"Phân hóa?!” Đây quả thực là một cú sốc, bàn tay cầm điếu thuốc của Mạc Chi Dương khẽ run, nhất thời không nói được lời nào.
Thông thường khi phân hoá đều sẽ động dục, nếu như dưới tình huống không có thuốc chất ức chế thì phải bạch bạch bạch, theo cốt truyện thì cậu là Omega, tức là sẽ cùng Alpha hoặc Beta.
Thao!
Cúi đầu xuống nhìn chính mình, trên người ngoại trừ quần áo thì chỉ có điếu thuốc trong tay, không chuẩn bị thuốc ức chế, hỏi hệ thống: "Nicotine* hữu dụng không?"
(*)Nicotine: là hoá chất có chứa Nitơ, có trong thành phần của một số loài tv, chủ yếu có trong cây thuốc lá, có thể gây nghiện.
"Có nha, sau khi xong việc thì hút một điếu, rất sảng khoái.” Hệ thống bây giờ lại còn không đứng đắn.
Cơ thể càng ngày càng khô nóng, cái tay run rẩy càng thêm dữ dội, Mạc Chi Dương nhìn xung quanh, đây là con đường mòn giữa hai tòa nhà dạy học.
Hai bên có cây cối tươi tốt, lùm cây cũng rất cao, nhưng ở đây không có giấu thuốc ức chế!
Bởi vì đang động dục trong lúc phân hoá, nó đến nhanh chóng xông vào não như hút thuốc, níu giữ ý thức, chậm rãi mất đi lực tự chủ.
"Muốn chết muốn chết!” Chân Mạc Chi Dương mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, ngay cả điếu thuốc trong tay cũng rơi xuống đất, trước mắt dần dần mơ hồ, nhưng có thể phân rõ ràng đây là địa bàn của Omega.
Nhưng trong vòng nửa phút, thân thể dần dần không chịu khống chế, một cỗ tà hỏa thiêu đốt từ tim lên đầu, choáng váng như uống say: "Ưm...."
Dù vô dụng đến đâu cũng không thể ở lại chỗ này, Mạc Chi Dương mạnh mẽ chống đỡ đứng lên, nhưng lại tới cùng một lúc, trước mặt một mảnh quay cuồng, lảo đảo vài bước mới có thể đứng vững.
Bên tai có tiếng bước chân, giọng nói quen thuộc vang lên: "A Dung, A Dung."
Một giọng nói không thuộc về mình, lập tức khiến Mạc Chi Dương thông minh lên, nhận ra đó là Tiêu Nghị, nhưng Tiêu Nghị là Alpha.
Dục vọng của cơ thể nhanh hơn ý thức rất nhiều, bước chân mềm thành sợi mì, run rẩy đi về phía giọng nói kia.
Tuyệt đối không thể để cái thứ đồ chó Tiêu Nghị kia chiếm tiện nghi!
Ý nghĩ này thật mạnh mẽ vào lúc này, thế nhưng thật sự kiềm chế dục vọng ban đầu của thân thể, dừng bước chân lại, nhưng giọng nói kia lại càng ngày càng gần, thấy người chuẩn bị quẹo đến đây.
Mạc Chi Dương lo lắng về nguy cơ sắp xảy ra trước mắt, nhưng lại quên chú ý đến người đang tiến tới phía sau mình.
Một giây sau khi Tiêu Nghị đi đến đây, một bàn tay to từ phía sau bịt miệng cậu lại, cứ như vậy bị kéo vào bụi ở cây hai bên.
Tiêu Nghị đi đến đây, phát hiện không có ai ở đây, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại một mùi thơm ngào ngạt, mùi hương này có chút quen thuộc, cũng không biết Omega nào đang động dục cùng dã nam nhân ở chỗ này dã chiến.
Trong lòng có chút khinh thường, đi về phía trước đường nhỏ, cũng không biết A Dung ở chỗ nào.
Mạc Chi Dương bị bịt miệng, sau khi chạm vào lồng ngực của người phía sau, có loại cảm giác quen thuộc, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, thậm chí đến giãy dụa còn không nhớ rõ.
Nghe thấy tiếng bước chân biến mất, Bạc Tư Ngự mới buông tay đang che miệng cậu ra, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Dương Dương."
Loại xưng hô này, giọng nói này đã quá quen thuộc.
Mạc Chi Dương mềm nhũn giống như kẹo dâu tây, ngã vào lòng ngực hắn, toàn thân toả ra mùi thơm ngọt ngào khác thường, run giọng hỏi: "Là, là ai?"
“Là anh, là anh Dương Dương.” Bạc Tư Ngự ôm người, để cậu ngồi lên đùi mình, bụi cây rất cao, đem hai người che kín mít.
Anh con mẹ nó không nói tên của mình, làm sao tôi biết anh là ai?!
Đầu óc đang rất lộn xộn, hơi thở của Alpha phía sau càng ngày càng nồng, ý thức Mạc Chi Dương càng lúc càng rối loạn, trước mắt mơ hồ, nhưng có thể mơ hồ phân biệt được một vài khuôn mặt: "Huhu Đàm Tổng, Bệ hạ, huhuhu~"
Nghẹn ngào khóc cào loạn trong không khí, giống như có thể đem người đang nói trong miệng bắt được từ trong không khí vậy.
“Là anh, Dương Dương đều là anh.” Tay trái Bạc Tư Ngự đem người đè lại, tay phải nắm chặt cổ tay của cậu, đưa lên mặt mình: "Dương Dương, là anh.”
Cùng lúc đó, Bạc Tư Ngự càng hưng phấn, tim đập càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng cương cứng, cậu thích hắn, mặc kệ thế nào, đều thích hắn.
Chạm đến một cái khẩu trang, Mạc Chi Dương bất mãn kéo xuống, động tác thô lỗ, móng tay cách khẩu trang kéo ra vài vết đỏ trên gương mặt tuấn tú.
Khẩu trang? Cái tên bạn cùng bàn kỳ quái đó.
Mạc Chi Dương giãy giụa ngồi dậy, đối mặt với hắn, bàn tay run rẩy vuốt ve gương mặt hắn, khi lướt qua sống mũi, nhẹ giọng gọi một câu: "Đàm Tổng?"
“Anh ở đây, Dương Dương.” Bạc Tư Ngự nhắm mắt lại tận hưởng sự đụng chạm của cậu, bất cứ nơi nào bàn tay cậu lướt qua đều giống như bị đốt cháy.
Mười tám năm, anh vẫn luôn đợi em tới.
“Giang Hạ Niên!” Mạc Chi Dương lướt qua lông mi hắn, lông mi chớp động xẹt qua lòng bàn tay ngứa ngáy, không nhịn được cười ra tiếng, nhu nhu gọi một tiếng: “Bệ hạ ~”
Hương vị kẹo sữa dâu tây ngọt ngào lan tỏa trong không khí, kích thích thần kinh, bóng đêm và xuân sắc hoà quyện vào nhau, vừa lúc đem tình dục che đậy, không muốn người biết.
“Là anh, Dương Dương đều là anh.” Bạc Tư Ngự bắt lấy tay cậu, đè xuống sự nóng lòng muốn thử ở đây, vùi đầu vào hõm vai cậu, tham lam cướp đoạt mùi thơm ngọt ngào vừa mới phân hoá: "Mùi kẹo sữa dâu tây, quả nhiên là kẹo sữa dâu tây tinh của anh."
Mạc Chi Dương không biết là ai đang ôm mình, nhưng vài khuôn mặt lại luôn loé tới loé lui, sau đó từ từ biến thành một khuôn mặt mới, không giống ai, nhưng lại có thể nhận ra là hắn.
Như thể linh hồn đã hòa quyện, khí vị* kia vừa ngửi một cái liền biết.
(*) Khí vị: mùi hương hay vẻ riêng người ta cảm thụ được.
Ngã vào lòng ngực hắn, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, run rẩy cố gắng tìm chỗ để chui vào, cuối cùng chỉ có thể đặt mình trong lòng ngực của người đàn ông.
"Dương Dương.” Bạc Tư Ngự ghé sát vào cổ của cậu, từ cần cổ tinh tế đến xương quai xanh, cưng chiều kêu tên cậu, sự bao dung của cả đời này đều đưa hết cho viên dâu tây tinh trong lòng này.
Khi làn da chạm vào môi hắn, Mạc Chi Dương ngửi thấy một mùi trà xanh nhàn nhạt, có thể tiết ra tin tức tố, có thể ngửi được mùi tin tức tố, điều này chứng tỏ đã hoàn toàn hoàn thành phân hoá.
“Hừm ~” Trực tiếp đưa tay ôm cổ người kia, cái bạch nguyệt quang chó má gì đó, ông đây chỉ muốn hắn!
Bạc Tư Ngự cởi chiếc áo sơ mi đã cũ trên người ra, trải trên mặt đất mới yên tâm đem người đặt lên, bắt đầu quá trình thăm dò.
Là một dạng bí cảnh này mới có thể tỏa ra mùi hương thơm và ngọt như vậy, Bạc Tư Ngự đang khám phá, muốn đạt được càng nhiều càng tốt.
Bí cảnh đoan trang, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, không nhịn được cúi người hôn lấy dòng suối trong vắt kia, liều mạng hấp thu vị ngọt, có lẽ chỉ như muối bỏ biển, thế nhưng càng uống càng khát, đành phải buông cam tuyền ra, từ từ tìm kiếm phía dưới.
Quả hồng trong bí cảnh là đáng yêu và quyến rũ nhất, sau khi ngậm lấy liền cọ xát cùng nuốt vào, giống như muốn vắt ra nước, chơi cho đến khi trái run rẩy, ngượng ngùng dựng lên mới buông tha.
Bí cảnh này thật sự rất mỹ diệu, từ trong ra ngoài đều tuyệt đẹp.
Làn da mỏng manh săn chắc, có lẽ bởi vì vừa mới phân hoá mà tràn đầy mị lực, bừng lên một tầng hồng nhuận xinh đẹp mơ hồ.
Sau một thời gian dài tìm kiếm, Bạc Tư Ngự lạc vào đầm lầy, đầm lầy kia vừa ẩm ướt vừa mềm, sau khi đi vào khám phá mới biết được vẻ đẹp của nó, cực kỳ yêu thích nơi này.
Bước vào đầm lầy, đã được mềm mại ẩm ướt bao lấy, như thể phù hợp không có khe hở, khi rút ra đầm lầy vẫn còn quyến luyến, lưu luyến không rời.
Lúc thì đi vào, lúc thì trở ra, ở giữa ra ra vào vào, chơi vô cùng vui vẻ, đầm lầy theo tiếng đáp lại: âm thanh bạch, bạch, bạch, giống như bàn chân giẫm lên bùn ướt.
Động tác và thanh âm, gợi ra âm thanh của chim sơn ca, nhẹ nhàng thở hổn hển và rên rỉ, toàn bộ xuân sắc ẩn hiện giữa môi và răng, khiến người nghe đến cũng cảm thấy mùa xuân đã tới!
"Anh, ưm ha ~~ chậm một chút huhuhu ~" Mạc Chi Dương ôm lấy cổ hắn, bị chặt chẽ khoá lại, ngoại trừ ngồi trong lòng ngực hắn thì nơi nào cũng không thể đi.
“Chậm không được, muốn nhanh nữa, Dương Dương mới biết anh trọng tình.” Vừa nói, Bạc Tư Ngự thật sự hung hăng đỉnh mạnh, đem người bức đến rơi lệ.
Tiêu Nghị bên kia không tìm thấy người, lại đi vòng đến đây lần nữa, kết quả khi đi qua bụi cây kia, lại ngửi thấy một mùi hương ngọt như sữa, nhưng lúc này lại xen lẫn với mùi chua ngọt khác.
Nó có mùi hơi giống kẹo sữa dâu tây, vì vậy đứng yên trước bụi cây, nhìn trái phải, một mảnh đen nhánh, không tìm thấy bóng dáng người nào.
"Cũng chưa từng nghe nói Omega nào trong trường có mùi vị kẹo sữa dâu tây a.” Tin tức tố chủ yếu là hương vị thiên nhiên, chẳng hạn như mùi hương của cây cỏ và hoa, hay là mùi hương của trái cây.
Hỗn hợp nhiều loại hương vị như vậy, nói chung là cực kỳ hiếm, nếu có thì chắc chắn sẽ được rất nhiều Alpha theo đuổi, hắn ta làm sao có thể không biết chứ.
Có thể là do ai đó vô tình làm rơi đường, mùi vị này liền bốc ra.
Tiêu Nghị đưa ra một lý do, cũng không rối rắm, xoay người rời đi.
Chờ đến khi tiếng bước chân biến mất, Bạc Tư Ngự mới buông đôi môi đỏ mọng của Dương Dương ra, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cậu, không khỏi bắt đầu chống đối lần nữa.
Suýt chút nữa bị cháu ngoại trai phát hiện dã chiến, thực sự có chút hưng phấn, sau khi kích thích, cuộc chinh chiến càng trở nên mạnh mẽ, đem người bức cho quân lính tan rã.
"Ưm?” Mạc Chi Dương tỉnh dậy cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, chém miệng mở mắt ra, nhìn thấy cơ ngực trước mặt, liền sửng sốt một chút.
Đột nhiên ngồi dậy mới nhận ra là có chuyện gì xảy ra, cậu và một người đàn ông trần truồng nằm trên giường trong ký túc xá, chóp mũi nồng nặc mùi trà xanh: "Này?"
Thấy cậu không phản ứng lại, hệ thống hữu nghị nhắc nhở: "Ngày hôm qua cậu phân hoá, bị bạn cùng bàn của cậu tóm được rồi bắt đầu như thế này như thế kia, sau đó ôm cậu trở về khi trời gần sáng, trận chiến rất kịch liệt, Kí chủ muốn hút một điếu thuốc không?"
Tối hôm qua?
Mạc Chi Dương ở giai đoạn trước còn có chút tỉnh táo, cảm giác bị sờ soạng rất quen thuộc, tựa hồ giống như vô số lần, mình không kháng cự, như vậy chứng tỏ cái người này lại chính là NPC kia.
Quay đầu nhìn người nằm bên cạnh mình, tối hôm qua là hắn mới yên tâm.
Nhưng chóp mũi nồng nặc mùi vị trà xanh, lại muốn đánh người, vẫn là thuộc tính lúc trước, hiện tại trực tiếp biểu hiện ra, nói cho mọi người biết: Tôi chính là trà xanh! Ôi, NPC này thật khó lường.
Tối hôm qua đã làm chuyện đó, Mạc Chi Dương không hối hận, chỉ cần là hắn liền được.
Nhưng cảm giác bị người khác tính kế thực sự không ổn, nhiệm vụ của vị diện này là cùng bạch nguyệt quang vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau, tuy rằng cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Tiêu Nghị ở bên nhau.
Nhưng Chủ Thần làm ra cái NPC này, đơn giản là muốn cản trở nhiệm vụ: "Chủ Thần biến thái, sớm muộn gì cũng dìm chết ngươi trong bồn cầu!"
Lúc cậu ngồi dậy Bạc Tư Ngự cũng vừa tỉnh, quyết định trao cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào, kết quả liền nghe thấy cậu nghiến răng nghiến lợi nói những lời này.
Ngoạ tào*? Dương Dương muốn đem mình dìm chết trong bồn cầu? Mưu sát chồng!
(*) Ngoạ tào đồng tâm với từ ta thao.
Chợt hốt hoảng: làm sao bây giờ? Bồn cầu quá bẩn, không bằng cầu Dương Dương ném thẳng xuống sông đi!
---------------
Bản dịch này chỉ đăng tại W️ttp️d và WrdPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99.