Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 115

Mạc Chi Dương nhảy xuống sông, lặn xuống xuôi theo dòng nước hơn nửa canh giờ, khi nổi lên, cảnh vật xung quanh đã thay đổi, bơi vào bờ rồi bò lên.


"Cậu định làm gì?” Hệ thống có chút kỳ quái.


Leo lên bờ, giũ nước trên người, lau khô nước trên mặt, nhìn cảnh vật xung quanh: "Vì tình yêu và hòa bình, tao muốn đi giúp người đàn ông của mình dọn sạch một số chướng ngại vật."


Vừa nói, bước chân cũng không dám dừng lại, đi sâu vào trong khu rừng rậm rạp.


Kiệt Giáo cũng có mật thám ở Võ Lâm Minh, sau cuộc phục kích đó, Minh chủ bị rơi xuống nước và mất tích, người của Võ Lâm Minh xuống sông tìm nữa ngày cũng chưa tìm được người.


Khi Giang Hạ Niên biết chuyện này, cả người như phát điên, vốn dĩ hắn định từ Thương Châu rút về Cát Sơn, sau khi biết chuyện, liền giục ngựa không ngừng nghỉ chạy trở về.


Mãi cho đến khi đến dòng sông người đó mất tích, dòng sông chảy xiết, hắn không nói lời nào liền lao mình xuống nước.


Võ Lâm Minh Chủ mất tích, trên đường liền xuất hiện nhiều hơn một người mù.


"Cậu rốt cuộc muốn tìm cái quái gì vậy? Còn ăn mặc thành bộ dạng nhìn ngu ngốc như vậy." Hệ thống thật ghét bỏ, chẳng lẽ đầu y bị vô nước.


Bây giờ Mạc Chi Dương, mặc áo trên người bộ quần áo màu xám nhạt, trên đầu còn mang một cái mũ màu màu xám nhạt có rèm che, đem cả khuôn mặt che lại, cầm trên tay cầm một thanh tre dài hơn một thước, giả dạng như một người mù.


"Người mù mới có thể khiến người ta thả lỏng cảnh giác.” Mạc Chi Dương đáp xong một câu, liền dùng gậy trúc chậm rãi thăm dò đường đi, vẫn luôn đi về hướng quận Xương Bình.


Vừa vào thành đã nghe được tiếng người ồn ào, sau khi bước vào cửa thành chính là chợ phía đông, nơi này tập trung nhiều thương gia, đâu đâu cũng có những gánh hàng rong nhỏ buôn bán đủ thứ.


Bởi vì một thân trang phục này, làm những bá tánh chất phác đồng tình hơn một chút, người đi lại sôi nổi né tránh, không đến gần cũng không muốn đụng vào.


Đến một nhà nghỉ bình thường, sau khi vào trong phòng Mạc Chi Dương mới tháo mũ xuống, hít một hơi thật sâu, tùy tiện ném cái mũ lên bát tiên: "Cuối cùng cũng đến được đây."


"Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?” Hệ thống cảm thấy hai ngày qua y có phải bị choáng váng hay không.


Mạc Chi Dương bước đến bên giường ngồi xuống, nhân tiện nghỉ ngơi một chút: "Đêm hôm đó, bởi vì không ăn được chén chè kia mà ngủ không được, nên đã xem đi xem lại cốt truyện mấy lần. Trong giai đoạn sau, chỉ cần mỗi lần Giang Hạ Niên xảy ra chuyện, nhất định sẽ có người tên Đồng Thương xuất hiện, hơn nữa đều là trùng hợp gặp trên đường."


“Cái gì?” Hệ thống có chút không hiểu.


Tại sao hệ thống theo y lâu như vậy, mà vẫn ngu ngốc như vậy, Mạc Chi Dương ngã lên giường: "Dù sao ta cũng không tin có chuyện trùng hợp. Đổng Thương gia ở biệt viện Xương Bình Thu Thủy, thế lực trên giang hồ không lớn, giỏi kinh doanh, vậy mày nói xem hắn ta còn đến trộn lẫn vào những chuyện này làm gì?"


Hệ thống nghẹn lời, cho nên không có trả lời.


Mạc Chi Dương thở dài, lấy mu bàn tay che khuất đôi mắt: "Hắn ta không phải người giang hồ, tại sao lại đến xen vào chuyện trong giang hồ? Thương nhân rất biết tìm ưu điểm tránh nhược điểm, hắn ta làm sao có thể đi tìm kẻ xấu?"


"Cho nên?"


Đến tối phải đến biệt viện Thu Thủy nhìn xem, bên trong rốt cuộc có bí mật gì.


Thực sự thì sự xuất hiện của Đổng Thương quá trùng hợp, Mạc Chi Dương không thể không nghi ngờ.


Sau khi màn đêm buông xuống, Mạc Chi Dương thay y phục dạ hành, đến thăm biệt viện Thu Thủy.


Biệt viện Thu Thủy đúng như tên gọi, nhiều nhất chính là nước, kiểu vườn Tô Châu bên ngoài được bao bọc bởi một dòng suối nhỏ, trèo qua tường viện cao cao, lặng yên không một tiếng động lẻn vào.


Lúc này đêm trăng hoa xuân, trong viện này phồn hoa sáng sủa, lý ra rất tươi đẹp, nhưng không hiểu vì sao, khi Mạc Chi Dương vừa đến đây, lại cảm thấy hơi lạnh, đó là cái lạnh từ mặt đất toả ra.


Những người bình thường, chỉ có mấy người hầu mang đèn lồng đi tuần tra ban đêm, dưới màn đêm mờ ảo, tiếng gậy tre gõ mõ văng vẳng từ xa tới gần.


Mạc Chi Dương ở trên nóc nhà, vẫn luôn hướng tới viện lớn nhất ở trung tâm kia, theo lý mà nói, Đổng Thương nên sống ở đây.


Tới thật đúng thời điểm, từ xa nhìn thấy trong phòng ban đầu một mảnh đen nhámh bỗng nhiên ngọn nến được thắp lên, ánh đèn xẹt qua cửa sổ lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.


Từ trên nóc nhà nhảy xuống, cúi đầu lẻn đến dưới cửa sổ, nín thở, may mà mùa xuân tiếng dế kêu không to, có thể nghe rõ tiếng cục đá cọ xát.


Sau đó, ánh nến liền biến mất, như thể nó đã bị cái gì đó nuốt chửng, lại không phải bị thổi tắt, chắc trong phòng có một cái cơ quan gì đó mới đúng.


"Hệ thống mày có cách nào nhìn dưới mặt đất không?” Mạc Chi Dương nhìn chung quanh, nơi này hoàn toàn không có chỗ trốn.


Tuy rằng hệ thống không biết y định làm gì, nhưng vẫn là đáp: "Có thể kiểm tra đo lường."


Tuy nhiên, trong vòng vài nhịp thở, hệ thống đã đưa ra kết luận: "Dưới mặt đất, hẳn là có một khoảng chân không rộng như sân bóng đá, hẳn là một nửa biệt viện đều trống không."


Sau khi rút ra kết luận, Mạc Chi Dương biết nơi này không thích hợp ở lại lâu, không đợi được ánh nến xuất hiện lần nữa, liền nhảy lên mái nhà rời đi, trở về nhà nghỉ.


Trước bình minh ngày hôm sau, những người dọn dẹp biệt viện Thu Thủy phát hiện có điều gì đó không ổn, cũng không màng đến cái gì, liền đi gọi Đổng Thương đến, chỉ vào dấu chân dưới bệ cửa sổ.


Đông Thương hành động kín đáo, trên mỗi tường viện đều có rãi tro hương, nhìn thấy dấu chân này thì biết là cỡ một nam tử, tối hôm qua vậy mà không ai phát hiện, xem ra võ công cực cao.


"Đi tra xem ba ngày nay có người lạ nào tiến vào Xương Bình không.” Đông Thương nhìn tro hương, nhẹ nhàng phất tay áo, tro hương đã bị đánh xơ xác bay đi.


Toàn bộ Xương Bình đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta, huống chi hôm qua Mạc Chi Dương ăn mặc thực sự đặc biệt, chỉ cần hỏi vài người là biết tung tích.


Có điều gì đó kỳ lạ trong biệt viện Thu Thủy, đã khẳng định được nên Mạc Chi Dương cũng nên rời đi.


Y cũng không tiện hành động, vậy đem việc này nói cho Giang Hạ Niên, tin rằng hắn sẽ xử lý tốt.


Mà lúc này, Giang Hạ Niên vẫn còn đang dọc theo dòng nước mà tìm kiếm, cả người đều ngâm trong nước một ngày một đêm, toàn thân ngoại trừ khuôn mặt đều trở nên ướt đẫm nhăn dúm dó tái nhợt.


Còn ở mực nước sông không thấy đáy, như một bóng ma mà tìm kiếm, trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước mắt, đan xen với nhau: "Dương Dương, ngươi ở nơi nào."


Nếu bị thủy quỷ kéo làm thế thân, vậy hắn cũng sẽ đi cùng xuống mười tám tầng địa ngục, nhất định phải tìm được người.


Tiểu nhị ở khách điếm cũng biết y bị mù nên cũng quan tâm hơn một chút, mang chậu rửa mặt và đồ ăn sáng lên cho y.


“Khách quan, món cháo này là do chủ tiệm đặc biệt bảo ta đưa, nói ngài tìm thầy trị bệnh vất vả, trước khi rời đi nên ăn một chút cháo.”  Tiểu nhị đặt đồ xuống rồi đi ra ngoài.


Mạc Chi Dương ăn cháo trắng và dưa muối, uống xong một bát, vừa định rời đi, liền nghe thấy vài tiếng bước chân lộn xộn, nhíu mày nói: "Sao nhanh như vậy."


Đặt bát xuống, tiện tay túm gậy tre và mũ trúc có rèm lên, nhảy cửa sổ lên nóc nhà, định trực tiếp rời đi.


Vài người mặc quần áo ngắn xông vào, nhìn thấy căn phòng trống trải với cửa sổ hé mở, vài người nhìn nhau rồi đi theo qua cửa sổ ra ngoài.


"Tôi đã nói, chúng ta đừng làm những chuyện trộm cắp lén lút này, cậu nhìn xem bây giờ bị đuổi theo, thật sự là lưới trời tuy thưa, thưa thớt mà blue*.” Lúc này, hệ thống còn có tâm tư đùa bỡn.


(*)Blue: màu xanh.


Mạc Chi Dương nhảy lên nóc nhà khác, vừa quay đầu lại liền phát hiện những người phía sau cũng đuổi theo sau, hừ nhẹ một tiếng: "Ngày nào đó tao nhất định sẽ nhắc mày với Chủ Thần."


“Thôi đi, Chủ Thần có thời gian xử lý sao?” Hệ thống thật sự cũng biết bọn họ đuổi kịp ký chủ, nếu đuổi đến cũng đánh không lại, khi còn nhỏ ký chủ đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc.


Nhìn thấy người chuẩn bị rời đi, người đuổi theo phía sau, từ thắt lưng rút ra một sợi dây câu, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng bạc, mượn nội lực đánh thẳng vào người nọ.


Mạc Chi Dương nhảy lên nóc nhà, chuẩn bị nhảy vào ngõ nhỏ thì đột nhiên bị thứ gì đó khóa trụ cổ chân, cúi đầu xuống thì thấy dây câu, tay phải vung gậy trúc lên, trực tiếp chém đứt dây câu.


Nhưng chính vì hành động này, mũ rèm rơi xuống, lộ ra gương mặt thật.


"Võ Lâm Minh Chủ?!” Gã râu quai nón dẫn đầu đuổi theo sửng sốt khi nhìn thấy.


Đúng lúc mọi người đều ngây người, Mạc Chi Dương xem đúng thời điểm trực tiếp bỏ chạy, từ cổng thành nhảy xuống, liền biến mất không thấy tăm hơi.


“Vương phiêu đầu?” Một nam tử trẻ tuổi đi theo sau, có chút kỳ quái tại sao bọn họ lại không đuổi theo: “Sao? Xem ra thiếu niên kia khinh công rất tốt.”


Vương phiêu đầu đang đứng trên nóc nhà, sau khi định thần lại thì thầm nói không ổn: "Người nọ là Võ Lâm Minh Chủ tân nhiệm, chỉ một kiếm liền có thể đem Thanh Dương chưởng môn đánh xuống đài, võ công của y có thể không tốt sao."


Nam tử trẻ tuổi kia nghe hán tử nói, thì vô cùng kinh ngạc: "Tại sao y lại ở đây? Trước đây không phải nghe nói người của Kiệt Giáo cùng Thương Châu giằng co sao?"


Kết quả lời này vừa nói ra, đã bị Vương phiêu đầu trừng mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể cúi đầu.


“Không được, chúng ta trở về nói cho Đổng tiên sinh trước.” Vương phiêu đầu xoay người, không dám dừng lại, trực tiếp chạy trở về.


Sau khi thoát khỏi Xương Bình, Mạc Chi Dương vội vã chạy đến con sông phía trước, theo lý mà nói, y rơi xuống nước một ngày một đêm, hẳn là sẽ trôi theo dòng sông đi, vậy thì phải đi chỗ nào.


Mặc dù có thể sẽ bị bọn họ nghi ngờ, nhưng y cũng có thể nói tốt cho mình, nói là thấy Như Tâm rơi xuống nước, muốn đi cứu người, nào biết lại bị thủy thảo* cuốn vào, sặc nước nên hôn mê.


(*) Thủy thảo: cây dưới nước, tảo rong gì gì đó.


Vừa chạy vừa suy nghĩ, cởi y phục phức tạp màu xám trên người ra, ném mũ có rèm đi, chạy được nửa canh giờ mới đến được sông, giày chưa cởi đã định nhảy xuống.


Mặt hồ ban đầu tĩnh lặng, đột nhiên có một người nổi lên từ trong nước, người nọ một thân hồng y, tóc rối tung, thoạt nhìn tưởng là thủy quỷ.


Mạc Chi Dương đứng trên bờ, làm tốt tư thế nhảy xuống, đột nhiên bị cảnh này doạ cho chấn động, trực tiếp sững sờ ở tư thế này, bắt gặp ánh mắt của thủy quỷ, liền hét lên một tiếng: "Mẹ ơi, có quỷ!"


Bây giờ còn nhảy cái rắm, Mạc Chi Dương không hề suy nghĩ mà quay đầu bỏ chạy.


Chính là người ở dưới nước kia, đầu tiên vừa tỉnh táo lại, vừa thấy y muốn chạy, liền cao giọng kêu một tiếng: "Dương Dương!"


Một câu này, làm Mạc Chi Dương vấp ngã, thủy quỷ lợi hại như vậy sao? Vậy mà có thể biết tên của mình, nuốt nước miếng nói: "Có lạ cũng chớ trách."


"Dương Dương!"


Trong lòng Mạc Chi Dương nhảy dựng: Không phải đâu, thưa ngài, ngài gọi ta một tiếng, ta cũng không dám đáp lại, ngài thật tuyệt vời!


Mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm bóng lưng kia, Giang Hạ Niên mới tin rằng đó thực sự là y, dùng khinh công, từ trong nước nhảy lên bờ, một thân ướt đẫm lộc cộc chạy về phía bóng lưng của y.


Làm sao bây giờ? Nếu công kích bằng pháp thuật vô dụng, thì công kích vật lý cũng được, xoay người lại, phịch một tiếng quỳ xuống: "Thủy quỷ đại nhân, ngài đừng bắt ta làm thế thân!"


Thơm nhất là khi còn sống.


Thấy y đột nhiên quỳ xuống trước mặt mình, Giang Hạ Niên dừng lại bước chân, hắn tìm kiếm y một ngày một đêm, y vậy mà thật sự cảm thấy hắn chính là thuỷ quỷ.


Trong lúc y không để ý, giấu một cây châm trong tay, trực tiếp đâm thẳng vào huyệt ngủ của y: "Ta muốn đem ngươi khoá trên giường, Dương Dương, như vậy, chỗ nào ngươi cũng không thể đi được."


Nỗi đau mất đi Dương Dương, hắn không muốn chịu đựng thêm lần nữa, chỉ có thể làm như vậy.


-------------


Chỉ đăng tại Wattpad chính chủ
Huyết Vũ @TDiHn99. Xin đừng mang đi nơi khác!

Bình Luận (0)
Comment