Cung nữ bị hỏi thì ngẩn ra một chút, rồi vội vàng đáp:
“Hồi bẩm Thần phi nương nương, đúng là Dương Tiệp dư cũng có mời Thục phi nương nương, chỉ là Thục phi hiện đang phụ trách lục cung, công vụ bận rộn, e là không có thời gian.”
Nghe vậy, Nhan Tịch Lam khẽ cười, dịu giọng bảo:
“Thục phi đã không rảnh, bản cung đương nhiên phải thay mặt đến góp vui. Nghĩ đến cây hải đường mà bệ hạ ban tặng, hẳn là quốc sắc thiên hương.”
Cung nữ kia có vẻ không ngờ Nhan Tịch Lam sẽ đồng ý tham dự, nghe được câu trả lời của nàng thì sửng sốt, rồi lắp bắp đáp ứng, vội vàng rời đi.
Chờ cung nữ rời khỏi, Tố Ngọc liền nhíu mày, không hiểu hỏi:
“Nương nương, Dương Tiệp dư và Thục phi vốn thân thiết, người trước giờ đâu có qua lại gì với nàng ta.
Nhìn dáng vẻ cung nữ ấy, tám phần chẳng phải thật lòng mời người, chỉ là không tiện bỏ qua người thôi.
Bằng không, nào có chuyện chỉ gửi thiệp trước một ngày?
Nếu người muốn ngắm hải đường, trong cung chỗ nào chẳng có, cần chi phải chen chúc với mấy người ấy?”
Nhan Tịch Lam nghe vậy thì chỉ cười khẽ, thản nhiên đáp:
“Chính vì Dương Tiệp dư thân thiết với Thục phi, nên ta mới muốn đi một chuyến.
Ta trốn trong điện Hợp Hoan đủ lâu rồi, cũng phải đúng lúc để lộ chút sơ hở, mới có thể dẫn rắn ra khỏi hang.
Huống hồ, ngày này được chọn cũng thật đúng lúc…”
Tố Ngọc nghe xong vẫn ngơ ngác, đếm ngón tay một hồi vẫn không hiểu rốt cuộc ngày gì mà gọi là “đúng lúc”.
Hôm sau, Nhan Tịch Lam không dậy sớm chải chuốt, chỉ mặc một bộ xiêm y thường ngày, chơi với Chi Ninh một lúc, đến khi sắp đến giờ mới qua loa cài vài cây trâm, rồi cứ thế mặt mộc mà lên đường.
Đi dự tiệc Hồng Môn, nếu ăn mặc quá chỉn chu, cuối cùng lại hóa thành vướng víu.
Khi đến điện Lan Lâm – nơi Dương Tiệp dư ở – vừa bước xuống bộ liễn, đã nghe trong điện vang lên những tràng cười rôm rả.
Nhan Tịch Lam vịn tay Tố Ngọc, bước chậm rãi vào trong.
Điện ngủ của Dương Tiệp dư vốn chẳng nhỏ, nhưng hôm nay phi tần hậu cung tụ họp đông đủ, chen chúc đến nỗi suýt nữa chẳng còn chỗ để đặt chậu hải đường Tây phủ.
Các phi tần đang vui chuyện, nghe báo Thần phi giá lâm, đành bỏ ly đặt đũa, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Nhan Tịch Lam nhìn cảnh ấy, trong lòng không khỏi bật cười thầm.
Cả điện đầy phi tần, duy chỉ có một người vẫn ung dung ngồi tại chỗ — chính là vị Thục phi nương nương “e là không rảnh” ấy.
Hôm nay nàng ta ăn vận lộng lẫy, khoác y phục đỏ thẫm, đầu cài đầy trâm vàng ngọc biếc, vốn là tiệc do Dương Tiệp dư làm chủ, mà lại hóa thành khách át chủ, độc chiếm vị trí bên cạnh chậu hải đường.
Nhan Tịch Lam liếc nhìn Bạch Ức Tiêu, cười thầm trong bụng — con rắn ngốc này rốt cuộc cũng ngoan ngoãn chui ra khỏi hang.
Có lẽ đã uống mấy chén, mặt Bạch Ức Tiêu đỏ hây hây.
Nhan Tịch Lam đi ngang qua nàng ta rồi ngồi xuống, không hề hành lễ, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Thị nữ bên cạnh Bạch Ức Tiêu có vẻ không vui, nhưng nàng ta chẳng để tâm, lại còn cười tươi sai người rót rượu cho Nhan Tịch Lam, nhìn qua có vẻ rất nhiệt tình.
Lại thêm vài chén rượu vào bụng, sắc xuân trên mặt Bạch Ức Tiêu càng đậm, ánh mắt mơ màng, bước chân loạng choạng đến gần, kéo tay Nhan Tịch Lam, giọng líu ríu mà cao vút:
“Thần phi muội muội , cuối cùng muội cũng chịu ra ngoài rồi.
Từ ngày được phong phi đến giờ, ngày nào cũng trốn trong điện Hợp Hoan, khiến các tỷ tỷ như bọn ta lo lắng không yên.
Người không biết còn tưởng chúng ta đã đắc tội gì với muội đấy.”
Nhan Tịch Lam chỉ khẽ cười lấy lệ, lặng lẽ rút tay về.
Bạch Ức Tiêu lại sán tới, nhìn nàng, nửa cười nửa không:
“Nãy các tỷ muội còn đang nói về muội đấy, ai cũng bảo Thần phi muội muội xuất thân danh môn, là tiểu thư dòng chính của phủ Yến Quốc công, lại là muội muội ruột của tiên hoàng hậu, được phong Thần phi thật chẳng có gì sai.
Lúc mới nhập cung chỉ làm cung nữ bên cạnh tiên hoàng hậu, thật đúng là ấm ức cho muội rồi.
Nghĩ lại, chẳng phải do Bạch gia chúng ta mà muội phải chịu thiệt sao?”