Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1010

"Rời đi? Ha ha!" Nghiên Mặc cười to hai tiếng, tiếng cười tràn ngập kiêu ngạo, "Ngươi cho rằng các ngươi có thể rời khỏi nơi này? Hiện giờ toàn bộ Đậu gia đã bị người Bắc Ma cung bao vây, không ai có thể rời đi được! Hôm nay ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, những người khác, giết sạch không chừa một ai!"

Oanh!

Trong nháy mắt, ngoài ba vị trưởng lão, tất cả mọi người đều hung mãnh xông về phía đám người Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ.

"Uyển Nhi, sợ không?" ánh mắt Thánh Nguyệt phu nhân trầm xuống, quay đầu nhìn Tiêu Uyển, dịu dàng hỏi.

Tiêu Uyển lắc lắc đầu, dung nhan ngây ngô trải qua năm tháng càng thêm khuynh quốc khuynh thành, tựa như phù dung trong nước, tươi mát thanh khiết.

"Dù sao cũng không phải là lần đầu chúng ta gặp phải nguy cơ thế này cho nên ta không sợ hãi, có điều, ta không có thực lực cường đại như tỷ tỷ, không bảo hộ được người thân của mình..."

Ánh mắt Thánh Nguyệt phu nhân càng thêm nhu hòa, lại vô cùng kiên định: "Tốt, Uyển Nhi, nhớ kĩ, tỷ tỷ ngươi mới là mấu chốt, bất luận thế nào, chúng ta dù chết cũng nhất định không thể rơi vào tay Bắc Ma cung, tỷ tỷ ngươi nhất định sẽ báo thù cho chúng ta."

Tiêu Uyển nhẹ nhàng gật đầu, nhưng bàn tay nắm tay Thánh Nguyệt phu nhân lại không khỏi hơi siết chặt.

Nhìn đám người chen chúc xông đến, Thiên Ma ứa mồ hôi lạnh, thực lực của hắn cũng chỉ miễn cưỡng ứng phó với ba cường giả vô thượng, căn bản không thể phân thân đi cứu bọn họ...

Lỡ như mấy người này xảy ra chuyện gì, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Nhưng mà, đã không còn kịp nữa rồi...

Thần sắc Thiên Ma tuyệt vọng, lửa giận mãnh liệt thiêu đốt trong ngực, một chưởng đánh Ngọc Yến lui về sau vài bước....

"Ha ha, xem ra nơi này rất náo nhiệt."

Đúng lúc này, một thanh âm từ trên không trung truyền xuống, lọt vào tai mọi người.

Mọi người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, trên không trung lập tức hiện ra một thân ảnh cao lớn, thần sắc kiêu ngạo tựa như thẩm phán quan sát những người phía dưới.

Đứng bên cạnh hắn là một nam tử thanh lãnh như tiên, tóc bạc tung bay càng tăng thêm khí chất như trích tiên của hắn.

"Mộ Dung công tử?"

Tiêu Thiên Vũ sửng sốt.

Hắn không biết nam nhân trung niên bên cạnh là ai, nhưng hắn biết quan hệ của Mộ Dung Thanh Sơ và Nguyệt Nhi...

"Không biết hai vị là ai?"

Sắc mặt Nghiên Mặc trầm xuống, hai người kia đều ở cấp bậc vô thượng!

"Ha ha", Mộ Dung Cầm cười khẽ, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Mộ Như Nguyệt là sư phụ của ta, người nhà của nàng gặp nguy hiểm, ta đương nhiên không thể ngồi yên mà nhìn."

Nghe vậy, Nghiên Mặc rốt cuộc biến sắc, tại sao hắn không biết  nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia có một đồ đệ vô thượng?

Bất quá, Nghiên Mặc lại càng không biết rằng, danh hiệu đồ đệ này là Mộ Dung Cầm tự phong, trước nay Mộ Như Nguyệt chưa từng thừa nhận...

"Còn vị công tử này thì sao?" thanh âm Nghiên Mặc lạnh lẽo, "Ngươi cũng muốn xen vào chuyện người khác?"

Mộ Dung Thanh Sơ cười nhạt, ánh mắt thanh lãnh: "Nàng là sư phụ của phụ thân ta, cho nên, ngươi cứ nói đi? Hơn nữa, Mộ Như Nguyệt là bằng hữu của ta, chỉ cần ta còn sống thì không ai có thể động đến người thân của nàng..."

Mặc dù ngữ khí hắn cực kì đạm mạc nhưng lại giống như búa tạ nện vào lòng mọi người.

Sắc mặt ba vị trưởng lão Bắc Ma cung có chút khó coi, bọn họ có thể đứng ở chỗ này chính là vì thắng về mặt số lượng, hiện giờ tự nhiên lại chạy ra ba cường giả vô thượng, bọn họ hoàn toàn không còn ưu thế gì đáng nói...
Bình Luận (0)
Comment