Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1051

Nghĩ đến những chuyện đã trải qua, Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, chậm rãi đặt tay mình vào tay Mặc Khê, để hắn kéo nàng lên...

"Như Nguyệt."

Đúng lúc này, Mặc Khê nhào vào lòng Mộ Như Nguyệt, cằm cọ cọ vào bả vai nàng, đôi mắt to tròn rưng rưng, nhỏ giọng nỉ non: "Như Nguyệt, ta rất nhớ ngươi..."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, mỉm cười nói: "Mặc Khê, làm sao ngươi tìm được ta?"

"Là nhờ trận truyền tống của Mặc gia", Mặc Khê chậm rãi buông Mộ Như Nguyệt ra, dung nhan tuấn mỹ bao phủ một tầng sáng nhàn nhạt, đẹp đẽ lóa mắt, "Trận truyền tống của Mặc gia có thể truyền tống ta đến chỗ của ngươi, cho nên ta mới tới đây được, Như Nguyệt, vừa rồi ta đã lập lại khế ước với ngươi, ngươi không thể bỏ ta mà đi."

Hắn sợ, sợ bị nàng vứt bỏ giống như lần trước, để lại một mình hắn giữa sơn mạch ma thú....

"Lần trước ta gặp nguy hiểm tính mạng, ngươi và ta có khế ước cũng sẽ gặp nguy hiểm, nếu ta hồn phi phách tán, ngươi cũng sẽ biến mất cho nên ta mới giải trừ khế ước với ngươi, nhưng lần này thì khác, ta sẽ không để ngươi rời đi nữa..."

Hai mắt Mặc Khê sáng lên, nở nụ cười sáng lạn.

Nụ cười của hắn tựa như ánh mặt trời chiếu vào lòng người....

"Ta tin ngươi."

Hắn tin nàng sẽ không vứt bỏ hắn nữa...

"Nhưng mà..." Mặc Khê chớp chớp mắt, cười nói, "Hiện tại, để ta giúp ngươi một chút đi..."

Hắn cầm chặt tay Mộ Như Nguyệt, hàng lông mi khẽ rung động.

Oanh!

Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa xung quanh giống như thứ gì đó kêu gọi, ào ạt hướng về phía Mộ Như Nguyệt...

Mộ Như Nguyệt cũng không uổng phí cơ hội này, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng nhắm mắt lại...

------------------------

Năm tháng như thoi đưa, chớp mắt đã qua 1 năm kể từ trận chiến với thành chủ thành luyện ngục.

Sau khi Mộ Như Nguyệt nhảy vào núi lửa, thành chủ vẫn không hoàn toàn yên tâm, thường xuyên phái người tới đây điều tra tình hình, cứ như vậy suốt nửa năm, thấy không có động tĩnh gì mới rút hết binh lính trở về...

Có điều, Lữ Dương vẫn không rời đi, luôn ở gần khu vực núi lửa quan sát tình hình.

Một năm trước, khi thành chủ thành luyện ngục xuất hiện, Mộ Như Nguyệt liền dùng linh hồn truyền âm bảo hắn trốn đi, cho nên lúc Mộ Như Nguyệt nhảy xuống núi lửa, hắn mới nhặt lại được một mạng.

Nhưng hắn là con rối, nếu chủ nhân đã chết thì hắn cũng không thể sống sót. Vì vậy, Lữ Dương biết rõ, nữ tử kia nhất định còn sống...

Không uổng công Lữ Dương khổ tâm chờ đợi, một ngày kia, trong núi lửa bỗng nhiên bộc phát một cỗ khí thế cường hãn.

Cỗ khí thế hóa thành một cột lửa chọc thẳng lên trời, khắp không trung đều đỏ rực màu lửa...

Lữ Dương vội vàng đứng lên, khẩn trương nhìn về phía trước, trong lòng căng thẳng, không thể dời mắt...

Dưới ánh lửa, một thân bạch y từ dưới núi lửa bay lên, xuất hiện trong tầm mắt hắn. Theo sau bạch y nữ tử còn có một thiếu niên tuấn mỹ, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời...

Lữ Dương dụi dụi mắt, không dám tin nhìn bóng dáng bạch y trước mắt, nhất thời, hai mắt ươn ướt...

"Chủ nhân, ngươi rốt cuộc đã trở lại..."
Bình Luận (0)
Comment