Thế nhưng, Lý Minh Lan không hề quay đầu lại, đến lúc này, cô không muốn nói chuyện với Mạnh Trạch, thậm chí một lời cảm ơn cũng không có.
Lời cảm ơn đơn giản không đủ để diễn tả, cô thà giữ nó trong lòng.
Mạnh Trạch hỏi cô tại sao không phản bác?
Nhưng cô không phản bác, chẳng phải cậu cũng đã đứng về phía cô rồi sao?
Đôi khi, thanh minh chỉ khiến người khác nghĩ mình yếu đuối.
*
Buổi chiều có tiết thể dục, Điền Tân đứng trên bục giảng, vỗ tay nói: "Hôm nay có kiểm tra thể lực, mọi người cố gắng đi học đầy đủ nhé."
"Đi đi đi, nhất định phải đi." Trịnh Khắc Siêu là người hưởng ứng đầu tiên.
Lý Minh Lan vẫn cúi gằm mặt xuống bàn.
Chu Phác Ngọc cúi người xuống, buộc lại dây giày: "Hiếm khi được vận động một chút, cậu không đi học thể dục à?"
Sáng nay, khi từ nhà vệ sinh quay về, cô nàng nghe thấy Mạnh Trạch nói mấy câu, nên cũng tò mò về điểm tiếng Anh của Lý Minh Lan.
"Không đi đâu." Lý Minh Lan ôm bụng, "Ôi, đau bụng quá."
Chu Phác Ngọc nào có không biết trò mèo của cô bạn cùng bàn, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Nếu cậu thực sự không khỏe thì đến phòng y tế khám xem sao."
"Biết rồi." Lý Minh Lan phẩy tay chào tạm biệt Chu Phác Ngọc.
Mạnh Trạch dường như nhìn về phía này.
Nhưng khi cô nhìn sang, cậu đã quay đi mất.
Lý Minh Lan lắng nghe tiếng gió thổi vi vu ngoài cửa sổ, tiếng lá cây xào xạc, và cả tiếng còi xe vọng lại từ xa, dường như là từ ngoài cổng trường.
Bên ngoài cửa sổ, cô Dương đi ngang qua lớp 7, theo thói quen, cô quay đầu lại nhìn vào trong lớp.
Căn phòng học trống huơ trống hoác chỉ có mỗi Lý Minh Lan, hình như cô bé đang ngủ gật?
Cô Dương gõ cửa: "Lý Minh Lan."
"Có." Lý Minh Lan uể oải đứng dậy.
Trong giờ học, cô Dương rất thích gọi Lý Minh Lan đọc bài, cô cứ nghĩ mình có ấn tượng tốt trong mắt cô giáo.
Kết quả thì sao? Chẳng có gì chống lại được việc người khác đi mách lẻo sau lưng.
Giọng cô Dương ngày càng nghiêm khắc: "Hôm nay không phải có kiểm tra thể lực sao?"
"Dạ... vâng... em hơi mệt, đau bụng ạ." Lý Minh Lan nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
Nghe ba chữ đó là cô Dương lại thấy đau đầu.
Có những học sinh, bị giáo viên mắng vài câu là nghe lời, lập tức sửa chữa, còn Lý Minh Lan thì không, lời nói cử chỉ đều toát lên vẻ ương bướng, khó bảo.
"Lý Minh Lan." Cô Dương chỉ vào tờ lịch đếm ngược, "Già mồm chỉ có hại cho bản thân em mà thôi." Nói xong, cô không quan tâm Lý Minh Lan nữa.
Lý Minh Lan khẽ cười chế giễu, cười chính mình, cười cả những người khác. Đối với cô, lớp học yên tĩnh này thực sự không phải là nơi thoải mái.
Cô duỗi người một cái, cảm thấy uể oải, trong miệng khô khốc, thèm thuồng hương vị trà sữa ở cổng trường.
Hành lang vắng tanh, Lý Minh Lan cúi thấp người, cô có kinh nghiệm rồi, cứ khom lưng đi là có thể tránh được ánh mắt của người khác, nhanh chóng lẻn xuống lầu.
Đi theo Tôn Cảnh lâu như vậy, cô cũng biết chỗ nào trèo tường dễ dàng mà không bị bảo vệ phát hiện.
Quán trà sữa ở cổng trường không chỉ bán trà sữa, mà còn kinh doanh cả truyện tranh và tiểu thuyết cho thuê.
Mấy năm gần đây, truyện ngôn tình rất thịnh hành, chủ quán bày biện những cuốn truyện tranh bìa trai xinh gái đẹp ở vị trí bắt mắt nhất, còn truyện tranh thì bị vứt xó trong góc.
Lý Minh Lan cũng núp mình trong một góc quán, thong thả uống trà sữa, say sưa đọc truyện tranh, mãi đến khi đọc xong mới chậm rãi bước ra.
Cô kịp quay về lớp trước khi hết giờ, nằm sấp xuống bàn như cũ, đầu hướng ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn những tán lá xanh mướt.
Cây cối sinh sôi nảy nở, còn con người thì sao, chẳng có chút sức sống nào.
*
Học sinh lần lượt quay trở lại lớp, tiếng ồn ào như một bản nhạc ru ngủ, Lý Minh Lan lại chìm vào giấc ngủ.
Giọng Lâm Uyển vang lên inh ỏi, gần như át cả tiếng ồn ào trong lớp.
Lâm Uyển hét: "Máy nghe nhạc CD của tôi đâu rồi?"
Trường học có quy định không được mang thiết bị giải trí vào lớp, nhưng học sinh đeo tai nghe sau giờ học cũng không phải là không có, tất cả đều ngụy trang thành đang luyện nghe tiếng Anh.
Phía trước ồn ào, có bạn học đang nói gì đó với Lâm Uyển.
Lý Minh Lan không nghe rõ, cũng không cho là chuyện của mình.
Thế nhưng, Lâm Uyển bất ngờ chạy đến chỗ cô: "Lý Minh Lan, cậu có nhìn thấy máy nghe nhạc CD của tôi không?"
Lý Minh Lan ngơ ngác: "Máy nghe nhạc CD của cậu liên quan gì đến tôi?"
Lâm Uyển: "Trước khi đi học thể dục, tôi đã cất trong cặp sách rồi, giờ quay lại thì không thấy đâu nữa. Cậu không đi học, chẳng lẽ không biết ai đã động vào chỗ của tôi sao?"
Lý Minh Lan ngồi thẳng dậy, cô lại trở thành tâm điểm của cả lớp: "Không biết, tôi đâu có ở đây suốt, tôi còn phải đi vệ sinh nữa chứ."
Lâm Uyển hỏi: "Cậu không nhìn thấy ai khả nghi sao?"
"Không." Lý Minh Lan đáp lời với giọng điệu dửng dưng như thường lệ.
Lâm Uyển vốn đã không ưa gì thái độ hờ hững của Lý Minh Lan, cô nàng càng thêm tức giận: "Lý Minh Lan, tôi muốn kiểm tra cặp sách của cậu."
Lý Minh Lan sa sầm mặt mày: "Cậu có ý gì?"
"Ai mà biết được có phải cậu đã lấy trộm đồ của tôi hay không?" Lâm Uyển hùng hồn nói, "Cả lớp chỉ có mình cậu không đi học thể dục, cậu là người đáng nghi nhất. Hơn nữa, đồ của tôi để ngay trong lớp, vậy mà cậu lại không nhìn thấy ai khả nghi."
Lý Minh Lan đứng dậy, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Này bạn, muốn chơi trò thám tử thì phải có bằng chứng."
Lâm Uyển: "Cặp sách của cậu chính là bằng chứng, cậu không dám cho tôi kiểm tra là bởi vì chột dạ."
"Đúng vậy." Hàn Hiểu Yến đứng sau Lâm Uyển phụ họa.
Cùng lúc đó, vài học sinh khác cũng xì xào bàn tán: "Đúng vậy."
Lý Minh Lan mở tung nắp bàn.
Đồ đạc trong ngăn bàn được bày biện gọn gàng, rõ ràng.
Cô tiếp tục kéo khóa cặp sách: "Đó, không có là không có."
Lâm Uyển nhất thời cứng họng: "Chắc chắn là cậu đã đoán trước được tôi muốn kiểm tra nên đã giấu đi chỗ khác rồi."
Lý Minh Lan khoanh tay trước ngực: "Lâm Uyển, chúng ta học cùng lớp hơn nửa năm, tổng cộng nói chuyện với nhau chưa đến mười câu, vậy mà cậu có thể đoán được tôi muốn làm gì sao?"
Lâm Uyển không ngờ Lý Minh Lan lại phản ứng gay gắt như vậy, cô ta hậm hực nói: "Cậu là người như thế nào, mọi người đều biết rõ."
Lớp học lúc ồn ào, lúc im lặng.
Mạnh Trạch đột nhiên đập mạnh sách xuống bàn, phát ra tiếng động lớn, nhưng giọng nói của cậu lại rất nhỏ nhẹ: "Vào lớp rồi."
Lâm Uyển bị cậu dọa sợ, trừng mắt nhìn Lý Minh Lan: "Chuyện này tôi sẽ tính sổ với cậu sau."
Chuông vào lớp vẫn chưa reo, những tiếng xì xào bàn tán lại tập trung quanh Lâm Uyển.
Có bạn học hiến kế cho cô ta.
Mạnh Trạch đếm số người vây quanh Lâm Uyển, rồi quay sang nhìn Lý Minh Lan.
Cô như chú mèo lười đang phơi nắng, cuộn tròn người, phớt lờ mọi thứ xung quanh, ngay cả lời buộc tội của Lâm Uyển dường như cũng không liên quan đến cô.
*
Sao lại không liên quan chứ?
Lâm Uyển từ lúc vào lớp đã không ngừng gõ chân xuống đất, tiếng chuông tan học vừa vang lên, cô ta liền chạy thẳng đến văn phòng giáo viên, báo cáo sự việc với giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm lập tức gọi Lý Minh Lan lên.
Thực ra, chuyện gian lận trong kỳ thi thử lần hai, giáo viên chủ nhiệm đã bàn bạc với cô Dương, không báo cáo lên ban giám hiệu, nhưng nếu liên quan đến trộm cắp... Gương mặt giáo viên chủ nhiệm trở nên nghiêm nghị: "Lý Minh Lan, trong giờ thể dục, chỉ có mình em ở lại lớp, em có nhìn thấy ai khác không?"
Lý Minh Lan đút hai tay vào túi áo khoác: "Không ạ."
"Thưa cô, chính là cậu ta đã làm." Lâm Uyển chen vào.
Giáo viên chủ nhiệm: "Lý Minh Lan, em hãy nói thật đi."
"Em nói không có là không có, cũng như em đã nói em không gian lận, em cũng không ăn trộm đồ của ai." Lý Minh Lan nhếch mép, "Giờ thể dục, em đã ra quán trà sữa ở cổng trường ngồi nửa tiếng."
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm giọng quát: "Giờ học mà em tự ý ra khỏi trường?"
Lý Minh Lan gật đầu: "Em khát nước, ra ngoài mua ly trà sữa."
Lâm Uyển càng thêm kích động: "Cô xem, cậu ta coi thường nội quy nhà trường kìa."
"Trộm cắp là hành vi vi phạm pháp luật, nhà trường nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nếu xác định là học sinh trong lớp chúng ta làm, thầy cô sẽ xử lý nghiêm minh." Giáo viên chủ nhiệm nói, "Lý Minh Lan, em hãy suy nghĩ kỹ lại xem có bỏ sót chi tiết nào không? Còn nữa, việc em vi phạm nội quy, chúng tôi nhất định sẽ mời phụ huynh của em đến trường."
Đây đã là lời cảnh cáo cuối cùng, Lý Minh Lan nhắm mắt, không nói gì thêm.
*
Lâm Uyển vừa về lớp đã lớn tiếng loan tin Lý Minh Lan là kẻ trộm, chỉ là tạm thời chưa có bằng chứng.
Vài cô bạn thân thiết với cô ta cũng tỏ vẻ đồng tình, trong phút chốc, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía góc lớp.
Lý Minh Lan dường như không nghe thấy gì.
Giọng Lâm Uyển ngày càng lớn.
Chu Phác Ngọc lên tiếng: "Lâm Uyển, cậu đừng có ăn nói hàm hồ."
Lớp phó lên tiếng: "Sự việc vẫn chưa được điều tra rõ ràng, chúng ta nên chờ thông báo của nhà trường, đừng vội kết tội bạn ấy."
Lớp trưởng cũng ra mặt hòa giải: "Tội danh trộm cắp rất nghiêm trọng, mọi người nên cẩn thận lời nói."
Lâm Uyển trừng mắt nhìn mọi người, ai mà chẳng biết Lý Minh Lan ỷ mình xinh đẹp nên được nhiều bạn nam quý mến. Cô ta cười khẩy: "Cứ chờ thông báo của nhà trường đi."
Chu Phác Ngọc khẽ hỏi: "Rốt cuộc trong giờ thể dục đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lý Minh Lan chỉ đáp: "Không có gì."
Sắp đến giờ tan học, giáo viên chủ nhiệm vội vàng bước vào lớp, thông báo mọi người ở lại thêm một lát.
Giáo viên lần lượt kiểm tra ngăn bàn và cặp sách của từng học sinh, nhưng không tìm thấy gì.
Giáo viên chủ nhiệm đành phải cho học sinh tan học, đồng thời nhắc nhở nếu ai có manh mối thì báo cáo ngay lập tức.
Lý Minh Lan túm gọn mái tóc rối bời, buộc lại bằng một sợi dây chun màu đỏ: "Tôi về đây."
Phùng Thiên Lãng nhíu mày: "Tôi thấy chuyện này có gì đó mờ ám, Mạnh Trạch, cậu thông minh như vậy, hay là phân tích giúp mọi người đi."
"Tôi đâu phải cảnh sát." Nói xong, Mạnh Trạch cũng rời đi.
*
Lý Minh Lan vừa đi vừa đá viên đá nhặt được ở sân trường, cho đến khi đến cửa hàng tiện lợi.
Cô bước vào cửa hàng mua đồ, sau đó ra ngoài ngồi xuống.
Bên ngoài có một chiếc ô che nắng.
Từ xa, Mạnh Trạch nhìn thấy gương mặt cô khuất sau tán ô.
Bầu trời âm u, mãi đến lúc hoàng hôn mới le lói chút ánh sáng.
Cậu bước đến bên cạnh cô.
Trước mặt cô là một lon coca, cô cúi đầu, cắn ống hút, nhâm nhi từng ngụm nhỏ.
"Lý Minh Lan." Cậu cúi đầu nhìn cô.
"Làm gì thế?" Cô chỉ khẽ mở mắt, nhìn thấy bàn tay buông thõng bên cạnh bàn của cậu.
"Cậu thích ôm oan ức như vậy, chi bằng đổi tên thành Đậu Nga đi."
Lý Minh Lan nghiêng đầu, ngước nhìn cậu: "Mạnh Trạch, cậu có tin tôi không lấy đồ của Lâm Uyển không?"
"Tôi tin hay không quan trọng sao?"
"Tất nhiên là quan trọng." Lần trước, Mạnh Trạch đứng ra minh oan cho cô chuyện gian lận, có lẽ là vì trong tờ giấy nhắn, cô đã nói cậu giúp cô gian lận, làm bôi nhọ danh tiếng của cậu, nên cậu mới phải lên tiếng làm chứng.
Nhưng lần này, chuyện ăn trộm không liên quan gì đến cậu, nếu cậu vẫn tin tưởng cô...
"Lý Minh Lan, thế giới này là vậy đấy, người không phân biệt được trắng đen rất nhiều." Mạnh Trạch cúi đầu.
Cô cũng cúi đầu, nhìn bàn tay buông thõng bên cạnh bàn của cậu.
Ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá, nhảy nhót trên đầu ngón tay cậu, lúc ẩn lúc hiện.
Ngay sau đó, cậu chống tay lên bàn, khom lưng xuống: "Thanh giả tự thanh, chiêu tự lừa dối bản thân này, cậu diễn kém lắm."
Mạnh Trạch cũng nhìn thấy, chiếc ô che nắng dựng thẳng đứng không thể che khuất ánh nắng chiều tà.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, lúc sáng lúc tối theo làn gió và tán lá cây đung đưa.
Từng có một lần, cũng tại cửa hàng tiện lợi này, hai người họ đã nhìn thấy ánh đèn lúc sáng lúc tối.
Dưới ánh đèn là một đôi nam nữ đang tình tứ.
Mạnh Trạch đứng thẳng dậy.
"Mạnh Trạch, tại sao cậu lại tin tôi? Tôi rất xấu xa đấy." Lý Minh Lan uống một ngụm coca, "Cậu mới là người ngốc nghếch."
"Cậu chỉ là ồn ào thôi." Chưa đến mức làm chuyện xấu xa, Mạnh Trạch nói tiếp, "Tôi làm vậy là để trả ơn cậu."
Tính ra, cậu đã trả ơn cho cô bao nhiêu lần rồi? "Mạnh Trạch, may mà cậu đã chuyển đến lớp tôi."
Cậu không nói gì nữa.
Cô quay đầu lại.
Cậu đã bước vào cửa hàng tiện lợi.
Lúc đi ra, trên tay Mạnh Trạch cầm một chiếc hộp nhỏ.
Thứ bên trong, cô đã quá quen thuộc.
Cậu đưa tuyết mị nương cho cô: "Tôi không thích nợ ân tình của người khác."
"Cậu chắc chắn tôi không gian lận và ăn trộm?" Với danh tiếng của cô, chắc chẳng mấy ai tin tưởng cô, nhỡ đâu lúc ở trong nhà vệ sinh, cô đã lén lút xem từ điển thì sao? Cậu cũng đâu biết được.
Mạnh Trạch: "Trả cậu."
Cô nhìn chiếc bánh nhỏ nhắn, tròn trịa, nghĩ đến hương vị ngọt ngào của nó: "Mạnh Trạch, có phải cậu tin không?"
Mạnh Trạch: "Cầm lấy."
Ánh hoàng hôn đỏ rực, vàng rực, như được dát một lớp vàng, hắt lên gương mặt lạnh lùng của Mạnh Trạch, khiến cậu trở nên ấm áp lạ thường.
Cô lại hỏi: "Có phải cậu tin tôi không gian lận?"
"Cậu có muốn hay không?" Thật là lắm lời.
Cậu không trả lời câu hỏi của cô, nhưng cô đã biết câu trả lời.
Lý Minh Lan nắm chặt chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay, đầu nhọn của chiếc hộp nhựa hằn lên da thịt: "Mạnh Trạch, cảm ơn cậu."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang