Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 1130

Giang Nguyên đưa tay nâng vành nón của mình, chỉnh lạ cổ áo, hơi căng thẳng. Hẳn đang định xuống xe nhưng lại đưa tay kéo tấm che nắng lên một chút, nhìn vào gương chiếu trên tấm che nẵng, sau khi xác nhận đã chỉnh tẽ rồi, lúc này mới khẽ thở ra một hơi, mở cửa đi xuống xe.

Xung quanh chiếc xe sớm đã có một đám những. đứa trẻ từ sáu bảy đến mười hai mười ba tuổi đang tò mò vây xem. Ở cái thôn này rất hiếm khi thấy những. chiếc xe lớn như vậy. Cách đó không xa cũng có năm sáu người lớn đang nhìn về phía này, trong mắt tràn ngập tò mò.

Thôn Long Hương là một nơi nghèo nổi tiếng, trong thôn cũng không có nhân vật nào xuất chúng. Thỉnh thoảng cũng có một chiếc xe nhỏ nào đó vào rong thôn, đều là những lãnh đạo ủy ban xã đến xem xét tình hình. Nhưng xe của các lãnh đạo này cũng chỉ là những chiếc Santana hoặc những chiếc xe jeep cũ nát, làm gì có chiếc xe nào hoành tráng thế này?

Giang Nguyên bước xuống xe trong ánh mất tò mò của mọi người. Hẳn nhìn xung quanh một chút, cảm nhận ánh mắt tò mò phát ra từ xung quanh. Sau khi hắn thoáng chần chờ một chút liền bước về phía một ông cụ đang chống cuốc nhìn về phía mình ở cách đó không xa.

- Cụ ơi... Xin hỏi cụ có biết nhà Lâm Văn Hà ở đâu không ạ?

Nhìn ông cụ mặt nhãn nheo đầy vẻ tang thương trước mặt, Giang Nguyên khách khí mỉm cười hỏi

Ông cụ nghe Giang Nguyên nói vậy, đôi mắt đục ngầu liền đánh giá Giang Nguyên cả người đang mặt quân trang chỉnh tề một lượt từ trên xuống dưới, cất giọng mang theo thổ âm địa phương, cảnh giác nói:

- Cậu tìm Lâm Văn Hà làm gì?

Giang Nguyên vẫn nghe hiểu giọng Đông Bắc của ông cụ. Nghe ông cụ nói vậy, mắt hắn sáng lên. Xem ra hắn không tìm nhầm chỗ rồi.

- Thưa cụ, cháu là chiến hữu của Lâm Chí Hùng, con trai bác ấy, hôm nay cháu đến đây là để thăm hai vị trưởng bối...

- Lâm Chí Hùng, chiến hữu của Chí Hùng?


Trong đôi mắt cảnh giác của ông cụ lóe lên một tia khác, sau đó lập tức kích động, xoay người rời đi, gọi một thanh niên cách đó không xa:

- Lâm Mạnh, mau gọi cho cháu tới đây, có tin tức của anh Chí Hùng nhà cháu đấy!

Người thanh niên kia nghe ông cụ gọi như vậy liền chấn động tinh thần, sau đó quay đầu chạy về phía một căn nhà hai tầng.

Còn những người đứng vây xem bên kia nghe ông cụ nói vậy cũng sải bước đi vẽ phía này. Có điều, sau khi bước qua họ đều không dám đến gần, chỉ đứng cách đó hai thước, cẩn thận nhìn quân trang trên người Giang Nguyên. Trong mắt họ đều tràn đầy vẻ hưng phấn, thấp giọng nói gì đó với nhau.

- Cuối cùng cũng có tin tức Chí Hùng rồi... Xem ra, đúng là đi lính.

- Đúng vậy, năm ngoái còn có người nói Chí Hùng làm ăn không đứng đắn gì đấy xảy ra chuyện, làm hai ông bà ấy tức giận.

- Đúng vậy, lần này cuối cùng lão Lâm cũng biết rõ chuyện rồi... Lần này cho dù bệnh của lão Lâm thật sự không chữa khỏi thì cũng nhắm mắt được rồi...

Lỗ tai Giang Nguyên dĩ nhiên rất nhạy bén, nghe rõ toàn bộ những lời bàn luận của mọi người. Hắn vừa nghe được một nữa, miệng bắt đầu mím chặt lại. Tuy hẳn hiểu rất rõ hoàn cảnh nhà Đại Hùng chắc chẳn không khá lầm, nhưng không ngờ lại đến mức độ này.

Rất nhanh, từ ngôi nhà nhỏ kia có một người trung niên chạy theo sau thanh niên kia. Từ xa ông nhìn thấy Giang Nguyên mặc quân trang cao ngất thì đôi mắt sáng lên, chạy nhanh sang bên này.

Người trung niên mặc bộ âu phục rất cũ kỹ, có điều nhìn có vẻ hiểu biết hơn những người bên cạnh rất nhiều rồi. Sau khi ông bước lên phía trước, cẩn thận nhìn Giang Nguyên một chứt, rồi lại nhìn lon trên vai Giang Nguyên, sắc mặt hơi run run.

Trong mắt ông lóe lên một tỉa nghỉ ngờ, sau đó liền đưa tay ra cười nói:

- Chào đồng chí... Tôi là Trưởng thôn của thôn Long Hương!

Vai Giang Nguyên hơi nghiêng ra sau, sau khi giơ tay làm kính lễ mới bắt tay trưởng thôn này, nói

- Chào đồng chí trưởng thôn, tôi là Giang Nguyên của Bộ tổng tham mưu ba quân chủng!

- A, chào cậu, cậu... Giang Nguyên?

Vị trưởng thôn này dường như bị quân lễ của Giang Nguyên làm cho hơi sửng sốt, bắt tay Giang Nguyên rồi cười khan nói hai câu khách sáo. Đột nhiên ông cảm thấy cái tên Giang Nguyên này hình như nghe rất quen.

- Giang Nguyên... anh ta chính là Giang Nguyên?


Vị trưởng thôn này còn chưa kịp phản ứng lại, người thanh niên sau lưng ông đã kêu lên thất thanh, nói:

- Là Giang Nguyên trên tivi đó hả?

Người thanh niên vừa nói xong, đám người đứng cách đó hai ba mét đều ồ lên một tiếng, nhìn chằm chẵm Giang Nguyên.

Còn trưởng thôn đang đứng bắt tay với Giang Nguyên đối diện sau khi sửng sốt một chút, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, nhìn chăm chằm Giang Nguyên dưới vành mũ một lúc, cuối cùng run giọng nói:

- Ngài... ngài thật sự là Giang Nguyên đớ?

Giang Nguyên nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó đưa tay lấy mũ lính xuống, căm trong tay, nói:

- Đúng, tôi chính là Giang Nguyên.

Cùng với đám đông vây quanh và được vị trưởng thôn này đi cùng, Giang Nguyên sải bước đi về phía nhà Đại Hùng.

Điều kiện gia đình Đại Hùng rất bình thường. Ít nhất trong trí nhớ, vì không muốn người khác quá chú ý, tiền gửi về mỗi tháng thông thường đều là ba ngàn

tệ, cho nên căn nhà của Đại Hùng trước mặt là một căn nhà ngói không lớn lắm, hơn nữa rõ ràng đã hơi cũ nát.

Giang Nguyên còn chưa bước vào đã thấy Trưởng thôn Lâm sãi bước đi vào trong phòng khách, vui mừng kêu lên:

- Lão Hà, lão Hà, chị dâu Khánh Vân... có tin của Chí Hùng rồi, có tin của Chí Hùng rồi.

Nghe giọng của Trưởng thôn Lâm, một người từ trong nhà nhanh chóng lao ra, chạy đến trước mặt Trưởng thôn Lâm, cầm lấy tay Trưởng thôn Lâm, run giọng nói:


- Chí Hùng? Chí Hùng ở đâu?

- Chị dâu Khánh Vân, đừng gấp, đừng gấp... Bên quân đội có người đến... Bên quân đội có người đến...

Trưởng thôn Lâm vội vàng quay đầu nhìn về phía Giang Nguyên vừa mới bước vào phòng khách.

- Bên quân đội có người đến? Bên quân đội có người đến...

Người phụ nữ được gọi là chị dâu Khánh Vân này. chụp lấy tay Trưởng thôn Lâm, run rẩy nhìn theo ánh mắt của Trưởng thôn Lâm, nhìn ra cửa phòng khách.

Bà nhìn thấy bóng người cao ngất đang bước vào cửa dưới ánh nẵng mặt trời, hai dòng lệ nóng bỏng từ rong đôi mắt chẳng biết đã theo gò má chảy xuống từ bao giờ.

- Khụ khụ... Người của quân đội đến đâu?

Lúc này, trong phòng lại truyền đến một giọng nói khàn khàn trầm thấp, một bóng người lưng còng, chống gậy, khẽ ho khan, từng bước từng bước từ bên trong đi ra.

Người phụ nữ kia nghe thấy giọng nói khàn khàn này thì không thèm hỏi gì, vội vàng lấy ống tay áo lau đi lệ trên mặt, sau đó xoay người, vội vàng tiến lên hai bước, đỡ bóng người lưng còng kia từ trong phòng chăm chậm bước ra.

Giang Nguyên đứng trong phòng khách, nhìn hai cụ già nương tựa vào nhau trong căn phòng tối lờ mờ, khuôn mặt đầy đau lòng và kích động, đôi mắt giấu dưới vành mũ cũng dần đỏ lên.

Bình Luận (0)
Comment