————Editor: Mèo————–
◎“Cách thức phanh thây giống như chữ ký của hung thủ!” (hai hợp một)◎Sáng sớm, ở phía Tây Bắc thành phố Tân Viễn, bãi rác.
Nhiệt độ dần lên cao, những chiếc xe chở rác từ ban đêm đã dồn hết rác của nửa thành phố về một chỗ.
Từ trên cao nhìn xuống, chỗ này quả là một khung cảnh khiến người ta chấn động. Rác thải đủ loại, đủ màu sắc chất thành đống cao.
Ở trung tâm bãi rác có một cái hố rất lớn, rác thải từ phía Tây thành phố dồn hết về đây, được xe nâng dồn hết lại rồi chôn lấp, đống rác rưởi không ngừng đổ xuống hố.
Mỗi ngày đều có hàng trăm tấn rác được chôn lấp tại đây.
Xe rác kêu ầm ầm cả ngày lẫn đêm.
Trong bãi rác, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Trong môi trường làm việc khắc nghiệt như vậy, có công nhân đang chôn nốt đống rác cuối cùng. Bọn họ mang đôi giày đặc chế và đeo găng tay rất dày, lục tìm thứ gì đó trong đống rác.
Nhóm công nhân sẽ nhặt ra những đồ vật độc hại không chôn được, cũng sẽ nhặt ra một số đồ không nên bị vứt ở đây, có thể tái chế được.
Bọn họ được học các kỹ năng về phân loại rác, ngay cả khi nhìn vẻ ngoài cũng có thể biết được là loại rác nào.
Bỗng nhiên, một công nhân dừng lại, chỉ vào cái vali bị đóng gói kĩ càng nói: “Trong này có gì vậy?”
Chiếc vali thoạt nhìn có vẻ nguyên vẹn, ngoài khóa kéo ra còn bị băng keo quấn quanh nhiều lớp. Bên ngoài có vẻ đã bị biến dạng. Lúc này, một chất lòng màu cà phê từ bên trong chảy ra, một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên.
Quản đốc lắc đầu: “Có chút kỳ lạ.”
Mọi người hai mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường..
“Mở ra là biết thôi.” Có một người đàn ông gan dạ cầm lấy cái rương, cắt bỏ lớp băng keo, kéo khóa ra.
Vali được mở ra, mùi hôi thối bốc lên càng nồng nặc hơn, người công nhân đó kêu lớn một tiếng, lùi lại mấy bước, suýt thì rơi xuống hố rác.
Một công nhân khác bước đến kiểm tra, một người đã quen nhìn đủ các loại rác thải cũng suýt chút nữa không kìm được mà nôn ra.
Trong vali toàn là các khối thịt người.
Công nhân bãi rác vội vàng báo cảnh sát.
Hơn một năm nay, ở Tân Viễn đã rất lâu không có án phanh thây, ngay khi vụ này được báo lên Tổng cục, cục trưởng Đinh đã giao cho Phòng Hình sự đặc nhiệm xử lý.
Thẩm Quân Từ vừa đến cục không lâu đã bị gọi lên xe, vẫn là Lục Anh lái xe, cả đội lên đường đến bãi rác.
Bạch Mộng nói qua, lần này là một chiếc vali đựng đầy các khối thịt người.
Thích Nhất An có chút lo lắng, cau mày hỏi Thẩm Quân Từ: “Thầy ơi, các khối thịt đều không có đặc điểm đặc thù, có phải việc xác định danh tính sẽ rất khó đúng không?”
Thẩm Quân Từ đang dựa vào một bên nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mới mở mắt ra lắc đầu: “Bản thân việc phanh thây chính là một điểm đặc thù.”
Thích Nhất An hỏi: “Vậy… điểm đặc thì của nó là gì ạ?”
Thẩm Quân Từ hỏi cậu ta: “Nếu có một xác nữ trước mặt cậu, bị cắt làm đôi ở phần eo, nội tạng xếp ngay ngắn, không chảy máu, cậu sẽ nhớ đến thứ gì.”
Thanh âm anh lạnh lùng, nhưng những gì anh nói lại cực kỳ tàn nhẫn.
Thích Nhất Anh vẫn đang miên man suy nghĩ, Cố Ngôn Sâm ở bên cạnh đáp: “Hoa thược dược đen.”
Đây là vụ án chưa được phá xảy ra ở bang California, nước M, một cô gái trẻ bị phanh thây một cách tàn nhẫn, hơn chục năm qua đi, vẫn chưa bắt được hung thủ.
Thẩm Quan Từ hỏi lại: “Nếu một cái xác bị chặt nhỏ, sau đó ninh lên bằng nồi áp suất, cậu nghĩ đến cái gì?”
“Chặt thành bao nhiêu mảnh? Vụ án phanh thây “1.19” à?” Lần này là Bạch Mộng đưa ra câu trả lời.
Đây cũng là một vụ án chưa được giải quyết từ nhiều năm trước, nạn nhân là một nữ sinh năm nhất.
Thẩm Quân Từ tiếp tục: “Nếu giấu đầu người trong thú nhồi …”
Anh còn chưa nói xong, Lục Anh đã vội vàng nói: “Vụ giết người Hello Kitty”.”
Thích Nhất An sững sừng một lúc, một pháp y như cậu ta, thế mà lại không đưa ra được câu trả lời nào trong ba câu vừa rồi.
Pháp y Tiền như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, giác ngộ: “Cách thức phanh thây giống như chữ ký của hung thủ!”
Không giống như các vụ án ngạt thở, chết đuối, bị đâm, thiêu chết, điện giật chết, án phanh thây là vụ án có tính chất đặc biệt.
Chia một người thành nhiều mảnh, loại hành vi này tàn nhẫn không khác gì dã thú.
Nhưng từ cổ chí kim, rất nhiều kẻ sát nhân đều thích phanh thây nạn nhân, nhiều vụ án khiến người nghe rợn tóc gáy cũng đều có tình tiết này. Phương thức xử lý này chủ yếu nhằm che giấu tội ác, tạo điều kiện cho việc vứt xác, điều này cũng đại biểu cho sự hung tàn của kẻ sát nhân.
Thẩm Quân Từ kết luận: “Trong một vụ án phanh thây, có rất nhiều manh mối được để lại.”
Đối với pháp y, những tên tội phạm khác nhau sẽ có cách phanh thây khác nhau, từ vị trí hạ dao, phương pháp, kích thước các khối thịt, cách xử lý nội tạng đều có sự khác biệt. Từ những điều đó có thể khám phá ra được rất nhiều bí mật để phá án.
Lúc người của Đội đặc nhiệm đến bãi rác cũng đã là 9h30 sáng.
Lục Anh đậu xe gần bãi rác, Cố Ngôn Sâm chuẩn bị cùng mọi người đi vào.
Nhìn núi rác mênh mông vô tận trước mặt, Thích Nhất An cảm khái: “Sao lại có nhiều rác như vậy chứ?”
Bạch Mộng nheo mắt nhìn núi rác hùng vĩ trước mắt, bóp mũi nói câu đầy triết lý: “Cậu còn sống thì sẽ còn rác.”
Nhóm công nhân không dám phá hỏng hiện trường, mà dùng xe nâng thu gọn đống rác xung quanh tạo thành một con đường nhỏ.
Bởi vì sợ bọn họ bị xước chân, nên lãnh đạo bãi rác đặc biệt đưa cho họ vài đôi giày cao su chuyên dụng và quần áo bảo hộ lao động. Mọi người được trang bị đầy đủ võ trang.
Dù vậy, nhưng con đường vẫn khá gồ ghề, không dễ đi.
Theo thời gian, thời tiết dần dần càng nóng hơn.
Nhiệt độ mùa hè ở đây có thể lên đến hơn 40 độ, chẳng khác nào một cái bếp lò lớn.
Nhiệt độ cao cộng với mùi hôi thối từ xác chết tỏa ra đã thu hút vô số ruồi bọ xung quanh bãi rác, bay vo ve khắp nơi.
Thẩm Quân Từ ngước mắt nhìn núi rác cao ngất trước mặt, sau đó ngồi xổm xuống trước thi thể, mặt không chút thay đổi, anh cùng Thích Nhất An bắt đầu kiểm tra.
Đầu tiên, cả hai đều quan sát các bộ phận của thi thể trong vali, sau đó nghe công nhân kể về toàn bộ quá trình phát hiện ra các khối thịt.
Vali bị mở hết ra, bên trong là hai cánh tay và hai cẳng chân của một người phụ nữ, tất cả các khớp xương đều bị tháo rời, được bọc kín trong bọc nhựa, những khớp tay chân đó được xếp gọn vào với nhau bằng một phương thức vô cùng quỷ dị, bàn tay được sơn bằng sơn móng tay màu hồng….
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Mộng không nỡ lòng nhìn thẳng, vội vàng quay đầu đi: “Quá tàn nhẫn…”
Thẩm Quân Từ chờ Thích Nhất An chụp ảnh xong, bắt đầu khám nghiệm tử thi.
Anh bình tĩnh nói: “Người chết là một cô gái, trong chiếc vali này không đủ các bộ phận cho nên còn những chiếc vali khác đừng các bộ phận, hoặc các bộ phận khác sẽ nằm rải rác các nơi.”
Cố Ngôn Sâm trao đổi với người phụ trách bãi rác, yêu cầu họ không nên tiếp tục chôn rác mà tìm kiếm những bộ phận còn lại của thi thể.
Thẩm Quân Từ cúi đầu quan sát cẩn thận: “Các bộ phận gãy không đều, có nhiều vết hằn. Vết cắt là dùng lưỡi rìu cắt, không có phản ứng sống, căn cứ độ ấm hiện tại, mức độ thối rữa của thi thể và tình trạng cương cứng tử thi có thể ước lượng, thời điểm tử vong của nạn nhân là khoảng một ngày trước, dự đoán là giết người xong mới phanh thây.”
Sau đó, anh lại cẩn thận quan sát dấu vết trên thi thể, cẩn thận quan sát phần xương bị lộ ra: “Người chết khoảng hai mươi tuổi.”
Thích Nhất An ở một bên ghi chép lại.
Thẩm Quân Từ chạm ngón tay vào tử thi: “Những điều sau đây chỉ là phỏng đoán, không cần ghi vào biên bản khám nghiệm. Người phân xác có thể là nam giới.”
Cố Ngôn Sâm hỏi, “Dựa vào đâu?”
Thẩm Quân Từ nói: “Chủ yếu dựa trên vết cắt trên tử thi, dùng lực rất mạnh, khá vội vàng, đối phương có thể là người mới, dựa vào lực cắt, người phân xác rất khó có thể là nữ giới.”
Cố Ngôn Sâm gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Thẩm Quân Từ nhìn kỹ hơn nói: “Hơn nữa, dựa vào hướng và nơi hạ rìu, có thể suy ra đối phương là người thuận tay trái.”
Cố Ngôn Sâm cũng ghi nhớ điều này.
Lục Anh và Bạch Mộng ở bên cạnh đã kiểm tra hiện trường xong.
Hiện trường vứt xác này khác với những địa điểm thông thường, rất khó phát hiện dấu chân, vân tay.
Cố Ngôn Sâm hỏi người phụ trách: “Anh có thể nhận ra đây là rác từ khu vực nào chuyển đến đây không?”
Nếu có thể nhận ra, bọn họ sẽ tìm kiếm camera giám sát ở gần thùng rác để xác định được hung thủ.
Người phụ trách cau mày: “Mỗi ngày một nửa số rác sinh hoạt của thành phố đều được chuyển đến đây, số rác này cũng không ghi tên…Chúng tôi cũng không rõ nó được chuyển đến từ đâu.”
Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Tất cả các loại rác đều được chở đến cùng lúc à?”
Người phụ trách chỉ cho bọn họ khu vực được phân chia: “Rác sau khi được chuyển về, chưa bị xáo trộn qua, nhưng cũng khó nói lắm, ít nhất là mấy đống kia là chở đến cùng lúc.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Phiền anh giúp bọn tôi thu gom mấy đống rác gần đây rồi vận chuyển đến sở cảnh sát thành phố để kiểm tra.”
Người phụ trách vội vàng gọi người và xe qua.
Bên này vừa mới kiểm tra xong, bỗng nhiên từ một bên khác của bãi rác truyền đến một tin tức tốt, có công nhân từ xa hét lên: “Chúng tôi tìm thấy một chiếc vali khác có thi thể ở đây!”
Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ nghe xong, băng qua một nửa bãi rác, lần này, họ tìm thấy một cái vali thi thể khác.
Chiếc vali này giống hệt chiếc vali kia, lúc mở ra, bên trong là phân thân của thi thể, bên trong còn có cả nội tạng, đầu tử thi được bọc trong túi ni lông, nhét vào trong góc.
Thẩm Quân Từ nhìn nói: “Khả năng lúc đầu hung thủ muốn dùng cái vali này để vứt xác, nhưng vali này hắn mua không đủ lớn, nên mới mua một chiếc vali tương tự, hắn chặt đứt tay chân, chặt đầu và phần thân ra, đặt vào hai chiếc vali mới có thể thuận lợi thủ tiêu xác.”
Trước buổi trưa, Cố Ngôn Sâm đã mượn một chiếc xe rám chuyển toàn bộ rác xung quanh hai cái vali lên.
Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An cũng thu gom thi thể lại, đưa lên một chiếc xe chở xác.
*
Khi họ đến sở thành phố, chiếc xe đậu ở tầng dưới, Cố Ngôn Sâm nhờ Bạch Mộng tìm đội cảnh sát hình sự giúp đỡ.
Đội trưởng Thiều từ trên lầu đi xuống, mọi người phân loại rác xong thì vứt những thứ không dùng đến đi, chuyển những thứ có ích lên phòng họp trên lầu để sàng lọc tiếp.
Lục Anh đi lên đi xuống mấy lần, chán nản nói: “Lúc này tôi mới biết tầm quan trọng của việc phân loại rác…”
Bạch Mộng bị sặc chảy cả nước mắt, ở đó vừa lục lọi vừa nín thở.
Cố Ngôn Sâm đặt những món đồ được coi là manh mối vào cùng một chỗ.
Đống rác rưởi đó nhìn qua thì lộn xộn, nhưng sau khi sàng lọc cẩn thận lại thu hoạch được rất nhiều.
Hồi đi học, Lục Anh chưa từng nghĩ đến, bên trong các loại rác lại giấu nhiều thông tin như thế.
Hạn sử dụng của hộp sữa bò có thể xác định được khoảng thời gian, các bưu phẩm chuyển phát nhanh có thể biết được khu vực. Vé taxi, hóa đơn siêu thị, hộp cơm mang về…Rất nhanh những thứ này đều được gom lại về một chỗ.
Khu vực vứt xác càng ngày càng chắc chắn, khoảng thời gian cũng rút ra được đại khái.
Bạch Mộng thấy có tiến triển, lấy bảng trắng ra, sửa sang lại tất cả các thông tin rồi viết ra từng thứ một.
Phòng họp sôi nổi hẳn lên.
Cục trưởng Đinh nhét giấy vệ sinh vào hai lỗ mũi, đến kiểm tra tiến độ: “Tính chất của vụ án này rất phức tạp, các cô cậu phải tìm thật kỹ, không được để lọt một chút manh mối nào.”
Lão cục trưởng đang đi ra ngoài, đột nhiên quay lại, lớn tiếng nói: “Còn có, sau khi tìm xong nhớ dọn dẹp cẩn thận, tối nay đừng có đóng cửa sổ, mở qua đêm, bằng không thì không thể tiếp khác được.”
*
Giữa trưa, tại phòng pháp y thành phố, công tác khám nghiệm tử thi cũng được tiến hành.
Bởi vì cái xác đã được chặt ra một ngày, đã bắt đầu phân hủy, có chỗ đã chảy ra một ít thi dịch.
Thẩm Quân Từ mở từng lớp bọc ni lông ở phần đầu ra, đặt cái đầu nằm úp trên bàn giải phẫu, người chết là một cô gái trẻ, tóc dài ngang vai, trên người không có một mảnh vải che thân.
Thích Nhất An giúp anh lắp ráp các bộ phận lại, các chi đều được đặt vào đúng vị trí của chúng, nhưng do cánh tay và chân đều bị gãy toàn bộ xương, nên cả thi thể trông như một con búp bị Barbie bị vặn rời tay, chân.
Nếu như vừa mới ra trường, đã nhìn thấy một cái xác phanh thây như vậy, Thích Nhất An có lẽ sẽ bối rối, thậm chí là sợ hãi.
Nhưng bây giờ, cậu đã làm ở trung tâm pháp y được vài thấy, gặp qua rất nhiều xác chết, cậu cảm thấy vô cùng bình tĩnh, ở bên cạnh ghi chép.
Thẩm Quân Từ tiến hành quan sát bề mặt thi thể: “Thi thể nạn nhân bị chia thành sáu khối, các phần đều bị cắt rời từ phần nối xương bằng rìu, hung thủ vì để đặt thi thể vào vali mà bẻ gãy khớp xương khuỷu tay và cổ chân.”
Sau đó anh nói với Thích Nhất An, “Trước tiên lấy dấu vân tay đã.”
Thích Nhất An lấy dấu vân tay của nữ tử thi, rà quét trên hệ thống máy tính.
Thẩm Quân Từ tập trung vào việc giải phẫu phần thân của thi thể.
Pháp y Thẩm khéo léo dùng dao giải phẫu mở phần khoang bụng, tách phần xương ức ra: “Người chết nặng khoảng 110 cân(1), phổi có sung huyết, phù thũng, yết hầu phù nề, thành dạ dày hoàn chỉnh, không bị xuất huyết, trong dạ dày có khoảng 120ml thức ăn chưa tiêu hóa hết.”
(1): 110 cân = 55 kg.
Trong khi nói chuyện, anh lấy dạ dày của người chết ra, Thích Nhất An đưa cho anh một cốc chịu nhiệt và một cái phễu, hai người phối hợp, lấy toàn bộ thức ăn trong dạ dày ra.
Dịch sữa(2) được bỏ vào trong cốc, phòng giải phẫu lập tức tràn ngập vị chua sau khi nôn mửa.
(2): Tên Tiếng Anh của nó là “chyme”, là một chất tồn tại ở trạng thái nửa rắn trong dạ dày. Dịch sữa được hình thành do sự phân hủy của bolus và bao gồm thức ăn được tiêu hóa một phần hoặc hoàn toàn, axit clohydric, nước và các enzym dạ dày tiêu hóa khác nhau. Độ pH của chyme có tính axit vì nó tiếp xúc với axit clohydric. Thức ăn được tiêu hóa một phần bao gồm carbohydrate và protein.Chyme cũng có thể chứa các tế bào khác nhau được thêm vào bu lông từ miệng và thực quản trong quá trình nhai và nuốt. Tùy thuộc vào loại thực phẩm, sự hình thành của chyme và thời gian tiếp xúc của chyme trong dạ dày là khác nhau. Nếu thực phẩm ăn vào có nhiều chất béo và protein, thì chyme hình thành sẽ có tính chất dầu.Quá trình tiêu hóa thức ăn một phần vật lý dẫn đến sự hình thành chyme với các khối thức ăn không tiêu hóa được. Những khối thức ăn này sẽ lưu lại trong dạ dày trong thời gian dài hơn. Ngoài loại thực phẩm, một số yếu tố khác quyết định chất lượng của chyme như mức độ hormone, mức tiêu thụ rượu và thuốc lá của cơ thể và cả căng thẳng mãn tính.
Thẩm Quân Từ nói: “Không có nhiều chất trong dạ dày, phần lớn là đồ uống, căn cứ vào quá trình tiêu hóa, thời gian tử vong là khoảng một giờ sau khi ăn. Lát nữa cậu gửi mẫu dịch sữa trong dạ dày và máu đi xét nghiệm nhé.”
Thích Nhất An: “Vâng ạ, vậy thì em điền mẫu báo cáo sau vậy.”
Thẩm Quân Từ lại nói: “Tôi còn muốn làm thêm thí nghiệm nhuộm các đoạn lá lách.”
“Trong bàng quang có khoảng 200ml nước tiểu, có dấu vết bị xâm hại, trong cơ thể còn có t*ng trùng…”
Có DNA lưu lại, cảnh sát sẽ dễ dàng tìm hung thủ hơn.
Việc khám nghiệm tử thi được hoàn thành nhanh chóng, Thẩm Quân Từ khâu thi thể lại, thuận tiện cho người nhà đến nhận xác. Cuối cùng, anh còn lau đi những vết bẩn trên mặt cô gái, giúp cô sửa sang lại một chút dung nhan.
Người cũng đã chết rồi, bọn họ chỉ còn cách phá nhanh vụ án để an ủi vong hồn.
Thích Nhất An sửa sang lại các thiết bị xong xuôi, đưa thi thể xuống phòng chứa xác.
Sau khi làm việc suốt mấy tiếng, Thẩm Quân Từ lúc này mới được nhàn rỗi, anh cảm thấy cơ thể mình nhiễm toàn mùi rác và xác chết nên đi vào phòng bên cạnh tắm rửa.
Sau khi tắm xong, Thẩm Quân Từ lấy dung dịch nước 1% có màu đỏ, chuẩn bị làm thí nghiệm nhuộm màu các đoạn lá lách.
Cố Ngôn Sâm nghe nói đã khám nghiệm tử thi xong, vội vã từ tòa điều tra hình sự chạy đến.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, đã bị Thẩm Quân Từ ngăn lại.
Cố Ngôn Sâm nhìn thấy trong mắt Thẩm Quân Từ hai chữ – ghét bỏ.
Đội trưởng Cố ngửi tay áo mình: “Mùi rất nặng à?”
Hắn ở trong đống rác lục lọi cả ngày, đến bây giờ không ngửi được cái gì cả.
Thẩm Quân Từ uyển chuyển nói: “Anh vào trong tắm rửa đi, tắm xong chắc là tôi cũng đã có kết quả thí nghiệm rồi.”
*
3 rưỡi chiều, trung tâm giám định pháp y.
Cố Ngôn Sâm bước ra từ phòng tắm của tòa pháp y, lau tóc.
Thẩm Quân Từ vẫn đang tập trung làm thí nghiệm.
Cố Ngôn Sâm lấy điện thoại di động ra: “Hai người chưa ăn cơm trưa phải không, muốn ăn bữa xế không? Tôi mời, chọn món đi.”
Thích Nhất An không khách khí, gọi cơm.
Cố Ngôn Sâm hỏi Thẩm Quân Từ: “Cậu thì sao? Ăn miến tiết vịt nhé?”
Có một khoảng thời gian, Thẩm Quân Từ bị Cố Ngôn Sâm ép ăn các loại tiết, ngay cả đi ăn lẩu cũng phải gọi cho anh một phần tiết vịt, không có tiết thì gọi các loại gan, nào như gan ngỗng, gan heo, gan gà,…
Ăn nhiều đến mức Thẩm Quân Từ cứ nhìn thấy đồ vật màu đỏ là buồn nôn.
Thẩm Quân Từ lịch sự từ chối: “Thanh đạm một chút.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Vậy gọi cho cậu một bát hoành thánh nhé?”
Thẩm Quân Từ nói: “Nhân tôm nhé.”
Cố Ngôn Sâm: “Biết rồi, không cho rau thơm.”
Nhân lúc chờ đồ ăn được giao đến, Thích Nhất An hỏi: “Đội trưởng Cố, bọn anh từ đống rác đó thu hoạch được nhiều không?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Cũng tàm tạm, dựa vào thông tin mà đống rác đó cung cấp, đã xác định được địa điểm và thời gian vứt rác rồi. Đang cố gắng khôi phục lộ tuyến vứt rác của hung thủ, chỉ cần tìm được camera giám sát là có thể xác nhận được kẻ vứt xác.”
Hiện tại khắp nơi trong thành phố đều được lắp đặt camera giám sát, chỉ cần xác định được thời gian, địa điểm, lại vứt rác ngay trong thành phố, còn vứt một cái vali to đùng như thế, rất dễ để tìm được.
Thích Nhất An nghe vậy cảm thấy rất hiếm lạ: “Các anh thật sự có thể tìm ra nhiều manh mối như thế từ đống rác đó á?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Tiến sĩ Lý Xương Ngọc từng nói, ông ấy mỗi lần về nhà đều sẽ nhìn xem vợ mình đã vứt loại rác gì, như vậy ông ấy sẽ biết chính xác vợ mình một ngày đã làm những gì. Ông ấy cũng từng phá rất nhiều vụ án treo, bằng chứng đều được tìm từ trong đống rác nhiều năm trước, căn cứ vào DNA trên một vài chiếc xương gà và một tờ giấy ghi chú mà tìm ra được hung thủ. Vì vậy, cho nên việc tìm ra thời gian và địa điểm từ đống rác đó chỉ là điều cơ bản nhất, có đôi khi chính nó sẽ giúp cảnh sát phá án.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Thẩm Quân Từ ở bên cạnh vẫn luôn cúi đầu bận rộn,
Nghe đến đó, ngón tay của pháp y Thẩm dừng lại.
“…Mọi người đều vô tình mà để lại dấu vết.” Cố Ngôn Sâm nói, đá vào thùng rác bên cạnh, cho Thích Nhất An một ví dụ thực tiễn, “Giống như bây giờ, sữa chua trong thùng rác này, chắc là toàn của cậu uống, trên ống hút vào nắp đều có DNA của cậu. Nếu cậu là người liên quan đến vụ án, nhất định sẽ bị hiềm nghi.”
Thích Nhất An cuống quýt nhìn thoáng qua, vì hôm nay phải ra ngoài, cho nên thùng rác trong phòng pháp y khá trống, chỉ có vài tờ khăn giấy và một hộp sữa chua nhỏ. Hộp sữa chua đó là hộp có nắp bằng giấy, khá thông dụng.
Quả thật là lúc sáng cậu có uống nó, liếm nắp hộp sữa chua rồi ném vào thùng rác, hiện tại cậu cũng chẳng còn nhớ cụ thể tình hình lúc đó.
Thích Nhất An vẫn có chỗ chưa thông: “Đội trưởng Cố, vì sao anh lại biết sữa chua này là do tôi uống mà không phải là thầy? Còn nữa, Tống Thiển Thành cũng tới đây bất cứ lúc nào.”
Cố Ngôn Sâm giải thích: “Thầy của cậu có thói quen cạo sạch sữa chua trên nắp bằng ống hút, cậu ấy uống xong, sẽ dùng giấy bọc ống hút lại, cuối cùng sẽ gom lại một chỗ mới ném đi. Sữa chua Tống Thiển Thành uống đa phần đều là loại đóng chai, rất ít khi uống loại đóng hộp, hơn nữa lần nào cậu ta đến cũng đều mang theo một ít đồ ăn vặt, không thể nào chỉ mang mỗi hộp sữa chua đến đây chỉ để vứt rác?”
Hắn nói đến đây dừng một chút, “Quan trọng nhất là…”
Thẩm Quân Từ quay đầu lại, nhìn người học trò nhỏ chưa đánh đã khai của mình: “Quan trọng nhất là, hắn vừa rồi vẫn chưa chắc chắn, nghe cậu nói xong thì đã chắc chắn rồi.”
Thích Nhất An: “…”
Cậu ngộ ra, bản thân mình đã bị lừa mất tiêu rồi.
Cố Ngôn Sâm không trêu cậu nữa, nhìn về phía trên bàn: “Có kết quả rồi à?”
Thẩm Quân Từ tháo khẩu trang ra, ngẩng đầu lên khỏi kính hiển vi nói: “Đã xác định được rồi, sau khi nhuộm màu, phát hiện một dải rộng các tế bào mast(3) và bạch cầu ái toan(4) trong lá lách.”
(3): Là tế bào có mặt trong các mô hay tế bào có chất là những hạt ưa kiềm, nhưng hạt sẽ thường nhỏ hơn những hạt trong BC kiềm.
(4): Là một loại tế bào bạch cầu trong hệ miễn dịch, đóng vai trò đối phó với những loại ký sinh trùng và tham gia vào phản ứng dị ứng của khung hình.
Thích Nhất An và Cố Ngôn Sâm đi đến trước bàn làm việc. Thích Nhất An nhìn vào kết quả nhuộm màu trong kính hiển vi.
Cố Ngôn Sâm nghe thấy thuật ngữ chuyên ngành tỏ vẻ mông lung: “Điều này chứng minh cái gì?”
“Kết hợp với dấu hiệu phù nề ở phổi và yết hầu…” Thẩm Quân Từ giải thích, “Nguyên nhân tử vong là do sốc phản vệ.(5)”
(5): Sốc phản vệ là tai biến dị ứng nghiêm trọng nhất, dễ gây tử vong bởi suy hô hấp cấp và sốc giảm thể tích.
Thích Nhất An nhíu mày: “Sốc phản vệ, là chuyện ngoài ý muốn ạ? Vì sao lại không báo cảnh sát, mà lại tiến hành phanh thây tàn nhẫn với nạn nhân như thế chứ?”
Thẩm Quân Từ nói: “Tôi đoán, chất gây dị ứng tương đối đặc thù.”
Anh đóng dấu một tờ xét nghiệm, đưa qua: “Căn cứ kết quả xét nghiệm, lúc còn sống nạn nhân có thể đã uống axit γ-hydroxybutyric(6).”
(6): Còn được gọi là axit 4-hydroxybutanoic, là một chất dẫn truyền thần kinh tự nhiên và một loại thuốc thần kinh
Cố Ngôn Sâm cũng từng nghe qua loại thuốc này: “Là loại ‘thuốc lắc lỏng’ trong truyền thuyết ấy hả?”
Thẩm Quân Từ gật đầu: “Loại thuốc này không màu không mùi, có thể ức chế trung khu thần kinh, khiến người ta mất trí tạm thời, là một loại thuốc mê thường dùng, cũng là một loại ma túy mới. Nhiều người đàn ông sử dụng loại thuốc này để dụ dỗ và cưỡng hiếp các cô gái, nhưng thực tế, loại thuốc này vô cùng nguy hiểm, nó có thể khiến người ta nôn mửa, ngạt thở, gây dị ứng, thậm chí là tim ngừng đập.”
Thích Nhất An sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Cũng là nói, người chết có thể đã bị chuốc thuốc, nhưng lại bị dị ứng với thành phần thuốc mà chết?”
Thẩm Quân Từ nói: “Nạn nhân chết ngay sau khi uống thuốc, hung thủ đương nhiên muốn hủy thi diệt tích để thoát khỏi vòng lao lý.”
Bọn họ vừa nói đến đây, máy tính bên cạnh phát ra tiếng bíp bíp, báo hiệu đã có kết quả tìm kiếm dấu vân tay, danh tính nạn nhân đã được xác nhận.
Thích Nhất An nhìn thông tin trên máy tính: “Cô gái này năm nay mới 22 tuổi, tên Lục Anh Anh, đang là sinh viên đại học.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Có thể gửi bản sao cho Bạch Mộng, để cô ấy liên hệ với người nhà.”
Bọn họ cũng vừa lúc nhận được đồ ăn, bắt đầu ăn, trong nhóm cũng gửi đến tin tức tốt.
Bạch Mộng: “Đội trưởng Cố, dựa vào camera giám sát gần thùng rác, tôi đã tìm thấy một đoạn video người vứt xác.”
Một đoạn video giám sát nhanh chóng được gửi đến.
Nửa đêm, một người đàn ông mặc đồ đen, đeo khẩu trang, đội mũ, bịt kín kéo chiếc vali tiến vào trong khung hình, người đàn ông đó nhìn chung quanh, bộ dạng khả nghi, sau đó ném vali vào thùng rác, còn lật ngược chiếc vali lại, dùng mấy loại rác khác phủ lên. Chiếc vali đó chính là chiếc vali mà cảnh sát tìm được.
Sau đó, người đàn ông đi loanh quanh một hồi lâu, không thấy ai phát hiện ra mới quay lại chiếc ô tô, lái xe rời đi.
Hệ thống rất nhanh tìm ra được tên chủ sở hữu chiếc xe dựa vào biển số xe.
Sau khi xác định được nghi phạm, đội hình sự đặc nhiệm nhanh chóng thu thập chứng cứ có trong tay, công bố thông báo, đồng thời, phát lệnh truy nã.
Ngay trong đêm, một người đàn ông 32 tuổi bị phát hiện và bắt giữ.
Hắn ta tên Vương Thiếu Huy, lấy lí do tuyển nhân viên bán thời gian, hẹn Lục Anh Anh vẫn còn đang đi học ra, Vương Thiếu Huy thừa dịp Lục Anh Anh không chú ý, bỏ thuốc vào nước uống, sau đó chở cô về ngôi nhà cô sống một mình, Lục Anh Anh vì vậy mà chết.
Vương Thiếu Huy không báo cảnh sát, mà quyết định vứt xác, hắn ta muốn đặt thi thể Lục Anh Anh vào một chiếc vali tầm trung nhưng không vừa nên đành phải mua một cái khác.
Sợ chuyện bị bại lộ, Vương Thiếu Huy tàn nhẫn phanh thây Lục Anh Anh, còn cố ý ném xác ở hai địa điểm cách nhau vài km, nhưng hắn không ngờ, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt. Cảnh sát nhanh chóng phát hiện ra thi thể, xác định được nguyên nhân cái chết, bắt được hắn ta.
Video ném xác, t*ng trùng trong thi thể nạn nhân, hóa đơn mua vali, lịch sử trò chuyện, tất cả các bằng chứng không thể chối cãi đều chỉ ra Vương Thiếu Huy là hung thủ.
Hơn nữa, đúng như Thẩm Quân Từ nói, Vương Thiếu Huy là người thuận tay trái.
Vương Thiếu Huy thú nhận hắn ta nổi sắc tâm, dụ dỗ để cưỡng hiếp các cô gái, toàn bộ quá trình phanh thây và phi tang xác cũng khai ra, sau đó hắn ta còn khai sạch toàn bộ đường dây mua bán thuốc lắc lỏng.
Ngày thứ hai, cảnh sát xuất quân, tiến hành vây quét, thu giữ được một lượng lớn thuốc lắc lỏng, đưa toàn bộ người có liên quan ra khởi tố.
Sau khi thông cáo của cảnh sát được công bố, được người người hoan nghênh.
*
Sáng hôm sau, thời tiết vô cùng tốt.
Cố Ngôn Sâm xuống tầng dắt chó đi dạo, vừa định về nhà thì thấy Thẩm Quân Từ xách một túi rác xuống lầu.
Cố Ngôn Sâm từ xa đã chào hỏi: “Pháp y Thẩm, chào buổi sáng.”
Đôi mắt Vô Lương lóe lên sự phấn khích, thè lưỡi thổi khí, sẵn sàng vứt bỏ Cố Ngôn Sâm bất cứ khi nào để chạy về phía Thẩm Quân Từ.
Thẩm Quân Từ tựa như nhìn thấy họ, nhưng cũng có vẻ là không thấy.
Chỉ thấy bước chân pháp y Thẩm bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó anh xoay người 180°, xách theo túi rác, quay lại đi lên tầng.
Vô Lượng thu hồi lười, ngẩng đầu, hoang mang.
Nó nghi hoặc nhìn bóng lưng của Thẩm Quân Từ, lại nhìn về phía Cố Ngôn Sâm.
Cố Ngôn Sâm nghiêng đầu nhìn về phía thùng rác cách hắn 10 mét, trầm tư.