Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1131

Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt tựa như không nghe thấy lời Đinh Lâm nói, thân thể chợt lóe liền xuất hiện trên lôi đài, dung nhan tuyệt mỹ phủ một tầng sương lạnh, đôi mắt đen bình tĩnh không gợn sóng: "Có thể bắt đầu trận đấu rồi chứ?"

"Có thể!" Đinh Lâm nhếch môi, "Ta đã cho ngươi sống lâu thêm một tháng, hiện tại ngươi đã không còn cơ hội..."

Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt mặt không đổi sắc, giống như chẳng đặt lời nàng nói vào lòng...

"Các ngươi đoán trận đấu này ai sẽ thắng?"

Một người đứng dưới nhìn hai nữ tử tỷ thí trên đài, nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta đánh cược đi? Ta cược 10 linh thạch trung cấp, Đinh Lâm thắng!"

"Ta cược 15, Đinh Lâm thắng!"

Dù nói thế nào, hiện tại Đinh Lâm là một đỉnh thần tướng, nữ nhân kia tuyệt đối không phải đối thủ của nàng...

Vì thế, mọi người đều sôi nổi đặt cược Đinh Lâm thắng.

Đúng lúc này, một thanh âm từ trong đám người vang lên, ngắt ngang lời bọn họ: "Ta cược 1 linh thạch cao cấp, Mộ Như Nguyệt thắng!"

Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn nam nhân anh tuấn cao lớn, có người nhận ra nam nhân kia, liền không dám tin nói: "Vạn Tử Hằng, ngươi điên rồi à? Sao lại phí một linh thạch cao cấp cược cho nàng?"

Vạn Tử Hằng cong môi cười làm khuôn mặt anh tuấn càng thêm sinh động.

"Các ngươi đều cược Đinh Lâm thắng nhưng ta cố tình không thích hùa theo số đông, nói không chừng nàng sẽ trở thành một con hắc mã đấy, cho dù thua cũng chỉ là một linh thạch cao cấp mà thôi."

"Ha ha!"

Nghe vậy, lập tức có người cười to: "Vạn Tử Hằng, có phải ta nên cảm tạ ngươi cho chúng ta một linh thạch cao cấp hay không? Yên tâm, chúng ta thắng được linh thạch cao cấp của ngươi, nhất định sẽ mời ngươi ăn cơm, cũng coi như hồi báo ngươi!"

Ngụ ý, Mộ Như Nguyệt tuyệt đối không có khả năng thắng!

Vạn Tử Hằng cũng không ngại mấy lời bọn họ nói, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh bạch y trên lôi đài. Không biết vì sao, hắn tin tưởng nữ tử này nói không chừng sẽ là một con hắc mã...

Trên lôi đài, Đinh Lâm ra tay trước, trường thương xẹt qua không trung một đường cong tuyệt đẹp, hướng về phía Mộ Như Nguyệt.

Nhìn trường thương phía trước, Mộ Như Nguyệt cười lạnh: "Ngươi có thể dốc toàn bộ thực lực mà đấu."

"Hừ!"

Đinh Lâm biến sắc, hừ lạnh một tiếng, toàn thân bao phủ ngọn lửa mãnh liệt, nhanh chóng lao về phía Mộ Như Nguyệt.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi biết sai lầm lớn nhất của ngươi là gì không? Ngay từ lúc ở cửa học viện, ta đã thấy khó chịu khi nhìn thấy đám phế vật các ngươi đến báo danh, làm lãng phí thời gian của ta! Rồi sau đó, ngươi dám vũ nhục ta ở cửa hàng trang sức làm ta cả đời khó quên, cũng bắt đầu từ lúc đó, ta đã thề nhất định phải hung hăng giẫm đạp lên sự kiêu ngạo của ngươi, cho ngươi biết rõ, ngươi không bằng ta!"

Lúc này Đinh Lâm lại không hề nhớ, chính mình là người vũ nhục người khác trước, còn Mộ Như Nguyệt chẳng qua chỉ mua đồ mà thôi, nhưng trong mắt nàng, Mộ Như Nguyệt trả giá cao như vậy làm nàng nhục nhã...

Đó là nỗi sỉ nhục cả đời khó quên!

Trường thương rực lửa đâm tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, đâm rách ống tay áo nàng, máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ ống tay áo...

"Ha ha ha!" Đinh Lâm cười điên cuồng, oán hận nói: "May mắn sư tỷ giúp ta có đủ thực lực để báo thù ngươi! Lần này ngươi không có khả năng đánh bại được ta!"
Bình Luận (0)
Comment