Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1232

Editor: Tường An

Nữ nhân này có thân phận gì mà dám to gan như thế ngay cả Vinh lão cũng không để vào mắt.

Ngay cả tân học viên đều biết địa vị của Vinh lão ở học viện.

Hiện giờ viện trưởng không ra mặt quản lý, Vinh lão chính là người đứng đầu học viện, danh xứng với thực! Chu Mẫn cũng phải nhượng hắn ba phần, thế mà nàng dám nói Vinh lão không dám đuổi chất nữ của nàng?

Nàng cho mình là ai? Thật quá kiêu ngạo rồi!

"Ha ha ha!" Chu Mẫn cười điên cuồng, tiếng cười ẩn chứa tức giận: "Tốt! Rất tốt! Bây giờ ta sẽ cho ngươi xem, Chu Mẫn ta có tư cách trục xuất nàng ra khỏi học viện Thần hay không!"

"Người tới!" ánh mắt Chu Mẫn trầm xuống, lạnh lùng nói: "Truyền mệnh lệnh của bổn trưởng lão, bốn người Mộ Như Nguyệt, Lisa, Y Liên, Thiên Diệp vi phạm quy định của học viện, lập tức trục xuất, cả đời không được phép bước chân vào học viện Thần!"

Sắc mặt Lâm Nhược Ngữ âm trầm, vừa định nói gì đó, phía dưới bỗng truyền đến một thanh âm...

"Chu Mẫn trưởng lão, ta có một việc muốn nói." Hoàng Ngọc trừng mắt Mộ Như Nguyệt, từ trong đám đông đi ra, nói: "Mộ Như Nguyệt có một thủ hạ tên Hỏa Phượng chuyên câu dẫn nam nhân! Chắc chắn là được nàng dạy dỗ, vậy chứng minh nàng cũng thích câu dẫn nam nhân, loại nữ nhân như nàng quả thật không có tư cách ở lại học viện Thần."

Oanh!

Hoàng Ngọc vừa nói xong, một cỗ lực lượng âm lãnh từ phía sau phóng tới làm Hoàng Ngọc rùng mình.

Nàng kinh ngạc, vừa quay đầu nhìn liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ tà mị...

"Là hắn!" Hoàng Ngọc biến sắc: "Hắn không phải là nam nhân đi cùng Mộ Như Nguyệt lúc ở Thần Sơn ư? Tại sao hắn cũng xuất hiện ở học viện?"

Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nam nhân chậm rãi đi về phía Mộ Như Nguyệt.

Dung nhan tuấn mỹ gợi lên nụ cười ôn nhu, mắt tím ấm áp như ánh mặt trời bao phủ Mộ Như Nguyệt...

"Ta chỉ mới rời đi một lát, sao lại xảy ra biến cố rồi?" Dạ Vô Trần dừng chân trước mặt Mộ Như Nguyệt, cười tà mị: "Nguyệt Nhi, có cần ta giết nàng ta không?"

Dứt lời, hắn quay đầu quét mắt về phía Hoàng Ngọc.

Chỉ trong nháy mắt, nụ cười trên mặt hắn biến mất, trở nên âm trầm khủng bố, sát khí khuếch tán...

Dưới khí thé cường đại của hắn, Hoàng Ngọc cảm thấy khó thở, kinh ngạc nhìn hắn.

"Bổn trưởng lão vừa tuyên bố quy định mới của học viện, không cho phép đệ tử giết hại lẫn nhau! Bây giờ lại muốn giết người ngay trước mặt bổn trưởng lão! Đúng là không để bổn trưởng lão vào mắt, một khi đã như vậy, ngươi cũng cùng các nàng cút ra khỏi học viện đi! Người tới, đuổi bọn họ đi, thuận tiện quăng luôn nông phụ kia ra ngoài cho bổn trưởng lão!"

Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Chu Mẫn, Lâm Nhược Ngữ bất đắc dĩ thở dài.

Sở dĩ nàng không nói ra thân phận là vì không muốn phiền toái, bây giờ xem ra không nói cũng không được...

"Chu Mẫn, ngươi thật sự cho rằng mình rất cường đại sao? Vậy cứ để Vinh lão đích thân đến nói một câu, xem ngươi có tư cách tự tiện đặt ra quy định cho học viện hay không!"

Lâm Nhược Ngữ cười lạnh, ánh mắt lãnh lệ nhìn Chu Mẫn.

Thời điểm Chu Mẫn đang muốn trào phúng nàng vài câu, phía sau quảng trường bỗng xuất hiện một thân ảnh quen thuộc...

"Vinh lão? Sao hắn lại tới?" Chu Mẫn ngây ngẩn, ngạc nhiên hỏi.

Nhưng Vinh lão cũng không thèm nhìn nàng, đi thẳng về phía Lâm Nhược Ngữ.

"Viện trưởng đại nhân, ngài cho gọi ta?"
Bình Luận (0)
Comment