Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 462

- Đừng nhúc nhích!

Cảm nhận được mồ hôi trên trán Giang Nguyên bắt đầu đổ ra, cộng thêm lời nói của hắn, Tuyên Tử Nguyệt không khỏi đắc ý. Người này rốt cuộc đã không chống đỡ nổi nữa rồi sao? Vì thế lại càng gia tăng sức mạnh thêm vài phần.

Nhưng rồi cô nhận ra tình huống không ổn. Chính giữa hai chân bị kẹp của mình, tại sao lại xuất hiện thêm một thứ gì đó?

- Cái gì vậy?

Tuyên Tử Nguyệt lại dùng sức va chạm, chỉ cảm thấy thứ đó vừa mềm lại vừa cứng, hơn nữa đang dần lớn hơn lên thì phải. Trong lúc đang nghi hoặc, lại thấy gương mặt Giang Nguyên đỏ bừng, hơi thở càng lúc càng nặng nề.

- AI

Tuyên Tử Nguyệt nhận ra có chút không đúng. Sau khi ngẩn người, liền cúi đầu nhìn xuống chân của mình.

- Vị..Vị trí kia...A.

Cuối cùng cũng phát hiện được vật kia là gì, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng đỏ lên. Cái thứ đó...à do cô dùng sức mà gây nên sao?


Thấy Tuyên Tử Nguyệt thoáng đỏ mặt, Giang Nguyên cũng thở phào một hơi, thấp giọng nói:

- Mau buông tay, mau buông tay ra. ~Ờ..Ờ...

Tuyên Tử Nguyệt vội vàng gật đầu, nhưng khi hai người vừa mới buông tay ra, đột nhiên cảm thấy cách đó không xa có một luồng ánh sáng chớp lên.

Tuyên Tử Nguyệt và Giang Nguyên đều nhất tề quay lại, phát hiện cách khu rừng nhỏ không xa, ba người mặc đồng phục thể thao không biết có mặt từ lúc nào, hai người trong đó cầm điện thoại di động không ngừng chụp lại, người còn lại thì vẻ mặt hưng phấn lẫn kinh ngạc đứng nhìn.

Rõ ràng cả ba sinh viên này đều nhận ra hai người.

Nhìn thấy ba người, còn có điện thoại di động trong tay bọn họ, sắc mặt Giang Nguyên trầm xuống, lại cúi đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt dưới thân, đột nhiên phát hiện tư thế của bọn họ đúng là quỷ dị.

Tuyên Tử Nguyệt cũng kinh hoảng, nhìn động tác của mình, chân trái của cô đang gác trên lưng của Giang Nguyên, giống như...

Chờ hai người luống cuống đứng dậy, mới phát hiện ba người kia đã chạy mất.

- Anh...đều tại anh.


Lúc này, Tuyên Tử Nguyệt đã sớm không còn bình tĩnh nữa. Sau khi đứng dậy, liền vung tay đánh tới Giang Nguyên.

Cảm nhận được ngực của mình giống như bị một cây búa đập vào, Giang Nguyên cũng chỉ biết cắn răng tiếp nhận. Hắn biết, nếu bị người ta đăng lên mấy tấm ảnh kia, chẳng những hắn phải chịu sự soi mói, mà ngay. cả Phó hội trưởng Tuyên Tử Nguyệt cũng không tránh khỏi.

Mặc dù biết trốn không thoát, nhưng Giang Nguyên lại không nghĩ đến lửa lại lan nhanh như vậy. Xế chiều, khi hắn đi dạy, liền phát hiện được ngay từ cánh cổng trường, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.

Có người bội phục, có người ghen ghét, có người hâm mộ.

Điều này khiến cho Giang Nguyên có chút không quen. Trước kia, có lẽ cũng có người nhìn hắn như thế, nhưng bây giờ trong trường, bất luận người quen hay không quen đều nhìn hắn như vậy, hắn cảm thấy không được bình thường.

~ Xin chào Chủ nhiệm Vương.

Trong lúc đang rầu rĩ bước đi, hắn liền nhìn thấy Chủ nhiệm Vương từ trong khoa Trung y bước ra. Chủ nhiệm Vương có quen biết với lão gia tử nhà hắn và Hồ lão, Giang Nguyên tất nhiên là phải khách khí gật đầu chào hỏi.

- Ö, là Giang Nguyên hả?

Nghe tiếng Giang Nguyên chào, vốn đang không chú ý lắm, Chủ nhiệm Vương liền gật đầu chào lại, sau đó dừng bước, dùng tay vỗ vai Giang Nguyên, muốn nói rồi lại thôi. Vốn Chủ nhiệm Vương định nhắc nhở Giang Nguyên vài câu, nhưng nhớ đến chuyện xảy ra vào hai ngày trước, Chủ nhiệm Vương liên lắc đầu, không nói gì thêm. Chỉ là trong lòng âm thầm bội phục, sau đó cười nói:

~ Tiểu tử cậu, dù sao cũng phải chú ý đến ảnh hưởng một chút.

- Dạ, vâng..

Nghe được lời nói của Chủ nhiệm Vương, rồi nhìn vẻ mặt cổ quái của ông, Giang Nguyên tất nhiên là biết được đối phương đang suy nghĩ chuyện gì, đành mỉm cười gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment