Tuyết Mị Nương - Giá Oản Chúc

Chương 25

Thuốc có lẽ chưa có tác dụng nhanh đến vậy, nhưng khi nước ấm trôi xuống dạ dày, Lý Minh Lan cảm thấy từ thượng vị đến hạ vị đều ấm áp hẳn lên.

Cô nghiêng đầu, cẩn thận đánh dấu từng đáp án của bài tập trắc nghiệm.

Bài đọc hiểu hôm nay không phải thể loại khoa học viễn tưởng, nhưng do bỏ lỡ khá nhiều thời gian, cô không có thời gian đọc kỹ, chỉ có thể phỏng đoán đáp án, cố gắng tô kín phần trả lời trước khi hết giờ.

Nhìn thấy hộp thuốc ở góc bàn, cô mới nhận ra cơn đau âm ỉ trong bụng cũng đã giảm đi nhiều.

Cô thở phào nhẹ nhõm, duỗi người ra sau: "Lại xong một môn rồi."

Cô quay đầu sang.

Mạnh Trạch vẫn đang cúi đầu chăm chú đọc sách tiếng Anh, dù đã làm bài xong.

Cùng là kiểu người lạnh lùng, nhưng Tôn Cảnh lại có thể nói chuyện phiếm, pha trò, rất gần gũi.

Còn Mạnh Trạch thì hoàn toàn không bao giờ cười, dường như không màng đến mọi thứ xung quanh, thậm chí còn có chút gì đó cao ngạo.

Lý Minh Lan cúi người xuống, ghé cằm lên góc bàn của Mạnh Trạch: "Mạnh Trạch, Mạnh Trạch, cậu đúng là người tốt."

Mạnh Trạch khép sách lại: "Trả nợ ân tình lần trước."

"Lần nào?" Cô không nhớ rõ.

Mạnh Trạch cũng không nói gì thêm.

Phùng Thiên Lãng lúc này mới có thời gian suy nghĩ về dụng ý đưa thuốc của Mạnh Trạch, có phải là không muốn đối thủ của mình chết quá nhanh? Dù là có hay không, Phùng Thiên Lãng cũng phải thừa nhận: "Mạnh Trạch, cậu đúng là người tốt."

Mạnh Trạch: "Tôi không phải."

Lý Minh Lan chen vào: "Cậu chỉ là xấu hổ thôi."

Mạnh Trạch: "..."

Phùng Thiên Lãng: "Hai cậu làm xong bài chưa?"

"Phần nghe thì chịu rồi, nhưng cũng cố viết xong bài luận." Lý Minh Lan cười, "Còn phần trắc nghiệm, bốn đáp án chọn cái dài nhất, phó mặc cho số phận."

Mạnh Trạch rời khỏi phòng thi lâu hơn Lý Minh Lan, lúc nộp bài, Phùng Thiên Lãng liếc nhìn bài thi của Mạnh Trạch, cậu quay lại quá muộn nên phần bài luận vẫn còn trống trơn.

Phùng Thiên Lãng thở dài: "Mạnh Trạch, tiếc cho cậu quá, nhưng mà, đau bụng cũng chẳng còn cách nào."

Lý Minh Lan: "Ơ, cậu cũng đau bụng à?"

Mạnh Trạch vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Phùng Thiên Lãng gật đầu: "Ừ, nếu không phải tình huống khẩn cấp, Mạnh Trạch cũng đâu có rời khỏi phòng thi."

Lý Minh Lan đưa hộp thuốc lại cho Mạnh Trạch: "Này, cậu cũng uống một viên đi."

Cô thấy lạ, Mạnh Trạch lấy thuốc ở đâu ra? Học sinh muốn mua thuốc phải ra khỏi cổng trường, đi đến ngã tư mới có tiệm thuốc, không thể nào vì cô mà cậu chạy xa như vậy được, hóa ra là cậu cũng bị đau bụng.

Nhưng dù sao cậu cũng đã chia sẻ thuốc với cô, coi như cũng có chút tình bạn bè: "Mạnh Trạch, cảm ơn cậu nhé."

Chu Phác Ngọc lên tiếng: "Có phải do thời tiết không? Sao mọi người đều bị đau bụng thế?"

"Chắc vậy." Lý Minh Lan đứng dậy, xoa bụng theo chiều kim đồng hồ, "Mạnh Trạch, cậu học theo tôi nè, rất dễ chịu đó."

"Cảm ơn." Tuy nhiên, tay cậu vẫn không hề động đậy.

Chu Phác Ngọc than thở: "Đề tiếng Anh lần này khó hơn cả kỳ thi thử lần trước, giấc mơ tiến bộ năm bậc của tớ tan thành mây khói rồi."

Lý Minh Lan dừng động tác xoa bụng: "Khó hơn kỳ thi thử lần trước á? Sao tớ thấy cũng bình thường?"

Chu Phác Ngọc: "Bài đọc hiểu nói về cỗ máy thời gian, dịch sang tiếng Việt tớ còn chẳng hiểu, huống hồ là tiếng Anh."

"Chẳng phải là nói về việc phát minh cỗ máy thời gian của nhà khoa học đó đã thất bại sao?" Khả năng nói tiếng Anh của Lý Minh Lan được rèn luyện qua phim Mỹ, ngữ pháp và kỹ năng đọc hiểu của cô tương đối kém, điểm tiếng Anh của kỳ thi thử lần trước cũng chỉ ở mức trung bình, không hiểu sao hôm nay lại thông suốt, đột nhiên hiểu được cách phân tích những câu phức tạp mà trước đây cô không hiểu.

"Thật á?" Chu Phác Ngọc kinh ngạc, "Cậu hiểu thật à?"

"Tớ đoán thôi." Lý Minh Lan bĩu môi, mím môi sang trái rồi sang phải, bổ sung thêm, "Chắc là sai rồi nhỉ?"

Đúng hay sai, cứ hỏi Mạnh Trạch là biết.

Nhưng cô vừa quay đầu lại, cậu đã nói trước: "Không biết."

Lý Minh Lan không biết từ đâu lấy ra một chiếc gương nhỏ, soi trái soi phải, rồi véo má: "Mạnh Trạch, cậu có thấy mặt tôi hồng hào không?"

Cậu không muốn nhìn, nhưng cô cứ dí sát vào mặt cậu. Làn da trắng nõn như đậu phụ đã trở lại, bị cô véo một cái, in hằn dấu đỏ nhạt.

Cô cười híp mắt: "Mình xinh quá đi."

Mạnh Trạch: "..." Đã có thể tự luyến như thế, xem ra bụng đã không còn vấn đề gì nữa.

"Mạnh Trạch, hay là kiếp sau chúng ta đổi thân phận cho nhau nhé?"

Mạnh Trạch: "..." Tại sao cậu phải có kiếp sau với cô?

"Tôi làm thiên tài, cậu làm đứa ngốc."

"Mơ."

Lý Minh Lan chớp chớp mắt nhìn cậu.

"Giữa." Mạnh Trạch đứng dậy.

Cô phồng má.

"Ban.” Cậu đứng thẳng người.

Cô đưa gương lên má: "Như nào?" Cô chọc chọc vào má mình.

Mạnh Trạch nhìn con sóc nhỏ này, ghé sát tai cô: "Ngày."

*

Chỉ một viên thuốc nhỏ đã xóa tan mọi ân oán giữa Lý Minh Lan và Mạnh Trạch.

Góc lớp 7 bỗng chốc tràn ngập ánh nắng.

Mạnh Trạch vẫn lạnh lùng như vậy.

Tuy nhiên, Phùng Thiên Lãng cảm thấy, chỉ cần Lý Minh Lan cười một cái, băng tuyết trên núi cao cũng sẽ tan chảy.

Bài thi thử lần hai được phát ra bắt đầu từ môn Toán, điều này đã dập tắt nụ cười rạng rỡ của Lý Minh Lan, cô gục đầu xuống bàn: "Thi thử lần hai lại tiêu đời rồi."

Điểm Toán của Mạnh Trạch vẫn là cao nhất lớp.

Lý Minh Lan quay đầu lại: "Phật tổ chưa bao giờ phù hộ con, con ngoan như vậy mà, hức."

Mạnh Trạch nghe cô niệm Phật tổ, hát bài về Phật tổ, ngày nào cũng mong chờ chiếc bánh từ trên trời rơi xuống: "Phật tổ không học Toán."

"Mạnh Trạch, cậu học Toán giỏi, cứu tôi với."

"Nếu cứu được cậu, tôi đã thành Phật tổ rồi."

Tiết tiếng Anh là vào buổi chiều.

Cô Dương bước vào lớp, trên mặt rạng rỡ nụ cười.

Lý Minh Lan cảm thấy từ khi Mạnh Trạch chuyển đến, nếp nhăn trên mặt các giáo viên ngày càng sâu hơn, giáo viên nào mà chẳng thích học sinh giỏi cơ chứ.

Lớp trưởng phát bài thi.

Sau cú sốc Toán, Lý Minh Lan đã không còn phản ứng gì với các môn khác.

Bảng đếm ngược phía trên bảng đen, ngày qua ngày, con số cứ thế giảm dần, chẳng mấy chốc mà chỉ còn lại 54 ngày.

Lý Minh Lan thầm nghĩ, nếu mình luyện tập thêm hai tháng nữa, liệu có thể thi vào trường mỹ thuật không nhỉ?

Bố mẹ và anh trai đều nói, nếu không được thì vẫn còn con đường khác, nhưng cô không muốn ra nước ngoài. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ở bên cạnh bố mẹ, đến một đất nước xa lạ, lỡ có chuyện gì xảy ra, gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không linh, đâu có sung sướng bằng ở nhà.

Bài kiểm tra tiếng Anh được phát đến tay, cô tròn mắt ngạc nhiên: "Hả?"

Chu Phác Ngọc cũng nhìn vào bài của mình: "Hả?" Nhưng sự ngạc nhiên của cô nàng nhanh chóng bị điểm số trên bài kiểm tra của chính mình lấn át.

Thầy Dương lên tiếng: "Trong kỳ thi thử lần này, lớp 7 đã có sự tiến bộ vượt bậc ở môn tiếng Anh, chúng ta hãy cùng khen ngợi bạn có sự tiến bộ lớn nhất, bạn Lý Minh Lan."

Ngay cả Mạnh Trạch cũng không nhịn được phải thốt lên một tiếng "Hả?".

Thầy Dương nói tiếp: "Em Lý Minh Lan, tiếp tục cố gắng, phấn đấu đạt được kết quả tốt hơn nữa nhé."

Lý Minh Lan như bị sao băng rơi trúng đầu, đến tận lúc tan học vẫn còn choáng váng, không phân biệt được phương hướng. Cô lật ngược tờ giấy kiểm tra, rồi lại lật lại, đặt ngay ngắn trên bàn, dùng tay vuốt vuốt: "Phật tổ ơi, ngài thật từ bi."

Chiếc đuôi ngựa của cô lúc lắc, vài sợi tóc vô tình quệt qua sách của Mạnh Trạch.

Sợi tóc đen nhánh phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Đột nhiên, đuôi tóc của cô nàng bị hất ngược về phía sau.

Mạnh Trạch chưa kịp thu hồi ánh mắt, đã bị cô va phải.

Lý Minh Lan vẫn còn nhớ phải quan tâm đến người bạn cùng cảnh ngộ: "Mạnh Trạch, bài thi tiếng Anh lần này của cậu thế nào?"

"Cũng tạm."

Là tốt hay không tốt? Lý Minh Lan chú ý đến biểu cảm của Phùng Thiên Lãng.

Phùng Thiên Lãng đã dành toàn bộ thời gian để làm bài, vậy mà điểm tiếng Anh vẫn không bằng Mạnh Trạch.

Lần thi thử trước, Phùng Thiên Lãng đã bị Mạnh Trạch làm cho kinh ngạc.

Lần thi thử này, Phùng Thiên Lãng lại bị Lý Minh Lan làm cho kinh ngạc.

Xung quanh toàn là "tăng quét rác", chỉ có cậu ta là người bình thường duy nhất.

Phùng Thiên Lãng ho khan hai tiếng: "Lý Minh Lan, cậu ốm như vậy mà vẫn thi tốt thế, thật là không dễ dàng, chúc mừng cậu."

Lý Minh Lan cười toe toét, chẳng hề khiêm tốn chút nào: "Có lẽ là nhờ hộp thuốc của Mạnh Trạch, khiến tôi đột nhiên ngộ ra chân lý."

Ngộ cái đầu cậu ấy, Mạnh Trạch nói: "Không liên quan đến tôi."

Chu Phác Ngọc tò mò: "Lý Minh Lan, sao cậu làm được vậy?"

"Nhờ Phật tổ thương xót." Lý Minh Lan biết rõ sự đột phá của mình chỉ là do may mắn, nhưng cô không thể không đắc ý.

Lần này, đến lượt cô hỏi tổng điểm của Hồ Hàn Nhiên: "Hồ Hàn Nhiên."

Hồ Hàn Nhiên quay đầu lại.

Lý Minh Lan đã đứng ngay bên cạnh, khẽ cúi người xuống, cười ranh mãnh.

Hồ Hàn Nhiên vội vàng lấy sách che điểm số trên bài thi: "Cậu làm gì vậy?"

"Tổng điểm kỳ thi thử lần này của cậu là bao nhiêu?" Lý Minh Lan đưa tay ra, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ lên móng tay ngón trỏ tay trái, "Nói thế nào nhỉ? Chúng ta trình độ ngang nhau, phải tính toán xem ai cao điểm hơn chứ."

Hồ Hàn Nhiên nhất quyết không chịu nói: "Lý Minh Lan, cậu giậu đổ bìm leo!"

"Câu đấy không phải dùng như vậy." Cô liếc mắt sang Đinh Chương ngồi trước mặt Hồ Hàn Nhiên, "Đinh Chương, của Hồ Hàn Nhiên?"

Đinh Chương lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không biết."

Mạnh Trạch vừa bước vào lớp đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của cô.

Cổ áo len màu hồng nhạt của cô uốn lượn như những cánh hoa, khuôn mặt cô như được nâng niu bởi bông hoa, càng thêm rạng rỡ như nụ hoa sắp nở.

Điểm của cô không cao, chỉ là do tiến bộ nhiều nên mới được khen ngợi, nhưng cô lại vui mừng như thể mình vừa thi được hạng nhất toàn khối vậy.

Lý Minh Lan đang định quay về chỗ ngồi thì nhìn thấy Mạnh Trạch.

Trong lớp không có "bảng xếp hạng từ dưới lên" của nhà trường, thực chất là do một số học sinh tự so sánh điểm số với nhau, xếp từ một hai ba bốn năm ngược lên, còn những người có điểm cao hơn, mọi người cũng lười tính toán thứ hạng.

Nhà trường chỉ có bảng vàng danh dự dành cho những người đứng đầu.

Mạnh Trạch vắng mặt hơn nửa tiếng, điểm tiếng Anh bị kéo xuống, e rằng "ngôi vương" toàn khối của cậu khó giữ được.

Lý Minh Lan nhảy hai bước đến bên Mạnh Trạch: "Mạnh Trạch, đừng sợ, kỳ thi thử sau cậu sẽ lại là số một."

Mất đi vị trí số một, có thể bố mẹ sẽ không vui, nhưng đó là lựa chọn của Mạnh Trạch, cậu nói: "Tôi không sợ."

*

Lý Minh Lan về nhà với vẻ mặt không giấu nổi sự phấn khởi.

Ông Lý vừa nhìn thấy con gái đã hỏi: "Con làm sao vậy? Hôm nay dùng lỗ mũi nhìn người ta à?"

"Bố, bố có tin con gái bố đã tiến bộ vượt bậc không?"

Ông Lý trầm ngâm hồi lâu: "Không tin." Ông vừa nói vừa xoa đầu gối, chậm rãi ngồi xuống.

Lý Minh Lan chạy đến xoa bóp đầu gối cho bố: "Có điểm thi thử lần hai rồi, điểm tiếng Anh của con tiến bộ vượt bậc đấy." Ngay cả bản thân cô cũng phải nhấn mạnh bốn chữ "tiến bộ vượt bậc".

Ông Lý có chút hứng thú: "Bao nhiêu điểm?"

Lý Minh Lan đọc điểm số của mình.

Ông Lý bật cười: "Bố đã nói rồi mà, gen của nhà họ Lý chúng ta rất ưu tú. Minh Lan, trước đây con chưa khai phá hết tiềm năng thôi. Các môn khác thì sao?"

Đuôi mắt Lý Minh Lan cụp xuống: "Vẫn như trước ạ."

Ông Lý dùng mu bàn tay trái vỗ vào lòng bàn tay phải: "Chỉ một môn thì cũng chẳng kéo lên được bao nhiêu điểm, nhưng mà, con giỏi tiếng Anh, sau này ra nước ngoài bố cũng yên tâm hơn."

"Con không muốn ra nước ngoài."

"Nếu thi được vào trường trong nước thì không cần đi nữa." Con gái đạt điểm cao chưa từng có, bà Lý mỉm cười động viên, "Minh Lan, con phải cố gắng lên."

Lý Minh Lan ôm gối tựa trên ghế sofa, dựa người ra sau: "Mấy môn khác cũng không phải là không có cơ hội đâu."

"Nói sao?" Ông Lý và bà Lý đồng thanh hỏi.

"Lớp con có bạn mới chuyển đến học rất giỏi, cậu ấy giảng bài rất dễ hiểu, tự nhiên con nghe hiểu được." Lý Minh Lan vừa nói vừa chọn một miếng táo trong đĩa hoa quả, cắn một miếng.

À đúng rồi, còn phải bàn với Mạnh Trạch chuyện dạy kèm nữa.

Đến nay cô vẫn chưa ngửa bài với cậu, cô đã nắm được cái đuôi nhỏ của cậu rồi.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang
Bình Luận (0)
Comment