Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ

Chương 37

Từ trước đến nay, hắn chưa từng như vậy với Nhan Sơ Tịch. Nhưng đối diện sự yếu đuối và bất lực của Nhan Tịch Lam, hắn ngày càng lún sâu, không thể tự thoát.

 

“Bệ hạ... tối nay, người có thể ở lại với thiếp một đêm được không?”

 

Tạ Quân nghe nàng thì thầm cầu xin, hơi thở lập tức rối loạn, siết chặt lấy nàng, cúi đầu đáp khẽ bên tai:

“Cả ngày hôm nay , trẫm đều ở bên nàng.”

 

Nghe được câu ấy, Nhan Tịch Lam cuối cùng cũng mỉm cười, khẽ nghiêng đầu tựa lên vai Tạ Quân.

 

Tạ Quân quả không thất hứa, cả một ngày đều ở bên nàng. 

Đế phi cùng nhau dùng bữa trưa trong điện Tuyên Chính, đến xế chiều thì về điện Hợp Hoan, cùng chơi đùa với Chi Ninh suốt buổi.

 

Bên ngoài điện Hợp Hoan, điện Phi Hương và phủ Đại tướng quân thay nhau phái người đến cầu kiến, nhưng chẳng cung nhân nào dám truyền lời với Tạ Quân.

Bạch Ức Tiêu và Bạch Lĩnh Võ chỉ đành cắn răng chịu đựng, thấp thỏm trong chờ đợi suốt một ngày dài. 

Cảm giác đó, chẳng khác nào bị thiêu đốt giữa địa ngục vô biên, khổ sở đến cùng cực.

 

Trời tối, Nhan Tịch Lam và Tạ Quân cùng nhau dỗ Chi Ninh ngủ. 

Những ngày gần đây, Chi Ninh hiếm khi được gặp phụ hoàng, nên càng lưu luyến, cứ níu lấy áo hắn không chịu buông.

Tạ Quân vừa dỗ vừa trách yêu, nhưng nét mặt thì tràn đầy yêu thương. 

 

Chi Ninh thuở nhỏ nhút nhát, rất ít khi làm nũng với hắn. 

Nhưng từ khi được Nhan Tịch Lam chăm sóc, con bé ngày càng hoạt bát lanh lợi, tình cảm với phụ hoàng cũng thân thiết hơn, khiến hắn càng thêm thương yêu không nỡ rời xa.

 

Nhan Tịch Lam mỉm cười nhìn cha con bọn họ vui đùa, nhưng ánh mắt lại luôn dõi về phía cửa. 

Một lát sau, Tố Ngọc vội vã bước đến, lặng lẽ đưa nàng một ánh mắt. Nhan Tịch Lam khẽ cười, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

 

“Nương nương, Thục phi vừa trốn khỏi điện Phi Hương. 

Nghe nói đêm nay bệ hạ ở lại điện Hợp Hoan, nàng ta liền chạy đến, đang ầm ĩ đòi gặp bệ hạ.”

 

Ý cười trên gương mặt Nhan Tịch Lam dần phai, nàng siết lấy tay Tố Ngọc, giọng lạnh lẽo, thoáng châm chọc:

 

“Tính ra cũng có gan đấy. Ta còn lo vì đứa bé trong bụng, nàng ta sẽ nhịn hết mọi chuyện, chẳng kêu chẳng khóc cơ. 

Mà đã nhịn không được rồi thì... cũng đáng đời, hôm nay lại phải chịu thêm một kiếp nạn nữa.”

 

Tố Ngọc nhìn sắc mặt chủ tử, lòng thoáng run lên, như chợt hiểu ra điều gì. Nàng chưa kịp nghĩ sâu, đã vội cản bước Nhan Tịch Lam.

 

“Nhị tiểu thư, người định làm gì vậy?”

 

Nhan Tịch Lam nhìn nàng, không nói một lời. 

 

Nhưng Tố Ngọc là người hiểu nàng nhất. Chính bởi nàng im lặng, Tố Ngọc lại càng chắc chắn—việc nàng sắp làm, có thể sẽ khiến bản thân tổn thương.

Nghĩ đến đây, Tố Ngọc mềm nhũn chân, quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy chân nàng, khẽ khàng khẩn cầu:

 

“Nương nương, đừng làm vậy... 

Tố Ngọc xin người, cầu xin người đừng làm tổn thương chính mình. Không đáng đâu. 

Thục phi nhất định sẽ chịu quả báo, không đáng để người lấy thân ra dàn trận.”

 

Giọng Tố Ngọc rất nhỏ, nhưng từng câu từng chữ đều khẩn thiết. Nhan Tịch Lam phải quay đi, không dám đối diện nàng.

Hai người cứ giằng co như vậy, bỗng dưng, Nhan Tịch Lam quay người lại, ngay trước mặt bao cung nhân, tát Tố Ngọc một cái như trời giáng.

Tố Ngọc không kịp tránh, ngã lăn ra đất, má lập tức sưng đỏ.

 

Nhan Tịch Lam giơ tay chỉ thẳng vào nàng, giận dữ quát:

 

“Giờ đến ngươi cũng dám trái lời bổn cung sao? 

Là bổn cung nuông chiều ngươi quá mức, mới để ngươi hỗn xược đến thế. 

Đêm nay, bổn cung sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời. 

Người đâu, lôi Tố Ngọc vào phòng tai vách mỏng mà giam lại, bắt nàng ta quỳ suốt đêm tỉnh ngộ. Trời sáng mới được thả.”

 

Các cung nữ xung quanh không dám trái lệnh, đành cắn răng tiến lên, kéo Tố Ngọc đi.

 

Nhan Tịch Lam hít sâu một hơi, bước tới trước cửa điện. 

Hai hàng nội thị đứng hai bên mở rộng cửa, nàng vừa ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt sắc như d.a.o của Bạch Ức Tiêu.

 

Đêm nay, điện Hợp Hoan sẽ dậy sóng.

Nàng không muốn để Tố Ngọc cuốn vào nữa.

Có thể bảo vệ được người nào thì hay người đó.

Bình Luận (0)
Comment