Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1066

"Bạch Trạch, ngươi quá coi thường ta rồi, ngươi cho rằng một bức tường đá là có thể ngăn được ta sao? Ha ha ha! So với ta, thực lực của ngươi còn kém xa!"

Bắc Quân hận nghiến răng nghiến lợi, mấy tháng trước, nếu không phải Bạch Trạch ngăn cản hắn, Mộ Như Nguyệt căn bản không thể trở về Trung Hoa, cũng không thể gặp lại Dạ Vô Trần.

Tất cả đều là nam nhân này hại, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nam nhân này!

Oanh!

Toàn thân Bạch Trạch tản ra khí thế mãnh liệt, muốn tạo lại bức tường đá, nhưng Bắc Quân sẽ không cho hắn cơ hội, vô số cuồng phong nhằm về phía Bạch Trạch...

Tử Thiên Cảnh vừa quay đầu liền nhìn thấy một màn này, tim hắn như ngừng đập, thần sắc bi thống tuyệt vọng.

"Bạch Trạch thúc!!!"

Hắn cố sức giãy giụa khỏi tay Viêm Tẫn, nhưng cuối cùng mất hết sức lực, hai chân mềm nhũn khụy xuống đất, ánh mắt bi thương nhìn Bạch Trạch dưới đao quang kiếm ảnh...

Không!

Không cần!

Trong lòng Tử Thiên Cảnh gào thét, nhưng cổ họng lại không thể phát ra bất kì thanh âm nào, gương mặt tuấn mỹ nước mắt giàn giụa...

Trong lúc mọi người ở đây trơ mắt nhìn Bạch Trạch sắp mất mạng dưới đao quang kiếm ảnh, trong hậu viện cách đó không xa đột nhiên truyền ra hơi thở cường đại mà lạnh lẽo...

Một vầng sáng khuếch tán rộng khắp không trung, làm đao kiếm cuồng phong nhằm về phía Bạch Trạch nháy mắt tan biến, tựa như chưa từng xuất hiện...

Mọi người ngây ngốc, quay đầu, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm cửa viện...

Một thân ảnh màu tím chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tà khí nghiêm nghị, tôn quý cường đại, theo từng bước chân của hắn là những đóa hoa mạn đà la nở rộ...

Giờ khắc này, mọi người không thể dời mắt khỏi thân ảnh kia...

So với lúc trước, khí thế của nam nhân này rõ ràng tăng lên rất nhiều, giống như thần tu la địa ngục, một ánh mắt là có thể lấy mạng kẻ địch...

"Phụ thân!" Tử Thiên Cảnh sửng sốt, đồng thời mừng như điên, "Ngươi xuất quan rồi?"

Dạ Vô Trần không trả lời hắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Bắc Quân, khóe môi hơi cong lên.

"Dạ Vô Trần, ngươi cứu Bạch Trạch?" ánh mắt Bắc Quân trầm xuống, lạnh lùng nói, "Đừng quên, từ kiếp trước hắn đã ái mộ Nguyệt Tôn, vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, hoàn toàn có thể xem hắn là tình địch của ngươi, ngươi còn cứu hắn?"

Dạ Vô Trần nhếch môi, ánh mắt tà khí nghiêm nghị: "Ta chỉ biết một điều, không muốn nàng thương tâm... cho nên, hắn... không thể chết được!"

"Ha ha!" Bắc Quân cười điên cuồng, đè nén hận ý ngập trời trong lòng, lạnh giọng nói, "Dạ Vô Trần, trên đời này lại có nam nhân ngốc như ngươi, thế nhưng cứu tình địch của mình!"

"Bắc Quân", Dạ Vô Trần khoanh tay đứng giữa không trung, đôi mắt tím âm hàn nhìn chằm chằm Bắc Quân, nụ cười trên môi càng thêm tà mị, "Ngươi chưa từng nghe câu nói "Nam nhân không có tự tin mới đi để ý những người khác bên cạnh thê tử", đáng tiếc, ta rất tự tin vào bản thân, mặc kệ bên cạnh nàng có bao nhiêu nam nhân ưu tú, người trong tim nàng chỉ có một mình ta... vậy thì, tại sao ta phải để ý đến sự tồn tại của Bạch Trạch?"
Bình Luận (0)
Comment