Lý Minh Lan vừa mới ăn sườn non sốt tỏi ở nhà ăn.
Cô đã dự cảm được điều gì đó, trước khi đến khu rừng nhỏ đã chuẩn bị sẵn một viên kẹo cao su.
Cô nhớ lần trước bị cắn vào răng, không khỏi nín thở.
Hôm nay Mạnh Trạch rất mạnh bạo, dùng đúng kỹ thuật, ép chặt đôi môi mềm mại của cô vào khuôn miệng ăn khớp với cậu.
Gương mặt hai người kề sát, lông mày cậu sắc bén, đôi mắt đen sâu thẳm.
Lý Minh Lan mềm nhũn dưới sự mạnh mẽ của cậu.
Rừng cây rậm rạp che khuất ánh mặt trời, che khuất mọi luật lệ.
Mạnh Trạch được dịp trút bỏ kiềm chế, lực trên tay còn có thể khống chế, nhưng khi môi ngửi thấy hương thơm của cô, cậu liền không thể kiểm soát được nữa, đầu lưỡi càn quét khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô.
Cho đến khi cô phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, không thở nổi.
Mạnh Trạch hơi buông cô ra, nhưng vẫn gần như kề sát môi cô, nói với cô: "Dùng mũi thở."
Lý Minh Lan nín thở quá lâu, nhún vai, nghe thấy lời cậu nói, cô há to miệng, hít một hơi thật sâu.
Chóp mũi hai người chạm nhau, hàng mi dài đen nhánh chạm nhau.
Cô cảm thấy như đang tranh giành oxy với cậu.
Lần này, đến lượt cậu vô cùng bình tĩnh, cậu cụp mắt, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi giọt mồ hôi trên chóp mũi cô.
Ánh mắt cậu di chuyển xuống phía dưới, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô bị cậu tô thêm một lớp sáng bóng.
Mềm mại ướt át.
Lý Minh Lan chớp chớp mắt: "Mạnh Trạch..."
Cô chỉ có thể thốt ra hai chữ đó, đã bị cậu chặn môi lần nữa.
Đang lúc đầu óc choáng váng, Lý Minh Lan đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, cô đưa tay ôm lấy eo cậu, muốn đáp trả lại lực hôn mạnh bạo của Mạnh Trạch trên môi mình.
Cô vẫn còn chút lý trí, lỡ như sờ trúng bụng mỡ mềm nhũn của cậu thì ngại chết mất, vì vậy chỉ dám sờ soạng qua lớp áo.
Cô sờ sờ chỗ này, ấn ấn chỗ kia của cậu.
Lòng bàn tay chạm vào cảm giác rắn chắc, cô càng thêm mạnh bạo, bàn tay sờ loạn xạ.
Bản thân cô cũng không biết, trong lúc lộn xộn, ngón giữa của cô vô tình lướt qua một chỗ nào đó.
Mạnh Trạch cứng người, lập tức nắm lấy tay cô, kéo tay cô lên cao, đặt lên đỉnh đầu cô.
Cô không thể thoát ra được, bèn nói: "Mạnh Trạch, bụng mỡ của cậu cứng quá nhỉ."
"Đừng có dễ dàng nói từ cứng với con trai như vậy." Cậu khàn giọng nói bên tai cô, "Sờ mó loạn xạ, cậu là lưu manh à?"
"Cậu tự dưng hôn người ta, cậu mới là lưu manh." Hai người kề sát như vậy, khi Lý Minh Lan phồng má, giống như cô chủ động cọ vào môi cậu, lập tức xẹp má xuống.
Mạnh Trạch khịt mũi một tiếng, không tiếp nhận lời buộc tội vô cớ này.
Cậu chỉ là hôn người ta thôi, không có "làm bậy”.
*
"Lý Nghi Gia, có phải cậu rất thích con đường này không?"
Bên ngoài khu rừng đột nhiên vang lên một giọng nam.
Lý Minh Lan giật mình, còn chưa kịp nói gì đã bị Mạnh Trạch hôn tiếp.
Khu rừng nhỏ này không phải là tường vây, nếu người bên ngoài cố tình nhìn vào, nói không chừng sẽ phát hiện ra động tĩnh bên trong.
Mạnh Trạch gan to thật đấy, nhưng Lý Minh Lan lại không thể thoát ra được, cũng không dám giãy giụa, sợ phát ra tiếng động, kinh động đến người khác.
"Cậu không thấy con đường này rất yên tĩnh sao, mỗi khi mình gặp bài tập khó, đi dạo ở đây một lát, đầu óc sẽ thông suốt hơn." Giọng nói Lý Nghi Gia mang theo ý cười, "Chẳng lẽ cậu thích cái lớp học ồn ào náo nhiệt kia?"
Bạn nam: "Không phải, chỗ này hơi hoang vắng, mặt đường cũng không sạch sẽ, mình sợ làm bẩn giày mới của cậu."
Lý Nghi Gia lại cười: "Giày sinh ra là để đi, cũng không phải vật gia truyền, bẩn thì giặt."
Giọng nói của hai người ngày càng đến gần.
Lý Minh Lan nghe được từng câu từng chữ, tiếng thở dốc của cô và Mạnh Trạch như bị phóng đại, như muốn từ trong rừng vọng ra ngoài.
Bạn nam hỏi: "Đúng rồi, cậu đã suy nghĩ kỹ nguyện vọng thi đại học chưa?"
"Chưa đến lúc điền nguyện vọng, vẫn chưa thể quyết định được." Lý Nghi Gia hỏi ngược lại, "Còn cậu?"
"Mình cũng đang cân nhắc..." Bạn nam dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Cậu sẽ ở lại thành phố này chứ?"
Lý Nghi Gia không trả lời.
"Chắc mình sẽ ở lại thành phố này..." Bạn nam cười, "Nhưng mà cho dù cậu thi vào trường ở thành phố khác, sau này chúng ta vẫn có thể liên lạc, email rất tiện lợi, QQ, tin nhắn, vân vân."
Lý Nghi Gia: "Còn mình... có lẽ muốn đến miền Bắc."
Bạn nam: "Với thành tích của cậu thì không thành vấn đề."
Lý Nghi Gia: "Mình phải cố gắng hơn nữa, mình đang đuổi theo một người."
Bạn nam rất ngạc nhiên, nói năng có chút lắp bắp: "Là... ai vậy?"
Lý Nghi Gia: "Mạnh Trạch lớp 7."
*
"Ưm." Mạnh Trạch bị cắn một cái, đành phải buông Lý Minh Lan ra.
Lý Minh Lan thò đầu ra, muốn nhìn ra ngoài, nhưng lại sợ bị phát hiện, bèn rụt cổ lại, vểnh tai lên nghe ngóng.
"Cậu ta..." Bạn nam cười gượng, "Cậu ta thi thử lần hai thua cậu rồi còn gì, cậu ta không bằng cậu đâu."
Nói bậy, Lý Minh Lan dùng khẩu hình miệng minh oan cho Mạnh Trạch, là do lúc thi môn tiếng Anh Mạnh Trạch bị đau bụng, nếu không đã đánh bại cậu ta rồi.
Lý Nghi Gia: "Mình cảm thấy cậu ấy đến trường cấp ba Nham Nguy có lẽ là để chơi bời."
Bạn nam: "Chơi bời?"
"Cậu ấy không quan tâm đến việc đứng nhất hay đứng nhì." Lý Nghi Gia cười, "Mình cảm thấy, mình và cậu ấy không giống nhau, nhưng sớm muộn gì mình cũng sẽ giống cậu ấy.”
Giống hay không giống cái gì chứ? Lý Minh Lan cũng không nghe rõ, chỉ nghe thấy, Mạnh Trạch đang chơi bời.
Cô quay đầu lại.
Mạnh Trạch đang xoa xoa khóe miệng, vừa rồi cô cắn không biết nặng nhẹ, lưỡi cậu vẫn còn đau.
Dần dần, Lý Nghi Gia và bạn nam đi xa.
Lý Minh Lan đột nhiên nắm lấy vạt áo Mạnh Trạch.
Cậu phản ứng nhanh nhạy, kịp thời cản cô lại: "Cậu làm gì vậy?"
Không được vén áo, cô bèn chọc chọc vào tay cậu, sau đó xòe các ngón tay ra, cố nhét ngón tay mình vào kẽ tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau: "Bạn nữ lớp 5 nói cậu đang chơi bời?"
Mạnh Trạch: "Chẳng lẽ tôi với cậu không phải đang chơi bời sao?"
Lý Minh Lan trừng mắt nhìn cậu: "Mạnh Trạch, cậu phải cẩn thận đấy, đừng có chơi với lửa có ngày rách mặt." Cô rụt tay về, đồng thời véo nhẹ vào ngón trỏ cậu một cái.
Mạnh Trạch không đau, nhưng trong tay trống rỗng, định nắm lấy cô lần nữa thì cô đã chạy mất rồi.
*
Lúc đi ra ngoài, Lý Minh Lan giẫm phải một hòn đá.
Cô nhấc chân lên, cúi đầu nhìn hòn đá to bằng nửa bàn tay.
Tuy không cản đường, nhưng cũng in hằn dấu chân cô.
Cô đá hòn đá, đá mãi cho đến ngã rẽ.
Mạnh Trạch đúng là đồ khốn.
Trở lại lớp học, bản thân Lý Minh Lan không cảm thấy có gì khác thường.
Chu Phác Ngọc ngạc nhiên hỏi: "Trưa nay cậu ăn gì vậy? Sao môi hơi sưng thế?"
Lý Minh Lan che miệng lại: "Trông rõ vậy sao?"
"Hơi hơi." Chu Phác Ngọc lấy một chiếc gương nhỏ ra.
Lý Minh Lan nhận lấy, tự soi gương, đúng là hơi sưng thật, đỏ mọng ướt át, cô nói: "Ăn ớt."
Chu Phác Ngọc không nghi ngờ gì: "Ăn ớt dễ bị nóng trong người."
Lúc Mạnh Trạch quay lại, Lý Minh Lan len lén liếc nhìn.
Cậu không bị sưng.
Tuy rằng cậu là người chủ động, nhưng lực tác dụng không phải là hai chiều sao? Sao cậu có thể chịu đựng được tần suất đối đầu cao như vậy chứ.
Mạnh Trạch nhìn cô.
Cô lập tức ngồi ngay ngắn, coi tên khốn đó như rác rưởi.
Cô lớn tiếng nói: "Mình phải dốc toàn lực cho kỳ thi thử lần ba, nhất định không thể để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc học."
Với cái thành tích bết bát đó của cô thì ảnh hưởng cái gì chứ? Người không thể bị ảnh hưởng là cậu mới đúng.
Cậu nghe thấy Lý Minh Lan than thở: "Tại sao thi đại học lại phải thi toán chứ? Thế giới này thật tàn nhẫn."
Mạnh Trạch dùng bút chọc chọc vào lưng cô.
Cô bưng ghế lên, dịch chuyển về phía trước, không thèm quay đầu lại.
Ngay cả Phùng Thiên Lãng cũng nhìn ra manh mối: "Mạnh Trạch, có phải cậu lại làm gì sai, chọc cậu ấy giận rồi không?"
Mạnh Trạch im lặng.
Nói đến lầm lỗi, cậu hôn cô coi như là một chuyện làm sai, nhưng cô không hề tức giận.
Bọn họ là học sinh lớp 12, đang trong giai đoạn nước rút trước kỳ thi, ai rảnh rỗi chơi trò yêu đương, cậu từ chối cũng không tính là sai, vậy mà cô lại tức giận.
Lý Minh Lan rõ ràng là không muốn học hành đàng hoàng.
Lớp phó tình cờ đi ngang qua, nghe thấy cô lẩm bẩm về môn toán, bèn nói: "Lý Minh Lan, nếu cậu có bài toán nào không hiểu, cứ việc hỏi mình, mình sẽ giải đáp hết cho."
Mạnh Trạch cảm thấy buồn cười, giải đáp hết, e rằng một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ cũng không nói hết.
Nhưng cậu cũng chẳng quản được.
Lớp phó người ta tự nguyện mà.
*
Bà Mạnh sắp xếp rất nhanh.
Mạnh Trạch về đến nhà, nhìn thấy trên tủ giày ở huyền quan dán một tờ giấy.
Trên đó là lời nhắn của mẹ mình.
Nhà ông ngoại đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Bà Mạnh đi công tác, không thể cùng con trai đến đó được, chúc cậu thi tốt.
Mạnh Trạch lấy đại vài bộ quần áo, cầm chìa khóa, đóng cửa rời khỏi nhà họ Mạnh.
Nhà ông ngoại nằm trong khu phố cổ, toàn nhà cũ kỹ, xây dựng đã lâu, lớp sơn tường đã bong tróc từ lâu, loang lổ vết thời gian.
Ở đây không có bảo vệ, mạng nhện giăng đầy trên cổng cũng không ai dọn dẹp.
Bậc thang do lúc thi công nên cao thấp không đều.
Mạnh Trạch từ nhỏ đã thích đi hai bậc một lần, nhảy lên nhảy xuống, sự hoạt bát của cậu chỉ thể hiện ở tòa nhà này mà thôi.
Cậu lên lầu, mở cửa, năm chữ lớn đập vào mắt: "Gia hòa vạn sự hưng", giờ đây lại trở thành lời mỉa mai.
Bên cạnh là ảnh gia đình của ba người nhà họ Mạnh và ông ngoại, còn có vài bức ảnh chụp chung của ông ngoại và Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch từ nhỏ đã không thích cười, cậu bé Mạnh Trạch trong ảnh cũng cau có.
Ông ngoại nói, cái vẻ mặt lúc nào cũng hầm hầm này, hơi giống bà Mạnh.
Nhưng mà, người mẹ khi còn bé không thích khóc cũng không thích cười, sau khi được ông ngoại chỉ bảo, đã trở thành người hoạt bát trong xã hội.
Ông ngoại rất tiếc nuối vì không thể thay đổi tính cách lạnh lùng của Mạnh Trạch, chỉ có thể than thở là do gen di truyền từ bố cậu.
Mạnh Trạch treo quần áo của mình vào tủ.
Chỉ khi ở bên ông ngoại, cậu mới mặc những bộ quần áo sáng màu, sau khi ông ngoại qua đời, những chiếc áo phông trắng của cậu đều được để lại ở đây.
Mạnh Trạch ngồi xổm xuống, mở một chiếc thùng nhựa lớn ra.
Lúc rời khỏi đây, cậu không mang theo quá nhiều đồ đạc.
Nhưng ông Mạnh đến đây, nhất quyết phải mang tất cả giải thưởng của Mạnh Trạch từ nhỏ đến lớn về nhà họ Mạnh.
Thứ để lại cho ông ngoại là những cuốn vở bài tập của Mạnh Trạch, và toàn bộ sách giáo khoa từ hồi tiểu học.
Ông ngoại không nỡ bán đi, chất đầy bốn thùng nhựa lớn.
Mạnh Trạch vô tình lật giở một cuốn vở, tay khựng lại, cậu lại lật thêm vài trang nữa.
Ông ngoại từng muốn truyền thụ tinh hoa hội họa cho cậu, tuy rằng cậu không hiểu gì cả, nhưng lại ghi chép rất cẩn thận, ghi lại những kiến thức trọng tâm.
Cậu cầm cuốn vở một hồi lâu, cuối cùng, cậu cất cuốn vở vào cặp sách.
*
Cuối cùng Mạnh Trạch cũng có một giấc ngủ ngon trên chiếc giường quen thuộc.
Lúc bình minh, cậu lại tỉnh giấc, đi ra ban công, đóng cửa lại, đứng trong màn sương sớm hút một điếu thuốc.
Hôm nay là ngày thi thử lần ba.
Cậu gặp Lý Minh Lan ở cửa lớp.
Cô mỉm cười chào hỏi các bạn: "Chào buổi sáng."
Vừa quay đầu lại nhìn thấy cậu, cô liền đi vào lớp.
Mạnh Trạch dùng bút chọc cô.
Cô không để ý.
Cậu cứ chọc mãi, nhắm vào một chỗ mà chọc.
Chọc đến khi cô đau, Lý Minh Lan quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu: "Đồ khốn!"
Mạnh Trạch đưa cho cô một tờ giấy.
Cô hỏi: "Cái gì đây? Thư cầu hòa?"
Cậu không nói, trực tiếp đưa cho cô.
Cô nhận lấy, tự mình mở ra, đôi mắt lại trợn to hơn.
Mạnh Trạch lạnh lùng, đây hoàn toàn không phải là thư cầu hòa: "Không hiểu thì thôi, học thuộc lòng cách giải là được."
Lý Minh Lan bán tín bán nghi, tự mình nghiên cứu tờ giấy.
Buổi sáng, thi xong môn Ngữ văn.
Chu Phác Ngọc hỏi: "Thi thế nào?"
Lý Minh Lan: "Cũng giống như thi thử lần một, lần hai thôi, cậu thì sao?"
"Hôm qua tớ vừa đọc được một bài văn có đề tài tương tự, nên hôm nay viết khá suôn sẻ." Nhưng Chu Phác Ngọc lại thở dài, "Nhưng mà đến lúc thi đại học, chưa chắc tớ đã may mắn như vậy."
"Hãy tin tưởng Phật tổ."
Buổi trưa, Lý Minh Lan kéo Chu Phác Ngọc đi căng tin, cô đi rất nhanh, ăn cũng rất nhanh, như thể đang nóng lòng muốn làm gì đó.
Chu Phác Ngọc thấy lạ: "Không phải cậu sợ toán nhất sao? Không muốn đối mặt, sao hôm nay lại phấn chấn như vậy?"
Lý Minh Lan: "Tớ đã cầu xin Phật tổ rồi, đang đợi Phật tổ phù hộ đây."
Đến giờ phát bài thi toán, chân cô nhấc lên rồi lại hạ xuống.
Bài thi vừa đến tay, cô lập tức lật đến phần bài tập lớn.
Cô vô cùng kinh ngạc.
Bài cuối cùng của đề thi toán lần ba và bài tập mà Mạnh Trạch đưa cho cô sáng nay là cùng một dạng.
Cô làm theo lời Mạnh Trạch, học thuộc lòng mấy công thức, mơ mơ màng màng cũng giải xong bài tập này.
Còn phần trắc nghiệm, đáp án nào dài thì cô chọn đáp án đó, gặp phải đáp án nào cũng dài như nhau thì điền bừa.
Lúc nộp bài, cô chắp hai tay trước ngực.
Chọn bừa trúng hết rồi? Thà cầu xin Mạnh Trạch còn hơn cầu xin Phật tổ.
Lý Minh Lan quay đầu lại.
Mạnh Trạch cũng đang nhìn cô.
Cô tính toán thời gian, hôm qua mới không thèm để ý đến cậu, hôm nay cậu đã đến cầu hòa rồi, thời gian đầu hàng ngày càng ngắn.
Mạnh Trạch, nói lời cay nghiệt thì nhiều, nhưng cũng làm không ít chuyện tốt.
Quả nhiên là đồ khốn.
________________________________________
Lời tác giả:
Không biết Mạnh Trạch đoán trúng đề thi như thế nào, mọi người có thể xem lại lời nói của thầy Quách ở chương 31.
Thư Ngố dịchNguồn: Tấn Giang