cho cậu rất cẩn thận.

Sau khi xong xuôi, đội trưởng Cố thu dọn đồ đạc: “Tôi về đây, nhớ uống lúc còn nóng, bao giờ cần phải thay thuốc, phải đến tìm tôi, đừng sợ phiền toái. Nếu ngày mai cảm thấy không khỏe thì xin nghỉ một ngày. Vụ án này cũng sắp xong rồi, cậu cứ nghỉ ngơi luôn cũng được.”

Cố Ngôn Sâm không ở lại lâu, vội vàng rời đi.

Đợi hắn đi rồi, Thẩm Quân Từ nhìn băng gạc trắng quấn quanh cánh tay, ngồi vào bàn, nhấp một ngụm trà táo đỏ.

Bên trong có cho đường nâu, rất ngọt.

Thẩm Quân Từ nhớ lại lúc ngồi trong phòng pháp y đợi hơn một tiếng, sự ấm áp nhanh chóng lấp đầy sự đau đớn trong trí nhớ, cũng lập tức xua tan đi cái giá lạnh của ban đêm.

*

Vài ngày tiếp theo đều xử lý nốt mấy thủ tục để khởi tố, hai nghi phạm được đưa đến trại tạm giam.

Vụ án cuối cùng cũng giải quyết xong, Đội hình sự đặc nhiệm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó là tổng kết hồ sơ, sửa lại báo cáo.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, cuối tuần đã đến, hôm thứ sáu vừa mới đi làm, Cố Ngôn Sâm đã thông báo cho cả đội: “Báo cáo viết nhanh lên một chút, gần đây cục cảnh sát có nhận được lời mời từ bên phía trường học, muốn chúng ta đến trường mẫu giáo làm tọa đàm giáo dục về sự an toàn cho trẻ nhỏ.”

Thích Nhất An vô cùng kinh ngạc: “Đến trường mẫu giáo nào thế? Khoa pháp y bọn tôi cũng phải đi à?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Trường mẫu giáo Tân Bác, khoa pháp y cũng có nhiệm vụ, cậu và pháp y Thẩm đều phải đi.”

Tên đầy đủ của Tân Bác là trường mẫu giáo Tân Viễn Bác Ái, là một trường tư thục nổi tiếng ở Tân Viễn, bởi vì tên gọi tắt này, các bậc phụ huynh đều nghĩ rằng con của mình có thể học thẳng lên tiến sĩ nếu theo học ngôi trường này, đều là vì muốn tốt cho con cái, nên trường này không thiếu học sinh.

Lần này là cục trưởng Đinh đích thân dẫn đội, điều động hơn chục cảnh sát hình sự tinh anh của Sở, cộng với một số người trong Đội Hình sự Đặc nhiệm, buổi chiều cùng nhau lên đường.

Có thể thấy, cục trưởng Đinh đối với chuyện này rất coi trọng, cho in ấn và phát hành cả sách tuyên truyền, mua tranh giáo dục về sự an toàn, đặc biệt còn mua cả bóng bay và đồ chơi, nhét đầy cốp ô tô.

Trước khi diễn ra tọa đàm, phải làm một cuộc khảo sát nhỏ.

Cục trưởng Đinh gặp hiệu trưởng trường, rồi điều vài cảnh sát đi làm nhiệm vụ.

Cục trưởng Đinh chọn Bạch Mộng và Lục Anh đầu tiên, cuối cùng ông lại gọi cho Thẩm Quân Từ: “Tiểu Thẩm, nhìn mặt cậu phù hợp, cậu đi làm đi.”

Thẩm Quân Từ vốn tưởng mình đến đây để làm cảnh, ai mà ngờ lại bị bắt đi lính.

Cục trưởng Đinh cho bọn hộ mỗi người một hộp kẹo, nhiệm vụ rất đơn giản, đi “dụ dỗ” bọn trẻ, kiểm tra ý thức an toàn của bọn trẻ.

Trong nửa giờ, xem ai có thể “dụ dỗ” được nhiều bạn nhỏ hơn.

Trước khi đi, cảnh sát cũng đã chào hỏi qua mấy phụ huynh.

Một vị phụ huynh còn từng thề rằng: “Con của tôi có ý thức phòng bị rất tốt, tuyệt đối sẽ không đi theo.”

“Con nhà tôi không ăn loại kẹo này đâu.”

“Không được nói chuyện với người là, đây là điều cơ bản, tôi đã dặn dò bé rất nhiều lần rồi, bé nhà tôi không ngốc.”

Ba người bước vào, nhìn mấy bạn nhỏ đang hoạt động tự do.

Một lúc sau, Bạch Mộng lấy lí do đi xem mèo con, lừa được bốn bạn nhỏ.

Vóc người Lục Anh tương đối ca, lại còn là đàn ông, mấy bạn nhỏ cảnh giác hơn, vì thế chỉ lừa được một bạn nhỏ.

Thời gian sắp hết, Thẩm Quân Từ lừa được cả một đám bạn nhỏ.

Những vị phụ huynh nhìn thấy từng gương mặt của con em mình, trên mặt cảm thấy có chút đau.

Một vị phụ huynh vừa cho rằng con của mình có ý thức phòng bị rất cao, lúc này cảm thấy rất xấu hỏi, hỏi con: “Không phải mẹ đã dặn con không được nói chuyện với người lạ sao? Sao còn đi theo người lạ hả?”

Đứa trẻ cảm thấy mình rất oan uổng.

Cô bé hùng hồn nói lý lẽ: “Nhưng anh trai nói anh ấy là cảnh sát, anh trai chắc chắn không phải người xấu.”

Một bé gái khác nói: “Anh trai đẹp trai như vậy, nhất định sẽ không bắt nạt bọn con.”

Phụ huynh đỡ trán, cái đồ nhan không chết tiết này.

Chiến tích quá huy hoàng, cục trưởng Đinh bị choáng váng.

Thẩm Quân Từ giải thích: “Tôi không che giấu thân phận của mình, nói mình là pháp y của sở công an thành phố, nhờ bọn nhỏ giúp tôi bắt kẻ xấu, còn nói sẽ dẫn bọn nhỏ đi tham quan phòng pháp y…”

Thích Nhất An rơi lệ: “Thầy à, may mà thầy không phải bọn buôn người.”

Hiệu trưởng toát mồ hôi hột: “Vấn đề này tôi chưa từng nghĩ đến, nếu như kẻ xấu mạo danh cảnh sát để dụ dỗ, quả thật bọn nhỏ sẽ tin.”

Cục trưởng Đinh nói: “Đây chính là một sơ hở, phải nhanh bổ khuyết lại!”

Sau đó chính là buổi tọa đàm về sự an toàn, bạn nhỏ cần làm gì khi đi lạc, hay phải làm gì khi có kẻ xấu vào trường.

Cuối cùng làm một buổi diễn tập thực chiến, do một số chiến sĩ cảnh sát thực hiện, Cố Ngôn Sâm cũng trong số đó.

Hắn mặc một bộ cảnh sát thực chiến ngắn tay, phần eo được thắt lại trông có vẻ thon chắc, khiến đôi chân của hắn trông dài hơn.

Nhóm cảnh sát thực hiện động tác tay không đoạt dao, võ thuật cùng với các thao tác tháo súng.

Động tác của bọn họ gọn gàng, ngăn nắp, bọn nhỏ nhìn trông rất thích thú, ai ai cũng nhao lên khen chú cảnh sát thật đẹp trai.

Sau khi kết thúc tọa đàm chính là thời gian hoạt động tự do, nhóm cảnh sát phát cho bọn nhỏ sách tuyên truyền và đồ chơi.

Những vị cảnh sát hình sự này đã quen với việc nhìn thấy cảnh đẫm máu, đối mặt với tội phạm cũng không hề nhíu mày lấy một cái. Nhưng hôm nay đối diện với mầm non ngây thơ, hồn nhiên của tổ quốc, chân tay bọn họ lại vô cùng luống cuống.

Tiếng thét chói tai sắp đâm thủng màng nhĩ, nước mắt chính là vũ khí hung mãnh nhất, thấy bọn trẻ có dấu hiệu sắp khóc, chú cảnh sát lập tức thỏa hiệp.

Có bạn nhỏ yêu cầu chú cảnh sát cùng chơi trò diều hâu bắt gà với bọn chúng, có bạn nhỏ lại bắt mấy chú cảnh sát đeo tai thỏ, làm mắt gấu trúc, có đứa còn bắt chú cảnh sát làm ngựa cưỡi.

Cục trưởng Đinh ở bên cạnh vừa xem vừa cười: “Không tồi, không tồi, cảnh dân một lòng, nên để mấy cậu trải nghiệm cảm giác vui sướng khi có con.”

Thích Nhất An xua tay nói: “Cục trưởng Đinh, eo cháu sắp gãy rồi, cháu muốn nhường sự vui sướng này cho người khác.”

Bạch Mộng nói: “Cháu không muốn có con, nghĩ đến cảnh gánh trên lưng một sinh mạng, cháu có chút sợ hãi.”

Cục trưởng Đinh vội nói: “Câu này nói nhỏ thôi, đừng để ba cháu biết chuyện, ông ấy còn đang chờ để được bồng cháu ngoại đấy.”

Trường mẫu giáo vô cùng náo nhiệt.

Cố Ngôn Sâm vẫn đứng yên tại chỗ, không hề tháo kính râm ra, hắn tới chỗ Thẩm Quân Từ đang phát sách, gọi cậu sang một bên: “Trường mẫu giáo này là nơi Từ Nhã Bồi làm việc khi còn sống.”

Thẩm Quân Từ không biết vì sao Cố Ngôn Sâm lại gọi mình, lại còn nhắc về vụ án.

“Bọn nhỏ không biết chuyện của Từ Nhã Bồi đúng không?” Cậu hỏi, “Là lớp mấy tuổi?”

Cố Ngôn Sâm chỉ tay: “Lớp năm tuổi, mẫu giáo lớn, sắp tốt nghiệp rồi. Vì vụ án, tôi đã đến đây hỏi thăm qua.”

Vừa nói, hắn vừa kéo Thẩm Quân Từ: “Tôi đưa cậu đến gặp bọn trẻ nhé.”

Thẩm Quân Từ có chút không rõ ý của Cố Ngôn Sâm nhưng cậu vẫn đi theo.

Bọn nhỏ trong lớp đã biết mặt Cố Ngôn Sâm, thấy hắn vừa đến, đã ngẩng đầu lên chào: “Chào chú cảnh sát ạ!”

Cố Ngôn Sâm đưa cho bọn nhỏ vài quả bóng bay, Thẩm Quân Từ cũng lấy nốt số kẹo còn lại trong túi ra, phân phát cho bọn nhỏ.

Cố Ngôn Sâm đứng một bên hỏi bọn nhỏ: “Bọn con có thích cô giáo Từ không?”

Bầu không khí vui vẻ ban đầu đột nhiên thay đổi, không khí phảng phất đông cứng lại.

Một lúc sau, một cô bé ôm gấu nhồi bông nói nhỏ: “Con không thích cô giáo Từ.”

Lúc này, những đứa trẻ khác cũng nhao lên, lấy hết can đảm, lần lượt mở miệng.

“Cháu cũng không thích cô giáo Từ.”

“Cô giáo Từ sẽ quay lại ạ?”

“Cô ấy tốt nhất không cần trở về đâu ạ…”

Thẩm Quân Từ sửng sốt, cậu không ngờ lại có kết quả như vậy.

Cậu ngồi xổm xuống hỏi bọn trẻ: “Vì sao?” Sau đó Thẩm Quân Từ nói thêm một câu, “Cô giáo Từ đối xử với các cháu không tốt à?”

Bé gái lên tiếng đầu tiên lắc đầu nói nhỏ: “Không ạ, cô giáo Từ sẽ nhốt bọn cháu ở trong xe.”

Lông mày của Thẩm Quân Từ nhíu lại: “Bị nhốt trong xe là sao.”

Bé gái nói: “Trong giờ nghỉ trưa, có vài bạn bị cô giáo Từ kéo lên xe, nhốt lại ạ.”

Trong lòng Thẩm Quân Từ chấn động, cậu nhìn xung quanh, nhà trẻ này có không gian khá hẹp, bên cạnh khi sinh hoạt của bọn trẻ là bãi đậu xe của giáo viên, chỉ có một lớp rào chắn, rất dễ dàng vượt qua.

Một cậu bé ở bên cạnh lại nói: “Còn có bạn bị cô giáo nhốt trong nhà WC nữa cơ ạ.”

Thẩm Quân Từ hỏi: “Vì sao mấy đứa lại bị cô giáo phạt?”

Có bạn nhỏ mồm năm miệng mười: “Bởi vì không ăn hết cơm ạ…Để lại thức ăn.”

“Có lần cô giáo yêu cầu xếp hàng, cháu không nghe thấy nên đi chậm, bị cô giáo đẩy ngã.”

“Cháu nói chuyện trong giờ ngủ trưa, bị cô giáo kéo ra ngoài ạ.”

“Cháu vô tình làm Tiểu Tâm khóc, cô giáo bèn phạt cháu. Bắt cháu ăn kem đánh răng và mù tạc.”

“Lúc chào cờ cháu quên mang giày trắng bị cô giáo dùng kim đâm vào chân.”

“Cháu và các bạn trong lớp nói không thích cô giáo Từ. Cô giáo bèn nhốt bọn cháu vào trong xe. Trong xe rất nóng và ngột ngạt, quần áo và tóc cháu đều ướt hết, khóc khản cả cổ luôn cơ…”

Đều là những chuyện vô cùng nhỏ, thế mà cũng bị phạt.

Nhốt bọn trẻ ở trong xe, đặc biệt là vào mùa hè, vô cùng nguy hiểm, Từ Nhã Bồi không thể không biết chuyện này.

Toàn bộ lớp mẫu giáo bé và lớp chồi, chắc là khoảng hai năm.

Thẩm Quân Từ nhíu mày hỏi: “Sao các cháu không nói cho ba mẹ biết?”

Cô bé nói: “Cô giáo Từ không cho bọn cháu nói với ba mẹ. Cô giáo còn nói cô ấy biết bọn cháu có nói dối hay không.”

Khi đi học mẫu giáo, các vị phụ huynh đều cho rằng, con của họ sẽ kể cho họ nghe tất cả mọi thứ.

Cũng như việc họ tự tin nói, con của mình tuyệt đối sẽ không đi theo người lạ.

Nhưng thực ra, quyền uy của giáo viên khiến trẻ không dám nói ra sự thật, đối với bọn chúng, giáo viên giống như một vị vua vậy.

Đứa bé bên cạnh đã hoàn thành việc tố cáo Từ Nhã Bồi xong bèn nói: “Cô giáo Hoàng bây giờ rất tốt ạ.”

“Đúng ạ, cô giáo Hoàng đối xử với bọn cháu tốt lắm. Cháu hi vọng cô giáo Từ không bao giờ quay lại nữa.”

Các bạn nhỏ sau khi nhận được sách và đồ chơi xong bèn chạy biến đi chơi.

Thẩm Quân Từ đứng trong sân, sững người hồi lâu.

Cố Ngôn Sâm nãy giờ vẫn không nói gì, khoanh tay lắng nghe cậu nói chuyện với bọn trẻ, lúc này mới đi tới.

“Sau khi vụ án kết thúc, tôi cảm thấy vụ án vẫn còn điểm đáng ngờ. Bèn đến nhà trẻ nơi Từ Nhã Bồi làm việc khi còn sống để hỏi thăm. Lúc đó tôi mới biết được sự thật. Bề ngoài Từ Nhã Bồi có vẻ hiền lành, uyên bác, nhưng khi ở cùng với bọn trẻ, không có sự giám sát, Từ Nhã Bồi sẽ trở mặt. Khi cô ta bắt đầu dẫn dắt lớp học này, bọn chúng vẫn còn rất nhỏ, trẻ con trong giai đoạn 3-4 tuổi sẽ không thể giao tiếp trôi chảy với người lớn được. Bọn trẻ vẫn luôn bị cô ta trừng phạt về thể xác, lại uy hiếp không cho chúng kể với ai, cho nên chuyện này không bị phát hiện.”

Trước khi vụ án được đệ đơn khởi tố, Cố Ngôn Sâm vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, Từ Nhã Bồi sống trong một gia đình như thế, lại còn hứng chịu sự giáo dục như vậy, sao cô ta lại chọn làm giáo viên mầm non?

Hơn nữa, hắn vẫn luôn nhớ đến câu nói của Cao Hiên, “Cả nhà họ đều có bệnh.”

Đường Lộ và Từ Tử Nguyệt mỗi người đều có vấn đề riêng, vậy thì vấn đề của Từ Nhã Bồi nằm ở đâu?

Thẳng đến khi hắn bước vào lớp mẫu giáo, nghe những lời ngây thơ của bọn trẻ, hắn cũng đã tìm ra đáp án.

Thẩm Quân Từ nói: “Vậy sau đó…”

“Trong giờ ngủ trưa, Từ Nhã Bồi đã nhốt một cậu bé không chịu ngủ trong xe, đúng lúc có một giáo viên khác đi ngang qua phát hiện ra, lúc đó cậu bé đó đã mất nước khá nhiều, rơi vào trạng thái hôn mê.”

“Vì sao chuyện này không được xử lý vào lúc đó?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Những vụ bê bối như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc tuyển sinh của nhà trường, vì vậy lãnh đạo và giáo viên biết sự thật đã che giấu sự thật. Nhà trẻ phải bồi thường 100.000 nhân dân tệ, phụ huynh cũng lựa chọn giải quyết riêng. Bọn họ không xử phạt Từ Nhã Bồi, mà dùng cách để cô ta tự thôi việc. Nhưng Từ Nhã Bồi rất nhanh tìm được công việc khác trong ngành…”

Thẩm Quân Từ lúc này với kết nối lại sự việc với nhau: “Đường Lộ biết chuyện, nên đây mới là lí do thực sự mà đêm hôm đó Đường Lộ và Từ Nhã Bồi cãi nhau?”

Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Đường Lộ biết cô ta không thực sự yêu thích công việc này, mà chỉ thông qua việc ngược đãi bọn nhỏ để phát tiết cảm xúc của mình, tái hiện lại bóng ma thời thơ ấu của mình, thỏa mãn dục vọng của bản thân.”

“Nhưng Từ Nhã Bồi không nghe lời Đường Lộ…” Thẩm Quân Từ nói, “Tôi nhớ rõ có một hạng mục thống kê nói về những đứa trẻ đã từng bị bạo hành khi còn nhỏ thì khi lớn lên có xu hướng bạo lực cao hơn so với những đứa trẻ bình thường khác.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi cũng hiểu một chút về hiện tượng này, những đứa trẻ từng bị bạo hành, khi lớn lên phải đối mặt với những điều bất lực, sẽ nhớ đến thời thơ ấu của mình, đi lên vết xe đổ của cha mẹ, vừa phỉ nhổ bản thân vừa bạo hành người khác, thậm chí còn sinh ra khoái cảm trả thù.”

Thẩm Quân Từ hiểu vì sao Đường Lộ lại do dự lâu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn quyết định giết chết Từ Nhã Bồi…

Vì sao bà lại nói, “Đôi khi con cái sẽ mắc phải những sai lầm mà cha mẹ không thể tưởng tượng được.”

Con gái bà lớn lên, trở thành một người đáng sợ.

Bọn họ cãi nhau om sòm, Từ Nhã Bồi vẫn hùng hồn nói lý lẽ để phản bác bà.

Mà bà ấy thấy mình không thể kiểm soát nổi cô ta nữa.

Đường Lộ biết nếu con gái mình vẫn sống, có khả năng sẽ hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

Bất lực hơn là, con người ma quỷ này là do chính bà ấy nuôi dưỡng.

Điều này giống như một vòng luẩn quẩn, khi đứa trẻ lớn lên, chúng dùng chính những phương pháp giáo dục của cha mẹ mình áp lên những đứa trẻ vô tội khác.

Đây mới là động cơ giết người của Đường Lộ.

Sự do dự trước cửa của bà ta là thật, bà ấy có thể để Từ Nhã Bồi ra ngoài, nhưng sau đó, điều gì sẽ xảy ra?

Khi năm học mới bắt đầu, cô ta sẽ bước vào một trường mẫu giáo mới, đối mặt với những đứa trẻ mới.

Hết thảy đều giống như một cơn ác mộng.

Ngồi ở cửa hai tiếng, cuối cùng Đường Lộ đứng dậy, rời khỏi đó…

Chuyện này cũng sẽ không làm thay đổi kết quả vụ án, cũng không thay đổi được sự thật là Đường Lộ giết người.

Nhưng lại cho Thẩm Quân Từ biết chân tướng của toàn bộ vụ án.

Cậu nhẹ giọng hỏi: “Nhưng tôi vẫn thắc mắc, vì sao đêm hôm đó Đường Lộ không khai ra?”

Nếu bà ấy nói ra, có khả năng sẽ được giảm nhẹ tội.

“Điều này tương đương với việc Đường Lộ thừa nhận bà ta không chỉ là một người mẹ thất bại, mà còn chính tay tạo ra một con quái vật. Cho nên bà ta thà biến mình thành tên sát nhân giết chết con gái, cũng không muốn nói ra sự thật này.” Cố Ngôn Sâm dừng một chút lại nói, “Hơn nữa, bà ta là người khởi xướng mọi chuyện, nếu bà ta không làm những chuyện đó, thì đã không hủy hoại cuộc sống của cả hai đứa con gái. Bà ta chọn cách thừa nhận tội ác của mình, có lẽ cũng là cảm thấy áy náy trong lòng.”

Thấy Thẩm Quân Từ không lên tiếng, Cố Ngôn Sâm hỏi cậu: “Cậu hài lòng với chân tướng này chứ?”

Pháp y Thẩm nhìn bọn nhỏ đang chơi đùa ở đằng xa, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng: “Hài lòng, tôi luôn cảm thấy, chân tướng là một thứ tồn tại vô cùng hấp dẫn. Nhiều người dành cả đời chỉ để theo đuổi thứ này.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Lời này tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc.” Giống như trước đây, Lâm Hướng Lam đã từng nói với hắn điều này.

Thẩm Quân Từ cúi đầu: “Chắn là có nhiều người từng nói qua thôi.” Sau đó cậu tiếp tục, “Trước đây tôi từng ở Lâm Thành, cũng từng trải qua một ít án tử, có bà mẹ lúc bị tai nạn xe vì bảo vệ con của mình mà hy sinh, cũng có đứa trẻ có cơ hội thoát khỏi tay bọn bắt cóc, nhưng vẫn dựa vào cha mẹ chúng, có người chị vì em gái mình, kiên trì suốt mười năm để tìm hung thủ. Sau này, tôi chợt hiểu ra, thế giới này có cái thiện, nhưng cũng có cái ác.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Tất nhiên rồi, lấy quan hệ mẹ con và quan hệ chị em làm ví dụ là rõ nhất, cho dù quan hệ có máu mủ thế nào, nhưng cũng xảy ra án mạng, mới có thể chuyển đến tay chúng ta chứ.”

Thẩm Quân Từ: “Dù sao đi nữa, tôi vẫn cảm thấy, chân tướng luôn quan trọng hơn đúng sai.”

Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Có vẻ như hư vô mờ mịt, nhưng không thẹn với lòng.”
Bình Luận (0)
Comment