Lý Minh Lan chỉ có duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh.
Cô vọc vạch những chiếc móc áo trong tủ, đẩy từ trái sang phải, từ phải sang trái, rồi chọn một chiếc áo thun dài tay màu trắng ở giữa, ướm thử lên người.
Chất liệu áo thu dày dặn, hơi rộng, ở giữa áo vẽ một hình hoạt hình kỳ quặc.
Phong tình một khi va chạm với trẻ con thì sẽ tan biến thành mây khói.
Hôm qua cũng không phải cô bị Mạnh Trạch lợi dụng không không, chỉ là kích thích cậu một chút thôi.
Tiết đọc buổi sáng đã qua hơn nửa Lý Minh Lan mới đến lớp, khi ngồi xuống, cô đặc biệt chú ý đến Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch trải bài tập toán ra, mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt nhỏ dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, trầm tĩnh nhưng ẩn chứa nét u ám.
"Lý Minh Lan." Lớp phó gọi.
"Có." Lý Minh Lan lập tức đi lên hàng đầu.
Lúc này Mạnh Trạch mới quay mặt lại.
Những gì cậu có thể nhìn thấy, người khác cũng có thể.
Cô sấn sổ chạy đến trước mặt lớp phó, khóa kéo áo mở toang... Mạnh Trạch đóng sách lại, lực rất mạnh, như thể ném mạnh lên bàn.
Phùng Thiên Lãng giật mình: "Mạnh... Trạch... chào buổi sáng."
"Ừm." Mạnh Trạch đứng dậy, đi lên hàng đầu.
Lý Minh Lan cúi nửa người, đứng bên cạnh chỗ ngồi của lớp phó: "Cho tôi mượn cái này nhé."
"Được, được." Lớp phó liên tục gật đầu.
Lớp trưởng thò đầu về phía cô: "Lý Minh Lan, cần đề thi tiếng Anh không?"
"Cũng cần luôn, cảm ơn lớp trưởng, cảm ơn lớp phó." Cô gọi hai người vô cùng ngọt ngào.
Mạnh Trạch đụng phải tay cô.
"Ây da." Lý Minh Lan quay đầu lại.
Hành lang rộng như vậy, cô đã cố gắng dựa sát vào lớp phó rồi.
Còn Mạnh Trạch, hai tay đút trong túi áo khoác, một người đi như hai người, đụng phải người mà không hề xin lỗi, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Lý Minh Lan không chịu thua kém, trừng mắt nhìn lại, lại nép sát người lớp phó hơn, vô tình khuỷu tay cô chạm khuỷu tay lớp phó.
Lớp phó lập tức đỏ mặt tía tai, chủ động dịch ghế về phía bên kia.
Tay Mạnh Trạch đột nhiên rút ra khỏi túi áo, cậu không tạo dáng nữa, không gian đột nhiên trở nên rộng rãi.
Lý Minh Lan ôm đề thi mượn được trong lòng, xoay người đi, vạt áo đồng phục vung phải mu bàn tay cậu, bím tóc cũng gần như quất vào mặt cậu một cái.
Rất nhẹ, không đau.
Mạnh Trạch nhìn rõ rồi, hôm nay cô không mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh hôm qua, mà là một chiếc áo dày dặn kiểu thu đông, ở giữa có một con mèo mũm mĩm hai mắt mở to, che hết những gì cần che.
Cậu vuốt mu bàn tay, quay về chỗ ngồi.
Lý Minh Lan mở đề thi toán của lớp phó ra, chăm chú chép bài.
Đột nhiên, cô dừng bút, hỏi: "Đây là chữ gì? β hay B?"
Bản thân Chu Phác Ngọc cũng là một kẻ ngu toán, cô nàng lắc đầu: "Không biết."
Lý Minh Lan quay đầu, cười với Phùng Thiên Lãng: "Xin hỏi, đây là chữ cái gì?"
Phùng Thiên Lãng tiến lại gần, cẩn thận nhận biết: "Lớp phó viết đề hơi cẩu thả nha, chắc là β nhỉ?"
Cô lại hỏi: "Thật không?"
Phùng Thiên Lãng không chắc: "Mạnh Trạch, cậu nói thử xem?"
Ngốc hay sao? Cho người khác mượn bài chép mà không viết rõ β hay B, Mạnh Trạch đang định trả lời.
Lý Minh Lan thu đề thi lại: "Thôi, tôi chép theo, dù sao cũng để giáo viên nhận biết β hay B vậy."
Phùng Thiên Lãng gật đầu: "Đúng rồi, cậu chép theo thôi, nhưng mà lúc giải đề sao tôi lại không có ấn tượng với câu này nhỉ."
Mạnh Trạch lạnh lùng: "Lớp phó dùng cách giải vòng vo."
Phùng Thiên Lãng: "Sao lại nói vậy?"
Nhưng Mạnh Trạch không nói.
Phùng Thiên Lãng sờ sờ mũi, nếu là cậu ta đạt hạng nhất khối thì ngày nào cũng sẽ cười không khép được mồm.
Chỉ có Mạnh Trạch, ngày càng u ám.
*
Thời tiết chuyển từ lạnh sang ấm, không khí ẩm ướt, đang là thời điểm giao mùa.
Đến tiết toán, Lý Minh Lan lại như vịt nghe sấm.
Cô sờ bàn tay bị Mạnh Trạch đụng vào sáng nay.
Cô còn tưởng ngoài việc làm mặt lạnh thì cậu chẳng biết làm gì khác, không ngờ cậu lại học được cách đụng người.
Nhưng hôm nay cô cũng chọc tức cậu.
Trưa nay ăn gì cho ngon nhỉ? Hay là ăn cánh gà rán vậy, cánh gà rán của căng tin là ngon nhất.
Giọng của thầy Quách khiến Lý Minh Lan hoàn hồn.
Bệnh viêm họng của thầy tái phát, vừa vào lớp đã ho sù sụ, thầy phải cố gắng nói giọng khàn khàn, chưa nói được mấy câu thì lại khụ khụ hắng giọng.
Thầy Quách giải thích: "Đây là bệnh cũ của tôi thôi." Hôm nay thầy giảng bài toán lớn, vừa viết công thức trên bảng, vừa chậm rãi nói giọng khàn khàn.
Gặp phải bài toán phức tạp, thầy Quách bị sặc bụi phấn ho sù sụ: "Mạnh Trạch, em lên giải bài này đi."
"Vâng." Mạnh Trạch đứng dậy, đi lên bục giảng.
Lý Minh Lan chống cằm, khoảnh khắc này trông cậu cao gầy thẳng tắp, sao không đi đứng nghênh ngang giống sáng nay nữa?
Cô lại xoa xoa tay bị cậu đụng vào.
Mạnh Trạch đứng lên bục giảng, lần đầu tiên lịch sự cúi đầu chào thầy Quách.
Không còn vẻ kiêu ngạo thường thấy.
Cậu cầm phấn lên viết từng hàng công thức, không chút do dự, dường như đã thuộc lòng đáp án.
Thầy Quách không ngừng gật đầu, mặt đầy ý cười, thầy không thể nói to, giọng khàn khàn: "Mạnh Trạch, em giải thích cho mọi người về cách giải này đi."
Bài toán này có ba cách giải khác nhau, Mạnh Trạch chọn cách giải chậm nhất, nếu là bản thân cậu làm bài thì cậu sẽ nhảy trực tiếp đến công thức thứ tư, nhưng cái đầu ngốc của Lý Minh Lan chắc chắn sẽ không hiểu.
Mặt cô không hề tập trung, chắc chắn đang nghĩ đến cánh gà rán của căng tin trưa nay.
Vẻ lạnh lùng của Mạnh Trạch ăn sâu vào tận xương tủy, giọng điệu giảng bài cứng nhắc.
Thầy Quách nghe mà phấn khích: "Mạnh Trạch giảng rất tốt."
Lý Minh Lan, kẻ được mệnh danh là "thần kinh toán học" đột ngột ngồi thẳng dậy, cô nhận ra rằng sau khi được Mạnh Trạch giảng giải, dường như cô đã hiểu.
Không phải là cô không hỏi lớp phó cách giải, nhưng bản thân lớp phó biết giải nhưng không giỏi giảng giải.
Học sinh có thể giải đề chưa chắc có thể làm giáo viên giải đề.
Cô hỏi: "Chu Phác Ngọc, cậu hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, bài này rõ ràng rất phức tạp, nhưng cách giải của cậu ấy từng bước một, rất trôi chảy, xứng danh là hạng nhất khối." Chu Phác Ngọc thì thầm: "Tớ cảm thấy Mạnh Trạch xem thường lớp bảy chúng ta đấy."
Lý Minh Lan suy nghĩ, cậu nóng tính, nhưng cậu là thiên tài toán học có đốt đèn đi tìm cũng không ra.
Chuông reo, thầy Quách dù muốn kéo dài thời gian nhưng cổ họng cũng không chịu nổi, cho tan tiết đúng giờ.
Lý Minh Lan chớp chớp đôi mắt to tròn, cô không đọ với Mạnh Trạch xem mặt ai thối hơn nữa: "Mạnh Trạch, lúc nãy cậu giảng bài rất hay, giảng cho tôi những bài khác nữa đi."
Chu Phác Ngọc cũng quay đầu lại: "Mạnh Trạch, cậu giảng bài cho bọn tôi đi, bài sáng nay phân biệt không rõ β và B ấy, giảng cho bọn tôi đi!"
Mạnh Trạch không thèm để ý, phân biệt không rõ β và B là lớp phó, không phải cậu.
Lý Minh Lan nắm chặt hai tay, trực tiếp kêu gào: "Sắp thi rồi, giúp đỡ những cô gái tội nghiệp bọn tôi đi mà!"
Son môi đỏ thắm, cánh môi hé mở, không biết xấu hổ, Mạnh Trạch trực tiếp đi ra ngoài.
*
Chiều có tiết thể dục, Điền Tân hò hét đám con trai ra sân bóng, nhưng một nửa số học sinh cặm cụi làm bài tập.
Lý Minh Lan lười biếng gõ bàn: "Tháng sau thi thử lần hai, phải ôn tập nghiêm túc nha."
Những người khác không biết có tin hay không, nhưng Mạnh Trạch chắc chắn nghi ngờ, nếu cô ở lại lớp thì cậu đi học thể dục.
Hôm nay chỉ có bốn nữ sinh đến học thể dục.
Một nữ sinh chạy bước nhỏ chạy qua sân bóng rổ.
Điền Tân nhặt bóng, thấy bóng lưng của nữ sinh, cậu ta cảm thán: "Mùa xuân thật đẹp."
Điêu Khôn nở ngực: "Mùa xuân đẹp quá, mùa xuân đến lòng ta ấm áp, ơ..." Cậu ta kéo dài giọng, kiểu như âm cao trước một bài sơn ca.
Cậu ta nhìn nữ sinh đến dưới gốc cây.
Dưới bóng cây chỉ có một nam sinh, chính là Mạnh Trạch.
Điền Tân lẩm bẩm: "Mạnh Trạch sợ đen hay sao?"
Đợi bốn nữ sinh đến hết, Mạnh Trạch mới đi ra ngoài.
Trên sân bóng rổ, Điêu Khôn vẫn thao thao bất tuyệt: "Mùa xuân ấy mà, đó là mùa đẹp trong bài tập làm văn của chúng ta, đúng rồi, qua một mùa đông, Lý Minh Lan khác hẳn, nhớ hồi mấy tháng mùa đông cậu ấy trùm kín như cái bánh chưng, mấy ngày nay thì..." Điêu Khôn hơi nhớ lại, "Thật quyến rũ."
Tào Vận Thịnh cười: "Cậu ấy trở nên giản dị rồi phải không, ngoài đồng phục, tôi chưa từng thấy cậu ấy mặc vải trắng thuần khiết như vậy."
Điêu Khôn: "Tôi thích vải trắng thuần khiết, nhưng Lý Minh Lan... thì không liên quan gì đến thuần khiết cả."
Chỗ này không có học sinh lớp 6 nên họ mới nói cô vài câu, họ cũng không muốn những lời này truyền đến tai Tôn Cảnh.
Trịnh Khắc Siêu đứng bên cạnh, cậu ta cố ý giữ khoảng cách với Lý Minh Lan, không tham gia vào chủ đề về cô, nhưng không nhịn được cười khẩy một tiếng.
Mạnh Trạch không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh sân bóng rổ, mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm khiến mấy người đều im lặng.
Điền Tân còn muốn bênh vực cho Trịnh Khắc Siêu, nháy mắt với Mạnh Trạch: "Mạnh Trạch, cậu ngồi sau Lý Minh Lan, cậu có để ý gì không?"
"Các cậu rất nhàm chán." Giọng nói của Mạnh Trạch cũng giống như từ bóng cây truyền ra, âm u.
Lúc này Mạnh Trạch có xu hướng dựa vào Tôn Cảnh, vai sau của Điền Tân cứng đờ, trong nháy mắt hít một hơi, nhưng lại tự thuyết phục mình nhịn lại.
Trịnh Khắc Siêu vỗ tay: "Nào nào nào, chúng ta đấu một trận bóng rổ đi."
"Được." Phùng Thiên Lãng đang định vẫy tay với Mạnh Trạch liền bị Điền Tân chắn lại, rồi bị Điêu Khôn kéo đi.
Điêu Khôn khoác vai Phùng Thiên Lãng thì thầm gì đó.
Điền Tân cười: "Xin lỗi nha, Mạnh Trạch, đội bọn tôi đã đủ người rồi."
Trận đấu bóng rổ vốn không có phần của Mạnh Trạch, cậu lại đến dưới gốc cây khác.
Trận đấu diễn ra được một nửa, hai đội thi đấu càng lúc càng hăng say, Điêu Khôn càng thêm sức, ném bóng mạnh bạo.
Không ai đón bóng.
Bóng rổ đập xuống đất phát ra âm thanh trầm đục, rồi nảy lên, nảy lên nảy lên, rồi bay ra ngoài sân.
Điêu Khôn hét lên: "Phùng Thiên Lãng, đi nhặt bóng."
Phùng Thiên Lãng định chạy đi, thấy Mạnh Trạch dưới gốc cây, gọi: "Mạnh Trạch, nhặt giúp quả bóng được không?"
Trịnh Khắc Siêu khoanh tay, cậu ta cảm thấy Mạnh Trạch sẽ không đi nhặt, có thể giả vờ không nghe thấy.
Điền Tân cũng nghĩ như vậy.
Nhưng Mạnh Trạch cúi người nhặt bóng.
Phùng Thiên Lãng vỗ tay: "Mạnh Trạch, đưa bóng cho tôi."
Mạnh Trạch nắm bóng trong lòng bàn tay, giơ cánh tay lên, ném mạnh.
Phùng Thiên Lãng định đón bóng.
Tuy nhiên, bóng lại bay về phía bên cạnh, đập mạnh vào người Điêu Khôn đang quay lưng về phía này.
Điêu Khôn không phòng bị, vai đau nhói, bị đẩy lảo đảo hai bước, cậu ta quay đầu lại: "Mẹ kiếp! Không có mắt à?"
Mạnh Trạch chìm trong bóng cây, không hề xin lỗi, ánh nắng yếu ớt, bóng của cậu rất đen, gương mặt cũng không thấy rõ.
Điêu Khôn không vui: "Hạng nhất khối không có nghĩa là đập vào người không cần xin lỗi nha." Cậu ta định lao vào.
Phùng Thiên Lãng nhanh tay lẹ mắt, cản cậu ta lại: "Tôi không đón được bóng, tôi cũng có trách nhiệm, là Mạnh Trạch ném sai hướng."
Điêu Khôn nhướn đôi lông mày rậm: "Có phải ném sai hướng không? Tôi không nhìn rõ, các cậu nhìn rõ không?"
Điền Tân không nói gì, cậu ta cảm giác Mạnh Trạch cố ý.
Trịnh Khắc Siêu hỏi: "Cậu ta bị sao vậy?"
Tào Vận Thịnh nhỏ giọng nói: "Có thể là học quá hóa rồ rồi, khả năng vận động teo tóp, đến bóng cũng không ném trúng."
Điêu Khôn chửi bới, một loạt những lời tục tĩu bay ra.
Giọng nói bẩm sinh rất to, giáo viên thể dục nghe thấy, lập tức chạy lại: "Em học sinh này, em phải tiết chế lại một chút, sân bóng rổ cạnh tranh về kỹ thuật bóng, những cảm xúc khác hãy thu hết lại cho tôi."
Điêu Khôn im miệng, nhưng lại cảm thấy tức giận khó chịu: "Thầy ơi, là cậu ta..."
Điền Tân kịp thời ấn tay Điêu Khôn xuống, ra hiệu cậu ta đừng gây chuyện: "Thầy ơi, không có chuyện gì đâu, trên sân bóng mọi người đều hăng say, không sao đâu ạ."
Giáo viên thể dục gật đầu: "Điền Tân, em là cán sự môn thể dục, cũng điều chỉnh không khí trên sân một chút."
"Không thành vấn đề." Điền Tân vỗ vai Điêu Khôn.
Điêu Khôn im miệng, nhưng cậu ta không thể thoải mái thi đấu trên sân, vai đau nhức từng cơn, rút lui giữa chừng.
Cậu ta cũng đến dưới gốc cây: "Mạnh Trạch, cậu đừng ỷ thành tích cao mà tỏ vẻ khinh thường bạn bè."
"Ồ." Nói Mạnh Trạch không nghe thấy thì cũng không phải, nhưng cậu nghe thấy mà vẫn giữ vẻ kiêu ngạo như vậy.
Điêu Khôn nhìn giáo viên thể dục bên cạnh sân bóng rổ, cảnh cáo: "Mạnh Trạch, hôm nay tạm thời tha cho cậu."
Mạnh Trạch thậm chí còn lười nói "ồ", ai tha ai còn chưa biết nữa.
Thời tiết ngày càng nóng lên, Lý Minh Lan sẽ mặc những loại vải mỏng manh, nếu là xanh đỏ lòe loẹt thì còn đỡ, cô thực sự không hợp với màu trắng.
Nhưng cô không phải là không liên quan gì đến "thuần khiết".
Tuy nhiên, có lẽ cô chính là không liên quan gì đến "thuần khiết", vì phải thu hút sự ghen tị.
Mới nghĩ đến Lý Minh Lan, lại nghe thấy những nữ sinh kia cũng đang bàn tán về người này.
Một người tên Lâm Uyển nói: "Có phải Tôn Cảnh đã đá Lý Minh Lan thật rồi không?"
Một người khác tên Hàn Hiểu Yến nói: "Chắc là vậy, Tôn Cảnh và Lý Minh Lan chẳng bao giờ xuất hiện cùng nhau nữa."
Lâm Uyển: "Sao cứ phải là Tôn Cảnh đá Lý Minh Lan, không thể là Lý Minh Lan đá Tôn Cảnh sao?"
Hàn Hiểu Yến: "Lý Minh Lan là kiểu người thích nhiều người theo đuổi, cậu ta mong muốn có càng nhiều người theo đuổi càng tốt, làm sao mà cậu ta đá người ta được?"
"Cậu có thấy cậu ta mặc áo sơ mi trắng không?" Lâm Uyển "chậc" hai tiếng, đột nhiên ngừng lại.
Ánh mắt của học sinh chuyển trường trong lớp... đáng sợ...
Cô nàng vội vàng kéo Hàn Hiểu Yến chạy sang chỗ khác.
Mạnh Trạch lại một mình dưới bóng cây.
Bất kỳ nơi đâu cũng có thể nghe thấy tên Lý Minh Lan, cô có lão đại của trường trung học Nham Nguy bảo kê mà vẫn bị người ta nhận ra và nói xấu.
Chỗ dựa họ Tôn chẳng ra làm sao.
Thư Ngố dịchNguồn: Tấn Giang