❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ Họ trở thành một con quỷ đội lốt người. (2 gộp 1)◎ Vào ban đêm, trong một trang viên vô danh bên ngoài Bến Viễn.
Có người dưới khán đài vẫn giữ được bình tĩnh.
Một vài người đã mở miệng hỏi: “Cô ấy có thể kiếm được nhiều tiền như vậy là nhờ vào ăn tiền hoa hồng đúng không? Nhưng làm sao chúng ta có thể khiến cho người giàu mua các dịch vụ này chứ?”
Bọn họ vừa rồi đều đã xem qua bảng giá ở công ty tuyên truyền, rất nhiều hạng mục đều có giá đắt đỏ. Ví dụ, dọn nhà một tháng đến một lần thì sẽ tính theo diện tích, dọn kỹ càng cũng phải mất đến 200-500.
Giá hộ sĩ sẽ đắt hơn.
Bác sĩ gia đình đến tận nhà cũng đã 500 lần một lần, chi phí thuốc men cũng sẽ được tính riêng.
Du lịch hưu trí sẽ phải tốn hàng chục ngàn một tháng.
Dịch vụ này trông thì có vẻ tốt, nhưng nhiều người già, ngay cả khi họ có tiền, cũng không muốn bỏ ra số tiền lớn như vậy.
“Công ty chúng tôi cũng đã hình thành một mô hình dịch vụ thứ hai dựa trên tình huống này: tiêu thụ di sản.” Thầy Bành nói.
Những người ở dưới đều tỏ vẻ rất quan tâm: “Đó là mô hình gì thế? Xin thầy cho chúng tôi biết đi.”
Thầy Bàng cũng không vội đưa ra câu trả lời, mà bắt đầu đi qua đi lại trên bục, đảm bảo mọi người ở bên dưới đều có thể nghe thấy lời ông ta nói.
“Trước hết, tôi muốn giải thích cho mọi người biết thế nào là di sản. Di sản là toàn bộ tài sản thuộc sở hữu của một người để lại sau khi chết. Có rất nhiều người ở đây thường oán hận, tại sao mình không được sinh ra trong một gia đình giàu có, tại sao cha mẹ của mình không phải là người giàu có, không phải là một quan chức có tiền có quyền. Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người ở đây ai cũng đã từng có một giấc mơ, mơ thấy có một người đàn ông giàu có xuất hiện, nói ông ta là ông nội của bạn, ông sẽ để lại cho cháu một khối tài sản có giá trị lớn, sau đó bạn liền có một đống tiền trong tay.”
Mọi người bên dưới cười rộ lên, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, tất nhiên biết giấc mơ như vậy là hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng đúng là có không ít người đã nghĩ tới chuyện này.
“Các bạn đã rất may mắn khi gặp được tôi, và tôi, chính tôi sẽ nói cho các bạn biết mật khẩu của sự giàu có. Từ nay về sau, cuộc sống của các bạn sẽ khác. Bởi vì điều tôi muốn nói với các bạn chính là con đường tắt của cuộc đời.”
“Trước tiên, tôi sẽ kể hai mẩu chuyện nhỏ.”
Câu chuyện đầu tiên của thầy Bàng là, có một chủ quầy hàng bán trái cây, đã chăm sóc một người già neo đơn trong nhiều năm, cuối cùng ông lão đã chuyển quyền sở hữu ngôi nhà của mình cho người chủ sạp.
Câu chuyện thứ hai, là về một y tá nhỏ, trông nom một ông già bị bệnh nặng, chăm sóc trong một năm, trước khi ông lão qua đời, y tá nhỏ thấy thẻ ngân hàng của mình, được cộng thêm một triệu nhân dân tệ.
Hai câu chuyện này Thẩm Quân Từ trước kia cũng đã từng thấy một số phương tiện truyền thông đưa tin, hiện tại đều đã được thầy Bàng sử dụng.
Câu chuyện của ông ta được kể một cách sinh động, những người bên dưới lắng nghe vô cùng chăm chú.
Ai mà không muốn giàu lên trong một đêm? Kể cả cho dù là giấc mơ thì cũng vô cùng tốt.
Sau khi kể xong câu chuyện, thầy Bàng hỏi: “Các bạn nói thử xem, vì sao bọn họ lại nhận được số tiền này?”
Một vị đại ca được hỏi ngồi ở hàng ghế đầu nói: “Bọn họ kính già yêu trẻ, lòng tốt đều sẽ được đền đáp.”
“Đúng vậy, các bạn nói xem có phải bọn họ may mắn lắm đúng không?” Thầy Bàng tiến hành dẫn dắt.
Bên dưới yên lặng một hồi, rồi có người hét lên: “Đúng vậy!”
Trong giọng nói kia, ngoài hâm mộ ra, còn có cả sự ghen tị.
Thầy Bàng đưa ra một kết luận: “Ai mà lại không hi vọng mình có nhà, có tiền chứ, hơn nữa, chuyện đó lại còn dễ dàng như thế. Bọn họ chỉ cần bỏ ra một chút công sức là có thể thu được một đống tài sản không ngang bằng giá. Họ có một lý do khác để nhận được số tiền đó, đó là, bởi vì họ đang đối xử tốt với những người sắp chết.”
“Mỗi người đều có quyền tự do kiểm soát tài sản của mình, loại quyền lực này có thể tặng cho những người thừa kế hợp pháp, cũng có thể lập di chúc, tặng cho di sản cho những người thừa kế được chỉ định, thậm chí còn có thể ký kết với quỹ từ thiện để chuyển nhượng, tặng cho di sản, cái này được gọi là quyên góp di sản.”
Sau đó thầy Bàng lại mở miệng nói: “Bây giờ tôi chuẩn bị nói cho mọi người biết, chính là mật mã của cải, là đạo lý cả đời các bạn cũng sẽ không thể tự mình ngẫm ra được, những lời này tôi chỉ nói cho các bạn nghe, tôi sẽ giúp các bạn đổi đời, nhiều năm sau các bạn có khi còn thấy biết ơn tôi đấy!”
Mỗi khi ông ta nói một đoạn nội dung thực tế, sẽ xen thêm vài câu nói truyền cảm hứng, từ hiệu quả hiện trường có thể thấy, hiệu quả tẩy não rất tốt.
“Thói quen của người dân nước ta, đặc biệt là thói quen của thế hệ trước chính là tiết kiệm tiền, rất ít người sau khi có của ăn của đề được hưởng thụ thành quả, hầu hết là chết đi rồi nhưng vẫn chưa được tiêu số tiền mình dành dụm cả đời. Mà chết là hết, đâu còn cần dùng tiễn nữa.”
“Nước ta mọi người không thích khoe giàu, có những bà lão nhặt từng lá rau ngoài chợ, có lẽ trong nhà phải có đến mấy quyển sổ tiết kiệm, những người hàng xóm từng lướt qua cuộc đời các bạn, có lẽ có cả một tủ trang sức bằng vàng, những ông bà lão run rẩy trong công viên, cũng có thể có đến mấy triệu tiền tiết kiệm.”
“Dân số nước ta đang già hóa, đất nước ngày càng có nhiều người già, trong đó có rất nhiều người không có con cháu. Không có con cháu có nghĩa là gì, có nghĩa là không có ai kế thừa di sản của họ, đợi sau khi họ chết, toàn bộ di sản của họ sẽ được sung công quỹ.”
“Nhưng ngân sách quốc gia, căn bản không thiếu chút tiền này, một căn nhà, vài triệu, sung vào công quỹ hay chia đều cho chúng ta sẽ có thay đổi gì không? Không. Nhưng nếu, số tiền này được tặng cho bạn, dù chỉ là một phần nhỏ thôi, cuộc sống của bạn, có thể tiết kiệm được mười năm, hai mươi năm, thậm chí là ba mươi năm phấn đấu.”
Đây là một quan điểm khá mới lạ, trước đây nhiều người không nghĩ tới vấn đề như vậy.
“Một trong những lý do tại sao mọi người bây giờ lại sống khó khăn như thế chính là hiện nay những người lớn tuổi chiếm hầu hết tài sản trong xã hội.”
“Mà các bạn cũng có thể dùng tài sản tích lũy của bọn họ, để đi một con đường tắt, khiến cho mình trở nên giàu có.”
Ở phía dưới im lặng, tất cả mọi người ngẩng đầu, kiên nhẫn lắng nghe.
Thẩm Quân Từ biết thầy Bàng đang lừa gạt, những thứ này đều chỉ là lời nói dùng để tẩy não, nhưng những người ngồi ở dưới, phần lớn đều có trình độ học vấn rất thấp, đã nếm qua rất nhiều khổ sở trong xã hội, trong đó có không ít người đã lộ ra vẻ mặt suy ngẫm thậm chí là khao khát.
Ở bên cạnh cậu, Cố Ngôn Sâm cũng bắt đầu nhíu mày suy nghĩ.
Quả là như vậy, nhà nước không quy định chi tiết và đầy đủ về tài sản cá nhân, việc thu hồi tài sản sau khi chết cũng là cả một quá trình lâu dài.
Di sản vô chủ, mặc dù nói rằng nó sẽ được sung vào ngân sách của nhà nước.
Nhưng chuyện này vẫn cần phải thông qua thủ tục xét xử ở tòa án, tòa án sẽ ra thông báo nhận tài sản, sau một năm kể từ thời điểm thông báo có hiệu lưc, không có ai đến nhận tài sản, sẽ được thu hồi về nhà nước.
Thu về nhiều hay ít, thời gian lâu như vậy cũng không có người cẩn thận xác minh lại, đây chính là một lỗ hổng trong quy định pháp luật.
Xưa nay mọi người cũng chẳng ai để ý khi những người già neo đơn xung quanh mình chết đi thì di sản sẽ đi đâu về đâu.
Di sản của một người có thể không nhiều, nhưng toàn bộ xã hội cộng lại thì không phải là ít
Là một thành phố lớn với dân số hàng triệu người như Bến Viễn, hàng trăm ngàn người cao tuổi qua đời mỗi năm là chuyện bình thường trong thành phố, trong đó cũng phải có đến hàng chục ngàn người không có con cái.
Giả sử những người này mỗi người trung bình để lại một triệu.
Sau đó trong lòng Cố Ngôn Sâm tính toán một chút, số tiền đã lên tới mấy trăm triệu, nhưng đây cũng mới chỉ là phỏng đoán đơn giản. Với giá nhà hiện tại ở Bến Viễn mà nói, căn nào bé bé tồi tàn cũng đã đến mấy trăm ngàn, muốn phòng rộng rãi hơn xíu thì cũng phải mấy triệu thậm chí là trăm triệu, đây cũng mới chỉ là giá phòng không, chưa tính đến nội thất và cách bài trí.
Nếu có nhiều người già hơn, di sản sẽ để lại nhiều hơn, số tiền chắc chắn sẽ lớn hơn.
Khi xã hội ngày càng già hóa, con số này sẽ chỉ tăng chứ không giảm.
Cố Ngôn Sâm nghĩ tới đây nhìn về phía Thẩm Quân Từ ngồi bên cạnh, Thẩm Quân Từ cũng đang chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nâng kính lên một chút.
Hắn lúc trước đã dự liệu được, những người này có một ít phương pháp thu hút người khác gia nhập đội ngũ của bọn họ, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới, cách làm của những người này đã có cả lý luận và hệ thống.
Trước bục giảng, thầy Bàng vẫn miệng lưỡi trơn tru.
Có người bên dưới nói, “Sao chúng ta biết được những người già đó có tiền hay không? Hoặc là họ còn sống được bao lâu chứ?”
Thầy Bàng mỉm cười: “Chuyện này thì dễ thôi ấy mà.”
Tay ông ta vung lên, lập tức có người ở phía sau chiếu ra mấy tấm hình.
“Đây là những hoạt động chúng tôi đã từng làm trước đây, chúng tôi sẽ thường xuyên kiểm tra sức khỏe miễn phí cho người cao tuổi, tiến hành các buổi thuyết trình miễn phí về sức khỏe, đồng thời cũng tặng thêm trứng cho bọn họ, bao gồm cả sản phẩm chăm sóc sức khỏe. Bằng cách này, chúng tôi sẽ có được thông tin cơ bản về những người cao tuổi đó, như tên tuổi, địa chỉ, số chứng minh nhân dân, thông tin gia đình và tình trạng sức khỏe của mỗi người.”
Những người già ham rẻ sẽ không nghĩ tới mỗi lần bọn họ điền vào mẫu đơn, rồi trò chuyện, đã tiết lộ chuyện riêng tư của mình.
Đối phương bỏ ra vài quả trứng gà, lại nhận được nhiều tin tức quý giá hơn rất nhiều.
Bàn tay của thầy Bàng vẫy lên một lần nữa, PPT lật sang một trang mới: “Sau đó, chúng ta có thể tổng hợp laij những thông tin trên, kết hợp với dữ liệu từ ngân hàng và cơ quan quản lý nhà đất.”
“Những người già này có con cái hay không, có bao nhiêu căn hộ, có bảo hiểm y tế hay không, trong nhà có bao nhiêu tiền tiết kiệm, tình trạng sức khỏe như thế nào, chúng ta đều có thể tra ra được. Như vậy chúng ta đã có thể sàng lọc ra những người chúng ta có thể làm việc. Chính xác thì là, chọn ra đúng con mồi của mình.”
Thẩm Quân Từ không nghĩ tới bọn họ còn sử dụng được cả một kho dữ liệu lớn như vậy.
Từ con mắt của những người xung quanh, cậu đọc được một cảm xúc – lòng tham.
Họ giống như một đàn chó hoang đói khát, nhìn những con mồi già cỗi xung quanh mình.
“Những người già đó, chính là con mồi bên cạnh các bạn. Và họ là con mồi hoàn hảo.”
Có người bên dưới háo hức muốn thử: “Vậy thì chúng ta sẽ làm thế nào để có được di sản của họ?”
“Kế tiếp, tôi sẽ giải thích cho mọi người phương thức cụ thể.”
Thầy Bàng nói: “Tiêu dùng di sản, phương thức này là mô hình tiêu dùng tiên tiến, công ty chúng tôi và Quỹ Bến Viễn có hợp tác với nhau, nếu những người già kia đồng ý với các điều khoản, lập di chúc, đồng ý đem tài sản và di sản của mình dùng phương thức quyên góp tặng cho quỹ, khi bọn họ còn sống, có thể dùng phương thức viết giấy nợ, miễn phí hưởng thụ dịch vụ hưu trí của công ty chúng tôi, sau khi bọn họ chết, toàn bộ tiền dịch vụ sẽ được khấu trừ vào vào di sản!”
Nghe có vẻ giống như một khoản vay chi tiêu trả sau.
Hơn nữa khi những người già còn sống, họ không cần phải trả nợ.
Sau khi chết, tiền bạc, tài sản đều được trả lại nhà nước hoặc chuyển về quỹ nhân ái, điều này đối với bọn họ cũng chẳng khác nhau là bao, rất nhiều người sẽ chọn tận hưởng dịch vụ trước khi chết, để họ được sống thoải mái.
Người đàn ông bên dưới nói: “Nhưng điều này thì liên quan gì đến chúng tôi? Còn lương công việc của chúng tôi thì sao?”
Thầy Bàng nói: “Với những hợp đồng mọi người kí được, chúng tôi sẽ tiến hành định giá di sản của người già, sau đó trừ đi số tiền bọn họ hưởng thụ dịch vụ khi còn sống. Số tiền còn lại được tích hợp vào các khoản quyên góp của Quỹ. Tại thời điểm này, bạn có thể nhận được 30 phần trăm số tiền này, coi như là một phần tiền thưởng. Tức là, bạn có thể có được một phần di sản của những người cao tuổi này một cách hợp lý và hợp pháp.”
Sợ những người ở bên dưới không hiểu, thầy Bàng đưa ra một ví dụ cho họ: “Ví dụ như này nhé, di sản của một ông lão có giá trị là 3 triệu, ông lão đó đã chi tiêu 200.000, 200.000 này coi như là một khoản vay của họ. Theo hợp đồng, sau khi ông lão chết, quỹ sẽ nhận được tiền quyên góp, đó chính là 3 triệu nhân dân tệ, đầu tiên họ sẽ trả cho người già 200.000 khoản nợ, còn lại 2.800.000, sau đó 2.800.000 nhân 30%, bằng 840.000 nhân dân tệ, sẽ được đưa cho bạn như một phần thưởng. Tất nhiên cái tôi nói chỉ là ví dụ, con số cụ thể chúng tôi còn phải khấu trừ cả thuế.”
Cuối cùng, vẫn còn người tỉnh táo đặt câu hỏi: “Chuyện này liệu có hợp pháp không?”
Thầy Bàng dường như đang đợi bọn họ đặt câu hỏi này: “Tất nhiên là hợp pháp rồi! Thứ nhất, Nhà nước rất khuyến khích việc quyên góp di sản. Tại thời điểm lập di chúc, toàn bộ giấy tờ đều được công chứng. Những gì bạn nhận được, cũng không phải là di sản của bọn họ, là tiền thưởng mà công ty thưởng cho bạn! Bạn có thể yên tâm rằng đây là tiền hoa hồng mà công ty sẽ kí hợp đồng với bạn. Đây là thù lao lao động hợp pháp của các bạn.”
Thẩm Quân Từ sửa sang lại suy nghĩ, đây có lẽ chính là nguyên nhân bọn họ không cho mang điện thoại di động vào. Những người này tránh nặng tìm nhẹ, hợp đồng đặt trên giấy nhìn thì có vẻ hợp pháp, nhưng thật ra, vịt bơi dưới nước, ai mà biết nó có bơi bằng chân hay không.
Rửa tiền là chuyện phi pháp.
Trước khi tiền và di sản thu hồi về quỹ, đã thông qua hoạt động rửa tiền này.
Khuôn mặt của thầy Bàng tràn ngập nụ cười: “Mỗi một người già đủ tiêu chuẩn có thể có ba cơ hội dùng thử miễn phí dịch vụ của chúng tôi, sau đó họ có thể ký hợp đồng nếu hài lòng. Là một nhân viên bán hàng bán thời gian, bạn có thể nhận được một khoản tiền thưởng 10.000 nhân dân tệ cho mỗi hợp đồng ký thành công. Khi người già đó qua đời, bạn sẽ nhận được phân tiền thưởng còn lại.”
Mười nghìn nhân dân tệ này, chính là một chút ngọt ngào dụ dỗ bọn họ trở thành ác quỷ, cũng là tiền bán mạng của bọn họ.
“Để tôi nói cho các bạn biết, những người già đó, tuổi càng lớn, thì lại càng hồ đồ. Xung quanh bọn họ thậm chí không có ai giúp đỡ, bọn họ sợ những người khác sẽ tính toán di sản của họ, nhưng khi họ biết di sản của mình sẽ được quyền góp vào quỹ từ thiện, họ sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
“Người già ấy mà, càng cô đơn, thì lại càng khao khát sự ấm áp.”
“Bất kể là tiếp thị, hay là huy động vốn, dùng nhà ở để thế chấp vay vốn, đều là bất hợp pháp, nhưng những việc chúng ta làm là hợp pháp!”
Người già không biết mình đã bị mất những gì.
Các dịch vụ mà họ nhận được sẽ nhỏ hơn nhiều so với số di sản họ bỏ ra.
Hơn nữa một khi bọn họ ký tên, thì đây chính là một lá bùa đòi mạng.
Đây là tội phạm bất hợp pháp, nhưng những người trước mắt lại biết khéo léo che giấu các hoạt động bất hợp pháp, cố gắng thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Người nào đó phía dưới vẫn còn tỉnh táo, nhỏ giọng hỏi: “Vậy chẳng phải cái này chính là vi phạm pháp luật rồi à… Đây không phải là thông qua chuyện này để rửa tiền, lừa đảo chiếm đoạt tài sản của người khác hay sao?”
Thầy Bàng kiên nhẫn giải thích cho họ: “Khi họ còn sống, chúng tôi sẽ không động đến bất kì tài sản nào của bọn họ, chỉ khi họ chết đi, chúng tôi mới tiến hành lấy di sản, chúng tôi không làm tổn thương họ. Mà chỉ đang giúp bọn họ tận hưởng tuổi già mà thôi.”
Nghe cũng có vẻ hợp lý…
Có một người đàn ông phía dưới hỏi: “Nghe hay đấy, nhưng không phải công ty phải phục vụ họ mọi lúc sao? Nếu họ không chết thì sao? Như vậy chẳng phải là làm ăn thua lỗ à?”
“Anh ngốc quá!” Thầy Bàng không chút lưu tình mắng một câu.
“Chúng tôi là bên đưa ra các quy tắc. Các dịch vụ của chúng tôi được cung cấp miễn phí và phần di sản của họ được quyên góp cho quỹ, là hai bản hợp đồng khác nhau. Ngay cả khi chúng ta không thực hiện các dịch vụ hưu trí thì sao chứ? Họ cũng chẳng thể đi kiện chúng tôi!” Nói đến đây, ông ta cảm thấy mình đang lỡ lời, vội vàng quay lại vấn đề, “Đương nhiên, chúng ta là một công ty trung thực, sẽ cố hết khả năng thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.”
“Nếu họ đổi ý rồi muốn sửa di chúc thì sao?”
“Nếu họ muốn sửa đổi di chúc, thay đổi ý định quyên góp tài sản, thì phải đền bù tiền vi phạm hợp đồng và cả tiền sử dụng các dịch vụ hưu trí.”thầy Bàng nói, “Nếu họ không trả tiền, công ty chúng tôi có đội xử lý nợ chuyên nghiệp.”
Vào thì dễ, ra thì khó. Cộng thêm cả bạo lực, mấy người lớn tuổi căn bản là mặc cho người ta nắm.
Hơn nữa, sau khi thói quen tận hưởng miễn phí được hình thành, có bao nhiêu người sẽ chọn trả tiền?
“Nếu họ tiêu hết di sản thì sao, chúng tôi sẽ không nhận được cái gì à?”
“Chúng tôi sẽ gửi hóa đơn chi tiêu hàng tháng của cho họ, cũng sẽ gửi cho các bạn, bất cứ lúc nào bạn cũng biết được họ còn lại bao nhiêu di sản. Đợi đến khi các bạn phát hiện bọn họ tiêu quá nhiều, còn có thể nghĩ biện pháp khuyên can bọn họ.”
Nghe đến đó, Thẩm Quân Từ cười lạnh.
Đuôi cáo của những người này đã bắt đầu lộ ra.
Dưới sân khấu, người dì giúp việc trả lời câu hỏi đầu tiên đã bắt đầu bật khóc, cô vừa khóc vừa hỏi: “Sao tôi cảm thấy không ổn chút nào vậy chúng tôi làm như vậy, có phải là thành người xấu rồi không?”
Bà ghen tị với số tiền đó, nhưng đồng thời, trái tim bà cũng nói, đó là việc sai trái.
Mặc dù bà cũng không biết, là sai ở đâu.
Trước sự đấu tranh giữa lương tâm và lòng tham, bà không thể chịu đựng được mà bật khóc.
“Nếu chị không làm thì sẽ có người khác làm thôi, chị vẫn đang làm việc thiện thôi mà, thậm chí chị còn là người cứu vớt bọn họ khỏi móng vuốt của mấy tay đa cấp lừa đảo, huy động vốn trái phép, để cho bọn họ có thể an cư tuổi già. Một phần của di sản của bọn họ sẽ được chuyển thành tiền từ thiện để trả lại cho xã hội. Chị là người đã thúc đẩy việc quyên góp di sản để làm cho thế giới tốt hơn và đang làm những điều tốt đẹp.”
Bà khóc nức nở nhìn thầy Bàng trước mắt, bị lời lẽ của ông ta thuyết phục.
Những người bên dưới cũng là những người bình thường, không mấy am hiểu pháp luật, thầy Bàng hoàn toàn nắm chắc tâm lý của bọn họ, dần dần triệt để xua tan băn khoăn của bọn họ.
Bây giờ trời cũng đã khuya, tất cả mọi người chẳng những không buồn ngủ, ngược lại càng ngày càng có tinh thần.
Thầy Bàng ở trên sân khấu giảng giải, ngẩng cao đầu nói, phảng phất như một vị vua, mà những người ngồi phía dưới, đều là tín đồ của ông ta.
“Các bạn chỉ cần tiếp tục làm công việc này, không đến mười năm, có thể trở thành triệu phú, đi nghỉ hưu, hưởng thụ cuộc sống của các bạn.”
Thầy Bàng cố gắng vẽ ra một chiếc bánh lớn cho người dưới khán đài.
Hầu hết mọi người đều háo hức muốn thử công việc này, thậm chí một số còn cảm thấy tiền đã vào túi rồi. Trong đầu bọn họ hiện ra đối tượng mà mình muốn dụ dỗ rồi.
Một người dì trung niên hỏi: “Chuyện tốt như vậy, tại sao trước đây tôi chưa từng nghe nói qua? Còn nữa, tại sao chưa từng có công ty nào làm chuyện đó?”
Thầy Bàng cười ha ha: “Các bạn nhớ là phải giữ bí mật đó, đừng nói cho người khác biết. Chuyện này, người khác làm không được, bởi vì chúng tôi…”
Ông ta nói xong, ngón tay chỉ chỉ phía trên.
Cố Ngôn Sâm nhíu mày, bọn họ có người…
Trong nháy mắt đó, hắn bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của Chung Chí Thuần, phương thức vơ vét tiền không ra gì như vậy, có phải phía sau chính là Thương Hội Hà Đồ đang làm chỗ dựa cho bọn họ hay không?
Chính vì có ô dù, cho nên bọn họ mới có thể xem được dữ liệu về bất động sản cũng như tài khoản ngân hàng, bọn họ muốn mượn danh nghĩa của quỹ từ thiện để rửa tiền, thu hồi di sản xã hội với số lượng lớn, không sợ có người tìm tới cửa, bọn họ còn có thể tùy thời theo dõi tình hình tài sản của người già.
Thẩm Quân Từ ở trong đám đông, hỏi một câu: “Thầy Bàng, mô hình này là thầy nghĩ ra sao?”
Thầy Bàng nói: “Tôi đâu có vĩ đại được như vậy, những ý nghĩ này là của Trúc Mộng Sư, là ngài ấy đã thay đổi cuộc sống của chúng tôi.”
Ông ta chẳng qua cũng chỉ là con rối bị đẩy đến quầy lễ tân mà thôi.
Cố Ngôn Sâm nhíu mày, lại là vị Trúc Mộng Sư thần bí kia.
Hắn dường như đang cam kết để khai thác sử dụng hết cái ác trong bản chất con người.
Tiếp theo, một đại diện công ty lên sân khấu và truyền đạt kinh nghiệm thành công của họ cho những người mới đến.
Thầy Bàng hô khẩu hiệu, ra sức cổ vũ.
“Mọi người yên tâm là có thể tùy ý thu hoạch gia sản của bọn họ, giống như nhặt tiền ven đường vậy!”
“Những gì bạn bỏ ra, chỉ là một chút thời gian, một ít sự quan tâm, nhưng thứ mọi người lấy được, sẽ là một khoản tiền lớn!”
“Tin tôi đi, đây là công việc có lợi nhuận cao nhất trong cuộc đời các bạn.”
“Người già không có tương lai, nhưng bạn thì có!!”
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm.
Cả khán phòng sôi trào, ai ai cũng phấn chấn, hai mắt sáng ngời, dường như hôm nay vừa mới tìm được ý nghĩa của cuộc sống của mình. Nghĩ về tương lai tương sáng của mình.
Nghe đến đây, Thẩm Quân Từ ngồi ở phía dưới quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn Sâm, khóe miệng cậu hiện ra một tia cười lạnh, sau đó làm ra khẩu hình.
Cố Ngôn Sâm nhận ra, cậu nói ra hai chữ.
“Ác quỷ.”
Chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, toàn bộ những người ở đây đều bị tẩy não, trở thành một con quỷ đội lốt người.
Cố Ngôn Sâm chợt nghĩ tới một câu.
“Ngay khi có lợi nhuận phù hợp, vốn được khuyến khích. Có lãi 10% thì đảm bảo xài khắp nơi, có lãi 20% thì hoạt động, có lãi 50% thì chấp nhận rủi ro, có lãi 100% thì dám chà đạp mọi luật lệ của con người. Với 300% lợi nhuận, nó dám phạm bất cứ tội ác nào, thậm chí có nguy cơ treo cổ tự tử.”
Lợi nhuận này thậm chí có thể vượt quá 300%.
Rất hiển nhiên, những người bình thường này căn bản không chống cự được cám dỗ, đã động tâm.
Thẩm Quân Từ nghe đến đó, đã hoàn toàn hiểu được cạm bẫy ở đâu.
Các công ty hưu trí là phương tiện trung gian, cũng là một bước quan trọng, ngoài mặt, họ phục vụ những người già, cũng giúp đỡ những người nghèo cần công việc bán thời gian.
Nhưng trên thực tế, trò chơi giết người lấy mạng người làm KPI này bắt đầu từ những ngày đầu.
Đây là quá trình huấn luyện ác quỷ quy mô lớn.
Cái gì mà tiêu dùng di sản, cung cấp dịch vụ hưu trí, chẳng qua cũng chỉ là mồi câu mà họ đặt để lừa gạt di sản. Thoạt nhìn thì đẹp mắt, nhưng bản chất lại là hoa trong gương, trăng trong nước.
Bằng cách này, rất nhiều người cao tuổi sẽ ký một thỏa thuận quyên góp bất động sản dưới sự cám dỗ, và những người lớn tuổi lại cảm thấy họ đang chiếm được tiện nghi.
Cái bẫy của trò chơi này chính là ngay từ đầu đã đặt người già và nhân viên bán hàng vào phía đối lập nhau.
Bọn họ không có chữ nào đề cập đến chuyện giết người, nhưng lại khiến trong lòng người ta nảy sinh sát ý.
Có thể có một số ít người chính trực có thể chịu được sự cám dỗ này, nhưng cũng nhất định sẽ có những người không chịu nổi khảo nghiệm như Trương Lập Kiệt.
Nếu phải nói, thì những người già cô đơn giàu có mà những người này biết đến chỉ có thể là hàng xóm bình thường, bạn bè, người thân, hầu hết mọi người đều có thể duy trì lý trí và sống hòa thuận.
Nhưng một khi nhân viên bán hàng biết rằng khi người già đó qua đời, họ có thể có được rất nhiều tài sản một cách hợp pháp, bản chất hai vấn đề này lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Sự tồn tại của đối phương trong mắt họ sẽ trở thành một cái ngân hàng, một khoản tiền gửi, một số tiền có thể nhận được trong tương lai.
Bất cứ khi nào cuộc sống gặp khó khăn, họ lập tức nghĩ về số tiền đó.
Nhiều người có thể chịu đựng được nghèo đói, nhưng họ không thể từ chối sự cám dỗ của tiền bạc ngay trước mắt.
Lợi ích của người cao tuổi và lợi ích của nhân viên bán hàng đối lập nhau, người cao tuổi càng chi tiêu nhiều tiền, càng được hưởng nhiều dịch vụ, thì càng sống lâu, nhân viên bán hàng càng nhận được ít tiền hơn.
Những con số ngày một giảm đi, ảnh hưởng đến tâm lý của người bán hàng, tạo ra mâu thuẫn.
Loại tiền bạc nhìn như gần trước mắt, lại không cách nào lấy được, sẽ khiến cho những nhân viên bán hàng này vô cùng thống khổ, ngày đêm bị tra tấn.
Họ sẽ trở thành những kẻ cuồng tín mất trí, gây ra mâu thuẫn khó giải quyết với những người già.
Khi thời gian trôi qua, mâu thuẫn sẽ ngày một leo thang, những người lớn tuổi dường như không chi tiêu tiền của họ, nhưng chi tiêu tiền của nhân viên bán hàng.
Khi đó chỉ cần dẫn dắt một chút sẽ khiến cho nhân viên bán hàng nhận ra vấn đề ngày.
Cách thuận tiện nhất để kiếm lợi là người già chết đi, như vậy thì bọn họ có thể có được phần di sản này, bởi vì chỉ người chết mới không chi tiêu!
Nếu đối phương không chết thì sao?
Liệu có thể giết những người già đó không?
Rõ ràng có rất nhiều thứ cản bước họ, nhưng họ vẫn phải sống, vẫn phải ăn cơm…
Rất nhiều người căn bản không thể làm được, chờ đến lúc người già tự nhiên chết đi.
Lòng tham và ác tâm tích lũy đủ để đè bẹp tâm trí của một người bình thường.
Một khi rơi vào loại trạng thái này, nhân viên bán hàng sẽ dần dần bị tha hóa, bị lòng tham của mình cắn nuốt, hiện rõ hình hài của ác quỷ.
Giết người, phóng hỏa, có cái gì mà không làm được cơ chứ?
Cố Ngôn Sâm ngồi bên cạnh Thẩm Quân Từ cũng đã hiểu được sát khí của hung thủ.
Mạnh Sư tạo ra một cái bẫy giết người hoàn hảo, dụ dỗ mọi người phạm tội.
Các bài giảng và hướng dẫn như vậy chắc chắn không chỉ có một. Họ sẽ sàng lọc từng lớp người họ muốn, và khi số lần bị tẩy não tăng lên, trái tim con người cũng sẽ thay đổi.
Sau đó, những người điên đã trải qua nhiều lần tẩy não này sẽ được thả trở lại trần thế.
Những nhân viên bán hàng đó mỗi một lần tiếp cận những người già, khóe miệng tràn đầy ý cười, trong lòng đều là ý niệm, tại sao mày còn chưa chết! Một khi mày chết! Tiền của mày, nhà của mày, tất cả đều sẽ là của tao!
Như thế thì sao có thể được gọi là con người cơ chứ?
Khi quá trình luyện hóa hoàn tất, họ trở thành một con quỷ đội lốt người.
Ví dụ như Trương Lập Kiệt.
Ông ta biết Triệu Truyền Văn cùng Ngụy Sâm có tiền, nên lôi kéo bọn họ ký hợp đồng, ông ta có lẽ cũng đã chăm sóc những ông lão đó trước khi ký hợp đồng.
Nhưng một khi người già ký hợp đồng, mối quan hệ của bọn họ dần thay đổi.
Khi cháu trai của ông ta cần phẫu thuật, khi cuộc sống của ông ta trở nên khó khăn, ông ta đã nghĩ đến việc giết ông lão để có được tiền.
Ông ta sẽ cảm thấy ý nghĩ giết người này xuất phát từ nội tâm của ông ta, không hề có người cưỡng ép yêu cầu ông ta đi giết người, nhưng lại có một bàn tay vô hình thúc đẩy ông ta làm ra loại chuyện tàn nhẫn này.
Sau khi gi ết chết Triệu Truyền Văn, Trương Lập Kiệt lại nghĩ đến việc g iết chết Ngụy Sâm, giết thêm một người kiếm thêm một chút.
Trước khi ra tay, hung thủ sẽ ôm tâm lý may mắn, bọn họ cảm thấy, nếu không bị phát hiện bọn họ sẽ được an toàn.
Nếu bị phát hiện, bọn họ sẽ không khai ra quỹ từ thiện và các công ty hưu trí, bởi vì họ ngây thơ tin rằng gia đình của mình có thể sẽ nhận được tiền.
Họ thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc và hài lòng sau khi giết người, bởi vì cuộc đếm ngược cực hình cuối cùng đã dừng lại! Những số tiền ngày đêm suy nghĩ, dường như cuối cùng thuộc về họ!
Nhưng thật ra cho dù đối phương không đưa thì sao chứ? Bọn họ chắc gì đã có thể thưa kiện được?
Ngay cả khi bọn họ bước chân vào tòa án, họ cũng không thể phân biệt được những phần thưởng đó là gì.
Cuối cùng là mất cả người cả tiền.
Trái tim con người không thể chịu đựng được thử thách.
Nhân viên bán hàng rơi vào vòng xoáy của ác quỷ.
Những người già bị tàn sát không thương tiếc.
Nhân viên bán hàng và người già là những kẻ thua cuộc.
Người chiến thắng chân chính chỉ có người đứng sau lưng, đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, bọn họ mới lấy ra thỏa thuận quyên góp di sản được công chứng mà những người già đã ký lúc trước, để lấy đi số tiền đó.
Họ thậm chí không cần phải làm gì mà vẫn có thể lấy được một khoản tiền lớn hợp pháp.
Suốt cả quá trình này, ngoài việc rửa tiền của quỹ từ thiện ra thì không thể nắm thêm được bất cứ nhược điểm nào.
Họ thậm chí sẽ nói rằng những người già này đã tình nguyện quyên góp bất động sản của họ cho Quỹ. Việc giết người của nhân viên bán hàng chỉ là mâu thuẫn cá nhân, rửa tiền là do nhân viên tự điều hành.
Tất cả mọi thứ không dính dáng gì đến họ.
Nhưng chính bọn họ là những người khởi xướng, là người đã gieo hạt giống của cái ác và phát triển thành cây trong thành phố.
Cố Ngôn Sâm ở trong đầu làm rõ loại hình tội phạm mới này, hắn cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Toàn bộ quá trình đã trải qua một số bước như tẩy não, giết người và rửa tiền, với sự tham gia của vô số người.
Giết chóc lan rộng trong thành phố, bất ổn trong xã hội, trật tự công cộng bị phá hủy. Những người già giống như những con vật đang chờ bị làm thịt, bị đẩy xuống vực thẳm.
Và hầu hết mọi người trong thành phố không biết gì về cuộc khủng hoảng sắp xảy ra này.
Điều đáng sợ chính là, chuyện như vậy ở trong thành phố này đã tồn tại được mấy vòng luân hồi rồi.
Đáng sợ hơn nữa chính là, những người trẻ tuổi rồi cũng sẽ già đi.
Con người liên tục trở thành gia súc mới.
Cuồn cuộn không ngừng bị vắt khô mỗi một tấc máu thịt, mỗi một phần tài sản.
Mà người mở hộp ma thuật Pandora này chính là Trúc Mộng Sư.
Đây mới chính là sự thật mà Kim Duyệt Văn biết được, cũng là nguyên nhân ông ta không thể không chết.
Sau đó Cố Ngôn Sâm nhận ra, Kim Duyệt Văn cho dù ngẫu nhiên biết được sự thật nhưng cũng bởi vì chuỗi chứng cứ phức tạp, cũng rất khó để tìm được chứng cứ, nên không thể báo cảnh sát.
Ai mà tin được có người sẽ sử dụng mô hình để làm cho một người bình thường từng bước lún sâu và trở thành một kẻ giết người?
Thậm chí cho dù Kim Duyệt Văn có báo cho cảnh sát, những người đó cũng sẽ chỉ cảm thấy đây chỉ là chuyện hoang đường, không thể nào lập thành án, cũng sẽ không báo lên xử lý.
Hiện ra trước mắt cảnh sát vĩnh viễn chỉ có một thi thể của một người đàn ông bị sát hại.
Toàn bộ thành phố dần dần rơi xuống, nhưng không thể tìm thấy thủ phạm.
Nếu như hôm nay họ không tham gia khóa đào tạo dành cho người mới này, bọn họ sẽ không bao giờ biết được sự thật đằng sau.
Cục trưởng Đinh ở đầu kia của camera giám sát cũng nhìn thấy một màn trước mắt.
Các sĩ quan cảnh sát còn lại đứng bên cạnh, im lặng hồi lâu.
Tất cả bọn họ đều bị sốc bởi thực tế này.
Cục trưởng Đinh hít sâu một hơi.
Giọng nói của ông truyền qua tai nghe: “Từ bây giờ, vụ án này đã được nâng cấp thành một vụ án tổng hợp, tôi sẽ đích thân báo cáo cho văn phòng tỉnh. Các cậu tự đảm bảo an toàn của bản thân, nếu khóa đào tạo kết thúc …Cùng những người đó… Nhanh chóng rút lui… Chúng ta sẽ…”
Vừa nghe đến đó, trong tai nghe siêu nhỏ của Cố Ngôn Sâm truyền ra âm thanh sắc bén, tiếng dòng điện vang lên.
Thẩm Quân Từ cũng nhíu mày cảm ứng được gì đó.
Việc giám sát và cuộc gọi của bọn họ bị gián đoạn.
Tác giả có chuyện muốn nói:“Ngay khi có lợi nhuận phù hợp, vốn được khuyến khích. Có lãi 10% thì đảm bảo xài khắp nơi, có lãi 20% thì hoạt động, có lãi 50% thì chấp nhận rủi ro, có lãi 100% thì dám chà đạp mọi luật lệ của con người. Với 300% lợi nhuận, nó dám phạm bất cứ tội ác nào, thậm chí có nguy cơ treo cổ tự tử.”– C.Mác trích dẫn trong bài viết “Công đoàn và đình công” của nhà phê bình kinh tế người Anh Dunninger trong phần 6 của “Lý thuyết vốn”.