Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ

Chương 26

Một buổi sáng, mấy nội thị thân cận bên hoàng thượng bất ngờ xông vào điện Phi Hương, ôm đi một đống sổ sách kế toán. 

Bạch Ức Tiêu khóc lóc chạy theo van xin, vẫn không ngăn nổi.

 

Hôm sau, Tạ Quân liền hạ thánh chỉ — phế bỏ quyền chưởng quản hậu cung của Thục phi, thu hồi Phượng ấn, cấm túc một tháng, phạt lương cả năm.

Tin vừa truyền, lục cung chấn động.

 

Nhan Tịch Lam từ trước đã có sắp đặt, nên khi các phi tần còn chưa hay biết đầu đuôi, nàng đã nhận được toàn bộ nội tình từ người của mình bên cạnh Tạ Quân.

 

Bên ấy nói — Bạch Ức Tiêu tốn không ít tâm tư để giữ chân hoàng thượng, bởi đang trong thời kỳ để tang Hoàng hậu, nên chẳng dám phô trương, chỉ dồn tâm sức vào tiệc tối. 

Dù món ăn không thể vượt lễ chế, nhưng mâm bàn vẫn vô cùng thịnh soạn, toàn là sơn hào hải vị, rồng can phượng tủy, ngay cả đầu bếp cũng là nàng ta bỏ tiền riêng ra mời về từ ngoài cung.

 

Nhưng nàng ta không ngờ, chính bàn tiệc khiến hoàng thượng hài lòng đêm ấy, lại trở thành gốc rễ tai họa sau này.

 

Hôm đó, khi đang xử lý chính sự ở điện Tuyên Chính, Tạ Quân bất chợt nhớ tới món canh vi cá đêm đó, liền thuận miệng bảo Thượng thiện giám làm lại.

 

Ai ngờ bên Thượng thiện giám nghe xong đều bối rối. 

Một hồi lâu mới có người run rẩy bẩm báo — món canh vi cá kia, từ ninh nước cho đến chế biến, phải mất đến năm ngày công phu, dù dốc toàn lực, cũng không thể trong nửa canh giờ mà dâng được.

 

Tạ Quân nghe thế, mặt lập tức sa sầm. 

Không phải vì món canh kia, mà vì hắn chợt nhận ra — một món canh mà tốn ngần ấy sức người và của cải, thật sự quá xa xỉ.

 

Từ ngày lên ngôi đến nay, hắn luôn đề cao tiết kiệm, hậu cung càng phải kiêng kị xa hoa. 

Khi xưa Nhan Sơ Tịch còn sống, luôn tuân thủ quy củ, chưa từng vượt lễ. 

Sau này Bạch Ức Tiêu tiếp quản Phượng ấn, ngoài mặt càng khắt khe, tài chính năm nào cũng có dư.

 

Nếu thật sự như vậy — thì món canh vi cá kia, từ đâu mà có?

 

Tạ Quân sinh nghi, lập tức hạ lệnh mang toàn bộ sổ sách trong điện Phi Hương đến kiểm tra. 

Mọi việc xảy ra quá nhanh, Bạch Ức Tiêu không kịp che đậy. 

Sổ vừa vào cung Tuyên Chính, chưa đến một ngày đã bị tra ra sơ hở.

 

Thì ra, nửa năm qua, lục cung đều phải thắt lưng buộc bụng, mà số tiền tiết kiệm được lại chẳng hề nhập kho quốc khố, mà âm thầm đổ cả về điện Phi Hương, để một mình Thục phi tiêu xài. Đặc biệt là điện Hợp Hoan — từng chịu lệnh giảm phân nửa lương bổng theo đề nghị của Thục phi, nhưng từ sổ sách lại thấy, ngay cả phần còn lại cũng bị âm thầm bòn rút.

 

Tạ Quân nhìn sổ sách, mắt đỏ rực, hai tay run lên. Hắn thật muốn đem cả sổ mà ném vào mặt Bạch Ức Tiêu, cho nàng thấy hết tội lỗi của mình.

 

Sinh nhật Thục phi, trên bàn là canh vi cá giá nghìn vàng, còn đến lượt Nhan Tịch Lam — cả điện Hợp Hoan chỉ được ban thêm một cân bột mì trắng.

 

Tạ Quân nhắm mắt, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh: bát mì nhỏ nhỏ ấy, là phần Chi Ninh ăn dở, còn nàng thì ôm bát, gương mặt ánh lên vẻ mãn nguyện dịu dàng.

 

Nhan Tịch Lam sinh cùng ngày cùng giờ với tỷ tỷ, nhưng ngày sinh của người sống, còn thê lương hơn cả ngày giỗ của người đã khuất.

 

“Nếu không phải trẫm đột nhiên muốn ăn canh vi cá… nàng còn định nhẫn nhịn đến bao giờ đây.”

 

Lồ ng n.g.ự.c Tạ Quân nhói lên, chẳng thể nghĩ thêm được nữa.

 

Tới chiều, Phượng ấn tinh xảo nhỏ nhắn kia đã được nội thị thân cận của hoàng thượng đích thân mang tới điện Hợp Hoan. 

Nhan Tịch Lam lãnh chỉ tạ ơn, sắc mặt bình thản, không lộ mừng lộ giận. 

Đợi mọi người lui hết, nàng mới mở hộp gấm, cầm lấy khối ngọc tinh mỹ trong tay, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, môi khẽ nhếch.

 

Tạ Quân sao biết được — nàng đã sớm ngấm ngầm sắp xếp với Thượng thiện giám.

 

Lưỡi của hoàng thượng quý giá vô ngần. 

Nàng đoán, sớm muộn hắn cũng sẽ nhắc lại món ăn ở điện Phi Hương. 

Dù là canh vi cá hay lưỡi phượng xào, chỉ cần hắn mở miệng, Thượng thiện giám ắt sẽ bó tay chịu thua.

 

Thay vì để Tố Ngọc đi cáo trạng, chi bằng để chính hoàng thượng tự phát hiện ra sự xa hoa của điện Phi Hương, như vậy mới khiến việc xử lý Thục phi danh chính ngôn thuận, nàng nắm Phượng ấn cũng đường đường chính chính, không ai dám dị nghị.

 

Mấy tháng ẩn nhẫn chịu đựng của nàng, cuối cùng cũng khơi dậy sự áy náy và đền bù nơi Tạ Quân.

 

Phượng ấn này — vốn là vật nàng quyết phải đoạt được cho bằng được.

Bình Luận (0)
Comment