Một lúc lâu sau mới mở miệng:
[Suốt bốn ngày, em chơi trò biến mất, tắt máy, trốn đến đây, là để tìm người đàn ông khác?]
[Anh ta là ai, hai người quen nhau từ khi nào.]
Lại hơi nhíu mày.
[Chúc Oánh Chi, tốt nhất em nên nói ra câu trả lời trước khi anh hết kiên nhẫn.]
Tôi bình tĩnh trả lời:
[Anh đừng có nói bừa, thầy Bùi là tình nguyện viên ở đây.]
[Đồ chuyển phát nhanh gửi cho anh chắc anh đã nhận được rồi chứ?]
Hứa Dịch Nhiên khựng lại.
[Chưa nhận được.]
14
Ngay sau đó, đưa túi mua sắm trên tay cho tôi.
Rất né tránh vấn đề vừa rồi:
[Hôm trước anh đặt mẫu túi mới nhất, mấy nữ diễn viên cùng đoàn đều đeo cái này.]
[Em mở ra xem thử, có hợp không.]
Mỗi lần Hứa Dịch Nhiên thấy áy náy đều sẽ tặng túi cho tôi.
Chỉ cần anh ta để ý một chút sẽ phát hiện, tôi chưa từng đeo cái nào.
Tôi được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, từ thời thiếu nữ đã có những thứ này rồi.
Tôi chịu nhận, chỉ vì muốn anh ta tặng, dù không phải túi, tôi cũng sẽ vui lắm.
Lần này, tôi không nhận lấy túi, trực tiếp hất tay anh ta ra.
[Nếu trước đây là do em truyền đạt thông tin gì sai thì hôm nay chúng ta nói rõ luôn]
[Hứa Dịch Nhiên, em không yêu anh nữa nên em muốn ly hôn với anh.]
Anh ta như không nghe thấy.
Cúi xuống nhặt túi trên tuyết, cố chấp muốn nhét vào tay tôi.
Tôi mất kiên nhẫn lùi lại.
[Em nói, em không yêu anh nữa, anh không hiểu sao?]
Không biết Hứa Dịch Nhiên có nghe vào không.
Chỉ là giọng nói có phần u ám.
[Đừng nói lời tức giận. Từ năm mười tám tuổi em đã thích anh, đến nay đã bảy năm rồi, sao em có thể không yêu anh được?]
Điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng chuông báo.
Hứa Dịch Nhiên hoàn hồn, đầy giọng mỉa mai:
[Không yêu anh, vậy là yêu người khác rồi.]
[Là thầy Bùi nhỏ nhắn kia nhắn tin cho em đúng không?]
Anh ta vô cùng chắc chắn.
Giật lấy điện thoại của tôi, muốn chứng minh tôi ngoại tình nhưng lại nhìn thấy tin nhắn thông báo trên màn hình:
[Chúc mừng bạn đã trúng giải thưởng một vạn tệ trong nội dung do blogger [Hôm nay Hứa Dịch Nhiên chúc gà ly hôn chưa] đăng tải.]
Sự ghen tuông và tức giận của Hứa Dịch Nhiên đột ngột dừng lại.
Bởi vì, anh ta vào mục bình luận.
Thấy tận hơn một nghìn bình luận chỉ trích.
Tất cả đều đến từ người hâm mộ của anh ta, xen lẫn ảnh chân dung đen trắng [chúc gà] do AI tổng hợp, cùng những từ ngữ độc địa cay nghiệt như thích dựa hơi, ham kiểm soát, ăn mặc quê mùa.
Một góc tảng băng khiến tôi đau khổ, cuối cùng cũng nổi lên vào lúc này.
Hứa Dịch Nhiên nắm chặt điện thoại, khớp xương dần trắng bệch.
[... Những điều này tại sao em không nói với anh sớm hơn?]
15
Vẻ kinh ngạc của anh ta, khiến tôi thực sự muốn cười.
[Hứa Dịch Nhiên, anh nhớ lại thật kỹ xem, em thực sự chưa từng nói sao?]
Lồng ngực anh ta phập phồng dữ dội:
[Nhưng anh thực sự không biết bọn họ lại làm đến mức này.]
[Chi Chi, chuyện này em chịu ấm ức rồi, cho anh một ngày, anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng...]
[Không cần.]
Tôi thở dài.
[Chỉ vì lúc đầu là em chủ động theo đuổi anh, trên mạng đều đồn là em ép anh công khai, anh chưa từng giải thích rõ ràng, rõ ràng là anh tự nguyện.]
[‘Không chơi phần mềm mạng xã hội’ quả là một cái cớ tuyệt vời, anh coi trọng sự nghiệp, không bao giờ can thiệp vào người hâm mộ của mình, vậy anh có biết hành vi này của mình là đang ngầm cho phép bọn họ bạo lực mạng với em không?]
[Trong mắt người ngoài, anh là ông chồng hoàn hảo, còn em là kẻ điên rồ, là vết nhơ trong sự nghiệp của anh. Nhưng chỉ cần anh có một chút xót thương với người vợ này thì sao có thể để em bị mắng chửi lâu như vậy?]
[Hứa Dịch Nhiên, rõ ràng là anh dạy em phải im miệng.]
Trong mắt mờ đi vì sương mù.
Trong lòng càng thêm chua xót.
[Đúng rồi, còn một chuyện nữa, anh nên biết.]
[Năm đó, em vô tình nghe anh nói với người quản lý, mặc dù mong chờ đứa trẻ đó nhưng lại cảm thấy nó đến không đúng lúc.]
[Đó là lần đầu tiên em biết anh có suy nghĩ như vậy, cũng vì thế mà em mới bất an, giẫm hụt chân cầu thang và ngã xuống.]
Tôi không buồn vì mối tình dang dở này.
Tôi chỉ rất tự trách, nếu như lúc đó không hoảng loạn như vậy thì có phải sẽ không giẫm hụt cầu thang và sinh con thuận lợi không?
Đáng tiếc hơn, tôi không kịp nói với con rằng, dù ba không chào đón con thì vẫn còn mẹ yêu con.
Hứa Dịch Nhiên chưa bao giờ ngờ sự thật lại như vậy, vô cùng kinh ngạc.
Giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngực anh ta ngày càng nặng nề, sắp không thở nổi.
Cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ vết nứt lớn trong tình cảm của chúng tôi.
Đó không phải là một chuyện nào đó, cũng không phải là chuyện sớm chiều.
Anh ta đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để cứu vãn từ lâu rồi, sự tỉnh ngộ này đã quá muộn.
Đôi tay bên hông anh ta nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt hoảng sợ:
[Chi Chi, anh thề với trời, lúc đó anh tuyệt đối không có ý đó!]
[Sao anh có thể không mong chờ con bé chứ? Khoảng thời gian đó anh chỉ quá mệt mỏi, lo lắng mình không thể thoát ra khỏi công việc, không thể làm một người ba tốt!]
Lần đầu tiên anh ta bộc lộ cảm xúc như vậy.
Nhưng tôi không còn bất kỳ sự mong đợi nào nữa.
[Chi Chi, là anh nói sai rồi.]
Anh ta hoảng loạn chặn tôi lại.
[Anh sẽ khiến những người hâm mộ đã mắng em phải trả giá, sau này anh sẽ không đóng phim nữa, mỗi ngày đều ở bên em, đưa em đi giải tỏa tâm trạng, chúng ta sẽ có thêm em bé!]
[Cho anh một cơ hội cuối cùng.]
[Đừng đi... được không?]
Hứa Dịch Nhiên vốn giỏi đóng vai người chồng hoàn hảo, lúc này lại gần như hèn hạ cầu xin.
Trước đây khi tưởng tượng đến cảnh chia tay, tôi luôn cảm thấy sẽ đau như xé thịt.
Nhưng đến lúc này mới phát hiện, càng đau thì càng nên nhổ sớm.
Đến lúc này, trong lòng chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhõm.
Trước khi quay người rời đi, tôi lạnh lùng buông một câu:
[Nếu anh vẫn cố chấp, vậy chúng ta sẽ tiến hành thủ tục ly hôn theo pháp luật.]
[Đến lúc đó, không biết sẽ ầm ĩ đến mức nào, hoặc có ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh không.]
[Tôi cũng sẽ cho anh và những người hâm mộ của anh biết: "Kẻ điên" thực sự là như thế nào.]
16
Vòng qua góc sân, tôi thấy Bùi Lương Thì đang lặng lẽ đợi tôi.
Anh ấy cau mày tiến lại.
[Em ổn chứ?]
[Hứa Dịch Nhiên có làm em khóc không? Có động tay động chân với em không?]
Nói xong, Bùi Lương Thì nhìn về phía sau tôi.
Người đàn ông mặc đồ đen vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Những chiếc túi mua sắm xung quanh lộn xộn, nửa chìm trong tuyết.
Khóe mắt anh ta đỏ hoe, không nhúc nhích nửa bước, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm một tấm ảnh chụp lấy liền.
Anh ta chăm chú vuốt ve rất lâu, như thể đang lấy hết can đảm, rồi lại bước theo.
[Anh yên tâm đi, không có.]
Tôi cười đáp.
[Nhưng mà, anh nhìn gì vậy?]
Tôi định quay đầu lại.
Bùi Lương Thì đột nhiên che mắt tôi lại.
Cả người anh ấy cũng nghiêng về phía tôi.
Nhìn từ phía sau, trông giống như vai kề vai, rất thân mật.
Thấy bước chân Hứa Dịch Nhiên đột nhiên dừng lại, Bùi Lương Thì cười híp mắt quay đầu lại.
[Ồ, không có gì, cái thứ chó má kia đi rồi, không nhìn cũng được, đỡ cho em thêm buồn.]
Tôi ừ một tiếng.
Mặc kể anh ta.
Tôi không còn quan tâm nữa.
[Vừa nãy anh nói "Sớm muộn gì cũng phải ly hôn", ưm sẽ không giận anh chứ?]
[Hay là, em đã thay đổi suy nghĩ, không định chia tay anh ta nữa?]
Bùi Lương Thì lén nhìn sắc mặt tôi.
Tôi lắc đầu.
[Hứa Dịch Nhiên không đồng ý ly hôn nhưng em đã quyết định tiến hành thủ tục pháp lý rồi.]
[Sau đó, sẽ làm những gì mình muốn làm.]
Cuộc sống bị hôn nhân trói buộc giống như nhấn nút tạm dừng.
Nghỉ ngơi đủ rồi, tôi cũng nên cầm lại cây cọ, nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống mới sắp tới.
[Em muốn đi đâu?]
Bùi Lương Thì vội vàng hỏi.
[Có thể... ở lại thêm một thời gian nữa không?]
17
Dù có chậm chạp đến đâu, cũng có thể nhận ra sự kỳ lạ của Bùi Lương Thì.
Nhưng tôi chưa tự luyến đến mức nghĩ rằng một người đàn ông chỉ gặp vài lần sẽ thích mình.