Tôn công công vừa nghe nương nương sẵn sàng đem cả bảy cô nương họ Bạch còn lại tặng mình, lập tức vui đến nở hoa trong bụng, miệng không ngớt vâng dạ, vội vàng dìu Nhan Tịch Lam rời khỏi điện.
Nhưng hắn vẫn chưa quên Bạch Ức Vân, lúc bước ra còn không quên ngoái lại, nhếch miệng cười nham hiểm:
“Ức Vân cô nương, nô gia sẽ đợi nàng. Trong lòng nô gia có nàng, nàng đừng quên đấy nhé.”
Nói rồi, hắn để lại một tràng cười the thé, thân hình cao lớn khuất dần sau ngưỡng cửa, bóng đổ trải dài, phủ kín cả đôi mắt đầy kinh hãi của Bạch Ức Vân.
Bạch Ức Vân vốn là đích nữ của phủ Đại tướng quân, từ nhỏ được nuông chiều như ngọc như ngà.
Khi xưa, biết bao công tử danh môn trong Trường An, nàng ta cũng không thèm để mắt, giờ đây rơi vào cảnh tù tội, nàng ta tuyệt đối không thể chịu nổi việc bị thái giám làm nhục.
Nhưng không chịu nổi thì sao chứ?
Bạch Ức Vân đã bước vào ngõ cụt. Đừng nói là dịch đình, cả hậu cung giờ đây cũng nằm gọn trong tay Nhan Tịch Lam, nàng ta thực sự không còn đường nào để trốn.
Giữa cơn hoảng loạn, nỗi sợ hãi trong lòng Bạch Ức Vân hóa thành cơn hận ngút trời — hận tỷ tỷ Bạch Ức Tiêu của mình.
Trước mắt, Bạch Ức Tiêu vẫn đang nằm rên rỉ dưới đất, cầu cứu nàng trong tuyệt vọng.
Nhưng lòng Bạch Ức Vân đã nguội lạnh. Nàng ta bò tới bên cạnh, giáng thẳng một bạt tai vào mặt tỷ tỷ.
Bạch Ức Tiêu đã chẳng còn sức kháng cự, chỉ biết rơi nước mắt nhìn muội muội, ánh mắt tuyệt vọng càng thêm thê lương.
“Tất cả là do tỷ! Do tỷ mà Bạch gia mới ra nông nỗi này!”
Nói rồi, nàng ta lại vung tay tát thêm mấy cái.
Bạch Ức Tiêu định mở miệng kêu cứu, nhưng đã bị nàng bịt chặt miệng lại.
“Tỷ tranh sủng thì cứ tranh đi, cớ gì lại chơi trò yểm bùa nguyền rủa?! Còn kéo cả mẫu thân vào cuộc!
Tỷ không biết đó là trọng tội có thể chu di cửu tộc sao?!
Trong bụng tỷ có long thai thì muốn làm gì cũng được à?!
Tỷ có từng nghĩ tới muội không?! Nghĩ tới cả nhà không?!”
Nước mắt Bạch Ức Tiêu tuôn trào, cố sức giãy giụa, điên cuồng lắc đầu, như thể đang tuyệt vọng thanh minh.
Nàng ta khao khát muội muội hiểu rằng, mình vô tội, mình bị oan.
Nhưng có lẽ, giờ đây chẳng còn ai quan tâm, nàng có oan hay không.
“Tỷ từ nhỏ đã bướng bỉnh, ỷ vào được mẫu thân yêu thương, làm gì cũng chẳng nghĩ đến hậu quả.
Nếu không phải tỷ đẩy Thần phi nương nương ngã, khiến người sảy thai, thì nương nương đâu căm hận Bạch gia đến thế? Đâu đến nỗi trút giận lên muội?
Tất cả là lỗi của tỷ! Lỗi của tỷ!”
Hai mắt Bạch Ức Vân đỏ rực, động tác càng lúc càng mạnh.
Không biết vô tình hay cố ý, tay nàng trượt xuống, bóp chặt lấy cổ Bạch Ức Tiêu.
Bạch Ức Tiêu nghẹt thở, vùng vẫy dữ dội.
Nhưng càng vùng vẫy, ngọn lửa thù hận trong lòng Bạch Ức Vân càng rực cháy.
Nàng không buông tay, chỉ muốn tỷ tỷ đau thêm một chút nữa.
“Tỷ đúng là một vị tỷ tỷ tốt nhỉ?
Trước kia làm Thục phi thì cấm tụi muội phô trương, sợ tụi muội cướp hào quang của tỷ.
Còn tỷ? Việc ác nào cũng dám làm. Một khi thất thế, lại kéo cả nhà chôn cùng!”
Mỗi chữ như từng nhát d.a.o đ.â.m vào tim.
Đôi mắt Bạch Ức Tiêu dần mờ nhòe, nhưng vẫn căm lặng nhìn muội muội, khẩn cầu nàng buông tay, cho nàng một con đường sống.
Nhưng Bạch Ức Vân đã bị hận thù làm mờ lý trí.
Càng thấy ánh mắt tỷ tỷ bất lực, nàng ta lại càng hận sâu hơn.
Nàng ta không hiểu nổi, sao mình lại có sức mạnh đến thế, cứ thế đè tỷ tỷ đến khi tỷ không còn cựa quậy, ánh mắt dần vô định, không còn sinh khí.
Đôi tay Bạch Ức Vân buông thõng, cả người ngã vật ra sàn, như thể hồn phách đã bay mất.
Sáng hôm sau, cung nữ trực ban của điện Phi Hương đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trong phòng ngổn ngang hỗn loạn.
Bạch Ức Tiêu nằm lặng trên nền đất, cổ đầy vết bầm tím, hai mắt trợn trừng, không còn sinh khí.
Bụng nàng vẫn nhô cao, nhưng thân thể đã cứng lạnh như đá.
Phía trên t.h.i t.h.ể của Bạch Ức Tiêu, lay động một dáng hình đỏ rực, chẳng ai biết cung nữ mặc hồng y kia là ai, càng chẳng ai biết nàng ta đến điện Phi Hương làm gì.
Tội nữ của dịch đình quá nhiều, con gái nhà họ Bạch cũng nhiều lắm, thừa thiếu một người, chẳng ai phát hiện.
Khi tin Bạch Ức Tiêu qua đời truyền đến điện Tuyên Chính, Tạ Quân chỉ hơi cau mày, dặn Tôn công công sớm đem t.h.i t.h.ể nhập liệm, đừng để xảy ra thêm rắc rối.
Chiều hôm đó, một chiếc quan tài mỏng, cùng một tấm chiếu cỏ, lặng lẽ rời khỏi cung Vị Ương.
Ngoài thành Trường An, lại có thêm hai oan hồn cô quạnh, lấy đồng hoang cỏ dại làm bạn.