Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1022

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, xem ra muốn tìm được Phượng Kinh Thiên còn cần một ít thời gian...

Có điều, nghĩ đến Phượng Kinh Thiên hiện giờ đang phải chịu đựng khổ hình trong biển lửa luyện ngục, trong lòng nàng liền dâng lên lửa giận mãnh liệt, suýt chút nữa thiêu đốt lòng nàng.

Bất luận thế nào, nàng nhất quyết sẽ không bỏ qua cho Bắc Quân!

Lãnh Diễm liếc mắt Mộ Như Nguyệt rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thanh âm trầm thấp: "Chúng ta tiếp tục xuất phát..."

Bước chân của đoàn người đã phá vỡ sự yên tĩnh của rừng luyện ngục.

Trong rừng cây rậm rạp thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang sàn sạt, nhưng khi cảm nhận được khí tức trên người bọn họ toát ra thì âm thanh kia lại biến mất...

"Mộ cô nương, không bao lâu nữa chúng ta sẽ ra khỏi rừng luyện ngục, chẳng qua..."

Ân Phong đột nhiên phát hiện cái gì, thần sắc ngẩn ra, trợn to hai mắt, lời nói ra đến cửa miệng cũng bị nuốt xuống.

"Kia... kia là Tử linh hoa?"

Mọi người lập tức nhìn theo tầm mắt của hắn.

Giữa một lùm cây, trong một gốc cây cổ thụ khô có một đóa hoa màu tím rung rinh trong gió.

"Tử linh hoa, trời ạ, đây chính là mục tiêu lần này chúng ta đi vào rừng luyện ngục! Lần đầu tiên đi vào không phát hiện ra, không ngờ đi vòng vèo lại ngẫu nhiên gặp..."

Giờ khắc này, tâm tình mọi người đều kích động.

Ân Linh vui mừng, chạy nhanh về phía Tử linh hoa, thời điểm tay nàng sắp chạm vào đóa hoa tím thì một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt nàng.

"Linh Nhi, cẩn thận!!!"

Ân Phong biến sắc, ánh mắt tuyệt vọng.

Ngón tay Ân Linh cứng đờ, vừa ngẩng đầu liền đối diện với một cái mồm to đầy máu, nước miếng ghê tởm chảy xuống làm người ta sởn gai ốc.

Nhưng lúc này Ân Linh không chú ý được gì nhiều, chỉ có nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim nàng, làm nàng bất giác ngừng mọi động tác lại...

Hơi thở tử vong cách nàng gần như thế, giống như chỉ trong nháy mắt sẽ rơi vào địa ngục.

Đúng lúc này, một tia sáng đen hiện lên, áo đen tung bay trong gió tạo thành một vòng cung đẹp mắt.

Ân Linh sửng sốt, còn chưa kịp hồi phục tinh thần, một bàn tay to đã mạnh mẽ đẩy nàng ra ngoài, sau đó thân thể chợt lóe, trốn qua bên cạnh.

Mặc dù vậy, hắn vẫn không thoát khỏi móng vuốt của ma thú, cả bả vai máu tươi đầm đìa, nhiễm đỏ cả y phục....

"Đội... đội trưởng?"

Ân Linh ngây ngẩn nhìn dung nhan lạnh băng của nam nhân, nước mắt bất giác chảy xuống: "Đội trưởng, thật xin lỗi..."

Ân Phong bất đắc dĩ thở dài: "Linh Nhi, loại dược liệu trân quý như Tử linh hoa tất nhiên có ma thú bảo hộ, lần này ngươi thật sự quá lỗ mãng, hơn nữa, thực lực của ma thú này không thấp, đại khái là cấp bậc chân nguyên, bất quá, chuyện quan trọng nhất bây giờ là đối phó với ma thú này."

Ân Linh cắn chặt môi, áy náy nhìn Lãnh Diễm, hai mắt rưng rưng.

"Tất cả mọi người nghe lệnh, bảo hộ an toàn cho đội trưởng." Ân Phong lạnh giọng quát.

Mọi người lập tức bao vây xung quanh ma thú...

Đôi mắt của bát trảo thiên mãng xà âm lãnh nhìn đám người phía trước, thân hình hung hăng quật về phía mọi người.

Đuôi của nó quấn quanh cổ một người, dùng sức quăng ra ngoài, đầu người nọ đập vào thân cây, ngã thất điên bát đảo.
Bình Luận (0)
Comment