Lúc này Viên Nhất Chương đang bị Viên Lập Lương dùng gậy quất vào bắp đùi. Phát hiện cha của y đến đánh y thật, Viên Nhất Chương gào lên. Y biết ông ngoại đang ở trong thư phòng, nhất định sẽ nghe được tiếng y kêu cứu.
Cho nên, rất nhanh y liền nhìn thấy được cứu tinh xuất hiện trong phòng khách. Nhìn thân ảnh quen thuộc nhưng uy nghiêm, tỉnh thần Viên Nhất Chương run lên, lớn tiếng cầu cứu:
- Ông ngoại, ông ngoại, ba cháu muốn đánh chết cháu. Ông ấy muốn đánh chết cháu.
Phó thủ tướng Vương nhìn Viên Lập Lương, sau đó nhìn bảo bối Viên Nhất Chương của mình, nhìn ánh mắt cầu cứu của y, đột nhiên bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
- Đánh, đánh thật mạnh cho ta.
- A, ông ngoại. Á, á...
- Ba, con không dám nữa. Con không ra ngoài nữa, con trở về phòng đây.
Mang theo một chút tuyệt vọng trở lại phòng, Viên Nhất Chương nằm lên giường, ánh mắt tràn đầy bi phẫn. Y không rõ tại sao ông ngoại lúc nào cũng yêu thương y lại không còn che chở cho y nữa. Hơn nữa, người cha chưa bao giờ đánh y lại xuống tay tàn nhẫn với y như vậy.
- Mẹ kiếp, không biết có phải ba mình không nữa?
Nhìn cái mông sưng vù, Viên Nhất Chương oán hận mắng một câu.
Sau khi mắng xong, Viên Nhất Chương mới cảm thấy hả giận được đôi chút, sau đó cảm giác nằm ở trên giường thật sự rất buồn bực, tiện tay cầm điều khiển mở tivi, vừa theo dõi vừa tự hỏi tại sao mọi chuyện đang rất tốt, đột nhiên lại biến thành như vậy?
Mặc dù Viên Nhất Chương là một người rất kiêu ngạo, nhưng không ngu ngốc. Chỉ là y vẫn tưởng rằng mấy ngày nay ba mẹ chỉ đang quản giáo y, nhưng bây giờ thấy được sự thật, rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận tình huống mà mình phải chịu.
- Giang Nguyên, tao nhất định sẽ cho mày đẹp mắt, mày cứ chờ đó cho tao.
Viên Nhất Chương lạnh lùng nói.
Nhưng y vừa nói nói chưa dứt câu, liền nhìn thấy một hình ảnh hiện lên trên màn hình tivi.
Một người mặc đồ trắng, giơ tay nhấc chân giống như trên phim, tạo thành một hình ảnh máu tanh.
- Bác sĩ Giang Nguyên, anh hùng Lỗ Sơn, tiếng đồn đúng là không sai. Tôi nghĩ cậu ấy hẳn xuất thân từ bộ đội đặc chủng.
Giọng nói trên tivi chậm rãi truyền đến.
Nhìn người nào đó đang khoe khoang trên màn hình, Viên Nhất Chương bỗng dưng ôm lấy bụng của mình. Lúc này y cảm thấy dạ dày của mình bắt đầu co rút.
Có đôi khi, bóng ma tâm lý thật đáng sợ. Trong đầu Viên Nhất Chương không ngừng hiện lên cảnh tượng hộc máu của người kia, vừa ôm bụng vừa cảm giác dạ dày thật đau đớn.
- Giang Nguyên đáng chết!
Mặc dù thầm mắng trong lòng, nhưng sự sợ hãi trong lòng y lại càng lúc càng đậm. Vẻ oán độc vừa rồi biến mất vô tung.
Giang Nguyên ôm một chồng bệnh án đưa cho y tá, lúc này cũng nhìn thấy rất nhiều bác sĩ và y tá đang đứng trước một màn hình tivi, cũng tò mò bước lại gần, rốt cuộc cũng nhìn thấy đoạn video này.
Trong lúc hắn đang cau mày thưởng thức tư thế anh hùng của mình, mũi đột nhiên ngứa lên, hắt xì hai cái, khiến cho các bác sĩ và y tá đang hưng phấn xem tivi phải quay lại.
- Khu, thật xấu hổ quá, bị cảm, bị cảm.
Nhìn ánh mắt của mọi người, chỉ thiếu không nâng hắn lên mà thôi, Giang Nguyên ho khan hai tiếng, bỏ lại một câu rồi vội vàng chạy trối chết.
- Trưởng phòng, ngài có biện pháp khống chế đoạn video kia không? Nếu cứ như vậy, tôi không thể tiếp tục. làm việc ở bệnh viện được nữa, mà trở thành gấu mèo. cho người ta chiêm ngưỡng mất.
Trốn trong phòng làm việc không dám ra, Giang Nguyên gọi điện thoại cho Dương Vân Dương.
- Haha...
Nghe giọng nói buồn bực của Giang Nguyên, Dương Vân Dương không nhịn được mà phá lên cười, sau đó nói:
- Giang Nguyên, cũng đành chịu thôi. Nó không đi ngược lại nguyên tắc, Cục tuyên truyền cũng không thể nhúng tay. Hơn nữa tôi lại không quản bên đó.
- Vả lại, tôi nghĩ cấp trên cũng sẽ không đồng ý. Bọn họ hẳn rất thích nhìn thấy cảnh tượng này. Nên biết rằng, lúc trước vì muốn tuyên truyền cho cậu, cục Tuyên truyền đã mất không ít khí lực. Bây giờ được miễn phí, cậu nghĩ bọn họ chịu đứng ngoài cuộc sao?
- Mà thôi, cậu cứ kiên nhẫn một chút. Qua được giai đoạn này thì sẽ ổn.
Nghe tiếng cười của Dương Vân Dương, Giang Nguyên thật sự là rất buồn bực.
- Tuyên Tử Nguyệt rốt cuộc chạy đi đâu nhỉ? Làm sao mà tôi ăn nói với Tê gia đây?
Cha của Tuyên Tử Nguyệt, Tuyên Năng đang tức giận nói với một người phụ nữ trung niên có vài phần giống Tuyên Tử Nguyệt.
- Tôi làm sao mà biết? Ông không phải không biết tính tình của nó sao? Nó cái gì cũng không mang, cứ như vậy mà bỏ đi. Tôi biết hỏi ai đây?
Người phụ nữ trung niên cũng không chịu lép vế, nói.