Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 883

Cường giả chân nguyên trẻ tuổi như thế, nói ra phỏng chừng sẽ hù chết một đám người! Một thiên tài yêu nghiệt như vậy, rõ ràng đang đứng trước mặt bọn họ...

Đậu Lâm trợn to mắt, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, hắn đã sống đến tuổi này rồi cũng chỉ mới đột phá chân nguyên mà thôi, còn cách linh nguyên một khoảng rất xa...

Nhưng mà, nàng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi a.

Trẻ như vậy mà đã đột phá chân nguyên, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản không tin trên đời này còn có thiên tài như thế...

Lục Liễu biến sắc, hai nắm đấm run rẩy kịch liệt.

Vừa rồi, nàng có thể dùng thực lực thiên nguyên đánh bại gia chủ thực lực chân nguyên, hiện tại nàng đã đột phá chân nguyên, vậy có phải Thư Hoa đại nhân đã không phải là đối thủ của nàng hay không?

Đậu Vi Vi vội vàng bụm chặt miệng, toàn thân nhịn không được run lên.

Ánh mắt nàng tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt...

Nàng vốn dĩ cho rằng, nữ nhân này sẽ nhanh chóng bị đánh bại. Nhưng nàng thật sự không thể ngờ tới, thời khắc mấu chốt nàng ta lại đột phá! Lúc này, muốn giết nàng ta, đúng là khó càng thêm khó...

"Nha đầu này, đủng là biển thái!" Đậu Tịnh Quân cười khổ, lắc lắc đầu. Khó trách Dạ Vô Trần để tùy ý nàng chiến đấu, thì ra là tín nhiệm nàng đến vậy, sự tín nhiệm này làm hắn tin chắc rằng Mộ Như Nguyệt sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng... Từ đàu đến cuối, chỉ có Dạ Vô Trần sắc mặt không đổi, thâm tình nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại trên không trung. Lúc Đậu Vi Vi quay đàu liền nhìn thấy ánh mắt ôn nhu thâm tinh của hắn, trong lòng tràn ngập ghen ghét, nhìn chăm chăm Mộ Như Nguyệt. "Nàng bất quá chi gặp may thôi!" Bất luận thế nào, Đậu Vi Vi cũng sẽ không thừa nhận mình ghen tị với Mộ Như Nguyệt!

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Đậu Vi Vi, trong mắt rõ ràng lộ vẻ trào phúng, tựa như đang châm biếm nàng không biết trời cao đất dày...

May mắn? Có bản lĩnh thì ngươi cũng gặp may cho bọn ta nhìn xem?

Còn trẻ như vậy mà đã đột phá cảnh giới chân nguyên, sao có thể nói là may mắn?

"Ta... hình như ta biết nàng..."

Đúng lúc này, trong đám người truyền ra một thanh âm hơi chần chờ.

"Lúc ấy, ta ở Hỗn thành đã từng nghe nói đến thanh danh của nàng."

Người nói lời này là một đệ tử chi thứ Đậu gia, lúc trước, hắn nhất thời tò mò nên đến Hỗn thành xem tỷ thí, cũng không tham gia thi đấu, cho nên không có tư cách vào trong khán đài xem trận đấu, nhưng sau khi tỷ thí kết thúc, diễn biến chi tiết vẫn được lan truyền rộng rãi...

"Nàng tên là Mộ Như Nguyệt, một thân bạch y, bên cạnh có một nam nhân mắt tím đi cùng, lúc đầu ta tưởng là trùng hợp, bây giờ thấy nàng lộ ra thực lực mới xác định nàng chính là người kia!"

Nghe vậy, những người khác cũng bất giác quay đầu nhìn về phía người nói.

"Nàng làm cái gì?"

"Nàng..." trong mắt người nọ hiện lên vẻ khao khát và hâm mộ, "Nàng tham gia tỷ thí đan dược sư ở Hỗn thành, không những thông qua tầng mười của dược tháp mà còn luyện chế ra đan dược thiên giai trung cấp!"

Lời hắn nói giống như ngũ lôi oanh đỉnh đánh xuống, làm mọi người hoa mắt choáng váng.

Đặc biệt là Đậu Lâm, hối hận xanh ruột, nếu sớm biết nàng có thực lực cỡ này thì bất luận thế nào hắn cũng sẽ không đưa ra lựa chọn như thế...

Đáng tiếc, bây giờ có hối hận thế nào cũng vô ích, không thể cứu vãn được nữa...

"Đan dược sư thiên giai trung cấp..."

Lục Liễu thống khổ nhắm mắt lại, hiện tại trong lòng nàng càng thêm ghen ghét nữ nhân kia. Nếu không phải nàng ta cướp gia chủ đi, nói không chừng, Mộ Như Nguyệt chính là cháu gái của nàng!
Bình Luận (0)
Comment