Lời lẽ độc địa cứ thế tuôn ra, Tố Ngọc không chịu nổi nữa, toan lên tiếng ngăn lại thì bị Nhan Tịch Lam liếc mắt ngăn cản.
Nàng mỉm cười nâng chén rượu, khẽ nhấp một ngụm.
Rượu cay xộc thẳng vào cổ họng, thiêu đốt dạ dày, nàng đặt chén xuống, quay sang Thục phi cười dịu dàng:
“Bạch tỷ tỷ thật thích ôn chuyện cũ, trách sao Hoàng thượng không ưa. Bao nhiêu năm rồi mà tỷ vẫn không chịu buông.”
Bạch Ức Tiêu nghe xong, mắt càng đỏ hơn, tay run lên rồi ném mạnh chén rượu xuống đất, vỡ tan tành.
Nàng đưa ngón tay thon dài chỉ thẳng vào Nhan Tịch Lam, nghiến răng ken két:
“Buông sao được! Năm đó nếu không phải Yến phủ làm loạn, làm nhục nhà họ Bạch ta, tam ca ta đâu đến nỗi bị đả kích mà bệnh nặng không dậy nổi, cuối cùng yểu mệnh!”
Dương Tiệp Dư giả vờ hốt hoảng đưa khăn che miệng, như thể sợ chính mình bật ra tiếng thét.
Nhan Tịch Lam cười lạnh, cúi đầu nghịch chén rượu trong tay, giọng lặng lẽ:
“Thục phi nương nương nên cẩn trọng lời nói, đừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu phủ Yến quốc công.
Năm đó chính là nhà họ Bạch thất lễ trước, phụ thân ta mới tức giận buột miệng nói vài câu, nào ngờ đến tai tỷ lại biến thành chuyện phủ Yến quốc công sỉ nhục Bạch công tử?
Tỷ chưa từng nghe sao? - là Bạch tướng quân ép công tử làm việc riêng, công tử không theo, khó vẹn hiếu trung, mới bị dồn đến mức.....”
Chưa nói hết câu, Bạch Ức Tiêu đã giật lấy bình rượu trên bàn, không nói không rằng dốc thẳng lên đầu Nhan Tịch Lam.
Từng dòng rượu chảy ướt đẫm tóc tai, xiêm y.
Trong điện lập tức im phăng phắc.
Bạch Ức Tiêu cười khẩy, ném bình rượu xuống đất, mảnh sứ vỡ tung tóe.
Dương Tiệp Dư cũng không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng.
“Nhan Tịch Lam, người nên cẩn thận lời nói là ngươi, đừng tưởng có được ân sủng của Hoàng thượng là có thể lộng hành.
Bình rượu hôm nay, coi như bổn cung cảnh cáo ngươi.
Từ nay về sau, nếu ngươi dám nhắc đến phủ Tướng quân, dám vu khống phụ thân ta, bổn cung sẽ khiến ngươi và cả phủ Yến quốc công trả giá.”
Nhan Tịch Lam cắn chặt môi, nuốt nhục vào lòng, đôi mắt đỏ rực.
Bạch Ức Tiêu liếc nhìn nàng, cười nhạt đứng dậy, tà váy đỏ quét ngang mặt Nhan Tịch Lam, như một cái tát giáng xuống giữa hội yến.
Sau khi Bạch Ức Tiêu rời đi, Dương Tiệp Dư lại làm bộ làm tịch tiến lên, tỏ vẻ ân cần đưa khăn lau mặt cho nàng, chẳng hề kiêng kỵ móng tay dài cào rát cả da mặt người khác.
“Thần phi nương nương, người bên Hợp Hoan điện tới đón rồi.
Nương nương cũng mệt rồi, hôm nay chơi vui cũng đủ, thần thiếp không dám giữ lại nữa.”
Giọng nàng mềm như lụa, nhưng nghe vào tai Nhan Tịch Lam lại buồn nôn.
Nàng hất tay ra, Dương Tiệp Dư kinh hãi kêu một tiếng, khăn tay rơi xuống đất, vội vàng quỳ xuống cầu xin.
Người ngoài không hiểu, chỉ nghĩ Thần phi giận cá c.h.é.m thớt, xôn xao bàn tán.
Tố Ngọc không chịu được nữa, vội đỡ chủ tử rời khỏi, vừa ra đến điện đã phát hiện – không có ai từ Hợp Hoan điện tới đón. Ngay cả bộ liễn cũng không thấy bóng dáng.
Tố Ngọc luống cuống định đi tìm thì bị Nhan Tịch Lam giữ lại:
“Không sao, đi bộ về cũng được.”
Tố Ngọc nghẹn ngào không chịu, nhất quyết muốn đi tìm kiệu, nhưng tìm khắp nơi không thấy. Cuối cùng, nàng bật khóc.
Nhan Tịch Lam kéo tay nàng, lắc đầu:
“Đồ ngốc, đừng khóc. Chúng ta đi thôi, ở đây thêm nữa, chẳng qua để người ta chế giễu.”
Tố Ngọc gật đầu, nâng thẳng lưng, không để lộ chút yếu thế nào.
Nhan Tịch Lam thấy vậy, lòng dịu lại, cũng ngẩng cao đầu, cùng nàng rảo bước trở về.
“Ngươi không hiểu, đúng không? Tại sao hôm nay ta nhất định phải đi dự yến, để rồi chuốc lấy nỗi nhục này?”
Tố Ngọc khựng lại, liếc nhìn nàng, rồi gật đầu.
Nhan Tịch Lam khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn mây bay xa xa:
“Trong cung, không có bí mật nào là vĩnh viễn.
Ta và ca ca Thiếu An từng có hôn ước, chuyện đó sớm muộn cũng bị lộ. Thay vì để người khác lợi dụng, chi bằng ta tự tay vạch trần.
Sau cơn giông, ta sẽ không còn nhược điểm để bị bóp chặt nữa.”
“Nhưng... nương nương, giông bão này, thật sự sẽ qua sao?”
Nhan Tịch Lam quay lại nhìn nàng, ánh mắt vững chãi, khóe môi khẽ cong:
“Sẽ qua, Tố Ngọc. Chỉ cần ta vẫn còn là Nhan Tịch Lam, thì sẽ không ai dìm được ta.”
Vì tỷ tỷ.
Vì Chi Ninh.
Vì người mà nàng từng khắc cốt ghi tâm – Thiếu An ca ca.