Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ

Chương 45

24.

“Nương nương, người còn nhớ đầu năm Nguyên Khang năm thứ hai, thương nhân vùng Giang Nam là Nhậm Thế Kiệt vì mua quan tước mà bị bệ hạ đích thân ban lệnh tịch thu gia sản, lưu đày biên ải không?”

 

Nhan Tịch Lam chau mày hồi tưởng một lát, rồi chậm rãi gật đầu. 

Mặc Trâm thấy vậy, liền hít sâu một hơi, từng chữ từng lời hỏi:

 

“Vậy nương nương có biết, sản nghiệp của Nhậm Thế Kiệt cuối cùng đã rơi vào tay ai?”

 

Nhà họ Nhậm ba đời làm thương buôn, giàu nứt đố đổ vách, thế nhưng số bạc trắng thực sự nộp vào quốc khố chỉ chưa tới vài nghìn lượng.

 

Tài sản chính của Nhậm Thế Kiệt, từ trước khi triều đình ra tay, đã âm thầm được chuyển hết về kinh, kẻ thu nhận số của cải khổng lồ ấy, dĩ nhiên chính là người đã bí mật thông báo trước cho hắn.

 

Trong thành Trường An năm ấy, người có gan tiết lộ thiên cơ, lại có thế lực khuynh đảo triều đình, nuốt trọn tài sản nhà họ Nhậm, ngoài Bạch Lĩnh Vũ ra, không còn ai khác.

 

Theo lời Mặc Trâm, trước khi triều đình hạ chỉ, Nhậm Thế Kiệt đã cho chia mấy chục vạn lượng bạc trắng, chở bằng thuyền, lén đưa từng đợt về Trường An. 

 

Con cái hắn đều bị lưu đày, chỉ có một nam một nữ do tiểu thiếp sinh ra được đưa đến kinh thành, giao phó cho Bạch Lĩnh Vũ chăm lo.

 

Bạch Lĩnh Vũ sai quản gia trong phủ nuôi dưỡng hai đứa bé, còn mình thì thản nhiên hưởng dụng cả đống bạc trắng, thái độ vô cùng ngạo mạn.

 

Có điều, hắn quá tự phụ, chuyện trắng trợn như thế lại làm một cách lộ liễu, đến mức Bạch Thiếu An cũng chẳng buồn giấu.

 

Năm ấy, phía Tây Bắc gặp tuyết lở, mùa xuân bị chậm, bệ hạ muốn xuất bạc cứu nạn, nhưng quốc khố cạn kiệt. 

Bạch Thiếu An cùng bệ hạ ngày đêm lo liệu, vẫn không sao gom đủ bạc phát chẩn.

 

Một hôm, Bạch Thiếu An về phủ sớm, vừa bước vào đại tướng quân phủ thì thấy quản gia đang dẫn một đoàn nữ nhân bước vào. 

 

Chàng dừng bước hỏi thăm, mới biết đây là đám kỹ nữ mà phụ thân vừa mới mua từ Dương Châu về, có người xuất thân danh giá, có người là đầu bảng kỹ viện, người nào người nấy đều trẻ trung diễm lệ, giá mỗi người đều không dưới năm trăm lượng.

 

Trời vừa sang xuân, thành Trường An còn chưa tan hết giá rét, mà đại tướng quân phủ lại ngập tràn hương sắc. 

 

Bạch Thiếu An nhìn cảnh ấy, trong lòng lửa giận bùng lên, lập tức xông vào thư phòng phụ thân, chỉ trích ông ta lộng quyền, làm hại xã tắc.

 

Bạch Lĩnh Vũ nổi trận lôi đình, nhưng Bạch Thiếu An không hề nhượng bộ, ép ông ta trong mười ngày phải giao nộp toàn bộ sản nghiệp của Nhậm Thế Kiệt về quốc khố. 

Nếu không, chàng sẽ lấy danh nghĩa vì dân, tố cáo ông ta nhận hối lộ, xâm phạm công quỹ.

 

Bạch Thiếu An nói, Tây Bắc giá rét chưa tan, ruộng đồng chưa cày, nạn đói sắp ập đến. 

Vậy mà phụ thân lại dửng dưng thê thiếp đầy nhà, chẳng màng trăm họ. 

Một lời nói ra, khí phách lẫm liệt, không chừa một chút mặt mũi nào cho Bạch Lĩnh Vũ, nói xong liền phủ tay áo bỏ đi.

 

Bạch Lĩnh Vũ mặt lạnh như băng, ra lệnh đóng cửa viện, bắt Bạch Thiếu An lại, đè xuống đất mà đánh. 

Chính tay ông ta đạp lên mặt con trai, giày xéo từng cú một, mồm mắng miệng chửi. 

 

Ông ta nói, Bạch Tam Lang to gan, dám đe dọa ông ta, nhưng Bạch Tam Lang quên rồi sao, nếu không mang họ Bạch, nếu không phải ông ta là đại tướng quân, thì Bạch Thiếu An còn có chỗ đứng ở Trường An này sao?

 

Gương mặt Bạch Thiếu An bị đá nát, m.á.u chảy lênh láng, nhưng Bạch Lĩnh Vũ vẫn chưa chịu dừng tay, còn bắt người phạt thêm ba mươi trượng.

 

Đánh xong, ông ta sai người kéo Thiếu An về phòng giam, không cho gọi thái y, bắt hắn phải nếm trải đau đớn, để hiểu thân phận, để biết nghe lời.

 

Mấy năm qua, danh tiếng Bạch Thiếu An ngày càng lớn, đường quan lộ cũng thênh thang, càng ngày càng không thuận theo Bạch Lĩnh Vũ. 

 

Từ chuyện ngăn cản Bạch Ức Tiêu nhập cung, đến việc cố chấp cưới tiểu thư phủ Yến Quốc công, gần đây lại hay trái lời phụ thân trên triều, hôm nay còn dám công khai chống đối, Bạch Lĩnh Vũ không nhịn được nữa. 

 

Ông ta nói, ông ta còn tám người con trai, thiếu Bạch Tam Lang cũng chẳng sao.

Trong mắt ông ta, con cái là phải biết nghe lời. 

 

Tài năng hay phẩm hạnh chẳng có nghĩa lý gì nếu không biết phục tùng. 

Một đứa con bất hiếu, thì chẳng khác gì chó hoang ngoài phố.

 

Bạch Thiếu An nằm trong phòng giam suốt một đêm, thân thể nóng như lửa đốt, mê sảng liên miên, cứ gọi tên Nhan Tịch Lam và bệ hạ.

Ai cũng tưởng hắn không qua nổi đêm ấy, vậy mà hắn vẫn gắng gượng tới hừng đông.

 

Chính vì hắn cứng cỏi như thế, nên mới khiến Bạch Thiếu Khang sợ hãi.

Tên này vốn hồ đồ, hành xử bốc đồng. Vừa nghe Bạch Thiếu An dọa sẽ tố cáo, trong lòng đã loạn. 

 

Hắn những năm qua hoang phí vô độ, sổ sách trong phủ bị hắn lấy bừa, không còn đồng dư nào nữa, vừa khéo, nhờ đống tiền của Nhậm Thế Kiệt, hắn mới lấp được chỗ thiếu.

 

Nếu Bạch Thiếu An ép giao nộp, chẳng những hắn bị bại lộ, mà cả chuyện ăn tiêu hoang phí cũng bị phụ thân phát hiện.

 

Bạch Lĩnh Vũ vốn chẳng ưa gì hắn, nếu lại bị vạch mặt, e rằng kết cục chẳng khá hơn Bạch Thiếu An là bao.

Trong cơn hoảng loạn, Bạch Thiếu Khang quyết định ra tay trước, cho Bạch Thiếu An “đổ bệnh” mà chết.

 

Ngày hôm sau, hắn lên phố tìm đại phu lang băm, mua về vài thứ thuốc tạp nham, lại lén mua thêm hai lượng thạch tín, đưa cho gia nhân sắc thuốc, bỏ độc vào.

 

Gia nhân không dám làm, bị hắn đánh một trận. Nhưng hắn cũng chẳng dám tự tay, cuối cùng chỉ còn cách đi cầu xin Bạch phu nhân.

 

Bạch phu nhân lúc đầu kinh hãi, kiên quyết từ chối, nhưng vì thương con trai, lại ghét Thiếu An, bị hắn năn nỉ mãi cũng mềm lòng, đành tự mình mang thuốc độc đến cho Thiếu An uống.

 

Bạch Thiếu Khang cùng Bạch phu nhân lôi kéo lâu như vậy, đã sớm không che giấu được bí mật gì. 

 

Những người trong phủ thấy Bạch phu nhân ôm bát thuốc qua hành lang, đều đoán được phần nào nhưng không một ai đứng ra ngăn cản, kể cả Bạch Lĩnh Vũ nghe tin cũng không có động thái nào.

 

Thế là, vào một đêm xuân lạnh lẽo năm Nguyên Khang thứ hai, trong căn phòng hẻo lánh nơi đại tướng quân phủ, một bát thuốc đen đặc, lạnh ngắt, đã tiễn đưa một thiếu niên dịu dàng như ngọc của Trường An về nơi cát bụi.

 

Chỉ vì lòng hắn quá trong, và m.á.u. hắn quá nóng.

 

Cái c.h.ế.t của Bạch Thiếu An luôn bị phủ đại tướng quân bưng bít, chỉ nói với ngoài là đột bệnh.

 

Mặc Tư nói, nàng biết được chuyện này, là do Bạch Thiếu Khang sau một lần say rượu, đã đem ra khoe khoang, để được đám bè bạn ca tụng. 

Mà hôm đó, nàng lại là người được gọi đến để tiếp khách.

 

Nhan Tịch Lam không nhớ nổi Mặc Tư kể xong lúc nào, cũng không rõ nàng ta rời đi từ bao giờ. 

Nàng như rơi vào một giấc mộng mơ hồ, nhưng mở mắt ra lại phát hiện mình vẫn trừng trừng nhìn trần nhà điện Hợp Hoan.

 

Tố Ngọc vẫn ngồi bên cạnh, thấy ánh mắt nàng khẽ động, mới khẽ thở phào, tiến lên đắp áo cho nàng, khẽ hỏi:

“Nương nương, người không sao chứ?”

 

Nhan Tịch Lam chớp mắt, cảm thấy toàn thân cứng đờ đến vô cảm, nàng chỉ dựa vào bản năng mà quay đầu, thẫn thờ nói:

“Tôn Thái giám hôm nay không trực, đi gọi hắn đến. Còn nhà họ Bạch nữa, gọi người nhà họ Bạch đến cho ta.”

 

Tố Ngọc sửng sốt, hỏi lại:

“Ý nương nương là ai trong nhà họ Bạch?”

 

Nhan Tịch Lam đứng bật dậy, ánh mắt mờ mịt, thì thầm:

“Bạch Ức Vân. 

Muội ruột cùng mẹ của Bạch Ức Tiêu — Bạch Ức Vân. 

Hôm qua ta đã tra, trong danh sách tội nô được đưa vào cung hôm nay, có nàng ta.”

Bình Luận (0)
Comment