Tuyệt Mệnh Pháp Y

Chương 59

Cố Ngôn Sâm gọi cấp cứu, báo ra một chuỗi địa chỉ, sau đó gọi cứu viện, những người khác cũng chạy tới hiện trường.

Sau đó Cố Ngôn Sâm đi vào toilet lấy khăn mặt, muốn giúp cậu cầm máu. Bờ vai mạnh mẽ, cái ôm rất ấm áp, cậu cứ thế dựa vào ngực hắn, nhưng lại không biết làm sao, sợ cậu sẽ đau.

Động tác rất nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với đám côn đồ trước đó.

“Xin lỗi… Anh đến trễ, xin lỗi…” Cố Ngôn Sâm ôm chặt cậu, liên tục nỉ non câu xin lỗi bên tai cậu, trong giọng nói dường như tràn ngập sự hối hận, “Là ai, là ai đã làm?”

“Ừm…” Cậu mở mắt ra, cố gắng hô hấp, mở miệng muốn nói gì đó, trong đầu cố gắng hồi tưởng lại, muốn nói ra hai cái tên ông chủ Mộc và Chó Săn, cậu còn muốn miêu tả cả bộ dạng của những người đó.

Nhưng sau đó mắt cậu lại mờ đi.

Cậu nhận ra, mình không thể nói cho Cố Ngôn Sâm biết, ít nhất là không phải bây giờ.

Những kẻ sát nhân điên rồ đó có thể giết tất cả những ai biết những bí mật này.

Họ cho rằng cậu đã chết, vì vậy nên mới bất cẩn rời đi.

Cậu không thể chết và mang đến nguy hiểm cho người khác.

Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy một mùi tanh trong cơ thể bốc lên, nghiêng đầu, mí mắt khép lại, cổ họng hẹp lại, phun ra một ngụm máu lớn.

“Lâm Lạc!” Cậu nghe thấy tiếng hét lớn của Cố Ngôn Sâm, trong ấn tượng của cậu, người đàn ông bình tĩnh này dường như chưa bao giờ thất thố đến như vậy.

Cậu cố hết sức tỉnh táo lại, nắm lấy tay Cố Ngôn Sâm, đau đớn như thủy triều nhấn chìm cậu, thậm chí đầu óc không còn thanh tỉnh mấy. Thân thể cậu run rẩy, lẩm bẩm mở miệng: “Cố Ngôn Sâm, đau quá…”

Như thể một chút sức lực cuối cùng đã bị lấy đi, cậu chỉ cảm thấy lạnh.

Cố Ngôn Sâm ôm chặt cậu hơn: “Lâm Lạc, cố gắng lên!”

Trong lòng cậu rõ ràng, mình có thể sắp chết. Cậu nhìn về phía Cố Ngôn Sâm, dường như có cả ngàn lời muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Phải nói với hắn là em thích anh, hay nên nói đáng tiếc gặp được anh quá muộn?

Hay nói là nếu có kiếp sau?

Cậu cảm thấy mấy lời đó là quá giả tạo.

Đến cuối cùng cậu chỉ há hốc mồm nói: “Cố Ngôn Sâm, anh phải thật  khỏe mạnh.”

Cho dù thế giới của anh không có Lâm Hướng Lam, không có Lâm Lạc, anh cũng phải thật khỏe mạnh.

Nhất định phải sống tốt.

Nói xong câu đó, cậu mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Trong lúc ý thức đang mơ hồ, cậu nghe thấy bên ngoài có người hoảng sợ hét lên.

“Có người nhảy lầu!”

Cậu hình như hiểu rồi, chuyện mà bọn họ nói cần phải giải quyết là chuyện gì.

Hôm nay là một đêm đẫm máu.

Cậu cảm thấy mình được Cố Ngôn Sâm ôm lấy, hai tay lại vô lực buông thõng xuống, đầu cũng không thể chịu được mà ngửa ra sau.

Xung quanh vô cùng huyên náo, có rất nhiều người, cậu nghe không rõ, cũng không mở được hai mắt ra.

Loại cảm giác này giống như rơi xuống vực sâu, lại na ná như một con diều, dần dần muốn bay về phương xa.

Cố Ngôn Sâm hình như đang khóc, hoặc có thứ chất lỏng hơi mát lạnh nào đó chạm vào da cậu?

Đó là ký ức cuối cùng của cậu trước khi chìm trong bóng tối.

Từ đêm đó trở đi, cậu rơi vào trạng thái hôn mê sâu, cho đến khi…

Không còn tồn tại Lâm Lạc, mà bây giờ chỉ có Thẩm Quân Từ.

Cậu cũng từng đi hỏi thăm tình hình đêm đó, người nhảy lầu chết là Chu Thần.

Một vật tế hoàn hảo.

Các bạn cùng lớp đã đường ai nấy đi, lớp trưởng là người duy nhất biết được một chút chân tướng cũng nhanh chóng ra nước ngoài học nghiên cứu, sau đó thì cũng chết oan uổng trong một vụ cướp ở đó.

Thân là Thẩm Quân Từ, cậu biết rõ sự thật, nhưng miệng không thể nói ra.

Dưới tình huống không có chứng cứ, câu chuyện này sẽ giống như một điều viển vông, là sự chỉ trích vô cớ, sẽ không có ai tin, thậm chí còn đánh rắn động cỏ, thu hút sự chú ý của những người đó, mang đến họa sát thân mới.

Nếu không tìm được người đứng sau màn, cậu cũng đừng hòng sống một ngày trong an toàn, những thứ đang bị cất giấu kia cũng thể lấy ra được.

Bây giờ, cậu cuối cùng đã trở lại Bến Viễn.

Nếu như phải dùng lửa mới có thể đốt hết đống tội ác kia, cậu nguyện ý dâng mình làm lễ vật dâng lên tế đài.

Một ngày nào đó, cậu sẽ tìm ra tất cả mọi thứ và tống những người đó xuống địa ngục.

Thẩm Quân Từ nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên bàn giải phẫu.

Đó là kẻ giết người thật sự đã làm tổn thương cậu năm năm trước đây – Chó Săn.

Cậu còn sống, nhưng kẻ thù đã chết.

Bây giờ tên đó biến thành một thi thể, nằm trên bàn giải phẫu lạnh như băng, bị cậu giải phẫu, nhiệt độ thi thể dần dần giảm xuống.

Động tác của Thẩm Quân Từ rất nhanh, thủ pháp cũng chính xác, tách nội tạng ra cân lên.

“Viên đạn xuyên qua bả vai bên trái…”

“Tĩnh mạch bụng bên phải bị trầy xước…”

“Viên đạn bắn xuyên qua xương chẩm gối…”

“Trên ngực có một vết thương cũ…”

Nhiều năm trôi qua, cậu đã trở thành một pháp y thuần thục, nhưng đêm nay, ngửi thấy mùi máu tươi, Thẩm Quân Từ cảm thấy có chút ghê tởm, dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh, tim cậu đập càng ngày càng nhanh.

Trên cơ thể người đàn ông này có không ít vết thương, dấu vân tay đã bị tẩy sạch, trên ngón tay có một ít vết chai mỏng, do việc cầm súng và dao lâu ngày lưu lại.

Có lẽ là do cơn say tối qua, cộng thêm thời gian dài không được nghỉ ngơi, lại còn dầm mưa, khi giải phẫu xong, lỗ tai Thẩm Quân Từ bắt đầu ù đi, trong ngực, trong bụng cũng bắt đầu đau nhức.

Cậu cắn răng thật chặt, cố gắng đè xuống sự ghê tởm này.

Cậu cho rằng nhiều năm sau, khi được giải phẫu kẻ thù, cậu phải thấy được an ủi, nhưng sau khi trí nhớ bị đánh thức, dường như cậu lại đang chịu khổ nỗi đau lăng trì.

Sau khi hoàn thành việc giải phẫu đầu, Thẩm Quân Từ nói với Thích Nhất An: “Cậu đến khâu lại đi.”

Thích Nhất An nhìn ra cậu cố gắng chống đỡ: “Thầy cứ yên tâm đi, em khâu xong sẽ đưa đi cất giữ, thầy cứ về trước đi ạ.”

Trên trán Thẩm Quân Từ toàn là mồ hôi lạnh, một giây thôi cậu cũng không chịu nổi mùi máu tanh trong phòng giải phẫu, cố gắng nhịn lắm không phun ra.

Vừa ra khỏi phòng giải phẫu, cậu đã tháo găng tay và khẩu trang ra, thở hồng hộc, cố  gắng đè cảm giác khó chịu xuống. Tay cậu run rẩy hồi lâu, thử vài lần mới cởi được dây buộc ra, cởi bộ đồ giải phẫu ra.

Mồ hôi đã sớm thấm ướt quần áo bên trong, cậu lấy từ trong túi ra một lọ thuốc, nuốt từng viên xuống mà không cần uống nước.

Trong hành lang sáng đèn, ánh đèn là màu trắng tinh khiết, có chút chói mắt, ánh mắt của cậu khép lại, trong đầu vẫn hiện lên thi thể trên mặt có vết bớt màu đỏ.

Trong thân thể lại bắt đầu truyền đến từng trận đau bụng, hơi thở nồng nặc mùi máu, cậu không thể phân biệt được cảm giác đau đớn đó là xuất phát từ vết thương trên người hay là do trí nhớ của mình.

Thẩm Quân Từ muốn đi đến văn phòng, một đoạn hành lang ngắn ngủi bây giờ lại giống như bị kéo dài.

Cậu mơ hồ nhìn thấy, có người từ hành lang đối diện đi tới, nhưng trước mắt đã mờ đi.

Thẩm Quân Từ muốn cất bước về phía trước, tầm mắt lại dần dần tối đen lại, thế giới dường như đều đang xoay tròn.

Cậu dùng một tay bám lấy tường, trong nháy mắt sắp ngã xuống, cậu nghe thấy giọng nói của Cố Ngôn Sâm: “Pháp y Thẩm…”

❁❁❁

Rạng sáng, sân bay Bến Viễn.

Một người đàn ông trung niên bước ra khỏi lối đi VIP của sân bay.

Gã họ Mộc, được gọi là Mộc Dự.

Trong đám đông, gã trông giống như một một doanh nhân ưu tú trưởng thành.

Thực ra, gã cũng rất thành công, chỉ là đã đến tuổi trung niên, một lúc điều hành hai công ty, hơn nữa làm ăn càng ngày càng lớn.

Cả hai công ty đều là công ty vệ sinh.

Công ty vệ sinh đầu tiên là làm ăn trong sạch, cung cấp dịch vụ giúp việc gia đình và người giữ trẻ cho những gia đình nổi tiếng giàu có. Công ty đã mua một nhóm thiết bị tinh vi cao cấp, dưới tay cũng nuôi mấy trăm công nhân vệ sinh, các trung tâm mua sắm lớn ở Bến Viễn, các tòa nhà văn phòng ở mặt đường, thậm chí là sân bay, nhà ga xe lửa, và một số cơ quan chính phủ cần người vệ sinh, đều ký hợp đồng với công ty này.

Công ty này có ông chủ, giao diện(1), và nhân viên, Mộc Dự chỉ dùng thân phận cổ đông của công ty vệ sinh để hoạt động bên ngoài.

(1): nterface là Giao diện. Đây là nghĩa tiếng Việt của thuật ngữ Interface – một thuật ngữ được sử dụng trong lĩnh vực kinh doanh. Ranh giới chung, nơi tiếp xúc trực tiếp giữa hai nền văn hóa, các thiết bị, tổ chức, môi trường, hệ thống khác nhau, vv xảy ra, và nơi năng lượng, thông tin, và / hoặc các tài liệu được trao đổi.

Một công ty vệ sinh khác làm ăn bí mật, thực hiện việc giết người và dọn dẹp các giao dịch tại chỗ.

Rất ít người biết cả hai công ty này đều do Mộc Dự âm thầm kiểm soát.

Một nhân viên ở sân bay nhìn thấy gã bèn cúi chào.

Mộc Dự cũng hướng về phía đối phương mỉm cười gật đầu.

Gã luôn tươi cười mọi lúc.

Thói quen này được hình thành từ thời thơ ấu của gã, cha gã là một kẻ giết người, mẹ gã đã bỏ rơi gã vì nghiện ma túy, gã lớn lên trong viện phúc lợi.

Gã phát hiện chỉ cần mình cười lên, sẽ đạt được sự tin tưởng của người khác, cũng có thể tránh được rất nhiều hình phạt.

Mộc Dự không đọc nhiều sách, nhưng là người rất thông minh, gã lớn lên trong viện phúc lợi, so với đứa trẻ bình thường thì hiểu chuyện hơn rất nhiều. Gã cũng từng bị người ta bắt nạt.

Dần dần, gã phát hiện ra muốn khiến người khác nghe lời, gã phải nắm được điểm yếu của họ.

Cái gọi là điểm yếu phân làm ba loại.

Gã tóm lại tất cả những điều này thành ba từ: ham muốn, sợ hãi, tình yêu.

Đúng như tên gọi, ham muốn của một người, có thể là tiền bạc, nhà cửa, sắc đẹp, thức ăn, tất cả đều có thể biến thành cám dỗ.

Sợ hãi là một điều gì đó khiến con người ta thấy sợ, như là sự chết chóc, đau đớn, đói, lạnh, hay sự nghèo đói.

Tình yêu là tất cả mọi thứ đáng để trân trọng, một tình yêu không thể buông bỏ, hay tình cảm gia đình. Người hoặc vật mà bản thân trân trọng, ánh trăng sáng trong trái tim, cha mẹ ở xa, vật nuôi đã ở bên cạnh mình trong nhiều năm.

Muốn thao túng một người, phải sử dụng những gì người đó muốn để cám dỗ, tra tấn người đó trong nỗi sợ hãi của mình, và sử dụng tình yêu của người đó để ràng buộc chính bản thân họ.

Nếu làm đúng, người đó sẽ trở thành nô lệ của bạn.

Mộc Dự đã sử dụng thủ đoạn này để thu phục cấp dưới của mình, gã biết cấp dưới yêu quý gã, sợ gã, căm hận gã. Nhưng lại không thể thoát khỏi gã.

Gã là kẻ thích giở trò xấu, giết người phóng hỏa, từ trong ra ngoài đều rất bẩn thỉu.

Sáu năm trước, Hứa Thừa Hoàng bị đánh bại, trong một khoảng thời gian, đánh nhau và giết chóc không còn mấy tác dụng, cơ hội Mộc Dự làm ăn đã đến, công ty vệ sinh của gã thay thế vai trò lò mổ của đồ tể, chuyển sang phục vụ những người có tiền, có quyền, dần dần trở thành công ty thu hút nhiều việc làm nhất trong lĩnh vực kinh doanh ngầm ở Bến Viễn.

Ra khỏi sân bay.

Mộc Dự lên một chiếc xe, ngồi lên ghế phụ, có một người phụ nữ trẻ tuổi đã ngồi ở hàng ghế sau, cô đặt máy tính lên đầu gối, cung kính gọi gã: “Ba.”

Cô không phải là cốt nhục của Mộc Dự, chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ mà Mộc Dự nuôi lớn, những đứa trẻ khác đều gọi Mộc Dự là cha.

“Lần này xử lý tài khoản ở nước ngoài rất thuận lợi.” Trên mặt Mộc Dự mang theo nét cười, “Nhã Chính, trong khoảng thời gian ba không có ở đây, có chuyện xảy ra sao?”

Người phụ nữ được gọi là Nhã Chính nói: “Việc làm ăn với thương hội xảy ra một số sai lầm, Chó Săn bị giết, người của chúng ta rơi vào tay cảnh sát.”

Mộc Dự vừa xuống máy bay đã nghe được tin tức này, gã còn nhớ, đó chỉ là một danh sách đơn giản, kế hoạch cũng đã gửi cho gã xem qua, chính là dùng người vợ bị bạo hành kia làm vật tế thần, khi đó gã cảm thấy phương án không có vấn đề gì.

Nụ cười trên mặt Mộc Dự cứng đờ, nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao con lại làm hỏng chuyện? Lần này là ai ra tay? Không phải ba đã nói để cho công ty quản lý nước sạch làm à?”

Nhã Chính cúi đầu, ấp úng: “Người ấy bước vào căn phòng đó.” 

Mộc Dự nghe xong, gã bỗng nhiên nhận ra, lồng giam của gã thiếu một mắt xích trong đó, không có sự kiềm chế, những quân cờ mất kiểm soát đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của gã.

Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Bình Luận (0)
Comment