Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 1

Đó là vào tháng năm cuối xuân.

Thời tiết dần oi bức, mặt sông rộng lấp loáng ánh nước, bên bờ hàng liễu rủ xuống, trên không trung những bông hoa bay phấp phới, có bông còn dậu xuống mặt nước, dập dềnh trôi.

Cách bờ không xa có một ngôi miếu cũ kĩ, đã lâu không được tu sửa, tường tróc từng mảng loang lổ, không ăn nhập gì với khung cảnh mỹ lệ bên bờ này.

Trên bậc thềm đá đơn sơ có hai người đang ngồi, một đứa bé gái tầm bảy tám tuổi, mặc quần áo tả tơi, mái tóc xơ xác cháy nắng, khuôn mặt vàng vọt, chỉ có đôi mắt sáng ngời, lúc này đang sung sướng gặm hồ lô.

Nhóc cắn lớp đường áo bên ngoài, hài lòng híp mắt, liếm khóe môi hỏi người ngồi bên cạnh: “Hôm nay ca vẫn chưa tìm thấy bạn mình à?”

Người nọ mặc quần áo xám tro ngồi trên thềm đá, những bậc thang lồi lõm không đều được phủ một lớp rêu xanh dày đặc. Hắn trông ra xa nhìn dòng sông, ánh mắt trầm tĩnh nói: “Vẫn chưa.”

Cô nhóc thở dài thườn thượt, “Aizzz, ca tìm ở đây non mười ngày rồi đó. Trước khi đi chả lẽ hắn không nói cho ca biết mình đi đâu sao?”

Y cụp mi, cười nhạt, “À, có thể hắn quên nói ta.”

“Hầy.” Cô nhóc lại thở dài, nhổ hạt trong miệng xuống đất, “Người bạn này của thúc cũng thật là… Trước khi đi không thèm báo ca một tiếng, hại ca phải ngược xuôi tìm hắn.”

Nhanh chóng xử lý xong cây kẹo hồ lô, cô nhóc đứng lên, phủi hết bụi trên quần áo, nhảy xuống khỏi bậc thang cao cao, khom lưng nhặt cái bát sứt mẻ và cây gậy chống bên cạnh, ngửa đầu nói với người kia: “Thúc à, cảm ơn cây hồ lô nhá.”

Người đàn ông gật đầu.

Cô bé xoay người nhảy chân sáo rời đi  nhảy nhót đi hai bước đột nhiên lại dừng lại, xoay người hỏi: “Đúng rồi, đại thúc, người bạn kia của thúc tên gì vậy?”

“Trạm Hoa.” Người đàn ông nói, “Tên hắn là Trạm Hoa.”

“À à, nhớ tới rồi, tên Trạm Hoa, người từng nói, đó là một hòa thượng rất đẹp.” Tiểu cô nương nghiêng đầu, “Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Bằng tuổi thúc luôn à?”

Y cẩn thận nhớ lại, không chắc chắn lắm nói: “Hơn hai mươi, chắc bây giờ hơn ba mươi rồi, khá trẻ.”

“Thúc tốt tính à, lúc ăn xin ta sẽ lưu ý giúp cho!” Cô bé nói, “Ta sẽ nói với hắn Quý Hoài hiện đang tìm ngươi đó, đi nhanh đi, đến thành Vãn Lai tìm Quý Hoài.”

“Thành Vãn Lai.” Người đó nói.

“Biết rồi!” Cô bé rời đi nhanh như một cơn gió.

Quý Hoài ngả về phía sau, dựa vào bậc thềm đá đầy rêu xanh, nhìn dòng sông xa xa.

Mùa xuân năm thứ mười một, hắn vẫn không chưa tìm ra Trạm Hoa.

Sông Vi Tuy sương sa khói đượm, những cánh hoa trắng hơn hớn bay nhẹ giữa không trung, đi theo gió xuân phiêu về phía đông.

Sông Vi Tuy tiếp tục chảy về đông, lượn qua một thành trì phồn hoa.

11 năm trước.

Thành Vãn Lai

Mùa xuân.

“Thiếu gia! Thiếu gia! Ông tổ con ơi! “A Liên ôm một chồng sách lao vào đám đông nhộn nhịp, cố gắn bắt kịp chàng công tử cẩm y hoa phục đi trước, thở hồng hộc cầu xin, “Thiếu gia, chúng ta nhanh về đi! Đến giờ nào rồi, không về đại nãi nãi sẽ giận lắm!”

Công tử hoàn toàn không để ý, vung quạt gấp, lười biếng nhấc mí mắt, “Rốt cuộc chủ của ngươi là ta hay là bà vậy?”

A Liên khóc không thành tiếng, nhẹ giọng dỗ dàng hắn, “Thiếu gia tốt của ta ơi, tang sự trong nhà vừa dứt, ngài ngồi yên một lát đi.”

“Đi!” Công tử hơi hất cằm, ý chỉ quầy hàng bên cạnh, “Đi mua cho ta cây trâm hồng đậu kia.

A Liên chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, vâng lệnh mua cho thiếu gia cây trâm hồng đậu kia, cẩn thận hỏi, “Thiếu gia, chúng ta có nên quay về không?”

Quý Hoài mất kiên nhẫn vỗ lên đầu gã sai vặt, “Câm miệng cho gia.

A Liên ngoan ngoãn câm miệng, một lát sau lại nhịn không được nói: “Thiếu gia, cây trâm này là mua cho vị tỷ tỷ nào của Phong Hoa Lâu vậy?”

Quý Hoài lừ lạnh lẽo với hắn, “Cô nương Phong Hoa Lâu thèm muốn loại trâm này lắm à?”

A Liên lắc đầu.

Quý Hoài không để ý tới hắn, thoắt vài bước là biến mất khỏi tầm mắt hắn.

A Liên ôm đồ lại vội vàng hoảng hốt tìm người, “Thiếu gia chờ ta!”

Ngày xuân nắng mơ đượm vàng, gió nhè nhẹ và ấm áp, bay lượn khắp thành, con sông Vi Tuy nghiêng nghiêng băng qua thành Vãn Lai, hai bên bờ là con đường bằng phẳng rộng lớn.

Trên đường cửa hàng san sát, quán trà lầu rượu đếm không hết, biển trà cờ rượu phấp phới trong gió, người bán hàng rong trên đường rao không ngừng, phố xá người qua kẻ lại như mắc cửi, xe ngựa nối nhau không dứt.

Quý Hoài luôn thích náo nhiệt, tính cách khá tự do, là người ăn chơi sảnh sỏi có tiếng trong thành Vãn Lai. Nhưng người này lại sở hữu khuôn mặt nổi bật, chỉ cần cười một cái, đã đủ sưởi ấm cả thành trong nắng xuân rồi.

Thất lang của Quý gia, độc nhất vô nhị.

Chính là Quý Hoài.

Nhưng mà cuộc sống của Quý Thất Lang không phải lúc nào cũng thoải mái tùy ý như vậy.

Quý Hoài đi dạo đến hoàng hôn, mới đón ánh chiều tà đỏ rực buông xuống lững thững quay về Quý phủ, vừa mới vào cửa sau, quản gia Hứa bá đã mới đón hoàng hôn đỏ rực không nhanh không chậm chạy về Quý phủ, vừa mới vào cửa sau, quản gia Hứa bá nghênh đón, “Thất thiếu gia, đại phu nhân mời ngài đến gặp.”

Quý Hoài ném đồ trong tay vào ngực A Liên, “Đem vào phòng cho ta.”

Nói xong, hắn đi theo Hứa bá dọc theo hành lang uốn lượn khúc khuỷu, xuyên qua viện tử chêm xen nhau, đi tới tiền sảnh phía trước, cờ trắng trước sảnh còn nguyên, dưới ánh mặt trời phản chiếu màu đỏ tươi như máu.

Trong tiền sảnh sớm tụ tập không ít người.

Quý gia là vọng tộc đứng đầu trong thành Vãn Lai, lão thái gia Quý gia kinh doanh làm giàu, ca ca ruột của lão thái gia làm quan ở kinh thành, nhánh kia nghiễm nhiên thành người nhà quan, tuy hiện tại hai nhánh không lui tới nhiều lắm, nhưng cũng chung một dòng, vẫn còn liên hệ.

Mà bên dưới lão thái gia Quý gia có bốn người con trai, cha Quý Hài là lão đại, nhưng qua đời sớm, còn lại ba đứa con trai tuy rằng đều ở đây, nhưng không phải người kinh doanh đọc sách gì,  quyền lên tiếng trong nhà cũng không lớn, toàn bộ Quý phủ đều dựa vào lão thái gia và mẹ Quý Hòa Quý đại phu nhân chống đỡ.

Nhưng bây giờ Quý lão thái vừa qua đời, ngày lành tháng tốt của mọi người cơ bản đã tận, chia nhà là chuyện bắt buộc phải làm.

Quý phủ lớn như vậy, thúc thẩm nhị phòng tam phòng tứ phòng và con trai trưởng thứ nữ thứ tử khắp nơi, còn có huynh đệ tỷ muội nhà lớn của bọn họ, mẩm khoảng mấy chục người, ai cũng đến đủ.

Thấy Quý Hoài tiến vào, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dừng lại trên người hắn, người tò mò người mỉa mai hoặc ghen tị bất mãn, nhưng Quý Hoài không thèm để ý những thứ này, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không, hành lễ với người phụ nữ ngồi ở vị trí trên cùng, “Mẫu thân. ”

Đại phu nhân Quý gia thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, dung mạo rất đẹp, nhưng mặt mày sắc bén, là một nữ nhân thủ đoạn có uy, bằng không cũng không có khả năng ở lại Quý gia từ khi đại lão gia Quý gia mất sớm cho đến bây giờ, phía trên còn có lão thái gia Quý gia khống chế hơn hai mươi năm.

Mà bây giờ lão thái gia vừa dứt hơi thở, con quái vật khổng lồ ở Quý gia nhìn như bất khả xâm phạm, bên trong cũng sóng ngầm chuẩn bị dâng trào. Mặc dù thủ đoạn của đại phu nhân Quý gia mạnh mẽ, nhưng nếu muốn ngồi vững vị trí đương gia, vẫn khó khăn trùng trùng.

Nhưng Quý Hoài cũng không thèm để ý những thứ này.

Phía trên hắn còn có ba vị ca ca ruột, dù thế nào cũng không tới lượt hắn lo mấy chuyện này.

Quý đại phu nhân hơi nhíu mày, tựa hồ không hài lòng với việc hắn đến trễ, nhưng trước mặt nhiều người nàng cũng không tiện trách mắng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Quý Hoài tảng lờ không thấy, không chút hoang mang hành lễ với mấy vị thúc thẩm bên cạnh, mặc kệ vẻ mặt phức tạp của họ, chỉ coi như đang đối diện với mấy bắp cải.

Nhưng đến bên tứ thúc, hắn hành lễ xong vừa ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy một hòa thượng trẻ tuổi đứng phía sau Tứ thúc hắn.

Quý Hoài và hòa thượng bốn mắt nhìn nhau, hơi ngạc nhiên.

Diện mạo hòa thượng cực kỳ Hòa thượng diện mạo cực kỳ tinh minh thanh trong, trên mặt là ý lạnh nhạt hoài bi, Quý Hoài lớn nhường này, ít khi để ý ngoại hình người khác, nhưng hòa thượng trẻ tuổi này quả thực quá đẹp, ngay cả hắn suýt hồn bay phách lạc.

Ánh mắt hòa thượng trầm tĩnh, thấy Quý Hoài cứ nhìn mình chong chong, liền giơ tay rũ mắt, hành Phật lễ với hắn.

Hòa thượng mặc tăng bào trắng hếu sờn cũ, đứng cạnh cửa sổ, hoàng hôn rực rỡ tỏa trên người hắn, vừa lộng lẫy vừa bi thường. Quý Hoài như thể nghe thấy tiếng nước róc rách từ nơi diệu vợi.

Bên trong cửa sổ mây biến hóa kỳ dị, ai nấy đều mang lòng riêng, ngoài cửa sổ cảnh xuân rực rỡ, liễu bay tán loạn.

Quý Hoài cười, cúi đầu trả lễ.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp Trạm Hoa.
Bình Luận (0)
Comment