❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Cảnh sát đây! Không được động đậy!” ◎Lúc này trong một nhà dân ở tòa nhà Trường An, rèm cửa sổ được đóng kín.
Căn phòng này là một ngôi nhà kiểu cũ, một phòng làm phòng khách và phòng ngủ, nhà bếp và nhà vệ sinh ở cạnh nhau, cuối cùng còn có một ban công nhỏ.
Tuy công năng khá đầy đủ, nhưng nơi rất nhỏ, đối diện giường đặt một chiếc ghế sofa, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ hẹp.
Một bàn ăn cạnh cửa chất đầy hộp thức ăn mang đi, bốc ra mùi ôi thiu, ruồi nhặng bu quanh, hết đợt này đến đợt khác.
Lúc này, một nam thanh niên khoảng 20 tuổi đang nằm trên chiếc giường lộn xộn trong nhà.
Cậu ta đang chơi trò chơi điện tử, lúc đến thời khắc mấu chốt, âm thanh tấn công tích tắc dồn dập, tiếng súng vang lên, mặt người đàn ông căng thẳng đến mức vặn vẹo.
Rất nhanh trong trò chơi truyền đến một trận nổ ầm ầm, xuyên qua cả tiếng kêu la thảm thiết của nhân vật.
Trận này xác định đã thua, trong điện thoại có tiếng GAME OVER quen thuộc vang lên.
Người đàn ông mắng một tiếng: “Mẹ kiếp.”
Cậu ta ném điện thoại trong tay ra ngoài, đập lên mặt đất, suýt chút nữa đập vào người phụ nữ cuộn mình trên sô pha.
Người trong phòng chính là Triệu Mộng An đang bị truy nã, người phụ nữ không có nghề nghiệp chính đáng gì, tên là Tân Tiểu Mỹ.
Triệu Mộng An đi qua nhặt điện thoại di động lên, màn hình đã vỡ vụn, chiếc điện thoại này là của cậu bảo vệ kia, đã được thay bằng sim của Tân Tiểu Mỹ, cậu ta cũng không thấy đau lòng.
Còn điện thoại di động của cậu ta, do nợ tiền đã tắt máy từ lâu.
Tân Tiểu Mỹ cuộn mình trên sô pha, nhỏ giọng khóc nức nở.
Cô và Triệu Mộng An quen biết nhau đã một năm, lúc ban đầu Triệu Mộng An là khách do người khác giới thiệu. Cô cảm thấy Triệu Mộng An cho tiền rất sộp, lại là sinh viên đại học, nên mới muốn làm ăn lâu dài, bèn mời cậu ta đến nhà chơi vài lần.
Nhưng sau đó, cô phát hiện ra tính tình người đàn ông này rất thất thường, cậu ta cũng chẳng có tiền gì cả, cô dần dần muốn xa lánh cậu ta, không trả lời tin nhắn của cậu ta nữa.
Nhưng mười ngày trước, Triệu Mộng An bỗng nhiên tìm tới.
Tối hôm đó trời mưa to, cậu ta mặc một chiếc áo mưa dài kiểu cũ, vào cửa đã xua đuổi vị khách có hẹn trước, cô còn đang định nổi điên, Triệu Mộng An vén áo mưa lên, quần áo trên người cậu ta ướt đẫm, bên trên còn dính đầy máu.
Tân Tiểu Mỹ lúc ấy theo bản năng muốn thét lên, kết quả bị Triệu Mộng An bóp cổ đặt trên giường.
Cậu ta lớn tiếng nói: “Tao đã giết vài người rồi, thêm một mình mày cũng chẳng là gì đâu, nếu mày dám kêu lên, tao sẽ giết luôn mày đấy.”
Tân Tiểu Mỹ bị người đàn ông này bóp đến gần ngạt thở, hoàn toàn đã bị dọa sợ.
Triệu Mộng An buông cô ra, cô vừa gật đầu vừa khóc.
Sau đó Triệu Mộng An ngang ngược ở lại đây. Ăn, sống trong căn phòng nhỏ này.
Cậu ta sợ Tân Tiểu Mỹ báo cảnh sát, còn tịch thu cả điện thoại di động của cô.
Lúc đầu Triệu Mộng An còn đồng ý cho gọi đồ ăn mang về, sau đó đồ ăn bên ngoài cũng không dám gọi nữa.
Lúc Triệu Mộng An ngủ, sẽ trói tay chân Tân Tiểu Mỹ lại. Cố đã mấy ngày không ngủ ngon, cơm cũng đều là ăn thừa của Triệu Mộng An.
Nghe tiếng khóc của cô đến phiền, Triệu Mộng An có chút thô bạo đi tới, kéo tóc cô lên, lớn tiếng ra lệnh: “Tìm cách kiếm đồ ăn đi.”
Tân Tiểu Mỹ khóc càng lợi hại hơn: “Còn chỗ nào có thức ăn cơ chứ? Ba ngày rồi tôi không được đi ra ngoài, gạo, mì đã ăn hết, đêm qua là gói mì ăn liền cuối cùng, tôi chỉ uống được có chút nước…”
Cô khóc một hồi lại ngẩng đầu lên nói: “Anh ơi, hay để em ra ngoài mua đồ ăn đi, em đã không ra ngoài một tuần rồi, có khi cảnh sát còn chưa đến, chúng ta đã chết đói ở đây rồi.”
Triệu Mộng An cười lạnh: “Mày tưởng tao là tên ngốc đấy à? Thả mày ra, mày chắc chắn sẽ tố cáo tao. Giữ mày lại, ít nhất tao còn có một con tin, mày nằm mơ cũng đừng hòng chạy.”
Vừa nói đến đây, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của một người phụ nữ hỏi: “Có ai không? Sao chép đồng hồ đo gas. ”
Tân Tiểu Mỹ khẩn trương muốn chết, Triệu Mộng An một tay cầm một con dao gọt hoa quả kề vào cổ cô, tay kia giữ chặt miệng cô lại: “Không được lên tiếng.”
Người ngoài cửa lại rất cố chấp, gõ cửa lần nữa.
Hai phút sau, tiếng gõ cửa dừng lại, truyền đến tiếng từ cửa đối diện.
Triệu Mộng An vừa mới thở phào nhẹ nhõm, không quá hai phút, tiếng gõ cửa kia lại vang lên.
“Có ai không? Chỉ còn thiếu nhà cô thôi đấy! Chi phí gas ba tháng này không lấy được rồi!” Dừng lại người đàn ông đó nói, “Hàng xóm nói cô đang ở nhà, lâu không thấy cô ra ngoài, nếu cô còn không nói chuyện, tôi gọi chủ nhà đến mở cửa đấy!”
Tân Tiểu Mỹ khóc nói: “Để em đi xem đi, xem xong em ra nói với người ta con số, bọn họ sẽ đi thôi. Nếu không, họ mà tìm đến chủ nhà, có thể sẽ thu hút cảnh sát.”
Triệu Mộng An lúc này mới buông Tân Tiểu Mỹ ra: “Mày nhanh lên, qua đó lừa gạt chút đi.”
Sau đó, cậu ta đe dọa: “Nếu mày dám kêu cứu, tao sẽ cho mày một nhát.”
Tân Tiểu Mỹ khóc lóc gật đầu, cô đi vào phòng bếp, vừa mới đi tới cửa, cửa phòng đơn sơ bỗng nhiên bị người ta đá văng ra. Vài cảnh sát xông vào, cầm súng chỉ về phía Triệu Mộng An, người dẫn đầu kêu một tiếng: “Cảnh sát đây! Không được động đậy!”
Vừa rồi cảnh sát ở bên ngoài chờ hồi lâu, Bạch Mộng giả làm nhân viên kiểm tra gas, đợi Tân Tiểu Mỹ mở cửa ra, lúc này mới để cho cảnh sát đột kích tiến vào.
Vừa vào phòng, Bạch Mộng đã đưa tay giữ Tân Tiểu Mỹ lại, tiến vào phòng bếp, rồi đóng cửa phòng bếp lại.
Những người khác ở trong phòng khách vây quanh Triệu Mộng An, đối đầu với cậu ta.
Căn phòng nhỏ hẹp, đạn rất dễ bị bắn nhầm, nhất thời không ai dám nổ súng.
Triệu Mộng An đột nhiên bật dậy và nâng chiếc bàn đầy hộp cơm lên, rầm một tiếng, những mảnh vụn trên bàn văng tung tóe khắp phòng.
Lợi dụng lúc cảnh sát bị chặn lại, Triệu Mộng An giày cũng không thèm đi, cứ thế vượt qua cái giường trong phòng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến ban công.
Nơi này là tầng sáu, Triệu Mộng An nhìn phía dưới, dưới tầng cũng có cảnh sát, nhưng còn chưa hoàn toàn vây quanh cả tòa nhà này.
Cậu ta nghiêng người về phía trước, bên tai đều là tiếng gió.
Có lẽ cách duy nhất để thoát khỏi sự truy bắt là nhảy khỏi tòa nhà và tẩu thoát, nhưng sinh tử lần này cần đánh cược một phen.
Dù sao bị bắt cũng là đường chết…
Triệu Mộng An do dự trong nháy mắt, đưa ra lựa chọn, chỉ cần có thể nhảy lên bệ cửa sổ bên cạnh. Có thể bám vào đường ống thoát nước ở bên cạnh là có thể thoát ra ngoài.
Đúng lúc này, Dư Thâm, người đầu tiên bước này phản ứng lại, cậu ta từ phía sau kéo thắt lưng Triệu Mộng An, kéo hắn ta từ trên bệ cửa sổ xuống.
Triệu Mộng An không còn đường lui, mắt đỏ sọc, cắn răng xoay người, giơ đao đâm về phía Dư Thâm.
Dư Thâm không đủ kinh nghiệm, có chút bối rối giơ tay ngăn cản, thân thể tránh ra sau, dao quẹt qua quần áo một chút.
Triệu Mộng An vung dao trong tay, khàn giọng hét lên: “Ai lên tao sẽ giết người đó!!”
Những cảnh sát còn lại đều bị âm thanh này làm cho chấn động, trước mắt là một kẻ liều mạng giế t chết ba người, bọn họ vây lại cũng không dám tiến lên.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Ngôn Sâm xông lên, tốc độ của hắn rất nhanh, tay trái dùng sức đấm vào tay Triệu Mộng An đang cầm dao, tay phải trực tiếp dùng khuỷu tay, đánh thẳng vào đầu Triệu Mộng An.
Đầu Triệu Mộng An bật ra sau, bang một tiếng đụng vào cửa sổ bên cạnh.
Thủy tinh rầm rầm vỡ vụn, trán Triệu Mộng An dính máu, trong miệng cũng tràn ngập mùi máu tươi.
Khuôn mặt hắn ta dữ tợn không thể tả, phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ, lưỡi dao trong tay phản chiếu một tia sáng lạnh, đâm thẳng vào ngực Cố Ngôn Sâm.
Cố Ngôn Sâm không cho hắn ta cơ hội, nắm lấy xương cổ tay Triệu Mộng An, khiến cho cuộc tấn công của hắn ta chậm lại trong chớp mắt.
Sau đó hắn cúi người tránh thoát một đòn này, nghiêng người xoay lại một cước đạp lên trên người Triệu Mộng An.
Triệu Mộng An lui về phía sau một bước, sống lưng nặng nề dán lên tường, dao trong tay rơi trên mặt đất.
Hắn ta còn chưa kịp nhặt con dao lên.
Chiêu thứ ba của Cố Ngôn Sâm lại đến, hai tay hắn nắm lấy bả vai Triệu Mộng An, nhấc đầu gối lên đập mạnh vào bụng hắn ta.
Triệu Mộng An cả người mất đi thăng bằng, bị đẩy lên, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đã dời khỏi vị trí, bùm một tiếng trực tiếp té trên mặt đất.
Cố Ngôn Sâm ra chiêu nhanh chóng, tổng cộng cũng chỉ mất mấy chục giây, chế ngự được nghi phạm.
Triệu Mộng An nằm sấp trên mặt đất vài giây, sắc mặt tái nhợt còn muốn giãy dụa. Hắn ta khẽ r3n rỉ, vừa vươn tay muốn nhặt con dao mình làm rơi xuống.
Con dao ở phía trước, chỉ cách hắn ta vài mét.
Ánh mắt Triệu Mộng An gắt gao nhìn chằm chằm vào nó, lúc ngón tay sắp chạm vào…
Cố Ngôn Sâm lại đi trước một bước, một cước đá văng con dao đi.
Sau đó hắn ngồi xổm xuống, đầu gối đè lên người Triệu Mộng An, rút súng chĩa thẳng vào sau đầu hắn ta: “Không được động đậy.”
Triệu Mộng An cảm giác được có thứ gì đó chọc vào sau đầu mình, không cần quay đầu lại cũng biết là súng, thân thể theo bản năng run lên.
Dư Thâm đi tới, lấy còng tay ra, còng tay hắn ta lại.
Đưa tù nhân lên chiếc xe áp tải cuối cùng.
Đội trưởng Cố và Dư Thâm cũng ngồi lên, vì lí do an toàn, lần này Lục Anh cũng ngồi lên chiếc xe này.
Xe khởi động, Lục Anh giơ nắm đấm lên, nhìn về phía Triệu Mộng An mặt mũi bầm dập, có chút tiếc nuối: “Vừa rồi tôi ở dưới tầng, ch tôi mà ở trên đó, nhất định sẽ đánh chết thằng nhóc này.”
Bị ba cảnh sát nhìn chằm chằm, Triệu Mộng An trừng mắt nhìn lại ba vị cảnh sát, hắn ta cắn chặt răng, tay siết chặt thành quyền.
Trên xe có tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, suốt chặng đường đi thần kinh của các cảnh sát đều căng thẳng, im lặng không nói gì.
Chờ bọn họ đến cục thành phố, đưa Triệu Mộng An đi băng bó, Cố Ngôn Sâm xoay người hỏi Dư Thâm: “Vừa rồi có bị thương không?”
Dư Thâm lắc đầu: “Không ạ.”
Động tác của cậu coi như nhanh nhẹn, ở thời điểm mấu chốt kéo Triệu Mộng An chuẩn bị nhảy lầu, nhưng kinh nghiệm không đủ, lúc dao xẹt qua quần áo, theo bản năng đổ một thân mồ hôi lạnh.
Cố Ngôn Sâm nói: “Phản ứng của cậu rất nhanh, chuyện bắt giữ vẫn cần luyện tập thêm.”
Dư Thâm cúi đầu, không biết chuyện chuyển đội của mình còn có hy vọng hay không.
Lục Anh giảng dạy tại chỗ: “Thấy dao tới thì phải trốn, nhưng em không được sợ, nếu em mà sợ thì khí thế sẽ thua, rất dễ bị đè ép.”
Dư Thâm nhịn không được hỏi: “Vậy phải làm thế nào ạ, vì sao đội trưởng Cố vừa ra tay, thì đã đè bẹp được sĩ khí của đối phương?”
Lục Anh dạy cậu: “Có một câu cổ ngữ thế này: Kẻ kiêu ngạo sợ kẻ ngu dốt, kẻ ngu dốt sợ người không sợ chết.”
Dư Thâm lặng lẽ đọc lời này một lần, coi đó là phương châm, sau đó bừng tỉnh nói: “Vậy đội trưởng Cố là đang liều mạng ạ?”
Cố Ngôn Sâm nghe xong cuộc đối thoại không đáng tin cậy này của bọn họ, rốt cục nhịn không được nói: “Lục Anh, cậu đừng có dạy hư trẻ con.”
Sau đó hắn nói với Dư Thâm: “Chờ cậu huấn luyện nhiều hơn, tốc độ sẽ nhanh hơn đối phương, lực cũng mạnh hơn đối phương, tự nhiên hắn sẽ sợ cậu.”
❁❁❁
Sau khi băng bó đơn giản, Triệu Mộng An bị nhốt trong phòng thẩm vấn, chờ tiến hành thẩm vấn.
Thẩm Quân Từ nghe nói việc bắt giữ diễn ra rất thuận lợi, cũng đi tới phòng thẩm vấn, vừa mới vào phòng quan sát, cậu đã phát hiện trong phòng quan sát có thêm vài chiếc ghế sô pha êm ái, trong đó có một cái còn đặt lên một cái thắt lưng rất đẹp.
Thẩm Quân Từ còn tưởng rằng mình đi nhầm phòng, có hơi chần chờ, không dám ngồi xuống.
Bạch Mộng đã ngồi trước đài giám sát, đang điều chỉnh thiết bị giám sát, nhìn cậu tiến vào, quay đầu chào hỏi: “Pháp y Thẩm, cậu ngồi đi…”
Lúc này Thẩm Quân Từ mới đi vào: “Cái ghế này là?”
Bạch Mộng giải thích: “Đội trưởng Cố nói, mấy vị lãnh đạo thường xuyên đến nghe, nên xin cấp ghế thoải mái hơn.”
Sau đó cô hạ thấp giọng, chỉ chỉ cái thắt lưng hỗ trợ kia nói: “Đội trưởng Cố còn nói, đây là chỗ ngồi của cậu.”
Thẩm Quân Từ: “…”
Lý do này thì cậu hiểu, nhưng cái thắt lưng kia còn chưa xé mác có bốn chữ “Lựa chọn tối ưu cho mẹ bầu”(1) thì là chuyện gì vậy?
(1): Câu gốc: 孕妈优选Tác giả có chuyện muốn nói:Thắt lưng là mẹ đội trưởng Cố mua, đội trưởng Cố tỏ vẻ mình cái gì cũng không biết…