Gần nửa đêm, Bến Viễn.
Cố Ngôn Sâm dẫn Lục Anh và một cảnh sát phụ trách ghi chép đi vào phòng thẩm vấn của Đào Nhã.
Cô gái trước mặt vẫn im lặng cúi đầu, cô khác hoàn toàn với các nghi phạm khác mà Cố Ngôn Sâm từng gặp.
Những người đó hoặc kiêu ngạo, hoặc sợ hãi, hoặc căng thẳng, hoặc đắc ý.
Nhưng Đào Nhã, chỉ yên lặng ngồi, phảng phất như một chút tình cảm của nhân loại cũng không có.
Cô ấy đang tự bảo vệ mình rất tốt.
Cố Ngôn Sâm mở miệng nói: “Mấy cô ấy đã khai nhận toàn bộ, Tôn Vũ Thi cũng thừa nhận tội sát hại Chu Dĩnh Dĩnh. Nhưng tôi nghĩ đó không phải là sự thật.”
Đôi mắt Đào Nhã chuyển động, nhìn về phía hắn.
“Những cô gái khác đều nói là cô gọi mấy cô ấy dậy, là cô bảo mấy cô ấy dùng dao đâm vào thi thể Chu Dĩnh Dĩnh. Pháp y đã khám nghiệm ra trong thi thể Chu Dĩnh Dĩnh có chứa digoxin, trong toàn bộ ký túc xá, chỉ có trên thẻ y tế của cô từng kê đơn loại thuốc này.”
Tất cả các loại manh mối đều chỉ vào cô gái nhìn như bình thường này.
Đối mặt với sự chất vấn, đôi mắt Đào Nhã giật giật, nhìn vào đống tư liệu trên bàn, cô đột nhiên nhấc tay lên, từ những bức ảnh đó tìm ra một hình ảnh của thi thể.
Ánh mắt thiếu nữ dừng trên thi thể đã bị sáp hóa, thở dài một hơi. Sau đó cô buông ảnh xuống, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Ngôn Sâm: “Tôi biết, các anh sẽ tra được đến đây.”
Hai tay Cố Ngôn Sâm đặt trên mặt bàn, cúi người hỏi cô: “Chu Dĩnh Dĩnh, rốt cuộc là bị ai sát hại?”
“Cô ấy chết trong tay tất cả mọi người.” Đào Nhã rốt cục mở miệng, thanh âm của cô khàn khàn, giọng điệu bình tĩnh mà trầm thấp.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cô nói như vậy là có ý gì?”
Môi Đào Nhã khẽ mím lại.
Cố Ngôn Sâm lấy ra một xấp tư liệu: “Căn cứ vào điều tra của chúng tôi, Chu Dĩnh Dĩnh đã từng là bạn tốt của cô. Chuyện gì đang xảy ra giữa hai người vậy?”
Đào Nhã vén tóc lên, mở miệng nói: “Tôi và Chu Dĩnh Dĩnh đích thật là bạn tốt. Mặc dù bọn tôi không học cùng một lớp, nhưng quan hệ của bọn tôi tốt lắm. Lúc ấy, nhà bọn tôi ở gần nhau, cả hai đều tham gia dàn hợp xướng, bọn tôi thường làm bài tập ở nhà với nhau, tôi thậm chí nghĩ rằng nếu một ngày nào đó mình kết hôn, cô ấy sẽ là phù dâu của mình, còn nếu cô ấy kết hôn trước, tôi luôn sẵn sàng đứng bên cạnh cô ấy.”
“Tôi là người đầu tiên bước vào nhà máy này, trước khi có thông báo tuyển dụng chính thức, tôi có hỏi qua mấy người bạn ở quê, Chu Dĩnh Dĩnh thấy có hứng thú, muốn vào, tôi mới giới thiệu cô ấy với phòng nhân sự của nhà máy.”
“Nhưng là do tôi nghĩ quá đơn giản.”
Giọng điệu Đào Nhã có chút bi thương, nhưng trong mắt lại vô cùng khô ráo, không có một giọt nước mắt nào cả.
Biểu cảm của cô càng làm cho người khác khó có thể phán đoán, không biết cô đang tưởng nhớ người bạn tốt của mình, hay đang tiết lộ tội ác của mình.
Cô dường như đứng trên đường phân chia giữa màu đen và trắng.
Ngay cả Cố Ngôn Sâm cũng không dám chắc, cô gái trước mắt rốt cuộc là người vô tội hay là kẻ giết người tàn bạo.
Hắn kiên nhẫn lắng nghe.
“hời gian đầu, có vẻ như mọi thứ đều ổn, cuộc sống trong nhà máy rất đơn giản, không có nhiều sóng gió. Hết thảy mọi chuyện bắt đầu kể từ ngày thứ ba sau khi Chu Dĩnh Dĩnh vào làm việc, lúc bọn tôi đang làm việc, bên ngoài bay vào một con bọ cánh cứng màu đen, cô ấy hét lên rồi ném con bọ ra ngoài.”
Đào Nhã đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ.
Ngày hôm đó, cô cũng vừa mới vào làm chưa được bao lâu, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, ai cũng đồng phục nhà máy, chăm chú làm công việc trước mặt.
Đột nhiên một con bọ cánh cứng màu đen bay vào, rơi vào quần áo Chu Dĩnh Dĩnh.
Cô ta hét lớn một tiếng.
Sau đó, thì nhảy loạn lên, muốn giũ con bọ ra khỏi người.
Trong xưởng yên tĩnh bỗng nhiên xảy ra màn này, tiếng la hét của Chu Dĩnh Dĩnh phá vỡ sự yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
Không biết là ai cười đầu tiên, sau đó những người khác cũng cười rộ lên theo, tiếng cười lan ra, tất cả mọi người đều đang cười, ngoại trừ cô và Chu Dĩnh Dĩnh.
Nụ cười ban đầu chỉ là do cảm xúc phát ra, khi đó cô vẫn chưa thấy có ác ý nào trong đó.
Thẳng đến khi ánh mắt Tôn Vũ Thi rơi trên người Chu Dĩnh Dĩnh, khóe miệng của cô ta cong lên, biểu tình kia như thể đã tìm được món đồ chơi mới.
Tất cả những bất hạnh bắt đầu từ đây.
Đào Nhã kết thúc hồi ức, cô thở dài tiếp tục nói: “Từ nhỏ đến lớn, Chu Dĩnh Dĩnh không sợ gì cả, chỉ sợ những con bọ đó. Tiếng kêu của cô ấy có hơi khoa trương, rất nhiều nữ công nhân nhìn thấy cảnh này, kể cả Tôn Vũ Thi. Lúc ấy cô ta còn cười nói với Chu Dĩnh Dĩnh: “Cô giống hệt một con tê giác đang nhảy múa ấy. Tại sao chúng ta không gọi cô là con tê giác nhỉ.”.”
“Lúc đó thấy bạn tốt của mình bị bắt nạt, tôi rất tức giận, mới quay lại nói ‘Sao mấy người có thể đặt biệt danh lung tung cho người khác như vậy?’.”
“Tôi không ngờ rằng câu nói này sẽ dẫn đến sự trả thù điên cuồng của Tôn Vũ Thi. Cô ta cùng mấy cô gái đồng hương tụ tập lại, nghĩ hết tất cả các phương pháp bắt nạt tôi, bọn họ thậm chí còn buông lời chế nhạo Chu Dĩnh Dĩnh.”
Chuyện này, Cố Ngôn Sâm cũng đã nghe Hàn Tử Ái kể lại.
“Bọn họ cố tình làm ướt quần áo tôi đang phơi, để tôi mặc quần áo ướt sũng đi đến xưởng làm việc. Họ ném cuốn sách của tôi trên mặt đất, giẫm lên nó vài lần, sau đó mới giả vờ nhìn thấy rồi trả lại cho tôi. Lúc quản lý ký túc xá kiểm tra, yêu cầu không được cắm các thiết bị điện, mấy cô ấy cố ý đem đồ đạc của tôi ra cắm vào, rồi để cho quản lý phát hiện, hại tôi bị phê bình. Họ để tôi một mình ở trong xưởng, không giúp đỡ tôi. Chuyện đó gần như xảy ra mỗi ngày.”
Khi kể lại tất cả những điều này, Đào Nhã vô cùng bình tĩnh.
Bắt nạt một người mạnh mẽ đôi khi còn thú vị hơn so với bắt nạt một người hèn nhát.
Thái độ cao ngạo của cô khiến Tôn Vũ Thi càng muốn làm nhục cô hơn, giống như một thứ màu trắng tinh khiết, sẽ luôn có người muốn làm bẩn nó. Họ muốn kéo cô xuống đất, để cô rơi xuống bùn, bị giẫm đạp bẩn thỉu, như vậy mới có cảm giác thành tựu.
“Lúc đó, tất cả nữ công nhân trong xưởng đều không dám tiếp xúc với tôi. Chỉ có Chu Dĩnh Dĩnh, cô ấy cảm thấy tình huống như vậy là bởi vì do cô ấy gây ra, ở nơi không có người, cô ấy ôm tôi khóc. Tôi nói, ‘Không sao, sau này ở trước mặt người khác, cậu cũng không cần đối xử tốt với mình, không nên nói chuyện với mình, nếu không, mấy cô ấy cũng sẽ bắt nạt cậu.’.”
“Từ hôm đó trở đi, chúng tôi bắt đầu diễn trước mặt các nữ công nhân khác.” Cô cúi đầu, nhìn tay mình, “Tôi không muốn liên lụy đến cô ấy.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Có gì chứng minh cho những điều cô nói không?”
Đào Nhã lắc đầu: “Để không bị những người khác nghi ngờ, bọn tôi không nói chuyện trực tiếp với nhau.” Sau đó, cô nhớ ra điều gì đó, “Bọn tôi có một căn cứ bí mật nhỏ ở phía sau nhà máy. Chính là mảnh đất trống bị đóng băng, chỗ đó nối liền với phía sau nhà máy, người bên trong và bên ngoài đều có thể đi vào, nhưng những người trong nhà máy sẽ không đi, người bên ngoài cũng sẽ không đến đó. Ở đó, bọn tôi có thể nói chuyện theo ý muốn, giống như khi bọn tôi còn nhỏ.”
“Kể từ đó, tôi và Chu Dĩnh Dĩnh sẽ thừa dịp người khác không chú ý đến đó nói chuyện. Chỉ có ở đó, bọn tôi mới được thở phào, tự do.”
Cố Ngôn Sâm nhíu mày nghe, hắn ý thức được, nơi đó chính là nơi chôn xác của Chu Dĩnh Dĩnh.
“Tuy tôi bị Tôn Vũ Thi bắt nạt rất thảm, nhưng vẫn nhịn được. Cho đến một lần bọn tôi được đi ra ngoài dã ngoại vào mùa đông…”
“Tất cả mọi người chen chúc ở bên hồ, những người khác không chú ý, chỉ có tôi thấy, dưới chân bọn tôi là hồ nước lạnh. Lúc đó tôi đang nghĩ, nếu Tôn Vũ Thi chết, có phải hết thảy sẽ được giải quyết hay không. Đúng lúc ấy, cô ta rơi xuống hồ.”
“Tôi nhìn cô ta, từng chút từng chút chìm xuống…”
Kể lại câu chuyện này, giọng nói của Đào Nhã bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Cô dường như trở lại bên chiếc hồ kia, nhìn mặt nước mênh mông vô tận, bên tai đều là tiếng kêu sợ hãi của các nữ công nhân.
Nhìn người phụ nữ khó ưa đó chìm rồi lại nổi lên, có thể bị sặc nước bất cứ lúc nào, bị nhấn chìm trong nước, biến mất.
Ánh mắt cô lạnh lùng, nhìn cô ta.
Nhưng lúc ấy trong lòng cô lại không hề có khoái cảm trả thù.
Để Tôn Vũ Thi chết như vậy sao?
Cô cảm thấy mình giống như một con bướm bị chất nhầy bao bọc trong nhộng tằm, nếu như không thoát ra được, mình sẽ chết trong con nhộng đó.
Tim cô đập trong trống rỗng, bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ lồng ngực.
Dường như người ở bên bờ vực sinh tử, không phải Tôn Vũ Thi, mà là chính cô.
Tâm niệm trong nháy mắt xoay chuyển.
Cuối cùng cô đã đưa ra một quyết định.
Không, cô không thể để cô ta chết như vậy được!
Cô nhảy xuống hồ, trong nháy mắt đó, nước lạnh như một con dao nhọn đâm vào phổi của cô.
Cô sẽ cược một phen.
……
Trong phòng thẩm vấn, Đào Nhã thu hồi ánh mắt nhìn về phía hai tay mình.
Cô ho nhẹ một tiếng, lau lau khóe miệng.
Kể từ mùa đông năm đó, cô bị bệnh, đôi khi nửa đêm tỉnh dậy vì cơn ho. Cô sợ đánh thức những người khác, nên cuộn tròn trên giường, dùng chăn bịt miệng lại, cho đến khi bình minh.
Cố Ngôn Sâm biết, miêu tả của cô gái đã tránh nặng tìm nhẹ, cô cũng không nói chi tiết Tôn Vũ Thi làm sao ngã xuống, nhưng hắn vẫn nghe ra một chút manh mối.
Khi đó Đào Nhã, hẳn là ở bên bờ hắc hóa.
Cô ấy suýt trở thành một kẻ giết người.
Hắn đã biết kết cục của chuyện này, nhưng hắn vẫn nghe hết, không cắt lời Đào Nhã.
“Tôi vẫn không thể trơ mắt nhìn cô ta chết đuối. Tôi do dự một chút, cảm thấy dù sao cũng là một mạng người. Sau đó, tôi nhảy xuống nước, cứu cô ta lên. Coi như cô ta vẫn còn có chút lương tâm, Tôn Vũ Thi rốt cục không bắt nạt tôi nữa. Nhưng tôi thật không ngờ…”
Nói đến đây, Đào Nhã nắm chặt nắm tay.
Cố Ngôn Sâm nghe đến đó hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Tôn Vũ Thi chấp nhận tôi, lại chuyển sang khi dễ Hàn Tử Ái và cả Chu Dĩnh Dĩnh.”
Chuyện bắt nạt vẫn còn tồn tại, chỉ là thay đổi mục tiêu.
“Chuyện bắt nạt người ở đây giống như một quả cầu tuyết lăn xuống núi, có quán tính, càng lăn càng lớn, mỗi người đều thêm chút gạch. Nhiều người đã lấy nó làm thú vui.”
“Cho dù tôi có đứng ngay bên cạnh Tôn Vũ Thi, nhưng vẫn không ngăn chặn được loại hành vi này, thậm chí có đôi khi, bởi vì tôi khuyên can, việc bắt nạt càng thêm nghiêm trọng. Khi đó tôi và Chu Dĩnh Dĩnh chỉ có thể tiếp tục diễn.”
“Lúc ở bên ngoài, tôi không nói chuyện với cô ấy, thậm chí tôi còn bắt đầu dẫn đầu bắt nạt cô ấy, để tôi động thủ, Tôn Vũ Thi và những người khác ngược lại sẽ bắt nạt cô ấy ít hơn một chút. Khoảng thời gian đó, hầu như vào mỗi tối thứ sáu, Tôn Vũ Thi đều gọi cô ấy đến phòng chứa đồ dưới lầu, tìm lý do phạt cô ấy, giễu cợt cô ấy, để cô ấy xấu mặt. Những người khác cũng sẽ đến vây xem, còn đưa ra chủ ý, cười nhạo Chu Dĩnh Dĩnh.”
“Đó là hành vi của một nhóm người, khi tôi phát hiện hành vi như vậy có liên quan đến Tôn Vũ Thi, nhưng cũng không hoàn toàn do cô ấy. Tôn Vũ Thi là người ở phía trước, nhưng những người khác, một người cũng không hề vô tội.”
“Có đôi khi, chỉ vì một câu nói của một người nào đó trong tập thể, một ý niệm trong đầu, chuyện bắt nạt sẽ sản sinh. Những người khác a dua, cũng bắt đầu chà đạp những người yếu đuối.”
“Nếu ai đưa ra ý kiến phản đối, sẽ bị mọi người thù địch, ngay cả Tôn Vũ Thi cũng vậy. Nếu cô ta làm không đủ, cũng không thể thu phục nhân tâm, cô ta sẽ bị những người khác trong quần thể oán giận, mọi người sẽ đứng ra phản đối cô ta, dưới sự kích thích của tất cả những cảm xúc đó, cô ta vì duy trì địa vị của mình, duy trì thiết lập nhân cách của mình, sẽ làm ra chuyện càng điên rồ hơn.”
“Muốn phá vỡ tất cả những điều này, nỗ lực của một hoặc hai người không thể đủ, mỗi người đều là một cá thể, họ có sự nhất quán, và khác biệt. Không thể đoán trước, rất khó nắm bắt.”
“Tôi nhận ra Chu Dĩnh Dĩnh đã phải chịu đựng những sự tra tấn đó, bắt đầu phờ phạc và trở nên trầm cảm. Cô ấy muốn chạy trốn khỏi đây, nhưng gia đình cô ấy không cho phép cô ấy rời khỏi nhà máy. Cô ấy ngày càng đau đớn và tuyệt vọng, còn tôi lại chẳng thể giúp cô ấy bất cứ điều gì.”
“Sức khỏe của cô ấy bắt đầu sa sút, tim thường xuyên đập rất nhanh, cô ấy sợ cha mẹ và mọi người trong nhà máy biết chuyện, nên mượn thẻ bảo hiểm y tế của tôi đến bệnh viện khám bệnh. Cô ấy biết mình vì béo phì, trái tim đã bị biến dạng và có thể chết bất cứ lúc nào vì một cơn đau tim nếu không được phẫu thuật. Bác sĩ kê toa digoxin cho cô ấy, tạm thời làm giảm các triệu chứng.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Có kết quả kiểm tra không?”
Đào Nhã lắc đầu: “Là Chu Dĩnh Dĩnh tự mình đi, tôi chưa từng thấy kết quả kiểm tra. Bệnh viện cũng không lớn, nhưng tương đối gần nhà máy. Cô ấy nói bác sĩ muốn cô ấy nhập viện, nhưng cô ấy từ chối, chỉ lấy thuốc rồi trở về.”
Trước đó Cố Ngôn Sâm lúc đó cũng cố gắng cùng Bạch Mộng đi tìm bác sĩ nhưng bệnh viện không có dữ liệu điện tử đầy đủ, sau một thời gian dài, hồ sơ bệnh án cũng bị mất, họ không lấy được thông tin gì khác ngoài việc bệnh viện đã kê đơn thuốc.
Nghe đến đây, Lục Anh cùng thẩm vấn có chút nghi ngờ: “Ý của cô là, Chu Dĩnh Dĩnh chết là do lên cơn đau tim đấy chứ?”
Vụ án điều tra đến đây, anh ta không muốn tin vào một sự trùng hợp đơn giản như vậy.
Nhưng khả năng này lại tương ứng với rất nhiều chi tiết trong điều tra của bọn họ.
Digoxin trong máu, bệnh tim, cái chết.
Đào Nhã ngẩng đầu, mí mắt khẽ chớp nói: “Xin hãy nghe tôi nói tiếp, mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.”
Cô tiếp tục kể.
“Chu Dĩnh Dĩnh bắt đầu muốn phẫu thuật, nhưng cô ấy biết trong nhà không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa bệnh của cô ấy nếu như nhà máy biết, sẽ bị sa thải. Ca phẫu thuật đó cần ít nhất 200.000 nhân dân tệ, ngay cả khi mời được chuyên gia, tỷ lệ thành công cũng chỉ là 10%.”
“Chuyện xảy ra vào sinh nhật lần thứ 22 của cô ấy theo âm lịch. Ở quê chúng tôi, phong tục là chỉ tổ chức lễ theo âm lịch. Chỉ có tôi và cô ấy ở trong căn cứ bí mật, tôi đã mua cho cô ấy một chiếc bánh nhỏ, cuối cùng chúng tôi chỉ thắp một ngọn nến, sau khi thắp lên, tôi phát hiện ra chỉ có một đốm lửa nhỏ, không phải là điềm lành cho ngày sinh nhật.”
“Chu Dĩnh Dĩnh cuối cùng cũng phải đối mặt với sự thật rằng mình có thể sẽ chết sớm. Cô ấy cảm khái, cuộc sống ngắn ngủi của mình nhỏ bé, hèn mọn như vậy, cha mẹ cô ấy còn sống, những người bắt nạt cô ấy vẫn sống rất tốt, trên thế giới sẽ không có thay đổi gì cả, duy chỉ có thiếu cô ấy. Bọn tôi đã nói rất nhiều chuyện, nói về bọn họ, nói về những chuyện bị bắt nạt. Lúc ấy, bọn tôi đã nghĩ ra một kế hoạch…”
Nói đến đây, ánh mắt Đào Nhã đỏ lên, không biết là bởi vì bi thương, hay là bởi vì hận thù.
Cô nói sự thật: “Bọn tôi quyết định sử dụng cái chết của cô ấy, trả thù những người đó.”
Nói đến đây, Đào Nhã dường như cảm thấy mình lại trở lại căn phòng chứa đồ âm u kia.
Chu Dĩnh Dĩnh nằm trên mặt đất, không có hơi thở, tim cũng không đập.
Tôn Vũ Thi gục xuống cách đó không xa, bởi vì lỡ tay giết người mà sụp đổ khóc lớn, còn một cô gái nữa cũng hoàn toàn không biết làm sao.
Khi đó cô đối mặt với thi thể của bạn thân,hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy: “Bình tĩnh đi, Tôn Vũ Thi, cô phải bình tĩnh lại, tôi có một cách, có thể thay đổi tất cả. Không ai biết cô đã giết người đâu.”
Tôn Vũ Thi ngừng khóc, ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn về phía cô.
Cô mở miệng nói: “Chúng ta có thể gọi những người khác xuống, để cho mấy cô ấy cho rằng là mình sát hại Chu Dĩnh Dĩnh.”
Khi cô nói như vậy, thân thể run rẩy, thanh âm dường như cũng không phải là của mình.
Đây là kế hoạch mà hai bọn họ đã xây dựng từ lâu.
Cái chết của Chu Dĩnh Dĩnh dường như là một bước ngoặt.
Mọi thứ sẽ thay đổi.
Trong phòng thẩm vấn, Đào Nhã thừa nhận: “Tôi đã lợi dụng cái chết của cô ấy, cũng lợi dụng thi thể của cô ấy, đã đưa ra chủ ý với Tôn Vũ Thi, để cho cô ấy tin tưởng mình, tôi đã đâm con dao đầu tiên vào thi thể, sau đó gọi các cô gái khác xuống.”
Nói xong những lời này, Đào Nhã ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát.
Cô ấy kể một câu chuyện hoàn toàn khác.
Toàn bộ sự việc trở nên giống như Rashomon.
Trong phòng quan sát, tất cả mọi người đều im lặng.
Bạch Mộng từ trong biểu tình của Đào Nhã nhìn không ra đây đến tột cùng là thật, hay là do cô đang bịa ra.
Nhưng cô nhớ lại lời Tôn Vũ Thi nói, cô nhớ rõ Tôn Vũ Thi nói, chỉ có đêm đó, Chu Dĩnh Dĩnh giống như phát điên chống lại mình, hai người bọn họ mới xảy ra xô xát.
Cố Ngôn Sâm nói: “Có chứng cứ gì chứng minh chuyện cô vừa kể không?”
Đào Nhã nói, “Tôi có một video.”
Cô dừng một chút nói, “Là video Chu Dĩnh Dĩnh lúc còn sống ghi lại, bản gốc ở trên điện thoại di động cũ của tôi đã bị mất, nhưng có một đoạn video, tôi đã thêm mật mã, đặt ở trên cloud, nếu các anh đưa tôi điện thoại di động, tôi có thể tìm ra, để các anh xem. Chứng minh rằng tôi đang nói sự thật.”
Bạch Mộng vội vàng đứng dậy, đi lấy điện thoại di động của Đào Nhã, cô kết nối điện thoại ra ngoài máy tính trong phòng quan sát của cảnh sát, tạo một đoạn phim chiếu đơn giản.
Cách một tầng túi vật chứng, Đào Nhã vận hành điện thoại di động kiểu cũ, cô từ một chương trình tiến vào, nhập mấy tầng mật mã, tiến vào một không gian đám mây, sau đó lại giải mã mở ra.
Thư mục vừa mở ra, tất cả mọi người nhìn về phía màn hình.
Điều đầu tiên thấy là những bức ảnh được để bên trong.
Có rất nhiều bức ảnh trong số đó, tổng cộng có mười hai bức.
Là bức ảnh riêng biệt của những nữ công nhân và thi thể.
Mỗi nữ công nhân đều cầm dao đâm vào lưng thi thể Chu Dĩnh Dĩnh.
Vết thương trên lưng tăng dần lên từ một vết thương ban đầu.
Trong phòng chứa đồ tối tăm, những cô gái trông nhợt nhạt, có những biểu hiện khác nhau, tê liệt, đau đớn, khóc lóc, sợ hãi.
Những bức ảnh này đã thay đổi cuộc sống của họ mãi mãi.
Đào Nhã nói: “Video Chu Dĩnh Dĩnh và Tôn Vũ Thi đánh nhau, tôi cũng đã ghi lại, đều có ở bên trong.”
Cuối cùng cô mở đoạn video dài nhất lên.
Một cô gái trẻ có vẻ ngoài bình thường, mũm mĩm xuất hiện trên màn hình.
Tất cả mọi người liếc mắt một cái đã nhận ra, cô ấy chính là nạn nhân Chu Dĩnh Dĩnh trong vụ án này.
Mới vừa rồi, Thẩm Quân Từ thấy ảnh chụp của cô ấy, nhìn thấy thi thể của cô ấy, lúc này lại nhìn thấy hình ảnh này, điều này khiến cho người ta có một loại cảm giác không chân thật.
Bối cảnh của video tối om, không nhìn thấy một tia sáng nào, chỉ có một ngọn nến nhỏ được thắp lên trước mặt Chu Dĩnh Dĩnh, phản chiếu khuôn mặt của cô ấy.
Thanh âm của Đào Nhã từ bên ngoài truyền đến: “Nói gì đi chứ, dù sao cũng là sinh nhật lần thứ hai mươi hai.”
Chu Dĩnh Dĩnh dừng một chút: “Nên nói gì bây giờ?”
Cô nhìn về phía ống kính, dừng lại vài giây mới mở miệng: “Mình từ nhỏ đã là một người mập mạp, rất bình thường, bộ dạng không đẹp, thành tích học tập cũng không tốt, nhà cũng không có tiền, ba mẹ thường xuyên mắng mình, mình có thể cảm nhận được, bọn họ không yêu mình. Anh trai cũng khinh thường mình. Ở trường, mình sống một cuộc sống tầm thường, chưa bao giờ yêu đương, mình cảm thấy rất lạc lõng, nên mới cố gắng mỉm cười. Mình hy vọng những người khác bao gồm cả bản thân, hy vọng mình sẽ được yêu thương.”
“Mình nhát gan, nhu nhược, sống hai mươi hai năm nay, đều phải nhìn ánh mắt người khác để làm việc.”
“Mình từng cho rằng, khi lớn lên rồi, có thể có cuộc sống của riêng mình, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp, nhưng khi mình lớn lên, phát hiện cũng không phải như vậy. Vừa mới qua hai mươi tuổi, ba mẹ mình coi mình như một con lợn trưởng thành, chờ được làm thịt, nếu không phải được đến nhà máy làm việc, tiền lương hậu hĩnh, mình đã sớm bị ép lập gia đình rồi.”
“Mà Tôn Vũ Thi, và cả những đồng nghiệp kia nữa, lại không ngừng bắt nạt mình.”
“Mình cảm thấy bản thân đang ở trong địa ngục, mà địa ngục này, là những người chung quanh cộng thêm trên người mình, bất luận là người qua đường, cha mẹ, thân thích, đồng nghiệp, hay lãnh đạo. Bởi vì mình béo, mình xấu xí, mình không thể như họ muốn, mình trông dễ bị bắt nạt, tất cả mọi người đều là con người, nhưng mình lại trở thành đối tượng bắt nạt của họ, là đối tượng để trút giận. Không ai nghĩ đến cảm xúc của mình.”
Đào Nhã ở một bên khuyên nhủ cô: “Cậu nói không đúng rồi, cậu nhìn mình nè, không phải mình cũng đã trải qua những chuyện như này sao, nhưng mình đã vượt qua được đấy thôi. Mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn mà. Nếu không có tương lai, sẽ không có gì cả. Vì vậy, mình hy vọng cậu vẫn có thể tiếp tục. Cậu nên nói chuyện với gia đình về bệnh của mình, nên đi đến một bệnh viện tốt hơn.”
“Nhưng không phải ai cũng có thể mạnh mẽ như cậu đâu. Ít nhất mình không có can đảm như cậu, cũng không thông minh như cậu, càng không có may mắn như cậu, mình chỉ là một người bình thường.”
Chu Dĩnh Dĩnh tiếp tục nói: “Mình đã từng nghĩ đến chuyện bỏ đi, đi đến nơi không ai biết, sống một mình. Nhưng sau đó, mình lại phát hiện ra bản thân không thể đi xa, mình không có tiền, giấy tờ tùy thân cũng để trong nhà máy,bố mẹ nhìn chằm chằm vào mình … Cho dù mình đi rồi, thì có thể như thế nào chứ, đến một nơi hoàn toàn mới, vẫn sẽ có người mắng mình giống như heo, mắng mình là đồ thất bại. Huống hồ hiện tại mình còn bị bệnh, mình sắp chết…”
Video đến đây thì trên màn hình chuyển sang màu đen, một lúc sau lại sáng lên.
Lúc này, Chu Dĩnh Dĩnh nhìn về phía ống kính điện thoại di động, ánh mắt của cô dường như xuyên thấu màn hình.
“Trước đây, mình là một người rụt rè và nhát gan, bây giờ mình muốn thay đổi tất cả mọi chuyện trước khi mình qua đời. Tối nay, mình sẽ gọi điện thoại, nói chuyện với bố mẹ, Tôn Vũ Thi hẳn là cũng sẽ gọi mình nữa, mình sẽ thử, chống lại cô ta.”
“Nếu bố mẹ không mắng mình nữa, không ép buộc mình nữa, mình sẽ nói với họ về bệnh của mình, sẽ cùng nhau tìm ra giải pháp. Nếu đêm nay, Tôn Vũ Thi không bắt nạt mình, buông tha cho mình, mình sẽ tự đến bệnh viện lớn, sau đó kiểm tra chi tiết, nghĩ cách chữa bệnh.”
Cô nói đến đây, nghẹn ngào một chút, ngay cả những cảnh sát ở trước màn hình, cũng cảm giác được thiếu nữ này đang vô cùng tuyệt vọng.
Chu Dĩnh Dĩnh lau mắt: “Nếu như đêm nay mình ra sức đánh một trận, không có bất kỳ kết quả gì, nếu như bọn họ vẫn đối xử với mình như trước kia. Nếu vậy, mình hy vọng … Mình hy vọng… Bọn họ có thể bị trừng phạt, sẽ phải trả giá…”
Nói đến đây, ánh mắt của cô nhìn về phía Đào Nhã: “Đào Nhã, cậu sẽ giúp mình chứ?”
“Mình sẽ. Chúng ta sẽ là những người bạn tốt suốt đời. Không bao giờ phản bội nhau.” Giọng nói của Đào Nhã truyền đến: “Nếu, ý mình là là, nếu thực sự đến bước đó, cậu hy vọng mình sẽ được chôn ở đâu?”
Chu Dĩnh Dĩnh chỉ chỉ dưới chân: “Ở đây. Ngay ở đây, mình muốn được tự do, hạnh phúc, mình muốn mình chỉ thuộc về riêng mình.”
“Mình thậm chí không hy vọng rằng sẽ có người tìm thấy thi thể của mình, như vậy thì mình có thể yên tĩnh ngủ một giấc ở đây. Có người rồi sẽ đổ lỗi cho gia đình mình vì sự biến mất của mình, nói họ trọng nam khinh nữ, buộc con gái mình rời đi.”
“Tôn Vũ Thi sẽ bởi vì cái chết của mình mà biến thành hung thủ giết người, cô ta sẽ mãi mãi sống trong sợ hãi, kiêng kỵ. Những người khác cũng sẽ vì cái chết của mình, trong trái tim luôn có một cái dằm. Mấy cô ấy cũng không thể giống như trước kia, an tâm thoải mái đi bắt nạt người khác.”
“Những người mình không thể phản kháng khi mình còn sống sẽ bị trừng phạt sau khi mình chết. Họ sẽ mơ về mình trong giấc mơ của họ. Sau đó thức dậy, tôi sẽ trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn của họ, kéo dài mãi mãi.”
Chu Dĩnh Dĩnh đối mặt với ống kính, nở một nụ cười.
Giống như một lời tuyên chiến cuối cùng của cô với thế giới này.
Nếu như cô ấy thất bại, cô ấy sẽ sử dụng cuộc sống của mình như một lợi thế, đặt lên bàn cân, thay đổi tất cả mọi thứ.
Thực hiện cuộc chiến cuối cùng như một con thiêu thân trước ngọn lửa.
Sau khi video chuyển sang màu đen, lại sáng lên tiếp.
“Nếu một ngày nào đó, ý mình là, nếu cảnh sát tìm thấy thi thể của mình, cậu phải đưa video này cho bọn họ xem. Chứng minh tất cả hành động của mình là mong muốn của riêng mình, là sự lựa chọn của riêng mình, không hề liên quan gì đến cậu hết.”
Đào Nhã nói, “Chúng ta ăn bánh thôi.”
Chu Dĩnh Dĩnh nói, “Vậy để mình ước một điều nhé, mình không muốn chết, mình muốn sống sót, mình yêu thế giới này rất nhiều.”
Cô thổi tắt nến trên bánh, mọi thứ chìm trong bóng tối.
Video dừng lại, tất cả mọi người cùng im lặng.
Video này được ghi lại một năm trước đây, bây giờ bọn họ mới được xem.
Chu Dĩnh Dĩnh đã chết, cô dường như bị những người đó giết chết, cũng giống như bị thế giới này giết chết.
Vẻ mặt Cố Ngôn Sâm ngưng trọng, nghiêm túc.
Bạch Mộng xem xong, nức nở lấy ra một tờ khăn giấy.
Thẩm Quân Từ không biết, nếu như ngày đó cha mẹ Chu Dĩnh Dĩnh không mắng chửi cô, không cãi nhau kịch liệt. Nếu Tôn Vũ Thi không bắt nạt cô như thường lệ, không làm nhục cô, có phải sẽ kết quả sẽ khác hay không.
Nhưng trên đời này không có nếu.
Một cô gái tốt bụng và bình thường đã chết vào đêm năm cô ấy 22 tuổi.
Đào Nhã nói, “Từ hôm đó trở đi, tôi mang theo lời thề với Chu Dĩnh Dĩnh, tiếp tục tiến hành kế hoạch. Khi Tôn Vũ Thi đang không ổn định, tôi đã nảy ra ý tưởng để một cô gái bị phán xét đạo đức. Tôi duy trì cân bằng trong ký túc xá, chuyện sau này, các anh hẳn là biết rồi.”
Cha mẹ Chu Dĩnh Dĩnh bị người khác chỉ trích.
Tôn Vũ Thi bắt đầu kẹp đuôi làm người.
Sự bắt nạt trong ký túc xá từ đó biến mất.
Chu Dĩnh Dĩnh không cứu được mình, nhưng mọi thứ dường như bởi vì cái chết của cô, trở nên tốt hơn một chút.
Những người khác là địa ngục.
Cô biến mình thành một ngọn lửa dữ dội, xé toạc một khoảng trống trong địa ngục.
Đáng tiếc, cô lại không nhìn thấy những điều này.
Đào Nhã nói, “Từ sau khi Chu Dĩnh Dĩnh chết,tôi bắt đầu gấp một ngàn con hạc giấy, mỗi ngày một con, hiện giờ đã một năm. Mỗi một con hạc giấy đều là nỗi nhớ của tôi về người bạn của mình. Tôi hy vọng con hạc giấy nho nhỏ kia có thể truyền lại niềm tin, nếu như thật sự có thế giới sau khi chết, như vậy Chu Dĩnh Dĩnh ở dưới hoàng tuyền cũng biết, cũng sẽ vì mọi chuyện hôm nay cảm thấy vui mừng.”
❁❁❁
Vụ án đến đây, dường như cũng được đưa ra ánh sáng.
Ban đêm, Bạch Mộng thu dọn tất cả hồ sơ, cô lau nước mắt, từ trong sự xúc động và đồng cảm tỉnh lại.
Những người khác cũng nhao nhao đứng dậy, tiếp tục bận rộn.
Thẩm Quân Từ nhìn về phía Cố Ngôn Sâm, biểu tình của hắn cũng không quá thoải mái sau khi phá án.
Pháp y Thẩm suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hiểu được.
Mặc dù hắn trước khi nghe Đào Nhã khai báo cũng đã suy đoán được loại khả năng này, thế nhưng vẫn có vài chỗ không đúng.
Bây giờ Đào Nhã nói như vậy, còn đưa được ra video, hắn ngược lại hoài nghi đây vẫn không phải là sự thật.
Thẩm Quân Từ hỏi Cố Ngôn Sâm: “Chúng ta có nên tin lời khai của Đào Nhã không? Tuy rằng nói có đoạn video của Chu Dĩnh Dĩnh, nhưng tôi phát hiện, trong câu chuyện Đào Nhã kể, có rất nhiều chuyện đều phát sinh ở căn cứ bí mật. Kể cả chuyện hai cô ấy ước định, giấu diếm tình bạn ngầm của họ. Ngoài video này, lời khai của Đào Nhã cũng không có bằng chứng nào khác để chứng minh cả.”
Sau tất cả, mọi thứ đều xảy ra sau một cái biệt danh.
Khi đó, Đào Nhã giúp Chu Dĩnh Dĩnh, mà Chu Dĩnh Dĩnh yếu đuối lại núp ở phía sau Đào Nhã, thậm chí nhìn Đào Nhã bị bắt nạt.
Có phải khi đó, tình bạn của hai người nảy sinh rạn nứt, Đào Nhã đối với người bạn tốt nhất của mình sinh ra sự thất vọng, nảy sinh ý định trả thù Chu Dĩnh Dĩnh trong đầu?
Nếu không thì phải giải thích thế nào nhỉ, sau khi Đào Nhã đã hòa hoãn quan hệ với Tôn Vũ Thi, những người khác vì sao lại đột nhiên bắt đầu nhắm vào Hàn Tử Ái và Chu Dĩnh Dĩnh? Trong đó liệu có sự thúc đẩy của Đào Nhã không?
Lòng người khó đoán.
Bản chất con người cũng rất khó nắm bắt.
Có khả năng Đào Nhã đang khiêu khích cả hai bên, lại ở trước mặt Chu Dĩnh Dĩnh sắm vai một người tốt không?
Từ lời khai còn có thể suy ra, Đào Nhã thật sự đã bắt nạt Chu Dĩnh Dĩnh. Tất cả thật sự giống như trong lời khai của cô ta nói sao, thông minh như cô ta cũng không ngăn cản được? Mà phải áp dụng cách tiếp cận này để thay đổi mọi thứ?
Mọi người không thể nhìn thấy những gì cô ta nghĩ từ những gì xảy ra và lời khai của cô ta.
Khi đó rốt cuộc cô ta đang diễn hay là cảm thấy khoái trá khi được trả thù?
Họ không thể biết được câu trả lời.
Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi hiểu ý của cậu, ngay cả đoạn video tối đó cũng không nhất quán, có dấu vết chỉnh sửa.”
Video đầy đủ thực sự là gì? Mục đích chỉnh sửa của Đào Nhã là gì? Có phải vì nó liên quan đến quyền riêng tư không? Hay là không đủ bộ nhớ để ghi lại toàn bộ? Hay Đào Nhã đã từng nói gì đó, dẫn dắt Chu Dĩnh Dĩnh nói ra những lời kia?
“Trong lời khai của cô ta có mấy chỗ không đúng.” Cố Ngôn Sâm nói.
“Ở đâu?” Thẩm Quân Từ hỏi.
Cố Ngôn Sâm nói: “Số lượng hạc giấy không tương ứng chính xác với ngày sau khi chết. Tôi từng đếm qua, trong bình có 352 con hạc giấy, mà Chu Dĩnh Dĩnh qua đời đã 374 ngày.”
Thiếu mấy chục con hạc giấy không biết là ngày lễ rồi bỏ sót, hay là bởi vì nguyên nhân gì khác, nên đặt ở nơi khác, có lẽ khoảng thời gian đó cô ta không mua được cùng một loại giấy, hoặc có lẽ là năm mới về nhà không tiện gấp, hoặc là Đào Nhã chỉ đang phóng đại mọi chuyện lên, quên mất một số ngày.
Điều này thậm chí còn không phải là một lời nói dối, chỉ là sự khác biệt nhỏ về con số, không thể được sử dụng làm bằng chứng, cũng không thể giải thích bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng chuyện này có hơi đáng sợ.
Thẩm Quân Từ nhíu mày suy nghĩ kỹ.
Có một khả năng, Đào Nhã chỉ là một cô gái tốt bụng, có tâm địa sâu sắc, giống như câu chuyện mà cô ấy kể, vì người bạn thân nhất của mình, cô ấy đã chịu đựng tủi nhục và làm mọi thứ một cách âm thầm.
Cô ấy sẽ hoàn thành di nguyện của bạn thân mình để tất cả những người nên bị trừng phạt sẽ bị trừng phạt.
Cô ấy đã làm cho thế giới sau cái chết của Chu Dĩnh Dĩnh trở thành một nơi tốt đẹp hơn.
Nhưng có một khả năng khác cho trường hợp này, mặc dù rất thấp, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng nó tồn tại.
Cô gái trước mắt này thông minh đến mức, sau khi bị bắt nạt hoàn toàn hắc hóa.
Sau khi Tôn Vũ Thi rơi xuống nước, cô nghĩ không thể để cô ta chết thoải mái như vậy, cho nên mới cứu người lên.
Cô vừa bắt nạt Chu Dĩnh Dĩnh, vừa giả vờ nói, mình vẫn coi cậu là bạn bè. Mình làm thế là vì lợi ích của cậu. Mình không bắt nạt cậu, những người khác bắt nạt cậu, mình không làm thì sẽ bị cô lập.
Cô ta biết Chu Dĩnh Dĩnh bị bệnh, nên vừa làm bộ khuyên bảo cô nên đi khám bệnh, vừa nói cho cô biết, người như cô chết đi, thì có thể lợi dụng cái chết của cô.
Hồ sơ của bệnh viện không đầy đủ, không để lại bằng chứng chẩn đoán rõ ràng. Thậm chí nói, ngoại trừ hồ sơ kê đơn thuốc có chứa digoxin bọn họ đều không thể xác nhận, có phải bệnh tim của Chu Dĩnh Dĩnh nghiêm trọng đến mức độ này hay không.
Máu thịt người chết đã bị thối rữa, bọn họ cũng chỉ có thể hóa nghiệm ra sự tồn tại của digoxin, không cách nào biết được nồng độ chính xác, cũng không biết có phải Chu Dĩnh Dĩnh tự mình uống hay không.
Đào Nhã có thể đã hoàn toàn dự đoán được tất cả mọi thứ ngày hôm nay, cho nên mới lưu lại video của Chu Dĩnh Dĩnh làm chứng cứ thoát tội.
Cô ta có thể là một người xấu tuyệt đối, từ ngày mình bị bắt nạt, đã ghi lại hết thảy, nhẫn nhục chịu đựng, cắn răng nhẫn nại, cuối cùng ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu.
Cô ta đẩy Tôn Vũ Thi rơi xuống hồ, bắt đầu lật bàn, từng bước từng bước tính toán mọi thứ, hoàn cảnh và cái chết của Chu Dĩnh Dĩnh, cũng là một mắt xích để mượn lực của cô ta.
Cô ta kiểm soát tất cả mọi người và tiến hóa thành một con sói tàn bạo.
Nghĩ đến khả năng thứ hai này, Thẩm Quân Từ cảm thấy sau lưng phát lạnh, lông trên cánh tay dựng thẳng lên, cậu cảm thấy giống như có một đôi tay vô hình, bóp chặt cổ họng mình.
Cố Ngôn Sâm rốt cục đứng dậy nói: “Kết thúc vụ án này đi, căn cứ vào chứng cứ liên quan, cùng với tất cả lời khai, chúng ta không thể biết được toàn bộ sự thật. Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Đào Nhã tự mình biết. Nhưng ít nhất chúng ta có thể lựa chọn những gì chúng ta tin tưởng.”
Thẩm Quân Từ hỏi: “Anh sẽ tin câu chuyện nào?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Có lẽ là câu chuyện Đào Nhã kể. Ít nhất khi Chu Dĩnh Dĩnh quay video, cô ấy đã tin tưởng người bạn tốt này.”
Phán đoán của Cố Ngôn Sâm còn dựa trên một vài căn cứ.
Sau khi Chu Dĩnh Dĩnh chết, Đào Nhã cũng không hề bắt nạt những nữ công khác, quan hệ trong ký túc xá tương đối hài hòa. Mặc kệ Tôn Vũ Thi rơi xuống hồ vì nguyên nhân gì, Đào Nhã đã thật sự cứu Tôn Vũ Thi khỏi hồ băng. Ngoài ra bọn họ không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh Đào Nhã và cái chết của Chu Dĩnh Dĩnh có quan hệ trực tiếp.
Nếu Đào Nhã thật sự tính toán được đến trình độ này, cô ta hoàn toàn có thể đổi nghề khác tốt hơn, chứ không nhất định phải ở chỗ này làm một nữ công nhân bình thường?
Cho nên, hắn nguyện ý tin tưởng bản tính của Đào Nhã là thiện lương.
Nghĩ tới đây, hắn hỏi ngược lại Thẩm Quân Từ, “Còn cậu thì sao?”
Thẩm Quân Từ trầm mặc một lát, bài trừ suy đoán trong đầu lúc trước, khuôn mặt thanh tú của cậu dần dần khôi phục vẻ bình tĩnh như xưa: “Tôi cũng thế, nếu như đây không phải là sự thật, thì trên đời này, lòng người quá mức phức tạp cũng quá mức đen tối, không khỏi sẽ khiến cho người ta tuyệt vọng.”
So với lời khai và suy luận, cảnh sát thích tin vào bằng chứng thực nghiệm hơn.
Lời thú tội của nạn nhân Chu Dĩnh Dĩnh là có lợi cho Đào Nhã.
Những bằng chứng hiện tại mới chỉ là những gì có trong tầm tay, kết quả cụ thể vẫn cần phải dựa trên phán quyết của tòa án.
Họ đã hoàn thành tất cả công việc của mình.
Việc phân tích sâu hơn đòi hỏi phải có sự suy đoán. Suy luận quá mức sẽ dẫn đến hiểu lầm cho công tố viên.
Có một nguyên tắc trong pháp luật được gọi là: suy đoán vô tội.
Có nghĩa là nếu không có bằng chứng rõ ràng, tất cả đều được xác định là vô tội. Bởi vì mọi người không thể chứng minh được những gì họ không làm.
Họ sẽ không bỏ qua cho những người xấu, nhưng cũng không hy vọng mình sẽ đổ lỗi cho người tốt.
Mọi thứ sẽ được ghi lại một cách trung thực không thiên vị.
Đối với câu trả lời trong tâm trí của họ …
Đôi khi, người ta phải tự thuyết phục bản thân tin vào một cái gì đó để niềm tin của họ có thể mạnh mẽ hơn.
Thẩm Quân Từ không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, cũng không biết nên kể câu chuyện này với người khác như thế nào.
Cuối cùng cậu đặt tất cả các cảm xúc của mình trong trái tim.
Từng xấp hồ sơ, từng phần lời khai, cuối cùng đều sẽ bị phủ bụi, trở thành một trong số rất nhiều vụ án được phá.
Vụ án này rất bình thường, nhưng lại không bình thường.
Đến một giờ sáng, bọn họ mới tan tầm, lúc đi xuống bậc thang của tòa nhà điều tra hình sự, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên nói: “Chúng ta sinh ra trên thế giới này, dường như sẽ cảm nhận được rất nhiều sự thống khổ của người khác cộng lên người mình.”
Chuyện này vô cùng kỳ quái, mọi người rõ ràng đều là đồng loại, lại muốn tổn thương lẫn nhau.
Nếu không có sự nhạo báng ban đầu của Tôn Vũ Thi, có lẽ tất cả những điều này sẽ không xảy ra.
Cố Ngôn Sâm nói: “Nhưng trên thế giới này có thứ có thể chữa khỏi những nỗi đau này, đó chính là tình yêu mà người khác thêm vào người cậu, chỉ cần tình yêu đó đủ lớn là có thể chống đỡ được những nỗi đau này.”
Nghe thấy những lời này, Thẩm Quân Từ cảm giác trái tim lạnh như băng trong lồng ngực mình, dường như được một đôi tay ấm áp bao vây trong đó, mang đến cho cậu sự ấm áp, và hy vọng.
Cho dù tình bạn của Đào Nhã là thật hay giả.
Ít nhất từ góc độ của Chu Dĩnh Dĩnh mà nói, hoặc là từ góc độ của người đã qua đời mà nói.
Là người chết, tất cả đều hy vọng sẽ có một người bạn hoặc một người bạn tri kỷ, sau khi chết sẵn sàng làm rất nhiều điều cho bạn, duy trì mối quan hệ giữa bạn và thế giới này.
Nghĩ như vậy, hình như ngay cả chuyện tử vong cũng trở nên không còn đáng sợ nữa.
Thẩm Quân Từ đối với chuyện này có hơi đồng cảm.
Có lẽ chính vì vậy, cậu mới có thể trở về nhân gian.
Đứng trên bậc thềm trước cửa cục thành phố, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên gọi tên người đàn ông.
“Cố Ngôn Sâm.”
Cố Ngôn Sâm nghiêng đầu nhìn cậu: “Gì thế?”
Thẩm Quân Từ nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, mở miệng nhẹ giọng nói: “Có thể quen biết anh, thật tốt.”
Tác giả có chuyện muốn nói:Đây là một trong những vụ án tôi thích nhất trong truyện này.
Có lẽ mức độ thích nó tương tự như bữa tiệc giết chủ trong hồ sơ, truyền hình trực tiếp vụ giết người trong sổ tay.
Cái gọi là sự thật chỉ có thể được nhìn thấy bằng cách bóc tách hai lớp sự thật.
Và sự thật thực sự vẫn là một ẩn số.
Chỉ có con người mới có những cảm xúc phức tạp như vậy.
Cuối cùng, nguyện thế gian này có thể có ít chuyện bắt nạt hơn.
Cuối cùng, các bạn có nhận xét nào? Có thêm chất lỏng dinh dưỡng không nào?