Tuyết Mị Nương - Giá Oản Chúc

Chương 45

Thứ Hai, Mạnh Trạch soi gương kiểm tra.

Vết thương đã đóng vảy màu tím sẫm, phần thịt xung quanh co lại, lõm xuống ở rìa vảy.

Cậu lại dán băng cá nhân lên.

Thật không may, Mạnh Trạch gặp Điêu Khôn ở cổng trường.

Lưng Điêu Khôn hơi gù, vai trái thấp, vai phải cao, thân hình nghiêng sang một bên.

Tào Vận Thịnh chạy đến, vỗ mạnh vào người Điêu Khôn.

"Á." Điêu Khôn kêu lên thảm thiết như heo bị làm thịt, "Cậu làm gì vậy?"

"Hả?" Tào Vận Thịnh ngơ ngác, cậu ta nhìn bàn tay mình, đây là cách cậu ta thường thể hiện tình bạn với Điêu Khôn.

Răng Điêu Khôn va lập cập, môi run run, cuối cùng cũng không nói gì, chậm rãi bước tiếp.

Hai ngày nay cậu ta không thể nằm ngửa ngủ, cậu ta cảm thấy mình thật xui xẻo, không bị nắm đấm của Mạnh Trạch đánh trúng, mà lại bị một viên gạch cọ xát đến mức máu thịt be bét.

Cái vỗ vai của Tào Vận Thịnh như thể lại đâm vào tim Điêu Khôn một lần nữa, lưng trái truyền đến cơn đau buốt nhói.

Điêu Khôn đi rất chậm.

Tào Vận Thịnh không thể không giảm tốc độ, đi cùng người bạn thân thiết này.

Đến chân cầu thang tòa nhà dạy học, Điêu Khôn định đi lên cầu thang, khóe mắt liếc thấy Mạnh Trạch, cậu ta đột ngột quay đầu lại, cậu ta cảm thấy mình sẽ không bao giờ nuốt trôi cục tức này.

Cậu ta đi càng chậm hơn, chậm dần, chậm dần, rồi dừng lại ở chiếu nghỉ cầu thang.

Mạnh Trạch bước qua Điêu Khôn.

Điêu Khôn thở hổn hển, nói nhỏ: "Mạnh Trạch, anh tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

Mạnh Trạch như không nghe thấy, vừa đi đến cửa lớp 7.

Giáo viên chủ nhiệm vừa lúc đi ra từ bên trong, nhìn thấy vết thương trên mặt Mạnh Trạch liền ngẩn người: "Sao thế này?"

"Không cẩn thận bị thương thôi ạ." Mạnh Trạch nói nhẹ tênh.

"À đúng rồi, Mạnh Trạch, Cung thiếu niên có một buổi nói chuyện về tâm lý tích cực trước kỳ thi, diễn giả là chuyên gia tâm lý có uy tín." Cô chủ nhiệm nói, "Trường phân bổ cho mỗi lớp hai vé, em bàn bạc với lớp trưởng nhé."

"Em cảm ơn cô." Mạnh Trạch quay người vào lớp.

Giờ đọc sách buổi sáng kết thúc, Lý Minh Lan vội vàng chạy vào, vừa ngồi xuống, vừa thở hổn hển: "May mà hôm nay không muộn học." Giờ đọc sách đối với cô mà nói, cũng không tính là giờ học.

Lý Minh Lan quay sang quan sát khuôn mặt cậu.

Đẹp trai, dù có dán băng cá nhân thì vẫn rất tuấn tú.

"Mạnh Trạch." Cô chỉ vào khóe mắt mình, "Thế nào rồi?"

Mạnh Trạch vẫn lạnh lùng: "Đóng vảy rồi."

Cô rất hài lòng: "Chăm sóc cho tốt, đừng để lại sẹo."

Mạnh Trạch xé giấy viết một mẩu giấy: [Chiều nay tôi đến Cung thiếu niên nghe nói chuyện.] Đưa cho cô.

Lý Minh Lan mở tờ giấy ra, chọn một cây bút bi đỏ, viết hai chữ: [Cho phép.] Rồi đưa lại cho cậu.

Mạnh Trạch cuộn tờ giấy lại, cậu đã không còn chơi trò chuyền giấy từ hồi tiểu học, không ngờ, mười tám tuổi rồi vẫn phải chơi trò trẻ con này với Lý Minh Lan.

Cậu rất ghét lãng phí thời gian vào việc chơi đồ hàng, cậu hẹn hò với Lý Minh Lan coi như là sự hy sinh vì nhiếp ảnh.

Tuy nhiên, cậu phát hiện, Lý Minh Lan thỉnh thoảng cũng có lúc rất đáng yêu, mà số lần đáng yêu lại khá nhiều.



Lớp trưởng cứ tưởng giáo viên chủ nhiệm sẽ sắp xếp cho cậu ta và lớp phó học tập đi nghe nói chuyện, dù sao lớp phó học tập cũng có lợi thế về điểm số môn Toán.

Không ngờ giáo viên chủ nhiệm lại thiên vị Mạnh Trạch như vậy.

Nhưng cậu ta nghĩ lại, giáo viên nào cũng thích học sinh có thành tích xuất sắc.

Cũng là do lớp phó học tập kém cỏi hơn.

Lớp trưởng nói: "Mạnh Trạch, tuy cậu mới chuyển đến học kỳ hai, nhưng chúng tôi đều coi cậu là cựu học sinh của trường Nham Nguy, cô giáo rất coi trọng cậu nên đã dành suất quý giá này cho cậu, sau này cậu thi được điểm cao, nhớ báo tin vui cho chúng tôi nhé."

Mạnh Trạch chỉ ừ nhẹ một tiếng.

Lớp trưởng cũng là lần đầu tiên nói chuyện với Mạnh Trạch, không ngờ, số chữ hai người nói chênh lệch nhiều như vậy, lớp trưởng nhất thời không biết nói gì.

Lúc hai người xuống lầu tập trung, lớp 5 mới ung dung đến nơi.

Lý Nghi Gia nhìn thấy Mạnh Trạch mà không hề ngạc nhiên, cô nàng nói bằng giọng điệu rất quen thuộc: "Cậu sắp về miền Bắc thi đại học rồi đúng không? Khi nào thì về?"

Lớp trưởng vểnh tai lên nghe.

Mạnh Trạch cũng chỉ ừ một tiếng.

Lớp trưởng thấy cân bằng tâm lý rồi.

Lý Nghi Gia đẩy gọng kính lên: "Sau khi thi đại học xong, cậu còn quay lại đây không?"

Mạnh Trạch cảm thấy mình không có lý do gì để quay lại, nhưng cậu nói: "Xem tình hình."

Lý Nghi Gia vuốt tóc đuôi ngựa, hôm nay cô nàng đổi kiểu tóc mới, vén tóc mái lên, rồi buộc gọn lại, trông rất gọn gàng, sạch sẽ: "Hy vọng sau khi thi đại học xong, chúng ta vẫn có cơ hội giao lưu, về việc đăng ký nguyện vọng, mình muốn nghe ý kiến của cậu."

Mạnh Trạch vẫn chỉ đáp lại bằng một chữ "ừ".

Lớp trưởng và Lý Nghi Gia đã học chung trường ba năm, nhưng số lần nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lớp trưởng chưa từng được lên bảng vinh danh, cậu ta biết Lý Nghi Gia khinh thường những người xếp sau mình.

Trong ba năm học ở trường Nham Nguy, Lý Nghi Gia chỉ đứng thứ hai vào học kỳ hai năm lớp 12.

Trên đường đến Cung thiếu niên, lớp trưởng bắt chuyện với một bạn học khác của lớp 5, hai người cùng xuống xe, cùng vào phòng học, thậm chí còn ngồi cạnh nhau nghe nói chuyện.

Mạnh Trạch một mình chọn vị trí góc cuối cùng.

Lý Nghi Gia nói muốn đi vệ sinh, rẽ phải ra khỏi cửa lớp học.

Cô nàng đợi các bạn khác ngồi xuống hết rồi mới đi vào.

Cô nàng định ngồi cạnh Mạnh Trạch, nhưng lại thấy cậu đặt cặp sách lên ghế bên cạnh.

Cách một chỗ ngồi, cũng không gọi là "ngồi cùng nhau", cô ngồi xuống hàng ghế phía trước cậu.

"Các em học sinh thân mến, tôi rất vinh dự được ở đây cùng các em thảo luận về…” Giảng viên mở slide, nhấn mạnh, "Tâm lý tích cực, tôi là giáo viên tâm lý học, đã đồng hành cùng các em học sinh chinh chiến kỳ thi đại học nhiều năm qua, kỳ thi đại học không chỉ là cuộc đấu trí, mà tâm lý cũng rất quan trọng..."

Những người ngồi đây đều là học sinh được giáo viên lựa chọn, làm sao có thể không hiểu đạo lý.

Gió thổi qua cửa sổ, đuôi tóc phía trước khẽ lay động, Mạnh Trạch có chút lơ đãng.

Góc phòng tương tự, hướng gió tương tự, làn gió nhẹ tương tự, đuôi tóc tương tự, cậu cảm thấy mình vẫn đang ở trong lớp 7.

Người ngồi phía trước là Lý Minh Lan.

Cô nghĩ ra cái cơ chế chấm điểm nhạt nhẽo, cứ hở ra là trừ điểm, chưa bao giờ nghe cô nói đến việc cộng điểm.

Mạnh Trạch buồn chán, cầm bút lên, viết mấy chữ "tâm lý tích cực" lên giấy.

Ông ngoại nói: "Vẽ người đặc biệt phức tạp, nhất là phải thể hiện được cảm xúc, sức sống mãnh liệt của con người."

Mạnh Trạch cẩn thận vẽ vài nét trên giấy, vẽ bóng lưng của một nữ sinh.

Bức tranh thô sơ, nét vẽ trẻ con, không nói đến sức sống của con người, ngay cả hình dáng cơ bản cũng bị biến dạng.

Mạnh Trạch không vẽ nữa, trực tiếp viết một chữ "Lý" rồng bay phượng múa bên cạnh, coi như dùng chữ viết để bù đắp cho khuyết điểm của bức tranh.

"Tôi muốn nhắc nhở các em, kỳ thi đại học là yếu tố quyết định cuộc đời các em, hãy cố gắng hết sức!" Giảng viên đột nhiên nâng cao âm lượng, micro phát ra âm thanh như tiếng trống trận.

Học sinh đồng loạt vỗ tay.

Mạnh Trạch đặt bút xuống, chiêm ngưỡng tác phẩm vụng về của mình.

Chỉ có chữ "Lý" mới được coi là đẹp.



Gió bỗng mạnh lên khi bài giảng của giáo viên đang cao trào, Lý Nghi Gia cảm thấy tóc mình hình như bị kẹt vào khe hở của bàn, cô quay lại, kéo ra vài sợi tóc.

Lại thấy Mạnh Trạch không tập trung nghe giảng, bên cạnh đặt một tờ giấy, giống như giấy nháp... không, là tranh vẽ.

Cô nàng ngạc nhiên nhìn sang.

Cậu ngẩng lên, dùng tay che bức tranh.

Nhưng Lý Nghi Gia vẫn nhìn cậu.

Cậu dùng sức nắm lấy tờ giấy, rồi vo tròn lại.

Lý Nghi Gia quay người lại, cô nàng không nói chuyện với Mạnh Trạch.

Các học sinh tiễn giảng viên bằng tràng pháo tay nhiệt liệt.

Lý Nghi Gia chậm rãi dọn cặp sách, liếc mắt thấy Mạnh Trạch chuẩn bị đi.

Trong tay cậu nắm cục giấy vo tròn, ném vào thùng rác ở góc lớp học, rồi một mình ra khỏi lớp.

Lý Nghi Gia nhìn chằm chằm vào cục giấy, cô nàng đếm thầm trong lòng, đếm đến mười, cô nàng đứng dậy, đi đến bên thùng rác, nhanh chóng nhặt cục giấy lên.

Một bạn học khác của lớp 5 gọi: "Lý Nghi Gia, đi chưa?"

Lý Nghi Gia giấu cục giấy vào túi quần, mỉm cười: "Đi thôi."



Vương Huy không hẹn được Mạnh Trạch nữa.

Cuối tuần Mạnh Trạch nói bận.

Trưa thứ Hai, Vương Huy định đi tìm Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch nói phải đến Cung thiếu niên nghe nói chuyện.

Thứ Ba, chưa đến trưa, Vương Huy đã đến cửa lớp 7, vừa thấy Mạnh Trạch liền than thở: "Mạnh Trạch, sao cuối tuần cậu không đến nhà tôi? Đã quen chia sẻ với cậu rồi, một mình tôi thấy cô đơn quá."

Tiếng "á á á" của cậu ta không có ai nghe thấy, làm nguội lạnh trái tim thiếu niên của cậu ta.

"Dạo này bận." Mạnh Trạch chống một tay lên lan can, nhìn bảng vinh danh dưới lầu.

Bảng vinh danh ngừng cập nhật ở kỳ thi thử lần ba.

Mạnh Trạch vẫn đứng đầu bảng, Lý Minh Lan vẫn đội sổ, cậu không còn hy vọng gì khác, cô cứ làm một mỹ nhân ngốc nghếch là được rồi.

Cậu nhìn cô đi lên lầu.

Lớp phó học tập ân cần vừa thấy cô liền đến bắt chuyện.

Cô cười tươi như hoa.

Dù không nghe thấy, Mạnh Trạch cũng biết cô gọi bằng giọng điệu ngọt ngào: "Lớp phó."

Lớp phó học tập mặt mày hớn hở, ngẩng đầu cười, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Trạch.

Thứ Tư, là ngày chụp ảnh tốt nghiệp của khối 12.

Trường quy định, học sinh phải mặc đồng phục.

Lý Minh Lan cười gian xảo: "Mạnh Trạch, nhất định cậu phải mặc áo ngắn tay rồi, không giấu được mỡ bụng đâu nhé."

Phùng Thiên Lãng không đồng ý: "Buổi học thể dục cuối cùng hôm đó, Mạnh Trạch như báo săn vậy, nhanh nhẹn, linh hoạt, cậu ấy chắc chắn không có mỡ bụng."

Mạnh Trạch thầm mỉa mai, cô không thấy sự nhanh nhẹn, linh hoạt của báo săn, vì cô chỉ chăm chăm nhìn cơ bụng của Hồ phong lưu.

Chu Phác Ngọc đi hỏi thăm thử.

Có nữ sinh nói: "Ảnh tốt nghiệp là để lưu giữ cả đời, bình thường bị bài vở đè nén đến khổ sở, nhưng ngày này nhất định phải thật thật thật xinh đẹp."

Chu Phác Ngọc quay lại nói: "Lâm Uyển và Hàn Hiểu Yến đều nói sẽ trang điểm."

Lý Minh Lan hỏi: "Giáo viên cho phép à?"

Chu Phác Ngọc: "Sắp tốt nghiệp rồi, giáo viên cũng không quản nữa, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau, chúng ta lấy ảnh tốt nghiệp ra cho con cái xem, nhỡ đâu mình là người giản dị nhất trong ảnh thì ngại lắm."

Cũng đúng, nhưng mà, Lý Minh Lan lại hỏi: "Cậu có đồ trang điểm không?"

Chu Phác Ngọc: "Tớ không có, nhưng mà, chị họ tớ đi làm rồi, chị ấy trang điểm rất tinh tế, xinh đẹp mỗi ngày, sáng sớm mai tớ sẽ đến nhà chị họ mượn."

Ảnh tốt nghiệp à…

Đều tại hôm hẹn hò cô và Mạnh Trạch đều không có máy ảnh, đến giờ hai người vẫn chưa có ảnh chụp chung, ảnh tốt nghiệp là bức ảnh chung đầu tiên của họ.

Tan học về nhà, Lý Minh Lan nói thẳng với mẹ: "Ngày mai chúng con chụp ảnh tốt nghiệp, các bạn nữ trong lớp đều trang điểm xinh đẹp, mẹ, con cũng muốn trang điểm, mẹ cho con mượn đồ trang điểm của mẹ nhé."

"Chuyện này không vấn đề gì, nhưng mà…" Bà Lý có nhan sắc trời cho, đã trung niên rồi mà chỉ có vài nếp nhăn mờ nhạt ở đuôi mắt, làn da trắng mịn, khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế, bà đâu cần trang điểm? "Mẹ không biết trang điểm."

"Không sao, con là học sinh mỹ thuật, trang điểm và vẽ tranh không khác nhau lắm, chỉ là đánh khối, tạo điểm nhấn, con hiểu." Lý Minh Lan vỗ ngực.

Buổi tối, cô tự mình thử trang điểm một lần, nhẹ nhàng phủ phấn lông mày, đánh phấn mắt nhạt, thoa má hồng, tô son, chỉ vài bước đơn giản, ngũ quan trên gương mặt trong gương càng thêm nổi bật.

Lý Minh Lan không khỏi lo lắng cho bạn trai: "Nếu Mạnh Trạch bị mình mê hoặc đến thần hồn điên đảo thì phải làm sao?"



Sáng sớm, Mạnh Trạch nhận được tin nhắn của bạn gái.

Lạ thật, Lý Minh Lan vậy mà lại dậy sớm như thế? Cậu cầm điện thoại lên xem.

Cô nói: [Mạnh Trạch, tớ tiêu đời rồi.]

Cậu lập tức ngồi bật dậy trên giường, giờ này còn nhắn tin gì nữa, cậu gọi điện thoại trực tiếp cho cô: "Sao thế?"

"Mạnh Trạch." Giọng cô lại là kiểu sắp khóc đến nơi.

"Lý Minh Lan, đừng sợ, có chuyện gì thì nói với tôi."

"Tớ nghe Chu Phác Ngọc nói các bạn nữ đều sẽ trang điểm, tớ cũng muốn xinh đẹp một chút nên dùng đồ trang điểm của mẹ tớ, không ngờ..." Lý Minh Lan đáng thương nói, "Đồ trang điểm để lâu quá, hết hạn rồi, mặt tớ ngứa ngáy khó chịu, phải rửa sạch đi."

Mạnh Trạch: "..." Cậu cứ tưởng chuyện gì to tát.

Cô ấm ức: "Hôm nay tớ không trang điểm được rồi."

"Không trang điểm thì thôi, chỉ là ảnh tốt nghiệp thôi mà, có gì to tát đâu."

"Mạnh Trạch, tớ nói cho cậu biết, bạn trai nhất định phải quán triệt câu danh ngôn ‘người tình trong mắt hóa Tây Thi", dù tớ không bằng người khác, nhưng cậu nhất định phải khen, bạn gái là xinh đẹp nhất."

"Phải, bạn gái của tôi, Lý Minh Lan, là xinh đẹp nhất." Mạnh Trạch nằm xuống lại, giọng điệu có chút qua loa, thờ ơ.

Nhưng Lý Minh Lan lại vui vẻ: "Được rồi, tớ không trang điểm nữa, vì trong mắt Mạnh Trạch, tớ là đẹp nhất."

Cúp điện thoại, Mạnh Trạch lại dậy, ra ban công hút một điếu thuốc.

Lý Minh Lan không trang điểm là đúng rồi, nếu không, lớp phó học tập, Hồ phong lưu, rồi còn rất nhiều nam sinh khác, bọn họ sẽ dán mắt vào cô không rời.

Hôm hẹn hò, Lý Minh Lan cũng không mặc váy xanh, mà ăn mặc giản dị.



Lý Minh Lan không ăn mặc lộng lẫy, nhưng cô vẫn cài một chiếc kẹp tóc hình trái tim màu hồng lên tóc.

Mối quan hệ giữa cô và Mạnh Trạch vẫn chưa thể công khai, rất bí mật.

Chiếc kẹp tóc hình trái tim này chỉ dành tặng cho Mạnh Trạch.

Phùng Thiên Lãng đứng bên cạnh Mạnh Trạch: "Tôi đã nói rồi mà, Mạnh Trạch không có mỡ bụng."

Mạnh Trạch da trắng, đường nét cánh tay rắn chắc, lại có màu như ngọc.

Lý Minh Lan lại cảm thấy, Mạnh Trạch đã trở lại như lúc mới gặp, nhẹ nhàng, không còn vẻ hung dữ.

Phùng Thiên Lãng: "Mạnh Trạch, lần này chụp ảnh tốt nghiệp, cậu đừng có lạnh lùng nữa, tuy cậu chỉ học ở đây chưa đầy nửa năm, nhưng dù sao cũng tốt nghiệp từ trường Nham Nguy, cười lên một chút đi, sau này chúng ta nhớ lại thời thanh xuân, sẽ thấy làm học sinh là vui vẻ nhất."

Mạnh Trạch rõ ràng không nghe lọt tai, vẫn lạnh lùng.

Phùng Thiên Lãng như đã thấu hiểu lẽ đời: "Sách vở đều nói như vậy, người ta mong chờ trưởng thành, nhưng khi trưởng thành rồi lại muốn quay về quá khứ, thời gian trôi qua không bao giờ trở lại, phải biết trân trọng."

Học sinh các lớp xếp hàng ngay ngắn, không có nhiều thời gian tự do hoạt động, giáo viên ngồi hàng đầu tiên, nữ sinh đứng giữa, nam sinh đứng sau, tạo thành đội hình đứng cố định của mỗi lớp.

Mạnh Trạch vẫn như mọi khi, chọn vị trí ở góc.

Lý Minh Lan cứ nhích dần, nhích dần, đến đứng trước mặt cậu, cô cố tình nhón chân, dựa người về phía sau.

Mạnh Trạch nhìn thấy chiếc kẹp tóc màu hồng của cô.

Cô thường dùng màu đỏ để tô điểm cho mái tóc, màu hồng thiếu nữ khiến cô trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn hơn.

Nhiếp ảnh gia nói một cách máy móc: "Một, hai, ba, cười lên nào!"

Ngay sau đó, nhiếp ảnh gia bấm máy: "Được rồi!"

Mạnh Trạch có linh cảm, trong ảnh tốt nghiệp, cậu đang nhìn chằm chằm vào Lý Minh Lan...

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang
Bình Luận (0)
Comment