Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 876

"Gia chủ, nàng vu oan ta..." Hai mắt Lục Liễu rung rung, ủy khuât nói, "Ta làm bạn bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chỉ vì lời nói của một người ngoài mà ngươi hoài nghi thê tử của mình hay sao?" Có lẽ là vì thuật dịch dung, dung nhan Lục Liễu không khác gì nhiều năm trước, dù tóc đã bạc trắng nhung khuôn mặt vân không mất đi mị lực. Nhìn nữ nhân mình yêu, sự hoài nghi trong lòng Đậu Lâm cũng tiêu tán. "Mộ cô nương, ta rất cảm ơn ngươi đã cứu nhi tử ta, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể phá hoại gia đinh ta! Ngươi đả thương Vi Vi, bây giờ còn vu oan cho thê tử của ta! Dung nhan Lục Liêu quá bình thường, sao có thể so được với phu nhân ta? Cho dù nàng ta dùng Dịch dung đan, ta cũng không thể không cảm nhận được!" Chi cần là đan dược sư thì có thể dễ dàng nhận biết Dịch dung đan, cho đen bây giờ không có ai nghi ngờ nàng, vậy tất nhiên nàng chính là phu nhân hắn.

Huống chi, ngay cả khi cùng giường với nàng, cảm giác cũng giống hệt như lúc ban đầu...

"Nếu như lột da mặt để dịch dung thì sao?" Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, lạnh lùng nhìn Đậu Lâm.

Nghe vậy, Đậu Lâm nhịn không được cười phá lên: "Ha ha, chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra! Lột da mặt? Sao có thể làm được?"

Chuyện này quả thật không dễ làm, nhưng cũng không phải không thể làm...

Chỉ cần hủy đi dung nhan của mình, sau đó ghép da mặt của người khác lên mặt mình là được. Có thể thấy, vì gả cho Đậu Lâm, Lục Liễu đã trả một cái giá rất đắt...

Nhưng như vậy thì sao?

Những điều đó vĩnh viễn không so được với những tổn thương nàng ta đã gây ra cho bà ngoại và mẫu thân...

"Người tới!" Sắc mặt Đậu Lâm trầm xuống, "Bắt nữ nhân yêu ngôn hoặc chúng này lại cho ta!"

Nhìn đám người hùng hổ xông tới, Dạ Vô Trần vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, trong mắt có sát khí ẩn hiện.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng quát phẫn nộ, mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy một thân ảnh bước nhanh đến.

Đậu Tịnh Quân nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi: "Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ?"

Mộ Như Nguyệt lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đậu Lâm.

"Phụ thân, ngươi muốn làm gì?" Đậu Tịnh Quân giận tím mặt, nắm đấm khẽ run, đáy mắt lộ vẻ thất vọng.

Lúc này, chỉ sợ hắn thật sự thất vọng đối với lão nhân này rồi...

"Quân Nhi, ngươi lui xuống trước đi!" Sắc mặt Đậu Lâm trầm xuống, "Nữ nhân này chẳng những khi dễ cháu gái ngươi, còn vu oan mẫu thân ngươi là nha hoàn Lục Liễu gia mạo thành, cho nên nàng tiếp cận ngươi dĩ nhiên cũng không có ý tốt!"

Đậu Tịnh Quân cười lạnh, chậm rãi buông lỏng nắm đấm.

"Nguyệt Nhi là người thế nào, ta biết rất rõ, không cần ngươi nói, hơn nữa..." Đậu Tịnh Quân quay đầu nhìn về phía Lục Liễu, "Nàng quả thật không phải mẫu thân của ta."

Phanh!

Đậu Lâm đập bàn, xanh mặt nói: "Quân Nhi, mẫu thân ngươi sinh ngươi ra, dưỡng dục ngươi bao nhiêu năm nay, bây giờ ngươi lại tin lời người ngoài bôi nhọ mẫu thân ngươi, nàng sẽ thất vọng đau khổ cỡ nào? Chẳng lẽ mẫu thân ngươi còn không bằng một người ngoài hay sao?"

Đậu Tịnh Quân cười to, ánh mắt ngày càng thất vọng: "Ta chỉ hận bản thân mình không thể báo thù cho mẫu thân..."

Hắn nhìn Lục Liễu, đáy mắt dâng lên sát khí, toàn thân tản ra khí thế sắc bén...
Bình Luận (0)
Comment