Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1241

Editor: Tường An

Lâm Nhược Ngữ trầm ngâm nửa ngày, nói: "Một mình ngươi đi ta không yên tâm, nếu không ta đi cùng ngươi một chuyến..."

"Không cần." Mộ Như Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Ngươi không cần lo lắng, Phong Bắc bình nguyên còn có sư công của ta tọa trấn, hắn khẳng định đã biết phủ quận chủ xảy ra chuyện, nói không chừng hiện tại đang đuổi đến Nam Dương quận, có hắn ở đó, ta sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì, cho nên ta cần ngươi ở lại học viện, nơi này có người ta không yên tâm..."

Người mà Mộ Như Nguyệt nói dĩ nhiên là ba người Lisa, Y Liên và Thiên Diệp.

Nếu Lâm Nhược Ngữ cũng đi, người Thần Môn tìm đến cửa thì sẽ không có ai ngăn được bọn họ, cho nên bất luận thế nào, Lâm Nhược Ngữ không thể rời đi...

"Ta hiểu, ngươi phải chú ý an toàn." Lâm Nhược Ngữ gật đầu nói, "Nếu thật sự đánh không lại thì trở về tìm ta, ta thay ngươi đi đánh."

Lần này rời khỏi học viện Thần, Mộ Như Nguyệt không thông báo cho bất kì ai biết mà lẳng lặng đi một mình, ngay cả hai huynh đệ họ Vương đến mật báo cũng không biết nàng đi khi nào.

------------------------

Phủ quận chủ, trong sân tràn ngập mùi máu tươi...

Tim Mộ Như Nguyệt giống như bị búa tạ hung hăng nện vào, lồng ngực khó chịu, đảo mắt qua thi thể chồng chất trong sân, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, ta về trễ..."

Hiện tại cách thời điểm bọn họ chết đã lâu, mặc dù muốn giúp bọn họ đoạt xác trọng sinh cũng không thể làm được...

Trừ phi trước khi nàng tới, linh hồn bọn họ tìm được thân thể mới, nếu không bọn họ sẽ thật sự biến mất khỏi thế gian này...

Nếu như nàng không rời khỏi phủ quận chủ, nói không chừng chuyện này sẽ không xảy ra.

Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua, dừng lại trên thi thể Khổng Phàm, nàng chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng vươn tay vuốt mắt hắn, ngữ khí kiên định, đáng tin: "Lão quản gia, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù rửa hận cho các ngươi!"

Gió nhẹ thổi qua, tóc đen tung bay.

Mộ Như Nguyệt đứng dậy, lửa giận trong lòng đã dâng lên cực hạn: "Thần Môn? Trúc Ngư Nhi? Nếu các ngươi đã động vào người của ta, Mộ Như Nguyệt ta thề sẽ có một ngày bắt các ngươi nợ máu trả bằng máu!"

"Quận chủ!"

Bỗng nhiên, một thanh âm kinh hỉ từ phía sau truyền đến.

Mộ Như Nguyệt vừa xoay người liền nhìn thấy Thu Mi đang đi tới.

"Vừa rồi nghe nói ngươi đã trở lại nên ta tới xem thử, không ngờ ngươi thật sự trở lại Nam Dương quận, kỳ thật, ngươi không nên tới..."

Mộ Như Nguyệt nhìn cảnh tượng huyết tinh trong sân, hai mắt dần đỏ như máu.

"Thu Mi, ta có thể nhờ ngươi một việc không?"

"Việc gì?"

"Giúp ta an táng những người này..." Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, hỏi: "Còn nữa, nói cho ta biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì."

Thu Mi ngẩn ra một chút, nhấp môi nói: "Ngày đó có một cường giả đến tàn sát nơi này, lúc ta và Văn gia đến liền nhìn thấy cả sân chất đầy thi thể, sau đó, một số cường giả ở nơi khác nghe được chuyện bên này liền chạy tới phủ quận chủ, cướp đoạt toàn bộ đan dược..."

Nàng và Văn gia muốn ngăn cản những người đó cướp đoạt, xảy ra tranh chấp, dưới sự liên hợp của đông đảo các thế lực, thương vong vô số...
Bình Luận (0)
Comment