Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 13

Đôi mắt của Trạm Hoa không có tiêu cự, trông có vẻ hơi chậm chạp.

Khi Quý Hoài khẽ động đậy, y đã cảnh giác đè vai Quý Hoài lại

“Trạm Hoa, là ta đây.” Quý Hoài nhẹ giọng nói.

Trạm Hoa xoải đầu qua một bên, như đang suy nghĩ Quý Hoài là ai.

Tình trạng của Trạm Hoa rõ ràng không ổn lắm, trông giống như thần hồn tán loạn, Quý Hoài từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, “Ta là Quý Hoài.”

Trạm Hua nhíu mày, không tự chủ nuốt nước miếng.

Bàn tay Quý Hoài từ từ trượt xuống lưng hắn, vỗ về an ủi, “Bây giờ chúng ta an toàn rồi, đừng sợ.”

Trạm Hoa cúi đầu, tì trán lên vai Quý Hoài.

Quý Hoài thấy hắn đã bình tĩnh trở lại, trút hơi phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc đó, cổ họng bỗng truyền đến một cơn đau nhói khiến y phải rên lên.

Ngay sau đó, một bàn tay lạnh lẽo bao phủ lên miệng y.

Trong sợ hãi, Quý Hoài quên cả việc vùng vẫy, y trừng mắt nhìn những tảng đá lồi lõm ở đỉnh hang, cảm thấy nhiệt độ trên người đang nhanh chóng tan biến.

Lần đầu Quý Hoài biết được cả lưỡi cũng có thể lạnh buốt đến thế.

Giây phút ngắn ngủi đó, Quý Hoài cảm thấy toàn thân tê liệt, thậm chí không cảm nhận được đau đớn từ vết thương.

Trong tình trạng mơ màng, y nhìn thấy Trạm Hoa ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú y bằng ánh mắt khó hiểu, đôi môi tái nhợt đầy dính những vệt máu tươi thắm, thoáng qua vẻ quyến rũ mê hoặc như yêu quái.

Lạnh lẽo quỷ dị, làm xiêu tan lòng người.

Quý Hoài choáng váng khủng khiếp, nắm lỏng lỏng cổ tay đối phương, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút hơi ấm từ người ấy, trong lòng mới yên tâm, y khẽ nhếch miệng, nói với người đó: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Ngay sau đó, cơn buồn ngủ dâng trào hoàn toàn nhận chìm y.

Ánh mắt Trạm Hoa đăm đăm vết thương ghê rợn trên cổ Quý Hoài, mím môi, vô thức liếm đi vệt máu nơi khóe miệng.

Vẫn còn ấm nóng, mang một chút vị ngọt quyến rũ.

Trong cơ thể chảy dòng nhiệt độ lâu ngày được hâm nóng trở lại, ban đầu hắn không cảm thấy sự thoải mái này hấp dẫn lắm, nhưng khi lại được lần nữa, liền chìm đắm không thể tự vực.

Ngón tay nhợt nhạt chạm vết thương ghê rợn, hơi dùng sức, những giọt máu nóng loang lổ trên đầu ngón tay.

Đỏ tươi hòa trắng nhợt, lạ lẫm đến rợn người.

Quý Hoài khẽ rên vì đau.

Trạm Hoa lấy lại tinh thần

Lúc Quý Hoài tỉnh dậy, trước mắt là màn trướng xanh biếc, tiếng ve ngày hè ồn ào khó chịu, y lơ ngơ mở mắt trân trân ngây người thật lâu, mới ngồi dậy khỏi giường.

Toàn thân tê tái như ngủ quá lâu, xương cốt đều tỳ tê.

Y cảnh giác quay đầu nhìn quanh, không thấy ai, vừa định xuống giường thì cánh cửa bỗng bật mở từ ngoài.

Trạm Hoa vừa bước vào đã đối diện ánh mắt kinh hoàng của Quý Hoài, rồi vẻ cảnh giác trên gương mặt y lập tức tan biến, thay bằng nụ cười nhẹ nhõm.

Trạm Hoa rũ mắt, quay lưng đóng cửa lại, rồi đem thuốc trên tay lại gần giường.

“Trạm…Hoa.” Quý Hoài vừa mở miệng đã giật mình bởi giọng mình khàn khàn, vội đằng hắng một tiếng.

“Uống thuốc đi.” Trạm Hoa đưa thuốc cho y.

Quý Hoài vừa thấy thuốc là tự nhiên phản kháng, nhưng trước ánh mắt của Trạm Hoa, y cố nén cơn buồn nôn, mặt không đổi sắc uống cạn một hơi thuốc.

Có lẽ uống hơi vội, thuốc nâu đen chảy dọc khóe miệng, nhỏ giọt trên áo ngủ rộng của y, máu nhuộm một mảng lớn trên vải trắng sạch sẽ.

Sau lớp vải mỏng là xương quai xanh lờ mờ, vẫn còn vết tím đậm của ngón tay in hằn.

Trạm Hoa lại nhớ về lúc thay áo cho Quý Hoài, đấy hẳn là do hắn không kiềm chế được sức mạnh mà lưu lại vết ấn.

Quý Hoài sờ vết thương trên cổ, mắt tràn ngạc nhiên. “Trạm Hoa, chúng ta đã thoát ra ngoài rồi à?”

“Ừ.” Trạm Hoa mất tự nhiên di dịch ánh nhìn, hiếm khi nhẫn nại giải thích: “Ta nhất thời…tẩu hỏa nhập ma, vô tình làm tổn thương ngươi, xin lỗi.”

“Không sao cả.” Quý Hoài xua tay cười, “Miễn là không nguy hiểm tính mạng. Hay là ta đã ngất đi lâu lắm rồi?”

Trạm Hoa nói: “Khoảng mười hôm.”

Quý Hoài hơi áy náy: “Lại gây phiền nhiễu cho Trạm Hoa huynh rồi.”

Trạm Hoa lắc đầu.

Quý Hoài quay đầu nhìn xung quanh, vô tình kéo đến vết thương, đau đến phải hít một hơi lạnh, “A…đây là đâu vậy?”

“Huyện Bảo Nam, Lâm Châu.” Ánh mắt Trạm Hoa quét qua vết thương trên cổ y, “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi lấy chút đồ ăn.”

Quý Hoài nhìn hắn cảm kích.

Đợi Trạm Hoa ra ngoài, Quý Hoài mới để lộ vẻ đau khổ, y đưa tay sờ lên lớp băng quấn trên cổ, cảm giác ấm ướt trơn nhẵn

Y ngạc nhiên nhìn đầu ngón tay, hoảng hồn trước những giọt máu.

Sao vẫn chưa lành?

Hay là lúc nãy sơ ý làm vỡ miệng vết thương lại rồi?

Thoáng có ý nghĩ gì lóe qua tâm trí, nhưng không kịp bắt lấy đã bị mùi thơm nức mũi làm gián đoạn.

Trạm Hoa hẳn cho rằng thân thể y suy yếu nên mang đến toàn đồ bồi bổ, không hề nghĩ tới người ốm đau không nên ăn quá nhiều dầu mỡ.

Quý Hoài quả là đói lả, gạt bỏ mọi suy nghĩ ra sau, chỉ tập trung lấp đầy bụng trước.

Trạm Hoa ngồi xuống bên cạnh, với tay sờ lên vết thương trên cổ y.

Quý Hoài nghiêng đầu nhìn hắn ngờ vực, đối phương chỉ nhoẻn một nụ cười nhạt. Y lại quay sang tiếp tục chiến đấu với đồ ăn.

Liếm nhẹ giọt máu trên đầu ngón tay, Trạm Hoa khẽ cong khóe môi hài lòng.

Trạm Hoa cho Quý Hoài biết, đây là lữ quán tạm trú của hai người, hắn từng có ân tình với một vị phú thương ở huyện Bảo Nam, vài ngày tới đây là sinh nhật ông ta, họ có thể trà trộn vào bên trong làm khách, lén gặp vị lão thương gia kia, được ông che chở một thời gian.

Quý Hoài không hoài nghi.

Chẳng ngày nào y đều làm ổ ở lữ quán vui chơi giải trí dưỡng thương, chỉ có điều làm y nghi ngờ là miệng vết thương trên cổ vẫn không lành, hôm qua có đỡ chút rồi sáng ra lại nặng hơn, Trạm Hoa bảo đấy chỉ là ảo giác của y.

Ngày thường Quý Hoài đã cực kỳ cẩn thận, đến tối hôm ấy, y cố ý yêu cầu Trạm Hoa: “Đêm nay chúng ta có thể ngủ cùng nhau không?”

Mấy ngày trước hai người một phòng một, bỗng nói điều này thật hơi lạ, Quý Hoài lại giải thích: “Ta có thể ngủ không yên, cứ làm vỡ miệng vết thương ra, phiền Trạm Hoa huynh trông chừng giúp, trời nóng thế này băng vải quấn trên cổ khó chịu lắm.”

Trạm Hoa mỉm cười: “Được.”

Vì thế, đêm ấy hai người nằm cùng trên một giường.

Nhưng Quý Hoài không buồn ngủ mãi. Y nhìn ánh trăng chiếu từ ngoài cửa sổ lên mành giường, khẽ hỏi: “Trạm Hoa, ngươi ngủ chưa?”

Trạm Hoa giữ chặt vai y đang cố gắng cử động. “Chưa.”

Quý Hoài cười khẽ: “Trạm Hoa, đời này ta chưa gặp ai tốt như ngươi, ngươi là người đầu tiên.”

Bàn tay Trạm Hoa đặt trên vai y hơi cứng lại.

“Nên có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau gánh vác, dẫu ta không được tích sự gì nhưng trong khả năng thì vẫn làm được.” Quý Hoài nghiêng người nhìn hắn, “Nếu trên người ta thật có vật gì quý giá, dù là công pháp hay kho báu, ngươi cứ lấy dùng đi.”

Trạm Hoa trân trối nhìn y một hồi, trầm giọng: “Thật không?”

“Thật mà.” Quý Hoài nói thành khẩn, rồi cười nói: “Nếu ngươi dùng được mà trở nên hùng mạnh, không lâu sau có thể càng tốt hơn trong việc bảo hộ ta?”

Trạm Hoa khẽ cười trầm trầm, đưa tay bịt lấy đôi mắt không nhiễm bụi tục của y: “Ngủ đi.”

Quý Hoài nói: “Ơ, tay ngươi cuối cùng cũng ấm lên rồi đấy, có chút hơi ấm là khá lắm.”

Nụ cười trên gương mặt Trạm Hoa đã tan biến từ lâu, chỉ còn cái lạnh băng trong đáy mắt.

Màn đêm dần kéo xuống, người bên cạnh đã say giấc nồng.

Trạm Hoa mở mắt, đưa tay phong ấn huyệt ngủ của đối phương.

Vết thương mới liền lộ ra ngoài không khí, Quý Hoài như cảm nhận được điều gì, nhíu mày khẽ run lên trong giấc ngủ.

Lưng bàn tay Trạm Hoa lướt qua yết hầu đối phương, nắm lấy cằm của Quý Hoài.

Quý Hoài đã chìm vào giấc ngủ mê mệt, ngoan ngoãn khó tin, thuận theo lực hắn, nhẹ nghiêng đầu sang một bên, hô hấp trở nên khó khăn, miệng không thể không mở.

Hàm răng nhọn lại một lần xé toạc vết thương vừa mới liền da, mùi ngọt ngào theo cổ họng như thấm vào lục phủ ngũ tạng.

Nhưng Quý Hoài đã bắt đầu nghi ngờ, hắn không dám đi quá giới hạn, chỉ đành kiềm chế từng cơn khát gầm thét trong lòng, miễn cưỡng rời khỏi chốn ấm áp kia.

Máu của Quý Hoài không phải là thuốc giải, nhưng lại có thể giảm nhẹ đau đớn của hắn trong một mức độ lớn, thế nhưng điều này cũng chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.

Đằng khác, hắn không thể kiểm soát được cơn khát khao ấy, tựa như một hình thức khác của tẩu hỏa nhập ma.

Sau khi bôi thuốc và băng bó lại vết thương cho Quý Hoài, giải trừ huyệt đạo, Trạm Hoa mệt nhọc khép hờ đôi mắt, bỗng nhiên tay áo bị kéo giật.

Trạm Hoa nheo mắt, cúi đầu nhìn xuống người đang nằm trên giường.

Quý Hoài nhíu mày, ngái ngủ nhìn hắn, lẩm bẩm: “Trạm Hoa… cổ ta đau quá…”

Trạm Hoa liếm nhẹ máu trên khóe môi trong bóng tối, đưa tay vuốt ve gò má đối phương, khẽ nói: “Không sao, ngủ đi.”

“Ừm…” Quý Hoài lơ mơ đáp một tiếng, nắm lấy vạt áo hắn ôm vào lòng, rồi lại chìm vào giấc ngủ mê say.

Hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn trong bóng đêm của người kia.
Bình Luận (0)
Comment