Nhan Tịch Lam nghe vậy, âm thầm cảm khái.
Người này quả thật là người khôn khéo, làm việc không để lộ sơ hở, lời nói cũng vừa có chừng mực, càng quý giá hơn là có mắt nhìn người, dám đặt cược ngay khi nàng còn chưa được sủng ái.
Nàng mỉm cười với Trương Mậu Nhiễm, coi như chấp nhận lời hắn vừa nói.
Cười xong, nàng cho hắn đứng dậy, ban cho chỗ ngồi và trà nước, hàn huyên vài câu, rồi bỗng xoay chuyển chủ đề, hỏi:
“Trương ngự y tuổi trẻ tài cao, tiền đồ xán lạn, bổn cung rất xem trọng ngươi.
Nay có ý muốn làm mai một mối hôn sự tốt đẹp.
Không biết Trương ngự y trong nhà đã có thê tử chưa?”
Trương Mậu Nhiễm nghe đến đây, hiếm khi lộ ra chút lúng túng, đặt chén trà xuống, đứng lên hành lễ, đỏ mặt đáp:
“Tạ ơn nương nương thương mến.
Vi thần xuất thân hàn vi, cha mẹ mất sớm, trong nhà còn hai em nhỏ phải lo toan, nên… nên đến nay vẫn chưa thành thân.”
Nhan Tịch Lam nghe vậy, đưa tay che miệng cười, rồi liếc mắt nhìn Tố Ngọc một cái.
Tố Ngọc lúc này mới chợt hiểu, người mà nương nương muốn gả đi — chính là nàng.
Mặt nàng đỏ bừng, vội vàng giơ cái khay che kín mặt.
Tháng năm năm ấy, Nhan Tịch Lam làm chủ, gả Tố Ngọc cho Trương Mậu Nhiễm.
Tố Ngọc mang theo không ít hồi môn do nàng ban tặng, ngoái đầu từng bước rời khỏi cung Vị Ương.
Điện Hợp Hoan, từng được Tố Ngọc chăm lo chu đáo, nay nàng rời đi, cả điện trở nên tĩnh mịch hơn hẳn, đến Chi Ninh cũng khóc một trận, nói là không nỡ rời Tố Ngọc cô cô.
Chỉ có Mặc Trâm và Nhan Tịch Lam, là thật lòng vui mừng cho Tố Ngọc.
Họ đều ghen tị với nàng, có thể rời khỏi cung Vị Ương, sống những ngày bình an tự tại.
Từ sau khi thành thân, Trương Mậu Nhiễm càng cẩn trọng hơn với điện Hợp Hoan, mọi việc chưa kịp khiến Nhan Tịch Lam bận tâm, hắn đã âm thầm lo liệu đâu vào đấy.
Trung cung và ngự y viện dần dần đã kết thành một vững chức, chỉ cần Nhan Tịch Lam còn cầm giữ phượng ấn trong tay, thì không ai có thể lay chuyển địa vị của nàng.
Cuối năm Nguyên Khang thứ tám, Dương Tiệp dư ở điện Lan Lâm cuối cùng cũng mang thai.
Tạ Quân mừng rỡ, lập tức nâng phong nàng làm Dương Chiêu nghi.
Bấy lâu nay, Dương Chiêu nghi luôn bị Nhan Tịch Lam đè ép, nay rốt cuộc cũng có ngày ngẩng đầu, liền dần dà trở nên kiêu căng ngạo mạn.
Nàng ngày ngày bám riết lấy Tạ Quân, lại thường bất kính với Nhan Tịch Lam.
Có mấy lần chạm mặt ở chốn cung đình, nàng còn viện cớ thân thể yếu đuối, yêu cầu Nhan Tịch Lam miễn cho nàng hành lễ thỉnh an.
Chỉ là, Dương Chiêu nghi nằm mơ cũng không ngờ, việc mình có thể hoài thai long chủng, kỳ thực là do Nhan Tịch Lam và Trương Mậu Nhiễm âm thầm liên thủ sắp đặt.
Trương Mậu Nhiễm cẩn thận nghiên cứu mạch án của nàng, chọn ra vài ngày dễ thụ thai nhất.
Nhan Tịch Lam liền nhân những ngày ấy, khéo léo đẩy Tạ Quân tới điện Lan Lâm, nhờ thế mà Dương Chiêu nghi mới thuận lợi mang thai.
Bạch Ức Tiêu đã về với cát bụi, nhà họ Bạch cũng trở thành dĩ vãng.
Nhưng Nhan Tịch Lam vẫn chưa định dừng bước trên con đường báo thù.
Nàng đã chuẩn bị ra tay với Tạ Quân, mà đứa trẻ trong bụng Dương Chiêu nghi, chính là quân cờ đầu tiên.
Mười tháng thai nghén trong an nhàn, Dương Chiêu nghi quả không phụ kỳ vọng, đến năm Nguyên Khang thứ chín, hạ sinh một hoàng tử.
Tạ Quân nghe tin, vô cùng hoan hỉ, lập tức nâng nàng lên làm Hiền phi.
Khi tiểu hoàng tử đầy tháng, Tạ Quân còn vội vàng ban tên: Tạ Dung.
Điện Lan Lâm rực rỡ phồn hoa, lửa đỏ dầu sôi một bước thành sủng phi đắc thế.
Thế nhưng Nhan Tịch Lam vẫn vững như bàn thạch, bình tĩnh vô cùng.
Chẳng bao lâu sau, nàng lại giả bệnh, nằm liệt trên giường, bảy tám ngày không dậy nổi, rồi mượn cớ thân thể suy nhược, cầu xin Tạ Quân thương tình, tạm giao Phượng ấn cho Hiền phi thay nàng xử lý hậu cung.
Tạ Quân vốn thương nàng, để nàng an tâm dưỡng bệnh, tất nhiên thuận theo, đem Phượng ấn giao cho Hiền phi xử lý chính vụ lục cung.
Hiền phi vừa nắm được Phượng ấn, liền càng thêm cao ngạo, không còn xem điện Hợp Hoan ra gì.
Nhan Tịch Lam lạnh lùng quan sát, biết rõ Hiền phi đã trúng kế.
Nàng chọn thời điểm này để giao Phượng ấn, chính là muốn để Hiền phi vì quyền lực giàu sang mà mê muội, bao năm ẩn nhẫn, nay được đắc thế sẽ lộ rõ dã tâm, tất sẽ không biết thu liễm.
Với sự hiểu rõ của nàng về Hiền phi, chẳng bao lâu nữa, Dương thị ắt sẽ bị dục vọng của chính nàng ta nuốt chửng.